extra : 01;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lại một màu trắng, sunghoon đưa tay lên xoa xoa lớp băng trắng toát trên đầu. vết thương do tai nạn khá nặng nhưng thật không may, trí nhớ của anh không bị tổn thương, thậm chí lại còn nhớ rất rõ. phải mất đến bốn tuần, sunghoon mới tỉnh lại sau tai nạn, lúc đó lễ tang của geunji đã được cử hành, nhanh và đơn giản, thậm chí thân xác bây giờ cũng đã nằm yên dưới mồ đất lạnh.

đây là ngày thứ ba kể từ khi sunghoon tỉnh dậy, nhưng anh chưa đến thăm mộ và có lẽ đó cũng là nơi cuối cùng trên trái đất này anh muốn đặt chân đến.

"dậy rồi à? ăn cháo đi."

mẹ anh đến từ lúc nào, tay xách một hộp cháo mới mua. sunghoon không buồn nhìn lại, ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn ra ngoài sân. mẹ anh thở dài, mở hộp cháo ra bày sẵn trên bàn, từ ngày geunji mất, anh chẳng nói nửa câu, suốt ngày chỉ giam mình trong phòng chờ ngày xuất viện. bà đi đến bên con trai, nắm lấy tay anh.

"ăn một chút đi, con còn yếu lắm."

"..."

"mẹ biết con đang rất đau khổ, nếu geunji..."

"đủ rồi."

sunghoon rút tay ra, quay trở lại giường cắm tai phone nghe nhạc, để mặc mẹ anh đau lòng nhìn.

nhưng bản chất vốn là thứ khó đổi, chỉ chưa đầy một tuần sunghoon đã làm thủ tục xuất viện, và nơi đầu tiên anh đến chính là... nhà.

cánh cửa đóng im ỉm, sunghoon chưa mở vội, anh đứng lặng yên tựa như đang chờ, đang đợi một người ra mở cửa, nhưng...chẳng có ai sau cánh cửa đó cả.

tiếng cửa nặng nề mở ra. gian phòng khách hiện lên trước mắt, tất cả mọi thứ đều không thay đổi, vẫn ở vị trí như chúng vốn dĩ, bịch bánh phồng tôm còn ăn dở, remote tivi nằm lăn lóc dưới sàn, trong bếp đống nồi niêu xoong chảo vẫn chưa được rửa, cuốn truyện đánh dấu sơ sài đang nằm trên ghế sofa, mọi thứ vẫn như vậy, như thể nó còn ở đây...

sunghoon bước thật chậm, căn nhà vốn đầy tiếng cười giờ chỉ vang lên tiếng giày lạnh lẽo. sunghoon nhìn quanh rồi ngồi xuống ghế sofa, một mùi thơm nhẹ nhàng thoáng qua, là mùi thơm từ tóc của geunji, sunghoon khựng lại một giây, anh nhìn sang bên cạnh, trống không. tay nắm chặt, sunghoon nằm xuống, anh nhớ, geunji vẫn hay nằm ngủ ở đây chờ anh về...

"anh về rồi..."

sunghoon ôm lấy ngực trái thì thầm, đôi mắt anh nhắm chặt. anh không muốn nhìn thực tại nữa, không muốn tin, càng không muốn chấp nhận sự thật.

tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, vồn vã như đang cố kéo anh khỏi kí ức. sunghoon bật dậy, chút hi vọng lóe lên, anh chạy nhanh ra mở cửa.

"geunj..."

đằng sau cánh cửa, là một khuôn mặt xa lạ. một người đàn ông đeo đôi kính gọng vàng sang trọng mỉm cười với anh và lịch thiệp đưa ra danh thiếp.

"thật may quá, cuối cùng cũng được gặp anh, xin chào, tôi đến để bàn về việc bán căn nhà này."

thấy chàng trai trước mặt có vẻ không muốn mời mình vào nhà, ông nói nhanh vào vấn đề.

"vợ anh, cô jeon geunji, đã hoàn thành mọi thủ tục và gửi cho văn phòng chúng tôi một tháng trước, bây giờ tôi cần chữ kí xác nhận của anh và mọi việc xem như hoàn tất."

ông ta đưa một tập phong bì vàng cho sunghoon và cúi chào. sunghoon thảy tập tài liệu xuống bàn, anh không muốn bán căn nhà này, đây là nơi duy nhất anh có thể giữ lại nó, anh không thể bán...

"ngôi nhà này... có lẽ đã mệt mỏi khi trở thành nơi lưu giữ quá nhiều kí ức rồi. bán đi, để nó trở thành nơi chứa đựng những kỉ niệm mới, để một cô bé khác có thể cảm nhận được hạnh phúc khi sống trong ngôi nhà này, giống như em ngày xưa đã từng vậy!"

"anh, và ngôi nhà này, đối với em, như một câu chuyện cổ tích vậy..."

những lời ngày xưa em nói bỗng vang lên, lúc đó, sunghoon không suy nghĩ nhiều, nhưng có lẽ bây giờ, anh đã hiểu rồi, ngày ấy, khi geunji nói về căn nhà, ý là nói về anh, nó muốn bán ngôi nhà này đi, là vì anh, để anh không phải chìm trong những hồi ức nữa. mặc dù biết như vậy, nhưng tính ương bướng của hai người này đặc biệt giống nhau, không ai muốn chịu thua ai, vì vậy sunghoon có cách nghĩ của riêng anh, và không bán là không bán. sunghoon ghét cái cách suy nghĩ một chiều này, anh tự biết điều gì là tốt cho mình, anh không muốn bị áp đặt bởi người khác, cho dù đó là geunji.

cảm thấy bực mình, sunghoon quơ cái remote ném xuống đất, rồi ném luôn xấp tài liệu vàng và đứng bật dậy tiến đến bên cửa sổ.

"em không có quyền."

cái tính thích làm theo ý mình của geunji khiến sunghoon yêu nó mà cũng nhiều lúc làm anh bực bội, người ta nói oan gia có phải là đây không, dù không ở cạnh nhưng nó vẫn chọc anh nổi điên. nhưng thật ra, cơn tức giận chỉ là tấm sương mù che đi nỗi đau đang lớn dần trong lòng sunghoon, anh biết nó không sai, sớm muộn gì anh cũng mục ruỗng trong đau khổ như căn nhà này, nhưng làm sao sunghoon đành lòng bán đi những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh chứ. sunghoon muốn giữ lại, giữ lại tất cả, để chờ một ngày geunji trở về.

sunghoon ôm lấy đầu, vết thương chưa lành đang đau nhói lên, bất chợt, cơn đau nhanh chóng biến mất khi một giọng nói quen thuộc vang lên....

"sunghoon?!"

tim anh khựng lại vài nhịp, là giọng nói của nó...
...

hôm nay sắc mặt riki lại không tốt, chẳng là cậu tìm mãi mà chẳng thấy cái đám hôm trước đã giấu sách của cậu đâu, lần trước mặt dù đã cho chúng một trận rồi nhưng vẫn chứng nào tật nấy, lần này nhất định riki không bỏ qua dễ dàng nữa.

'rầm'

"lại nữa?"

hyeonju ngao ngán nhìn riki vừa đập mạnh hộp sữa xuống bàn, nhỏ phải công nhận số thằng nhóc này gắn liền với bọn bắt nạt, mặc dù bây giờ đã biết đánh lại nhưng vẫn luôn bị đem ra làm trò đùa. hyeonju nguậy nguậy ly cacao nóng của mình, uống một hơi rồi vỗ vỗ vai riki.

"dành sức cho tiết thể dục đi."

kang haseul, một cô tiểu thư chính hiệu, sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng tính tình hiền lành dịu dàng, hay giúp đỡ người khác, lại có chút tinh nghịch trẻ con khiến người nào tiếp xúc qua đều cảm thấy yêu mến. năm nay, haseul chuyển sang trường trung học của hyeonju để học chương trình lớp 11.

sau khi hoàn tất mọi thủ tục với hiệu trưởng rồi, haseul đi tham quan trường. lúc này trường đã vào tiết học nên cô thoải mái đi lại. đến sân thể dục cô dừng lại, giang tay hít thở, trường này chẳng có gì đặc biệt ngoài cái sân rộng thênh thang này, kể ra cũng được an ủi phần nào vì haseul thích không gian thoáng đãng. bất chợt cô tập trung vào hai người dưới sân, một trai một gái, đang chạy vòng quanh sân. haseul tròn mắt khâm phục, sân rộng như vậy mà hai người kia cứ chạy đều chân như không biết mệt, cô nhìn say mê đến nổi không để ý có một người con trai khác cũng đang mải miết nhìn mình...

ngày hôm sau, haseul ăn vận chỉnh tề trong bộ đồng phục mới, tâm trạng đầy phấn khởi cho ngày đầu tiên ra mắt bạn học.

haseul vốn dĩ có một khuôn mặt rất khả ái, với đôi mắt nâu to tròn, mái tóc đen xoăn dài, đôi mày thanh tú cùng đôi môi đỏ mọng, không bàn cãi là khá nổi bật giữa đám đông, nhưng cô cũng không ngờ vừa bước chân vào trường, mọi người đều đổ dồn mắt vào cô, rồi còn tự động dạt thành đường cho cô đi, khiến haseul cảm thấy rất ngại. rồi khi bước chân vào lớp cũng vậy, cả lớp đều nhìn cô chăm chú, cái nhìn ngạc nhiên xen lẫn dè chừng...

đến giờ ăn trưa, mặc dù không muốn bước chân ra khỏi lớp nhưng cô vẫn chưa quen được người bạn nào để nhờ mua giùm hộp cơm, nên phải miễn cưỡng bước xuống phòng ăn.

và mọi chuyện bắt đầu...

phòng ăn là cái nơi ồn ào lộn xộn nhất trường, vậy mà haseul vừa bước xuống thì trở nên im bặt, chỉ còn những cái chỉ trỏ xì xầm. cô cúi đầu bước nhanh đến quầy bán đồ ăn, mong chỉ có thể nhanh chóng thoát khỏi đây, cũng vì gấp gáp như vậy mà không may haseul ngã xuống đất, khiến khay đồ ăn ụp thẳng vào một con nhỏ đứng gần đó.

không biết có máu mặt gì trong trường không mà mặt con nhỏ nom khá dữ tợn, nó trợn tròn mắt lên, lôi haseul đứng dậy.

"mày dám..."

đang giữa lúc căng thẳng thì đột nhiên từ cửa căn tin vài người bước vào. haseul nhận ra hai trong số ba người đó. một anh chàng mặt đang cau có, một cô gái nom người nhỏ bé, khuôn mặt dịu dàng thánh thiện nhưng tay liên tục bấu vào eo của chàng trai còn lại.

"a đau quá!"

"biết lỗi chưa hả?"

"anh biết rồi biết rồi!"

"vậy còn không nói?"

"được rồi anh xin lỗi, xin lỗi!!"

lúc này hyeonju mới phủi tay tha cho jaeyun, chả là tối qua hyeonju qua nhà jaeyun nấu một bữa ra trò, cậu chàng ăn đã đời xong thì xách mông ngủ thẳng cẳng, để mình hyeonju phải dọn dẹp đống chiến trường trong bếp đến tận khuya mới xong, khiến nhỏ sáng nay đi học muộn bị phạt đứng ngoài hành lang đến rã người.

jaeyun vừa cười cười tạ lỗi vừa nhăn nhó xoa xoa chỗ bị nhéo, tự hỏi hyeonju nhút nhát dịu dàng của một năm trước đâu mất rồi.

"hai người có muốn cãi yêu thì về nhà đóng cửa lại rồi làm, bực mình chết được!"

còn cái thằng nhóc riki hay cười như chạm mạch này nữa, ngày trước vui vẻ lễ phép bao nhiêu thì giờ y như cái que diêm, đụng mạnh chút là nổi lửa. jaeyun và hyeonju cùng đánh lên đầu riki một phát.

"ăn nói với anh chị thế đó hả?"

riki lè lưỡi không đáp, xăm xăm đi nhanh vào chỗ ngồi ăn như thường lệ. đến lúc này thì cả ba mới nhận ra sự bất thường của nhà ăn.

một người ham chơi như jaeyun đương nhiên sẽ nhìn ra vấn đề trước, rồi hyeonju đưa mắt nhìn theo, mắt nhỏ mở to, cơ thể nhanh chóng rơi vào trạng thái đứng hình. riki càng nhíu mày chặt hơn rồi cũng nhìn theo hướng đó, và lần đầu tiên, cái nhíu mày của cậu nhanh chóng biến mất.

haseul cũng cứng đơ người, ba người kia đi vào ồn ào như vậy, mà trong phút chốc cũng nhìn chằm chằm vào cô không nói được nửa câu, nhìn cũng biết họ khác hẳn đẳng cấp của những người này, nhưng sao cũng nhìn cô kì lạ như vậy?

rồi cô thấy người con gái kia tiến đến gần, nói với con nhỏ đang nắm cố áo của cô, vô cùng nhỏ nhẹ.

"bỏ ra..."

và cô ta lập tức làm theo.

haseul chỉnh sửa lại cổ áo, rụt rè nhìn đàn chị trước mặt, vì theo phù hiệu là lớn hơn cô một tuổi.

"cảm ơn chị."

hyeonju vẫn không trả lời, chỉ nhìn haseul thật lâu, và có lẽ sẽ tiếp tục nhìn như vậy nếu jaeyun không bước đến.

"em làm cô bé ấy xấu hổ đấy!"

lúc này hyeonju mới thoáng giật mình, ậm ừ vài tiếng rồi mỉm cười với haseul.

"chào em, chị là hyeonju!"

minju gật đầu, rụt rè đáp lại.

"chào chị, em là kang haseul!"

lúc này riki cũng bước tới, soi xét từ đầu đến chân, cuối cùng nói một câu.

"quả thật rất giống."

hyeonju cũng gật gù, jaeyun thì đưa tay xoa xoa cằm.

"anh cũng nghĩ vậy khi lần đầu tiên thấy cô ấy."

"anh gặp rồi?"

riki và hyeonju đồng loạt quay qua nhìn jaeyun, cậu nhún vai.

"ừ, hôm qua ở sân sau."

rồi ba người cứ mặc nhiên bàn luận không để ý haseul đang ngày càng khó xử.

"anh sunghoon đâu rồi?"

jaeyun lúc này mới thở dài, cậu đương nhiên đã cố gọi anh đến phòng ăn để được xem chuyện vui, nhưng chẳng thể nào thuyết phục nổi anh.

"chắc lại đang ở đó rồi."

.

.

.

"sunghoon!"

sunghoon giật mình quay lại, đôi mắt không ngừng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói quen thuộc kia, nhưng đập vào mắt anh vẫn là căn phòng khách trống trải hoang lạnh. để ý kĩ hơn, anh mới thấy, tivi đang bật...

sunghoon bước đến gần, ngồi xuống ghế sofa, mắt dán chặt vào màn hình, geunji đang ngồi đối diện anh, chắc lúc chiếc remote đập xuống sàn đã vô tình khiến tivi khởi động...

"em biết anh sẽ về đây mà..."

geunji trên tivi nở nụ cười tinh quái thường ngày, nhưng trông không chút sức sống, sunghoon nuốt ực, mắt không rời màn hình.

"nhưng đây sẽ là lần cuối cùng em cho phép anh về đây, sau này không cho anh đến nữa. chắc giờ này anh đang giận em lắm phải không, vì đã tự tiện bàn giao việc bán ngôi nhà này, nhưng anh cũng hiểu mà..."

geunji hơi dừng lại, tiếng nói dường như đứt quãng, có lẽ nó đang trong cơn xúc động, hít một hơi, geunji cười cười nói tiếp...

"... em không bắt anh ở giá đâu, hãy yêu một người con gái khác, một người tốt hơn em, hứa với em, anh nhất định phải làm như vậy, được không? em... chưa bao giờ nói với anh câu nào tử tế cả, chỉ có ba điều em thật lòng muốn nói với anh, thứ nhất, em xin lỗi... xin lỗi đã khiến anh phải đau khổ như vậy, thứ hai, cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn vì đã cho em một mối tình tuyệt vời nhất, và cuối cùng, chính là em yêu anh, em yêu anh nhiều hơn hôm qua và ít hơn ngày mai, tình yêu của em sẽ mãi mãi lớn dần như thế, nghe sến quá, nhưng anh thì đừng như vậy nhé, em chỉ cần giây phút này, anh vẫn yêu em là quá đủ rồi, chỉ giây phút này thôi..."

geunji lau nhanh nước mắt, ngừng một chút lại nhăn răng ra cười.

"không phải trù anh chết đâu, nhưng em hi vọng nơi em sắp đến có anh ở đó thì thật tốt biết mấy... thôi em đi đây... đừng đánh nhau nữa đấy!"

sau đó thì geunji biến mất, chỉ để lại trên màn hình những nét rè. đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng sunghoon xem đoạn video đó, căn nhà cũng được bán đi ngay sau đó, còn anh thì dần có thói quen ra sân sau trường ngồi, chiều nào cũng vậy...

hôm nay haseul ra sau trường, có lẽ vì đây là nơi cô thích nhất và giờ thêm lý do là vì ít học sinh đi lại nhất. cô dang rộng tay ra, hít một hơi sâu căng tràn lá phổi rồi bất chợt cô hét một tiếng thật lớn, đến nỗi khuôn mặt xinh xắn đỏ lự lên. sau đó thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô cười sảng khoái rồi đột nhiên im bặt, vì cách cô vài chục bước chân, là một người con trai đang nằm duỗi người trên bãi cỏ. haseul đỏ bừng mặt, rón rén định chuồn đi nhưng không biết thôi thúc nào khiến cô đột nhiên bẻ góc 180 độ, hướng về người con trai kia mà bước tới....

haseul đi nhẹ nhàng nhất có thể, chỉ còn cách vài bước chân thì cô dừng lại, từ vị trí này có thể thấy rất rõ từng đường nét tuyệt mĩ trên gương mặt kia, những nét chạm khắc tinh xảo như những bức tượng về những vị thần trong thần thoại hy lạp. haseul hơi khựng người, mắt mở to mê mải ngắm nhìn mà quên cả ngượng ngập, cho đến khi đôi mắt cao ngạo kia mở bừng ra cô mới giật mình lùi lại.

haseul bối rối chưa biết nên giải thích như thế nào thì người con trai đó đã đứng dậy bỏ đi một mạch, không một giây liếc nhìn đến cô, khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên. còn chưa biết phải làm gì thì thấy hai người trong phòng ăn sáng nay chạy đến. hyeonju với riki do nghe tiếng hét nên tò mò, lúc đến nơi thì thấy cảnh tượng đó nên chờ xem phản ứng của sunghoon thế nào, nhưng không ngờ anh không hề liếc nhìn đến haseul. trước khi chạy theo sunghoon hai đứa nó còn cố nhìn thêm cái nữa, ánh mắt vô cùng khó hiểu.

haseul thở dài, toan bỏ đi thì chợt thấy dưới thảm cỏ có một thứ, lúc nhặt lên, cô không giấu được vẻ ngạc nhiên. đó là một tấm ảnh, trong đó, cô chụp với người con trai lúc nãy. haseul cố nặng óc ra nghĩ mãi, cũng chẳng thể nhớ được mình từng chụp bức ảnh này, càng không hề nhớ về người con trai này, rồi cô lật ra đằng sau, có một dòng chữ màu đen được viết rất đẹp: 'chồng sunghoon đã hôn lén vợ geunji. hình phạt: sơn móng chân cho vợ. ảnh chụp tại nhà, năm 20__'

"geunji? vợ?!"

haseul lẩm bẩm, rồi lại quay sang nhìn tấm ảnh, thật sự giống cô như giọt nước. điều này chợt khiến cô suy nghĩ, vì cô đã khá có ấn tượng với anh rồi.

haseul nhanh chóng nhận lấy xấp hồ sơ từ tay người bảo vệ, không khó để điều tra được lý lịch của sunghoon trong vài giờ đồng hồ. mặc dù thấy rất có lỗi vì ngày đầu tiên đi học đã cúp tiết vào nằm trong phòng y tế nhưng sự tò mò của haseul về anh không thể nào khiến cô tập trung học được.

sunghoon hiện đang học đại học năm nhất, chuyên ngành quảng trị kinh doanh, tương lai sẽ là người thừa kế tập đoàn của gia đình. một chuyện rất ít người biết là anh đã kết hôn với con gái của hai bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng "jeon geunji" nhưng không may đã qua đời vào một năm trước do căn bệnh tim bẩm sinh.

'ạch'

đang vừa đi vừa mải mê đọc thì haseul bỗng vấp phải một vật rồi ngã nhào xuống đất, cô xuýt xoa rồi ngước nhìn đám con gái trước mặt.

"làm gì vậy hả?"

không một ai trả lời cả, cũng không có câu xin lỗi hay giải thích nào, một con nhỏ ra hiệu xông vào, khi haseul còn chưa kịp hiểu là chuyện gì thì đã thấy đám đó lao đến, đấm đá vào người cô, cô chỉ có thể ôm đầu cuộn người lại hứng chịu. đến khi chiếc đồng phục tinh tươm in đầy dấu chân rồi, bọn kia mới dừng lại. con nhỏ gạc chân cô lúc nãy cúi xuống nhếch mép nói.

"đừng trách tụi tao, hãy tự trách mình vì có khuôn mặt giống con nhỏ đáng ghét jeon geunji đi!"

nói rồi cả bọn cười hả hả bỏ đi. haseul lấy tay ôm lấy vai, toàn thân cô đau nhức kinh khủng, nhưng cô đâu biết, đó mới chỉ là bắt đầu.

những ngày học sau còn thê thảm hơn gấp trăm lần, bị nhốt trong nhà vệ sinh, tủ đồ bị đổ đầy keo, bàn ghế bị vứt ngoài sân, rất nhiều lần haseul báo với giáo viên, nhưng không một ai làm chứng cho những lời cáo buộc của cô, vì giờ đây, cả ngôi trường này, đều đối địch với cô, và cô gần như trở thành trò giải trí cho tất cả học sinh trong trường, haseul thật không hiểu rốt cuộc jeon geunji đã làm gì mà khiến toàn trường căm ghét như vậy.

"đang làm gì vậy?"

đám con gái giật mình, thôi bu xung quanh haseul nữa mà nhìn chằm chằm vào người mới cất tiếng hỏi.

"không liên quan đến cậu!"

một con nhỏ khoanh tay lại nói. riki nheo mắt tiến đến gần hơn, lũ con gái hơi run, vì ai cũng biết riki vốn rất thân với geunji, con nhỏ này lại có khuôn mặt giống nó, theo tính chất bắc cầu lỡ như riki có cảm tình với haseul thì thật không hay chút nào!

riki đã đến đủ gần để nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra, cô gái có khuôn mặt giống geunji đang nằm co người dưới sàn nhà, quần áo xộc xệch chi chít vết giày...

khi haseul ngẩng mặt lên thì cô mở to mắt bất ngờ, là người con trai hay nhíu mày bực bội, giờ đây cậu ta đang nhìn cô với một ánh mắt thật kì lạ, trong phút giây đó, haseul chợt nghĩ "được cứu rồi".

vài phút sau, riki đút tay vào túi quần, sải chân bước đi chỉ để lại một câu.

"tự nhiên đi, nhưng chừa mặt ra, tôi không muốn thấy khuôn mặt đó bị thương!"

haseul bàng hoàng, tia hi vọng hoàn toàn bị dập tắt, mặc dù không biết tại sao mình lại mong chờ ở cậu ta, nhưng haseul cảm thấy thất vọng ngập tràn. dường như cô gái kia đọc được suy nghĩ của cô, nên nhếch mép cười.

"tưởng cậu ta sẽ giúp mày à, đừng có nằm mơ, trong trường này sẽ chẳng có ai giúp mày đâu, nhận đòn tiếp đi!"

"đủ rồi đó!"

lại một người khác xen ngang cuộc vui, lần này là giọng nữ.

"chị hyeonju..."

cả đám con gái có vẻ sợ sệt hơn khi thấy hyeonju đến, mặc dù hyeonju không có khả năng đánh đá ai, nhưng nếu đụng đến nhỏ, thì sẽ lãnh đủ những trò đùa tai quái nhất mà jaeyun có thể nghĩ ra, ai bảo hyeonju là đầu bếp riêng của cậu chứ. vì thế, lời nói của hyeonju trở nên rất có trọng lượng.

"đều là con gái, không nên làm như vậy!"

hyeonju từ tốn đến bên haseul trong khi bọn kia đã cúi đầu chạy biến, nhỏ đỡ haseul đứng dậy, lấy khăn giấy lau những vết bẩn trên mặt cô. haseul nhìn hyeonju, đôi mắt đầy biết ơn, rồi cô khóc, khóc thật to, khóc cho tất cả những gì cô đã phải chịu đựng. hyeonju hơi bất ngờ, rồi cũng ôm lấy cô, đôi mắt đầy thương cảm.

sau một hồi sướt mướt, haseul cúi đầu cảm ơn hyeonju, nhỏ mỉm cười.

"việc nên làm mà."

"lúc nãy nhìn chị rất tuyệt, em cũng muốn được giống chị!"

haseul nói với đôi mắt ngưỡng mộ, hyeonju chợt thấy đau nhói.

"em làm chị nhớ đến chị của một năm trước, giống y như em lúc này vậy..."

hyeonju cụp mắt xuống nói khẽ, haseul mở to mắt ngạc nhiên không tin.

"vậy... chuyện gì đã xảy ra?"

im lặng vài phút, hyeonju đưa mắt nhìn ra xa, kí ức ngày trước chợt quay về...

"chị vốn là một cô tiểu thư nhút nhát, nhu nhược, thường xuyên bị bạn bè ăn hiếp, nhưng rồi, người đó đã khiến chị thay đổi!"

"người đó?!"

"một người rất đặc biệt!"

khuôn mặt haseul bỗng nhiên tối sầm lại.

"là... jeon geunji?"

hyeonju hơi ngạc nhiên, vì cả tuần nay nhỏ đi du lịch nên không hay biết trong trường xảy ra chuyện gì.

"sao... sao em biết?"

haseul mỉm cười chua chát nhưng không trả lời, thấy cô im lặng, hyeonju cũng không hỏi nữa, nhỏ cười, đưa cho cô hộp cơm trưa của mình.

"chắc em đói lắm rồi, cầm lấy ăn đi. chị đi trước đây!"

haseul còn đang ngỡ ngàng thì hyeonju đã dúi nhanh vào tay cô hộp cơm rồi chạy đi, haseul nhìn theo, trong lòng vô cùng cảm ơn người chị đáng mến này.

"tại sao em lại không giúp cô bé đó?"

hyeonju ngồi xuống cạnh riki, giật lấy cái bánh trên tay cậu. riki nằm lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"vì geunji thích làm anh hùng lắm, nếu em cứu, sẽ không còn lý do nào để chị ấy chịu xuất hiện nữa."

hyeonju thở dài nhìn riki dáng điệu ủ rũ buồn bã. thằng nhóc này tuy không nói ra, nhưng trong lòng lúc nào cũng mong chờ một ngày, geunji sẽ quay trở lại, mà đúng hơn là, tất cả mọi người đều đang chờ.

do đói và do tài nấu ăn của hyeonju quá tuyệt nên haseul giải quyết bữa trưa rất nhanh, cô lang thang ra sân sau, lâu lắm rồi mới có cảm giác không bị làm phiền thế này. haseul buông người nằm lên bãi cỏ, nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi, nhưng rồi bất chợt một bàn tay nắm lấy tóc cô thô bạo kéo cô dậy.

"mày tưởng thoát rồi sao? thanh thản quá ha!"

là một đám khác, haseul cố đẩy tay cô ta ra nhưng với cái sức trói gà còn không chặt này thì làm được gì con nhỏ cao hơn 1m6 nặng 70 ký trước mặt cô chứ!

"lần trước con khốn geunji dám đạp đổ hộp cơm trưa của tao, giờ tao sẽ bắt mày ói ra lại!"

vừa nói cô ta vừa liên tục đạp mạnh vào bụng haseul, cô quằn người ôm lấy bụng, khuôn mặt đầy mồ hôi vì đau, bất chợt một nhỏ khác la lên.

"này anh sunghoon đến kìa!"

"cái gì?"

con mập dù chưa hả dạ nhưng đành dừng lại, miễn cưỡng bỏ đi. haseul đưa mắt nhìn, từ xa, dáng người cao ngạo khiến cho toàn bộ sự đau nhức của cô biến mất, nét mặt cô bỗng trở nên vui vẻ. haseul ngày càng đến gần, và rồi anh thấy haseul, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng không chút ngạc nhiên, anh đi lướt qua cô...

haseul vẫn nhìn theo, và rồi, cô quyết định, phải bắt chuyện làm quen, nhưng cô biết rõ, với cá tính của sunghoon, anh sẽ chẳng ngó ngàng gì đến cô, trong giây phút đó, bất chợt cô cảm thấy rất ganh tị với geunji, có một người bạn nấu ăn ngon, lại rất tốt bụng, lại có một người chồng vô cùng hoàn hảo, lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng lại yêu thương vợ hết mực. haseul chợt nghĩ, vì cớ gì mà cô phải chịu tất cả những trận đòn này, tất cả đều vì jeon geunji, trong khi cô ta lại có được một cuộc sống của mọi đứa con gái hằng mơ ước. nếu haseul đã phải chịu hình phạt vì có khuôn mặt giống jeon geunji, vậy thì cô cũng xứng đáng có được những gì geunji có...

và rồi haseul hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi ra tấm hình lần trước, nhìn người con gái trong bức hình một cách đầy căm giận, rồi cô mỉm cười, bước đến chỗ sunghoon đang ngồi.

"lâu rồi không gặp mà anh vô tình quá đấy, chồng!"

sunghoon chau mày quay lại nhìn haseul, đôi mắt lạnh lùng nay pha thêm chút giận dữ, anh thô bạo kéo áo để mặt cô sát lại gần, gằn từng tiếng.

"tôi không kiêng nể con gái đâu!"

sunghoon buông mạnh haseul xuống nền cỏ, phủi tay bỏ đi. haseul xoa lấy đôi vai đau nhức vì bị xô ngã, nhưng ánh mắt vẫn không chút sợ sệt, ngược lại, còn quyết tâm chiếm cho được người con trai đó.

"chào anh, jaeyun!"

jaeyun bỏ cuốn truyện xuống, nhìn chăm chăm vào người con gái đang cười tươi trước mặt mình, thấy cậu im lặng, cô nói tiếp.

"sao vậy? lâu rồi không gặp không lẽ quên em rồi sao? em là geunji đây!"

sắc mặt jaeyun càng lúc càng kì quái, haseul không thể nào biết được cậu đang suy nghĩ gì, bỗng jaeyun bật cười.

"đúng là không giống."

jaeyun đã từng hỏi sunghoon khi lần đầu anh thấy haseul, rằng anh không có chút kinh ngạc gì sao, lúc ấy, sunghoon chỉ nhún vai.

"mắt mày đem vứt là vừa."

giờ nghĩ lại, jaeyun thấy mắt mình có vấn đề thật, cậu đứng dậy, mỉm cười với haseul.

"em chọn sai vai diễn rồi cô bé!"

haseul ngạc nhiên nhìn jaeyun.

"em chính là geunji cơ mà?"

"sai, em có bề ngoài giống geunji, nhưng cô nhóc láo lếu ấy chưa bao giờ nói chuyện lễ phép với anh như vậy, càng không bao giờ dành cho anh nụ cười hiền từ như thế. em muốn học đòi làm geunji, tốt thôi, nhưng đừng làm thế trước mặt anh, bởi anh chỉ quen biết một jeon geunji thôi."

tuy khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng từng câu nói của jaeyun sặc mùi cảnh cáo, cậu biết cô gái này không hiền lành như vẻ bề ngoài, và hiểu rõ ý định của cô, jaeyun làm vậy cũng chỉ là để bảo toàn tính mạnh nhỏ bé của cô trước khi cái ý định điên rồ đó đến tai sunghoon.

haseul thật sự rất căm giận geunji, vì cớ gì mà nó có thể nhận được bao nhiêu là ưu ái, trong khi cô không đụng chạm đến ai vẫn bị ghét bỏ như vậy, thật không công bằng. vốn là một cô gái hiền lành thánh thiện, nhưng những gì haseul đã trải qua khiến cho tinh thần yếu ớt của cô tổn thương nặng nề, và từ giây phút đó, nụ cười trong sáng của cô đã vụt tắt.

"đụng không biết xin lỗi à?"

một đám người bực tức kéo sunghoon lại khi anh va vào người tên đi đầu mà vẫn tỉnh bơ đi tiếp. sunghoon quay lại, vẻ mặt cao ngạo chẳng có biểu hiện nào là muốn xin lỗi, và kết quả, là đánh nhau. đây không biết là vụ ẩu đả thứ bao nhiêu mà sunghoon dính vào từ sau cái chết của geunji, ngày nào trên người anh cũng có ít nhất từ ba đến bốn vết trầy xước, có vẻ như sunghoon đang mượn những vết thương ngoài da để tạm át đi nỗi đau trong lòng.

jaeyun thở dài khi thấy sunghoon vào lớp với vết thương còn rướm máu trên trán, và đó cũng là việc duy nhất cậu có thể làm, nhìn, và thở dài. chiều nay, sunghoon lại theo thói quen ngồi ở sân sau nhìn về phía sân vận động, hyeonju và riki đang chạy hăng say như mọi ngày. ở đây tuy thoáng mát, nhưng quang cảnh chẳng có bao nhiêu, một năm ngồi nhìn cũng thuộc hết từng lá cây ngọn cỏ, một người bất cần và đang ở tuổi quậy phá như sunghoon mà lại có thói quen như những người già, chiều nào cũng ngồi đúng chỗ đó, nhìn ra đúng một hướng đó, khiến anh làm được như vậy, chỉ có thể là geunji. biết chắc đây là nơi chứa đựng kỉ niệm giữa hai người nên haseul mỉm cười ngồi xuống bắt chuyện.

"chắc chị ấy rất thích chạy phải không? em cũng rất thích!"

sunghoon nhăn mặt, anh đương nhiên biết rõ haseul đang muốn gì, khẽ nhếch môi cười, anh trả lời mà không quay lại.

"không, geunji rất lười, chỉ thích đứng một chỗ la hét bắt người khác chạy."

haseul bất ngờ trước câu trả lời, cô còn đang bối rối không biết nên tiếp như thế nào thì sunghoon đã nói tiếp, giọng lạnh băng.

"cô có biết ý nghĩ cũng có thể giết chết một người không?"

sunghoon chỉ nói đến đó rồi bỏ lửng câu hỏi, trong phút chốc, haseul cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng cô ta vốn chẳng còn gì để mất nữa rồi, nên đánh liều nói.

"em biết anh vẫn còn rất yêu chị ấy, em lại có khuôn mặt giống hệt chị ấy, em không ngại làm người thay thế đâu, em yêu anh, và nếu anh chỉ yêu khuôn mặt của em thì em cũng hạnh phúc lắm rồi!"

sunghoon hừ lạnh, rồi nhanh như cắt, anh lấy tay bóp lấy cổ của haseul.

"cô lấy tư cách gì để thay thế? tôi yêu geunji, chứ không phải khuôn mặt của cô."

sức mạnh từ một cánh tay của sunghoon thôi cũng khiến haseul đau đớn, cô không thở được, so với bị bắt nạt bình thường, chuyện này còn đáng sợ hơn, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống khuôn mặt đang tím nghét vì thiếu oxi. sunghoon chợt khựng lại, tim anh có chút nhói, anh thả tay ra và bước đi nhanh.

jaeyun thở dài ngồi xuống cạnh thằng bạn thân đang không ngừng uống rượu, tối nào cũng vậy, cứ tan học không lê la đánh nhau thì sunghoon sẽ đến bar ngồi uống rượu đến khuya.

"thôi đi, mày muốn uống đến chết à?"

cuối cùng jaeyun cũng chịu hết nổi, cậu gạt ly rượu ra khỏi tay sunghoon nhưng anh dằn lại.

"không liên quan đến mày!"

"không liên quan?"

jaeyun bất ngờ vung tay đấm sunghoon thật mạnh.

"nếu không phải là bạn thân mười mấy năm thì tao cũng mặc kệ mày rồi, nhìn lại mày đi, suốt ngày chỉ biết uống rượu đập phá, có giống một thằng đàn ông không?!"

sunghoon lấy tay quệt máu ở môi, rồi đấm trả lại jaeyun một cái.

"mày có thể dễ dàng hét to vào mặt tao những câu này vì người mày yêu đang ở bên cạnh mày, còn tao, tao không muốn dứt khỏi cơn say này, vì người con gái tao yêu đã không còn nữa!"

"đúng vậy, geunji đã chết rồi, mày đừng mượn rượu để quên đi sự thật này nữa, nếu geunji thấy m..."

"cô ấy sẽ thấy sao?!"

sunghoon chỉ bỏ lại một câu hỏi lấp lửng như vậy và kết thúc cuộc nói chuyện. jaeyun lặng người không nói gì nữa, chỉ lặng nhìn sunghoon bỏ đi, sau đó cũng cầm một ly rượu lên uống cạn.

buổi đêm, thành phố rơi vào yên tĩnh, vài người đi bộ trùm kín mít bước vội về nhà, sunghoon người đầy men rượu bước đi không vững, trời cuối thu lạnh căm, gió thổi vào người từng đợt đau như dao cứa, đường phố lại vắng tanh, khiến ai cũng chỉ muốn về nhà, anh cũng muốn về, nhưng chẳng có ai đợi anh về cả, cảm giác một mình trong căn nhà không người đó còn lạnh hơn ngoài phố.

"chà chà xem ai đây?!"

sunghoon dừng lại nhìn người vừa cất tiếng, quen lắm, chính là lũ của một năm trước đã đánh anh.

"lại gặp mày rồi, chắc ông trời có ý muốn chúng ta thanh toán hết nợ nần nhỉ?!"

sunghoon nhếch môi.

"tật nói nhiều của mày vẫn không đổi."

"mày... thằng khốn, lên tụi bây!"

tiếng đánh nhau vang lên giữa phố tĩnh mịch, tuy đã say nhưng cả bọn kia vẫn không là đối thủ của sunghoon, đến phút cuối, một tên chơi bẩn, đâm lén anh một nhát vào chân rồi bỏ chạy. sunghoon ngã phịch xuống đường, ngán ngẩm nhìn vết cắt sâu đang không ngừng chảy máu, anh thở dài, cố đứng dậy, một tay ôm lấy vết thương khó nhọc bước đi, và rồi, định mệnh như lặp lại, khi lần nữa, bước chân của anh dừng ngay trước cổng trường của nó... sunghoon nhìn bức tường cao trước mặt, một năm trước, anh đã trèo qua đây để trốn, rồi bây giờ, vẫn với vết thương ở chân, anh lại trèo vào, nhưng không phải trốn, mà là tìm...

ngôi trường yên lặng quá, hành lang dài chỉ có tiếng bước chân của anh, sunghoon cắn răng chịu đau, cố đi đến nơi anh ngồi lần trước, và đợi...

rất lâu trôi qua, vẫn không có ai khác ngoài anh trên đoạn hành lang tĩnh mịch này, anh đã không biết, ngồi một mình ở đây, lại cô đơn đến thế, và anh nhớ đến geunji.

nghe ba mẹ nói, nó ra đi vào lúc rạng đông, khi bầu trời vừa chớp nắng, khi tuổi mười bảy của nó vừa kết thúc, lúc đó anh vẫn còn đang mê man, không hề hay biết tất cả những nghi lễ đưa tiễn em đang lặng lẽ diễn ra, cho đến khi tỉnh dậy, thì một cuộc sống mới cũng đã bắt đầu, cuộc sống không có nó.

kể từ đó, tất cả đều là vô nghĩa, kể cả cái chết, cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng.

người sunghoon nhớp nháp mồ hôi, vết thương càng lúc càng khiến anh đau đớn, đến nổi đầu óc cũng không tỉnh táo nữa, mắt anh hoa lên, tai ù đi, miệng khô rát, chính lúc đó, một giọng nói ở sâu trong hồi ức chợt vang lên.

"để tôi băng bó vết thương cho?!"

sunghoon cố mở hé mắt, trước mặt anh, chính là geunji, nó đang cúi người nở nụ cười quen thuộc với anh. sunghoon mỉm cười yếu ớt, cố nhấc cánh tay không còn chút sức lực lên để chạm vào khuôn mặt mà anh rất yêu...

"em đã ở đâu vậy?"

geunji cầm lấy tay anh, hôn vào lòng bàn tay, nước mắt lăn dài, sunghoon nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt chực rơi của người đó, trong khi khóe mắt anh đã ướt đẫm.

"không lẽ ảo ảnh mà cũng phải để anh thấy bộ dạng xấu nhất của em à?"

người đó phì cười làm lộ hai lúm đồng tiền hai bên má, sunghoon cũng cười, và anh ngắm nhìn nó thật lâu. geunji bình thường luôn ríu rít là thế mà bây giờ chỉ im lặng nhìn anh, đôi mắt em ấm áp màu nắng, mái tóc nâu bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, em xinh đẹp và tràn đầy sức sống như ngày đầu anh gặp. sunghoon đưa tay vuốt tóc geunji, nước mắt rơi xuống môi mặn chát.

"anh nhớ em nhiều lắm... anh muốn về nhà!"

cơn đau chợt ập đến khiến sunghoon nhăn mặt vì đau đớn, máu từ vết thương ra nhiều đến mức lan ra một vùng khá rộng, cánh tay vô lực rơi xuống, hình ảnh của geunji cũng nhòe đi rồi biến mất. sunghoon đổ người xuống nền gạch lạnh, hơi thở yếu dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro