Chap 1.5 & 1.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.5

- Năm nay không đi giao sô cô la nữa à?
Nagumo ngồi bên cạnh dãy ống thuỷ tinh, vui vẻ đung đưa chân xem nhỏ viết báo cáo kết quả thí nghiệm, giấy tờ lộn xộn hết cả lên.
- Tôi có đi giao sô cô la bao giờ?
- Cái viên kẹo năm ngoái em cho anh í.
Nó vẫn rùng mình khi hồi tưởng lại vị đắng ấy. Nhưng hiệu quả thì 10/10.
- Không phải thứ ăn bừa bãi đâu.
- Thì, hôm nay mà. Em biết đấy, hình như anh lỡ ăn nhầm sô cô la hỏng hay sao rồi í.
Nhỏ nhìn nó đang cười cười trong khi chảy mồ hôi lạnh, không tin được:
- Ông bị đần ư?
- Nhưng ngon mà?
- Aaaaa! Làm như ai cũng vô công rồi nghề hết ấy?
Nanami nói tức tối khi nhặt nhạnh nguyên liệu từ tủ bảo quản, rồi nhỏ dí mạnh đầu kìm kẹp bông tẩm cồn lên bắp tay Nagumo. Như mọi lần, nó không hề cảm nhận được nhỏ định chọc kim vào chỗ nào trước khi da nhói lên như kiến cắn.
- Không có kẹo à? Làm ngọt ngọt một tí được không?
- Ngó tôi rảnh lắm ấy mà đòi kẹo? Con mụ Yuzuki vẫn chưa thôi đầu độc người khác ư? Tôi đã tráo hết đống thuốc của nó thành nước lọc từ tuần trước rồi cơ mà?
- Hai đứa thân nhau nhỉ?
Nhỏ rút nhanh đầu kim ra, thở mạnh khi Nagumo nheo nhéo cái mồm "Bớ người ta nhân viên y tế thô lỗ với bệnh nhân".
- Não bỏ quên ở bể lặn à?
- Chứ sao em biết anh ăn phải sô cô la của Yuzuki chứ không phải của đứa khác?
- Vì anh vẫn còn ăn hết được cả thanh mà mò tới đây đấy.
Nó cười he he khi thấy người đã ấm dần lên. Khoẻ re. Yên tâm ăn nốt thùng sô cô la còn lại rồi.
- Một đứa bỏ độc vào đồ ăn của người khác và một đứa âm thầm làm thuốc giải. Cứ như oan gia ấy nhỉ?
- Vui lắm ấy mà cười?
Nhỏ cau mặt lại. Nó nghe tiếng thở nặng như thể nhỏ vừa chạy một vòng quanh trường.
- Hiếm khi em thể hiện cảm xúc nhiều như thế. Lựa được nghề nghiệp tương lai chưa?
Nó cầm tờ tư vấn hướng nghiệp của khoa dược lên xem. Có một ghi chú viết tay về "Sát thủ dùng độc dược", hoá ra là của Yuzuki.
- Chưa.
- Làm gì mà em giỏi ấy. Dễ mà?
- Giỏi nhất á? Chắc là sống sót nhỉ?
Nanami nói nhỏ, không định đưa nó vào cuộc trò chuyện với Nagumo.
- Làm bác sĩ cho sát thủ cũng được đấy. Mở phòng khám nhớ cho anh vé ưu tiên nha?
- Không. Bao. Giờ.
Nanami nâng giọng lên để nạt Nagumo:
- Xong việc rồi đi về đi.
- Anh ở đây chơi không được à?
- Người ngoài đừng lảng vảng chỗ làm việc, vướng chân.

1.6

Nhưng rõ ràng Yuzuki và Nanami chúng nó thân nhau! Một buổi chiều gần cuối năm học, Nagumo thấy Yuzuki chạy tới chỗ nhỏ, khóc nhoè cả lớp trang điểm.
- Đưa tao thuốc giải!
Nhỏ đưa một cái khăn tay. Yuzuki đập tay vào ngực.
- Ở đây này! Hức! Sao có thể phũ với tao vậy chứ? Tao có đưa ảnh đồ ăn dính độc đâu? Tao có bỏ độc vào cơm bao giờ đâu!
Mày chỉ bỏ thuốc tê liệt thần kinh vào sô cô la thôi con quễ!
- Chịu thôi.
Nagumo tưởng Nanami sẽ vỗ về an ủi cái con người đang đau đớn trong thứ độc dược tên là tình yêu, nhưng không, nó lầm. Nhỏ dúi cái khăn cho bạn.
- Lau mặt đi. Thấy gớm.
- Hức! Mày là đứa có thể chế thuốc giải cho tất cả sản phẩm tổng kết môn của lớp cơ mà!
Nanami lảng mắt ra chỗ khác như thể không muốn nói tiếp chủ đề ấy.
- Hầu hết. Tuỳ xem ít hay nhiều, nhanh hay chậm.
- Thế tao phải làm sao?
Con bé càng khóc dữ hơn. Nanami đành nói:
- Không phải là không có thuốc chữa. Chỉ là tao không giữ nó.
- Thứ gì?
- Thời gian.
Nagumo lên tiếng khi Yuzuki bỏ đi với cái khăn tay:
- Bao lâu?
- Gì?
- Thì chất độc sẽ biến mất?
- Một tháng. Một năm. Một thập kỉ. Ai biết được. Nhưng Yuzuki chỉ cần một ngày thôi.
Nhỏ bước về hướng toà nhà khu nghiên cứu, chắc lại tới phòng thí nghiệm số 3.
- Đi ngay à?
Nagumo hỏi với theo.
- Ừ. Dễ ngày mai nó sẽ đổ mấy thứ linh tinh vào bể nước của trường mất.

Buổi tối, không biết cụ thể là thằng nào ở khoa chế tạo vũ khí đốt pháo hoa tỏ tình với crush trước khi tốt nghiệp mỗi đứa một nơi. Màn trình diễn khá là động lòng người khi nắng đã tắt, sao vừa mọc và hoa nở đầy trời. Nhiều giảng viên cũng phải mỉm cười ngước lên nhìn dòng chữ "yêu em" viết vụng về. Đến đoạn cao trào hiện tên người gửi với tên người nhận trong vòng tròn trái tim thì lại xảy ra lỗi kĩ thuật. Thành ra, bọn học viên JCC lần đầu được kinh qua một trong những thú vui đầy tội lỗi đó là cháy trường.
- Uầy, hình như cháy khu nghiên cứu dược chúng mày ơi!
- Vui vãi. Thế là mai được miễn thi thực hành à?
- Chuông báo cháy bị mấy đứa khoa ám sát làm hỏng hồi năm kìa cũng đã bị phát hiện mà sửa đâu!
- Yên bình ghê ta ơi.
- Bỏ mịa rồi tao để quên báo cáo ở phòng 5. Chắc không cháy tới cuối dãy đâu nhỉ?
- Thì chạy vào mà lấy.
- Ngu à? Có được cầm chìa khoá đếch đâu. Tầm này rồi làm gì còn ai ở phòng lab nữa!
- Ê hình như có người vừa chạy vào khu nhà hay sao ấy?
- Chắc cũng quên giống tao rồi!
Nanami vừa húp mì vừa nghĩ xem có nên cho mấy người quên báo cáo ở phòng thực hành mượn chìa khoá không. Nhưng cuối cùng nhỏ quyết định là không. Vài tàn pháo hoa làm sao mà thiêu rụi được những căn phòng kiên cố ấy. Chuông báo cháy có hỏng thật, nhưng vòi phun sương thì vẫn hoạt động bình thường. Nhỏ kiểm tra hết rồi.
Nhưng thực tế thì không nên đánh giá thấp pháo hoa của bọn chế tạo vũ khí. Nanami không biết nhà trường sẽ điều tra thế nào, nhỏ buồn ghê gớm như thấy nhà mình bị cháy. Trong khi chờ phòng số 3 được cải tạo lại, nhỏ được phép dùng ké phòng số 6 với hội nghiên cứu sinh. Các anh chị dành buổi gặp đầu tiên để tư vấn hướng nghiệp cho Nanami.
- Ở lại JCC làm giảng viên cũng là ý kiến không tồi. Mà thầy Kobe dạo này khọm hẳn đi nhở?
- Nếu chỉ dạy bọn khoa Dược thì đỡ rồi. Có lần thầy uống say bảo tao đánh thuốc ba đứa nào đấy cho chúng nó nằm yên giùm vì nghề nghiệp không cho phép thầy làm thế.
Nanami nghĩ mình biết ba đứa trong câu chuyện trên là ai. Chả riêng gì thầy Kobe, hầu như giáo viên nào cũng phải tăng huyết áp vì tụi nó. Vài người còn đề xuất đuổi học nữa kìa.
- Một là thi chứng chỉ sư phạm về đây dạy học, hai là tiếp tục làm nghiên cứu sinh của khoa nếu chưa có định hướng gì. Giờ muốn làm giảng viên thì phải có cả bằng sát thủ cấp 2 hay sao nhỉ?
- Nếu nhắm không lấy được bằng thì tranh thủ kì thực tập cuối khoá xin thực tập tiếp fulltime sau tốt nghiệp ở các phòng nghiên cứu bên ngoài. Họ có phụ cấp và hoa hồng theo dự án ấy. Nhưng nghe đồn là bị bóc lột sức lao động dữ lắm, nhất là bọn mới ra trường.
- Học lên cao ở các đại học có hợp tác với Sát Đoàn được nè. Kiếm học bổng cũng đỡ được chi phí. Nhưng em sẽ phải học cả đống thứ khác nữa chứ không chỉ thảnh thơi ở phòng lab thế này đâu. À, phải cam kết làm việc cho Sát Đoàn tối thiểu ba năm sau Đại học.
- Em cảm ơn ạ.
Nanami ngắt buổi tư vấn lại. Chưa kịp làm gì đã quá giờ cơm rồi.
- Đi ăn trưa đi. Nay trưởng nhóm bao. Nhưng em ăn thì tự tay lựa món nhé ổng bắn tồi dễ sợ.
Đúng là ông trưởng nhóm bắn tệ thật, ổng chỉ đành nuốt nước mắt vào trong. Nanami lại bắn trúng bát ramen y như tối qua, thế là nhỏ đổi lấy phần cơm JCC của ổng. Hội nghiên cứu sinh không nói gì nhưng ai cũng nghĩ nhỏ bị khùng. Các anh chị về phòng lab trước, còn Nanami vừa đọc báo vừa ăn rề rà để khỏi tiếp tục buổi tư vấn. Ngọn xúp lơ nhỏ chừa lại ở một góc tô cơm bị hai ngón tay nhặt lên.
- Xin nhớ.
Mắt Nagumo như vừa mới ngủ dậy. Nó quay ngược ghế, ôm lấy phần lưng tựa định ngủ tiếp song lại nghếch mắt lên nhón thêm khúc đuôi củ cà rốt từ bát của nhỏ.
- Khỉ. Sao nay ăn ngon thế nhở?
- Tay bị gì thế?
Nanami nhìn mảng hồng lợt to bự ngay kế bên hình xăm chữ nhật ở mé bàn tay phải, chân mày nhạt màu nhíu lại, có vẻ lo lắng:
- Bệnh tự miễn ngoài da hay là...
- À, qua nghịch bật lửa không may làm cháy mất cái rèm. Bôi thuốc rồi.
Nhỏ chậc lưỡi, cúi xuống ăn và đọc tiếp bài báo như không có gì xảy ra.
- Không hỏi thăm gì nữa à?
- Nghịch ngu thì tự mà chịu chứ!
Nó uể oải ngáp, chờ nhỏ ăn hết tô cơm thì đưa gói băng gạc lấy từ bệnh xá.
- Băng lại cho anh đi. Tẹo còn thi môn cuối nữa.
Nanami bưng cái tô rỗng đem đi trả, nói mà không nhìn:
- Chờ chút, để qua phòng 6. Hội nghiên cứu sinh có thuốc mỡ đỉnh lắm.
Nagumo tỉnh hẳn ngủ. Nó cứ nghĩ nhỏ sẽ đùn đẩy nó qua bệnh xá mà nhờ vả cơ.
Mùa xuân về, dịu dàng chạm lên vết bỏng. Cũng mùa xuân ấy, nó phát hiện một đôi én đã làm tổ dưới hiên nhà mình. Hai con én lưng óng ánh màu lam, cổ rạng rỡ màu cam đất ngay trên phần bụng trắng như đang đeo khăn quàng. Thi thoảng chúng bay vụt khỏi tổ, bay mãi lên cao khiến nó chỉ có thể nhìn thấy hai chấm đen đen trên trời xanh.
Liệu chúng có còn ở đó khi nó trở về vào kì nghỉ đông không?

_______
Lảm nhảm:
Chòi ôi fic đã viết xong phần ở JCC của Nagumo với Nanami mà đọc chap 111 xong nghĩ cứ đà này thì phải viết lại mất 😭 Mấy đứa ơi đừng bị đuổi học sớm quá huhu
Mà Nagumo có bằng sát thủ hạng Vàng, chắc kèo tụi nó lếch được về trường sớm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro