;27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

geunji thở phào, xoa tay hài lòng nhìn bữa ăn trên bàn.

"thành công rồi!"

geunji búng tay rồi chạy xồng xộc ra ngoài, lúc nãy sunghoon đang ngồi trên sofa xem tivi giờ lại chẳng thấy đâu. geunji nhíu mày đáo dác tìm. ác khoác vẫn treo trên giá nên chắc không có ra ngoài rồi, geunji chạy lên gác, thấy cửa phòng ngủ đóng hờ, nó ghé mắt nhìn thì thấy sunghoon đang nói chuyện điện thoại. dỏng tai lên nghe nhưng anh nói nhỏ quá, geunji chẳng nghe được gì, không những thế còn gây ra tiếng động khiến sunghoon giật mình quay lại.

"làm gì vậy?"

"câu đó em hỏi mới đúng, đang nói chuyện với ai mà lén lút vậy?!"

geunji nheo mắt nhìn anh dò hỏi, sunghoon gập điện thoại lại, trả lời qua loa.

"bạn cũ thôi."

"bạn? bạn nào mà mờ ám quá vậy? khai mau khai mau!"

geunji vẫn không buông tha, bám sát theo anh đến khi chịu nói mới thôi. sunghoon bất chợt dừng lại, khiến geunji đâm sầm vào lưng anh.

"yaaaa"

geunji xuýt xoa cái mũi, chưa kịp ngước lên chữi rủa thì đã cảm thấy bàn tay to ấm áp của sunghoon áp lên gò má, chậm rãi, nhẹ nhàng. geunji nhìn anh đầy khó hiểu, anh cũng nhìn lại, ánh mắt đầy đau đớn.

"sao...sao vậy?"

geunji nghiêng đầu hỏi, sunghoon không đáp, cứ lặng lẽ nhìn nó, rồi anh nhẹ nhàng kéo nó ôm vào lòng.

'reng'

tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá tan bầu không khí im lặng. sunghoon buông geunji ra, lấy điện thoại ra nghe, ừ ừ vài tiếng rồi cúp.

"giờ anh ra ngoài, sẽ về trễ, ngủ trước đi đừng đợi."

anh vuốt mái tóc mềm của geunji, hôn nhẹ lên trán rồi chạy nhanh xuống nhà, geunji chưa kịp nói gì thì anh đã đi rồi. nó thở dài, bước xuống phòng khách, đổ người xuống ghế sofa, miên man với vô vàn suy nghĩ.

'ầm ầm'

geunji giật mình ngồi dậy, dụi dụi mắt do vừa ngủ quên, còn đang nghĩ xem tiếng động từ đâu ra thì chợt có tiếng gọi lớn.

"chị geunji mở cửa, mở cửa!"

kèm theo đó là tiếng đập cửa dồn dập, geunji vừa ra mở cửa vừa làu bàu.

"nhà có chuông không bấm lại đi gõ cho đau tay, thằng này rõ điên!"

khi cửa chỉ mới vừa được mở hé ra thì riki đã xồng xộc lách người vào.

"thằng nhóc này làm gì vậy?"

geunji kinh ngạc nhìn cậu, còn chưa nhận được câu trả lời thì nó đã bị riki hỏi ngược lại.

"có thật không?"

"chuyện gì?!"

"căn bệnh của chị."

"gì cơ? sao..."

"sao em biết chứ gì. lần trước lúc chị ngất xỉu với lý do giảm cân em vốn không tin nên đã âm thầm tìm hiểu, viện trưởng bệnh viện chị khám chính là bố của em!"

geunji ngạc nhiên nhìn riki, chuyện xảy ra quá nhanh khiến nó chưa biết phải nói gì, còn riki thì mặt đỏ bừng vì xúc động mạnh, miệng liên tục phả ra những làn khói trắng. ngay khi biết được tình trạng bệnh của geunji, cậu đã không thể ngăn mình chạy thật nhanh đến đây để xác định rõ.

geunji hơi cụp mắt xuống. hít một hơi thật sâu, nó nhìn thẳng vào riki, bình thản gật đầu.

riki mím chặt môi, người hơi mất thăng bằng ngã về sau.

"chị định giấu đến khi nào chứ?"

riki hỏi một cách tức giận, tay cậu nhóc nắm chặt đến đỏ bừng cả lên. geunji nhìn riki, cậu nhóc bình thường chẳng dám nhìn nó quá mười giây, hôm nay lại có thể đứng quát vào mặt nó thế này, hẳn là tức giận lắm đây, geunji hơi mỉm cười đáp.

"đến khi không thể giấu nữa thì thôi!"

"tại sao? tại sao chứ?!"

riki nắm chặt lấy bờ vai gầy gò của geunji lắc mạnh. geunji nhìn vào đôi mắt đã ướt nước của cậu mà xót xa. nó đưa tay lên, vuốt khẽ mái tóc thường ngày vốn được chải gọn gàng của riki.

"vì chị không muốn những người chị yêu thương nhìn chị như cách em đang nhìn chị."

riki ngẩng người, toàn thân cậu như đóng băng. geunji mỉm cười nhéo má cậu rồi kéo vào trong nhà.

"nào đi ăn cơm thôi, chị tự làm đó!"
...

"chà lâu rồi không thấy đại ca của trường, cứ tưởng mày chết rồi chứ?!"

sunghoon gỡ nón bảo hiểm ra, khuôn mặt lạnh băng chẳng để ý đến câu nói khích bác.

"bớt sủa, xông lên đi!"

đám bên kia nóng máu, cũng chẳng thèm nói nhảm nữa, cùng lúc nhào lên đấm đá túi bụi. sunghoon với lấy cây gậy bóng chày, mặt không chút biểu cảm, liên tục đánh tới.

một lúc sau đã tàn cuộc, cả đám người nằm la liệt dưới sàn, có lẽ sunghoon ngay từ đầu đã chẳng để tâm đến nên khi trận đấu kết thúc anh cũng không biết, vẫn liên tục đập phá, cho đến khi có tiếng jaeyun can ngăn anh mới như sực tỉnh.

sunghoon thản nhiên lau vết máu trên mặt, buông cây gậy đã dính đầy máu xuống đất và phóng thẳng đi.

"hôm nay đại ca làm sao vậy?"

"ừ, nhìn đáng sợ quá!"

mấy tên đàn em sợ hãi nhìn theo, luôn miệng bàn tán. jaeyun nhìn đám người bị đập vô cùng thê thảm kia, khẽ thở dài.
...

"đi cẩn thận."

geunji đưa tay lên tạm biệt riki, cậu đi ba bước lại quay lại nhìn, cho đến khi đến góc quẹo rồi vẫn ráng nhìn lại khiến geunji chỉ biết lắc đầu cười. suốt bữa ăn riki cứ liên tục nói với geunji về những thói quen ăn uống tốt cho tim, những điều cần kiêng cử. và geunji cũng chỉ biết chăm chú lắng nghe, giả vờ như căn bệnh đó chỉ là một căn bệnh thông thường có thể chữa khỏi.

khi vừa quay bước vào nhà thì tiếng chuông cửa lại vang lên, geunji tự hỏi lần này lại là ai đây. có lẽ hôm nay trời đẹp đến nỗi thay phiên đưa đến cho geunji những vị khách đầy bức ngờ.

"ba?"

"con sao rồi?"

geunji vừa rót trà cho ba vừa cười tươi.

"con rất khỏe. ba và mẹ vẫn khỏe chứ ạ?"

ba nó nhấp ngụm trà, trả lời qua loa.

"vẫn khỏe vẫn khỏe. sunghoon đi đâu rồi?"

"dạ anh ấy bận việc ra ngoài rồi ạ."

geunji tiến đến ngồi cạnh ba, đang định hỏi ông có việc gì mà lại ghé về đột xuất thì ông đã lên tiếng.

"ta nghe nói con đã đồng ý phẫu thuật?"

"dạ?!"

geunji ngừng nhai miếng bánh, hơi mím môi lại, ánh mắt nhìn sang phía khác.

"dạ phải."

ba nó không đáp lại, bầu không khí dần trở nên nặng nề.

được một lúc, ông đứng lên, bước vào nhà. geunji thở lấy thở để, nó căng thẳng đến mồ hôi ướt đẫm áo. lúc nhỏ hễ lần nào ngồi nói chuyện với ba đều là về vấn đề học tập, mà nó thì lại học rất tệ. tuy bây giờ không phải đề cập đến bảng điểm tệ hại của nó nữa nhưng thói quen cũ vốn khó bỏ. nhớ lại những chuyện xưa khiến geunji bất giác phì cười.

chợt có tiếng nhạc cất lên. nó ngẩng người ngạc nhiên, còn chưa kịp cất tiếng hỏi đã thấy ba từ trong nhà đi ra, lịch thiệp cúi người xuống đưa tay ra.

"có thể nhảy với ba một bản không?"

geunji mỉm cười, đáp lại bằng một cái nhún chân đầy yêu kiều khiến ba nó cũng bật cười.

"có nhớ lần đầu chúng ta cùng nhảy không?"

"sao có thể quên được chứ ạ."

geunji nhe răng cười. lần đầu nhảy với ông chính là năm nó học lớp một, trong lớp tổ chức lễ ngày của ba, cuối buổi lễ chính là điệu nhảy của bố và con gái, nhưng cả hai người đều không biết nhảy, cứ thay phiên đạp chân nhau đến nỗi cuối bản nhạc, trẻ thì khóc già thì xuýt xoa.

"geunji của ta, giờ đây đã biết nhảy rồi."

"còn ba vẫn chỉ biết lắc hông."

cả hai cha con phá lên cười. geunji biết nhảy là do trước lúc cưới, mẹ anh đã đăng ký cho nó học để có thể cùng sunghoon nhảy điệu van trong lễ cưới, nhưng cuối cùng do say xỉn quá nên geunji mãi vẫn chưa có dịp dùng đến
geunji dịu dàng nhìn ba mình, ông chốc chốc lại nhìn xuống dưới chân, vụng về cố bước theo nó. mái tóc bóng mượt vẫn thường được chải lên gọn gàng của ba lúc trước đã không còn, geunji đưa tay lên vuốt mái tóc muối tiêu của ông, cảm nhận sự tàn phai của năm tháng qua từng kẽ tay.

đừng nhìn geunji bề ngoài tuy lôi thôi, nhưng gia đình lại rất danh giá vì cả ba và mẹ đều là những bác sĩ phẩu thuật nổi tiếng, phong thái sang trọng cao quý. geunji mím chặt môi, trong kí ức lúc nhỏ, ba lúc nào cũng nghiêm khắc, vầng trán cao hay nhăn lại cùng với những bộ đồ sang trọng đầy xa cách. nhưng ông bây giờ, như một dũng sĩ đã cởi bỏ hết áo giáp, hiền lành, bình dị.

ba đã già rồi...

ba nó ngước lên, đôi mắt trầm đục nhìn geunji hiền từ. nó mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy ông, nhẹ nhàng nói.

"con dẫn ba đi nhé?!"

ông chớp nhanh đôi mắt đã thoáng ướt, gật gật đầu rồi đưa tay vuốt mái tóc cho con, tay kia vỗ nhẹ lưng nó như ông hay làm để dỗ dành geunji lúc còn bé.

tiếng nhạc cứ ngân dài trong ngôi nhà mà ngày xưa họ từng ở, dường như thời gian đang quay ngược lại, quay ngược lại thời điểm năm xưa, một người đàn ông lặng lẽ tập nhảy lúc nửa đêm, chợt đèn bật sáng, đứa con gái nhỏ đang tròn xoe mắt nhìn ông rồi đòi vừa bế vừa nhảy. khi màn đêm đã phủ xuống, ánh đèn ấm áp từ cửa sổ phòng khách của một căn nhà thu hút sự chú ý, ở đó, người đàn ông đang bế một con nhóc đung đưa theo bản nhạc, đôi mắt cô bé ngời sáng, miệng cười đầy thích thú ôm ghì lấy cổ của ba. hình ảnh cô con gái nhỏ lúc đó, luôn khắc sâu trong tâm trí ông, cũng như hơi ấm khi người ba ôm lấy thân thể nhỏ bé của con gái, cũng sẽ sống mãi trong kí ức của nó.

ngày đó, ông dìu nó... dìu nó những bước... vụng về đầu tiên, và hôm nay, nó sẽ dẫn ông... nhảy một điệu nhảy... một điệu nhảy cuối cùng.

"xin lỗi ba..."

geunji khoác tay ba, đầu dựa vào vai ông, nũng nịu vài câu rồi đưa tay ra mở cổng. ông gật gật đầu, tay vỗ vỗ vào tay geunji, giống như lúc ông dắt tay nó vào nhà thờ vậy. geunji nhìn ông cười, nhón người hôn tạm biệt.

ông đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mượt của con gái, rồi hôn lên trán nó.

"ngủ ngon geunji."

"chúc ba ngủ ngon."

trời đã sẫm tối, đèn đường lần lượt được bật sáng, geunji dựa đầu vào cửa, lặng nhìn ba bước đi. nhìn ánh đèn vàng nhạt, dáng ông lầm lũi bước, đôi chân chốc chốc lại hơi khựng lại, mái đầu nghiêng nghiêng chực ngoảnh lại, nhưng lại thôi...

geunji đau lòng nhìn ông, tay bịt lấy miệng khi thấy đôi bờ vai rộng của ba thoáng chút rung. ông bước thật chậm, nhưng không dừng lại. bóng ông đổ dài trên mặt đường tĩnh mịch trông thật cô đơn. nó bấu chặt tay vào cửa, cho đến mãi khi bóng ông khuất sau góc đường, nó mới thả người ngồi bệt xuống, tay ôm lấy ngực đầy đau đớn.
...

"mẹ hãy nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

sunghoon bước đến trước mặt mẹ mình, hỏi đầy giận dữ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh to tiếng với mẹ như vậy.

bà nhìn anh, không phản ứng như mọi lần, chỉ lặng lẽ nhấp ngụm trà.

"ta sẽ nói cho con biết, khi nào con đã ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng!"

"geunji... vợ của con, cô ấy... làm sao con có thể bình tĩnh được chứ?!"

trên người sunghoon nồng nặc mùi rượu, anh đã say, đến nỗi tất cả những tâm tư trong lòng đều không còn cất giấu được nữa. mẹ anh đứng lên, thương cảm nhìn con trai của mình, bà đã biết, nhất định sẽ có ngày này, nhưng chỉ không ngờ, lại đau đớn gấp ngàn lần tưởng tượng.

bà nhớ lần đầu tiên khi gặp geunji, một cô bé có nụ cười tinh nghịch nhưng lại có đôi mắt thật buồn. tuy biết tình trạng sức khỏe của geunji, nhưng thấy con trai đã thay đổi từ sau khi gặp nó, mọi đắn đo của bà đều tan biến. bà những tưởng, một khi biết chuyện, sunghoon chắc chắn sẽ làm ầm lên, nhưng không ngờ, anh chỉ im lặng. nhưng bà rất rõ cá tính của con trai mình, chuyện như thế này, anh chắc chắn sẽ không giữ được trong lòng.

mẹ anh nhấp thêm ngụm trà, từ tốn đem tất cả những gì mẹ cô từng nói với bà kể lại cho sunghoon nghe. từng câu từng chữ tựa như hàng vạn viên đá nặng, khiến cho đôi chân anh càng lúc càng đứng không vững.

sau khi nói ra tất cả, mẹ anh thở dài, bà đứng lên, tay nắm lấy vai sunghoon, dịu dàng nói.

"mẹ biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng con trai à, đừng oán giận cô bé đó!"

sunghoon đứng như trời trồng, anh có cảm giác chưa bao giờ "say" như vậy, đầu óc quay cuồng nửa mê nửa tỉnh, cứ như toàn thân trong phút chốc bị rút hết năng lượng, sunghoon khuỵu gối xuống, tay nắm chặt.

"đã biết hết rồi... tại sao... tại sao vẫn để cô ấy bước vào cuộc sống của con? tại sao... lại khiến con yêu cô ấy nhiều đến vậy... như thế thật không công bằng!"

sunghoon nhớ rất rõ cảm giác lần đầu tiên khi geunji bước vào cuộc sống của anh, nụ cười rạng rỡ khiến cho mọi thứ xung quanh anh bỗng trở nên thật có ý nghĩa. sunghoon không còn coi việc đánh đàn là một điều cấm kị nữa vì cứ đều đặn mỗi cuối tuần là anh lại bị bắt nghe geunji đàn. sunghoon nhớ những lúc bế nó, anh thường than lên than xuống cự nự này nọ và càu nhàu sao lại còn nặng hơn heo, nhưng bây giờ, nó gầy quá, gầy đến nỗi khiến anh hoảng sợ. không biết từ khi nào sunghoon sợ nhìn vào geunji, nhìn vào gương mặt xanh xao đang từng ngày mất đi sinh khí.

"có phải cô ấy đang rất đau không? cô ấy... gầy quá mẹ à?!"

giọng nói như nghẹn lại, sunghoon cắn chặt lấy môi, bà nắn mạnh vào vai anh.

"về nhà đi con, hãy ở bên geunji, hãy làm tất cả những gì còn có thể."

sunghoon ra đến cửa chợt khựng lại, rất lâu sau, anh mới hơi quay người lại, nói khẽ.

"con rất nhớ nụ cười của cô ấy mẹ à..."
...

geunji ngồi trong phòng khách tối thui chỉ có duy nhất chiếc đèn bàn được bật. nó ngồi trên ghế sofa, lấy trong túi ra một bức thư, là của mẹ gửi.

geunji mở lá thư ra, một mùi hương quen thuộc nhanh chóng lan tỏa trong không gian, là loại mực mẹ vẫn hay dùng, cảm giác như mẹ đang ở cạnh vậy, từng dòng viết nắn nót thẳng hàng, nhưng con chữ hơi run, vài chỗ còn như bị ướt nước rồi khô lại.

'con yêu!

mẹ viết cho con bức thư này vì mẹ không đủ dũng khí để đến gặp con, mong con hay hiểu cho mẹ. ngay từ lúc con ra đời thì đã chịu sự bất công, mẹ lại chẳng thể làm gì được cho con, con có giận mẹ không? có hận mẹ không khi suốt 17 năm qua con luôn phải sống trong lo sợ? mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi. không bảo vệ được cho chính đứa con của mình, chính là thất bại lớn nhất của một người mẹ. phải chi thời gian là một món đồ chơi, thì mẹ nguyện làm một đứa trẻ nhõng nhẽo, la hét thật to, khóc đến hết nước mắt để mua cho được, nhưng...

khoảnh khắc nghe vị bác sĩ nói con mamg trong người một trái tim yếu ớt, mẹ đã tin. nhưng ông ta đã sai rồi, con có trái tim mạnh mẽ hơn bất kì ai, mạnh mẽ đến nỗi, đôi lúc mẹ quên mất, thực ra hằng đêm con vẫn phải chịu những cơn đau do trái tim đó gây ra.

nếu có thể, kiếp sau con hãy lại làm con của mẹ nhé, để mẹ lại được có cơ hội chăm sóc yêu thương con, để mẹ có thể làm tròn bổn phận của một người mẹ, để mẹ có thể cho con 71 năm thay vì 17 năm ngắn ngủi...

thực ra trong lòng mẹ, đến giờ phút này, vẫn không ngừng có một tia hi vọng, rằng tất cả chuyện này, sẽ qua thôi, rằng sinh nhật năm sau của mẹ, vẫn có thể được thưởng thức món cari do con nấu, ngay lúc này mẹ vẫn cảm thấy vị cari trong miệng, cay, cay đến rơi cả nước mắt con à!

không biết tại sao mắt mẹ bỗng mờ quá, nên có lẽ phải dừng ở đây thôi. con đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya coi phim nữa.

mẹ luôn và sẽ mãi ở bên con!

tết này ba mẹ không thể về, mẹ sẽ chờ điện thoại chúc mừng của con... mẹ sẽ đợi!

mẹ yêu con, yêu con nhiều lắm!

... cảm ơn con!

mẹ của geunji'

geunji dựa lưng vào ghế, khép hờ đôi mắt nghĩ đến hình dáng mẹ ngồi trên bàn, đôi tay tì mạnh lên cây viết máy, chốc chốc lại khựng lại do cơn xúc động. đôi mắt thi thoảng nhíu lại vì mỏi... và vì nước mắt rơi.

"con cũng yêu mẹ!"

geunji thì thầm khi đưa lá thư lên môi, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. nhưng thực sự thì, geunji không nhớ kỉ niệm nào với mẹ cả, vì phần lớn thời gian nó đều dành cho những việc khác, dành cho những điều mới mẻ, những trò chơi hấp dẫn, dành cho những món ăn mới lạ hơn, nên vô tình quên mất thời gian dành cho mẹ, dành cho buổi cơm đạm bạc mẹ nấu ở nhà. điều duy nhất khiến nó nhớ về mẹ chính là những câu chúc ngủ ngon, nhưng khi đó, đôi mắt mẹ rơm rớm, bàn tay bà nắm chặt lấy tay nó và vài lần nó còn bắt gặp bà đang khóc. số nước mắt mẹ đã khóc có lẽ còn nhiều hơn gấp mười lần cuộc đời của geunji. rốt cuộc có thực sự nó đã sống trọn vẹn từng phút giây trong cuộc đời mình, đã thực sự làm được những gì, khi mà ra đi chỉ để lại cho những người nó yêu thương những kỉ niệm đầy nước mắt.

'cạch'

có tiếng mở cổng, geunji giật mình, giấu vội lá thư vào túi và với tay tắt cái đèn bàn.

tiếng chìa khóa leng keng va vào nhau, sau đó là tiếng bước chân nặng nề đi vào nhà.

"sunghoon?!"

geunji cất tiếng hỏi nhưng không nhận được câu trả lời. cố mở to mắt nhìn, nó chỉ thấy một dáng người đứng lặng đang nhìn về phía nó. trong vài phút, không một âm thanh nào được phát ra, mãi sau, thân ảnh kia mới chầm chậm di chuyển về phía geunji nhưng đến một khoảng cách nhất định, sunghoon dừng lại.

geunji nhíu mày, đưa tay toan bật đèn.

"sao vậy..."

nhanh như chớp, sunghoon đưa tay chặn lại.

"đừng bật đèn!"

geunji khó hiểu nhìn anh, ở khoảng cách gần, nó mới nghe được hơi thở gấp gáp của anh, thân người thì lạnh băng.

"đã xảy ra chuyện gì?"

geunji đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, lo lắng hỏi. sunghoon vẫn im lặng không đáp.

người anh chợt rung, geunji giật mình, nó vừa cảm nhận thấy một giọt nước mắt. geunji cắn chặt môi, dịu dàng vòng tay kéo sunghoon ôm vào lòng.

anh để yên, gục đầu vào ngực nó, nghe rất rõ từng nhịp đập.

trái tim này đập một cách mạnh mẽ như vậy, không lẽ tùy lúc nào cũng có thể ngừng đập hay sao?

người con gái này tồn tại xung quanh anh như một điều dĩ nhiên, như trái đất luôn quanh xung quanh mặt trời, như không khí mà anh hít thở hàng ngày, nhưng lại có thể dễ dàng biến mất như một làn gió thoảng.

bất giác, sunghoon lại siết chặt nó hơn. geunji cảm thấy rất rõ cơ thể sunghoon run lên, phần áo bên ngực phải ướt đẫm. nó lấy tay xoa lấy mái tóc nâu rối, đau lòng nhìn anh đang gục đầu trong lòng mình.

sunghoon cao ngạo với vẻ ngoài bất cần trong phút chốc biến mất, như một hiệp sĩ cởi bỏ bộ giáp, trở thành một con người bình thường biết đau đớn khi biết sắp mất đi người con gái mình yêu!

"anh sẽ đi cùng em...đến bất kì con đường nào em chọn."

sunghoon bất chợt lên tiếng, đầu vẫn gục trên ngực geunji. nước mắt nó trào ra, đôi tay ôm siết lấy anh hơn, tựa như một lời cảm ơn, cũng như một lời xin lỗi...

trong không gian tối đen như mực, chỉ nghe rõ tiếng thở đều đều của nhau, khái niệm không gian và thời gian dường như biến mất. nó và anh không quan tâm bây giờ là lúc nào, ở đây là đâu, chỉ cần biết, giây phút này, họ đang ở bên nhau, cảm nhận được nhịp đập của đối phương, là thời khắc quý báu nhất trong cuộc đời của họ, là khoảnh khắc tình yêu hiện hữu mạnh mẽ hơn bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro