chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gin...toki?"

"Hm?"

"Nư...Nước..."

"Được rồi." Gintoki đứng dậy và kiếm cho Hijikata một chút nước.

Bây giờ là nửa đêm. Hijikata đã thức suốt từ đó, thở hổn hển và kìm nén lại những tiếng rên rỉ, và Gintoki, tất nhiên, cũng không hề chợp mắt. Hắn vẫn vô cùng tức giận về những gì đã xảy ra, vậy nên hắn đã không ngủ, ngay cả khi không phải trông chừng Hijikata đi chăng nữa.

"Đây." Hắn tiến lại gần với một cốc nước, đúng như yêu cầu, và quỳ gối xuống gần Hijikata. "Cậu có thể ngồi dậy chứ?"

Hijikata không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cốc nước, hô hấp nặng nhọc. Gintoki thở dài, cố gắng đỡ Hijikata gượng dậy để ít ra anh cũng uống được một ngụm nước. Nhưng vô ích, Hijikata thậm chí còn chẳng thể nhúc nhích nổi cơ thể. "Giúp...tôi..." anh thở ra, nhìn vào tên đầu bạc, ánh nhìn mờ mịt.

"Được rồi, đừng trách tôi vì điều này đấy," Gintoki bóp chặt mũi lại, thở ra một hơi, rồi uống vào một miệng đầy nước và cúi xuống.

"Đồ....ngốc...chuyệ...n...đó..thật..ngượng ngùn..." Hijikata cố gắng kháng cự, nhưng khi mà đến cả nhúc nhích cũng không nổi, thì đôi môi Gintoki đã dán vào môi anh. Anh nuốt vào một ngụm nước lạnh, và khi mà tên đầu bạc quay đi, hắn đã hít nhanh vào một hơi. "M-mộ..ch-út...nữa..." anh nài nỉ. Anh thực sự rất khát, khát tới mức không chịu nổi và chấp nhận bất cứ chuyện gì để được cảm nhận dòng nước mát lạnh lần nữa.

"Được-," Gintoki làm giống như trước đó, và nén lại hơi thở để uống được thêm nhiều hơn. Lần này, mặc dù, khi mà hắn ngồi thẳng dậy, hắn để ý thấy bàn tay Hijikata run rẩy nắm chặt lấy bộ yukata của hắn, "Nà-này, tay của cậu đang..."

"Gin...Gintoki," Hijikata nhìn thẳng vào hắn, một loại khao khát khác cuộn lên trong mắt anh.

"Không. Không không không, nếu làm những gì mà cậu muốn, cậu sẽ giết tôi khi mà cậu bình phục mất," Gintoki siết chặt lấy cổ tay anh.

"Đồ-...n-ngốc. Đầu tôi...rất...t-tỉnh-táo. T-Tôi sẽ...sẽ...trả..., vậy nên...giúp...tôi..." Đôi mắt Hijikata nhìn vào Gintoki dữ dội, khi mà anh vẫn nắm chặt lấy bộ yukata của chủ tiệm Yorozuya, những hơi thở dồn dập thoát ra khỏi đôi môi anh, mồ hôi ướt đẫm trán mà thậm chí Gintoki có thể thấy từng giọt rơi nối nhau trên làn da của cục phó. Đột nhiên, hắn hối hận vì đã giúp Hijikata cởi đồ.

"Hứa nhé?" hắn nói, nhìn vào Hijikata. "Hứa rằng dù tôi có làm gì, thì cậu cũng không được bắt tôi tự nuốt bi của mình sau khi cậu khỏe lại nhé?"

"Đ...được-rồi," Hijikata thở ra "Chỉ-...giúp..". Lông mày Gintoki khẽ cau lại "Để tôi đưa cậu tới phòng tắm trước đã,", hắn nói. Khi mà hắn nâng phó cục trưởng lên khỏi mặt đất, hắn nghe thấy những tiếng rên rỉ nhỏ, nhưng hắn cũng không có nói gì. Hắn đặt Hijikata đang khỏa thân trong phòng tắm và bắt đầu rửa sạch người cho anh. Từ trong ra ngoài. Và Hijikata đã vài lần gần như tới giới hạn. Nhưng vì đó chỉ là gần như, nên Gintoki cho rằng đó là một dấu hiệu tốt, bởi có lẽ thứ thuốc kia cuối cùng cũng đã bắt đầu giảm tác dụng. Suốt lúc đó, anh nguyền rủa trong im lặng Gintoki, tên Amanto, thứ thuốc trong cơ thể anh, và cả thế giới.

Trở lại căn phòng của mình, hắn nhẹ nhàng đặt Hijikata trở lại tấm nệm. Toshi nằm bất động như người tàn phế, run rẩy vì sốt, hơi thở gấp gáp, vẫn cương cứng, tinh dịch rỉ ra khắp bụng dưới của anh. Anh biết rõ mình bây giờ đã thực sự gục rồi, và anh thậm chí cũng không quan tâm nữa. Khác hẳn với lần cuối cùng ở trong phòng Gintoki, anh không còn bận tâm tới cơ thể khỏa thân của mình, anh chỉ khao khát cho cái cảm giác kích thích khủng khiếp này ngừng lại ngay lập tức.

Gintoki bắt đầu cởi quần áo của mình ra. Hắn chưa từng làm điều này trước đây, bởi vì chúng đã bị ướt, nhưng hắn cũng không buồn bận tâm, ném chúng xuống sàn nhà từng mảnh từng mảnh một. Hijikata quan sát ánh trăng chiếu rọi lấp lánh trên làn da màu đồng ẩm ướt, những đường nét cứng cáp của cơ bắp trên cơ thể Gintoki, khi mà hắn đi xung quanh căn phòng. Có thứ gì đó thực sự rất đặc biệt ở tên chủ tiệm Yorozuya vừa ướt nước dưới ánh trăng, nó làm cho hắn nom cuốn hút hơn so với hắn ở ban ngày. Ngay lúc này, khi mà hắn quỳ gối bên cạnh Hijikata, không hề có một chút dấu hiệu nào còn sót lại của một tên vốn vô dụng lười nhác sống trên quán rượu Otose nữa.

Anh thở gấp khi Gintoki chạy dọc những ngón tay trên làn da anh. Ngay lập tức, da gà nổi hết khắp người và nhịp tim anh,vốn đã đập loạn lúc trước, thì bây giờ còn đập nhanh hơn nữa. Anh nhận ra anh đang run, không chỉ bởi vì cái thứ thuốc của tên Amanto ngu ngốc kia. Mà có lẽ anh run rẩy vì đoán được rằng, anh cũng khao khát cả sự đụng chạm của tên khốn này hơn nữa.Ở nơi nào đó, sâu cùng bên trong của những lí do anh đã đặt ra, anh cảm thấy có một chút biết ơn về tình hình hiện tại của mình. Nếu cái chuyện đó với tên Amanto ngu ngốc không xảy ra, anh sẽ không bao giờ được trông thấy sự phục vụ của Gintoki lần nữa. Đó không hề là những gì mà anh muốn từ chủ tiệm Yorozuya, cũng không phải là những gì mà anh ao ước, nhưng đó chắc chắn là thứ nhiều hơn cả những gì mà anh đã dám hi vọng. Thậm chí cuối cùng thì, anh cũng sẽ không bao giờ mong chờ chuyện như thế này sẽ xảy ra lần nữa.

Anh hít nhanh vào một ngụm khí khi bàn tay Gintoki chạm đến giữa hai chân anh. Anh cảm nhận được ngọn lửa thiêu rụi ruột gan đang co thắt lại trước những sự đụng chạm ấy. Khuôn mặt của Gintoki không thể nhìn được trong bóng tối, và Hijikata thấy mừng về điều đó. Nhắm mắt lại, anh tin tưởng giao bản thân mình cho sự nhân từ của Gintoki, cho tất cả những thứ mà anh không thể làm hơn được lúc này. Không phải là anh không thể chơi đùa gì đó trong cái hoàn cảnh bình thường như thế này hay gì khác, chỉ là anh sẽ chết vì ngượng ngùng mất nếu anh làm thế.

Bàn tay Gintoki siết chặt lấy chiều dài của anh và anh căng cứng người lại trước cái cảm giác đó. Nó khiến cho anh có chút trải nghiệm đáng ngờ về cái cách mà bàn tay của Gintoki di chuyển và anh lại tới lần nữa, thứ dựng đứng lên tự hào trong sự xấu hổ bất diệt mà anh đang cảm nhận. Tên tóc bạc không có chớp mắt lấy một cái và tiếp tục im lặng, tập trung vào bàn tay vẫn trên Hijikata.

Mặc dù đã che giấu đi cái khao khát đụng chạm và được đụng chạm, để được cảm nhận làn da ngăm sạm của Gintoki bên dưới những đầu ngón tay hay để được cuộn mình bên dưới cái ôm của hắn, thì anh cũng sẽ không bao giờ nói điều đó với ai; đó là một bí mật mà anh sẽ đem theo xuống mồ chôn vào một ngày nào đó, đó là nỗi sỉ nhục của một thằng đàn ông. Đó chẳng khác gì một lời nguyền hết. Anh không thể thốt ra điều đó với bất kì ai, chôn vùi bản thân mình trong những nghi vấn. Hiển nhiên, anh cũng sẽ trở thành trò cười cho cả cái quận Kabuki này nếu phun ra mấy lời lố bịch như thế. Và...vì một số lí do, Gintoki dường như cũng không phải là kiểu sẽ giữ kín chuyện đó cho riêng mình.

Hijikata cũng không thể đếm chính xác được anh đã tới bao nhiêu lần. Gintoki đang làm rất tốt công việc của mình, không có gì phải nghi ngờ cả, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Đổ lỗi cho thứ thuốc đó- hay ít nhất là Hijkata đã luôn đổ lỗi cho thứ thuốc đó- thì, chết tiệt, nó chỉ...!

"Yoro...zuya..."

"Hm?" Gintoki ngừng công việc của mình lại "Thay đổi quyết định rồi à?"

"K-không...nhưng.." Hijikata nỗ lực lấp đầy phổi mình bằng oxi. Nhưng vô ích. "Bên...tron...cảm-thấy râ-rất...lạ..."

"Bên trong?" Gintoki do dự một thoáng, sau đó nhẹ nhàng, nhưng mạnh mẽ, kéo một đầu gối của Hijikata lên. Ngón tay lướt nhẹ trên chiếc lỗ phía trên "Cậu muốn tôi...đặt thứ gì đó vào đây sao?"

Hijikata không mở mắt ra, mà chỉ im lặng, và thì thầm "Phải" rồi cuộn chặt môi lại.

"Được rồi." Bàn tay Hijikata nhanh chóng chạy dọc quanh vùng bụng Hijikata, phủ lên nó một lớp chất lỏng, sau đó từ từ trượt xuống và cẩn thận đẩy nhẹ sâu trong lối vào của Hijikata. Anh cắt chặt môi, nhưng không thể ngăn được tiếng rên lớn thoát ra từ mũi khi Gintoki đẩy ngón tay của mình vào. Chủ tiệm Yorozuya tiếp tục xoa và mát xa nhẹ nhàng anh từ bên trong, hi vọng sẽ tìm thấy một điểm đó. Không mất quá lâu và khi ngón tay hắn dụi qua nó, Hijikata rên lên trong tuyệt vọng và anh lại tới giới hạn lần nữa.

Như thế vẫn chưa đủ. Vẫn không đủ, mặc dù thậm chí mới chỉ gần đủ, nó vẫn chưa đủ máu me và anh ghét điều đó. Anh ghét cái cảm giác thật vô dụng và thật tuyệt vọng này, tuyệt vọng vì những đụng chạm của Gintoki, khao khát nhiều hơn nữa, tất cả. Mặc dù cái suy nghĩ ở một mình bên cạnh hắn thật kì quặc với anh rất lâu về trước, thì bây giờ anh cũng sẵn sàng từ tận sâu trong lòng, tách rộng hai chân vì Gintoki- ừ thì, đấy là nếu anh còn có thể kiểm soát được chút gì cơ thể mình lúc này- rên rỉ và thở hổn hển giống như gái điếm. Anh muốn điều đó, anh muốn hắn, muốn bị thiêu rụi và cuốn bay từ bên trong.

"Gin..." Anh vẫn không nhìn lên "Nữa...sâu hơn...nữa..." anh nỗ lực hít vào một hơi thật sâu và khi thở ra nó nghe không hơn gì một tiếng thút thít "Làm...thêm cùng. Nữa."

"Cậu chắc chứ?" anh cảm nhận được những ngón tay của Gin- ba ngón lúc đó- ngừng di chuyển bên trong anh. "P-Phả.." anh thở ra, bàn tay anh yếu ớt tìm kiếm cổ tay Gintoki và nắm lấy nó. Anh cũng đã dần lấy lại được một chút sức lực, nhưng vẫn rất yếu, và cần sự trợ giúp của Gintoki. Và Khi tên đầu bạc rút những ngón tay của mình ra, anh lầm bầm, cắn chặt môi lần nữa.

Thứ gì đó khác lại chạm vào lối ra của anh và anh không cần phải nghĩ tới hai lần để biết thứ nóng rực này là gì. Chỉ cái suy nghĩ nó tiến thẳng vào anh và hông họ di chuyển cùng với nhau trước khi Gintoki đẩy vào anh lần nữa, chậm rãi và cẩn thận để không làm nó đau. Điều đó là không cần thiết, Hijkata đã buông lỏng và thư giãn rồi, nhưng dù thế nào anh vẫn đánh giá điều đó thật tuyệt. Đặc biệt là nếu Gintoki không tới giải cứu anh lúc đó, anh chắc chắn sẽ bị làm nhục, ngược đãi bị quay phim lại để cho cả thế giới nhìn thấy. Thay vào đó, anh đang ở trong bàn tay dịu dàng, đầy quan tâm của tên con trai đã bí mật đưa anh về. Tự nhủ thầm trong sự bất hạnh của bản thân, anh sau cùng cũng có chút may mắn.

Một tiếng rên dài bật ra từ hàm răng nghiến chặt của anh khi Gintoki thấy đủ tốt để di chuyển. Miệng của anh không có chịu nghe lời anh, và anh không thể nào kiềm chế được những âm thanh mà mình tạo nên cho được, và mặc dù anh nghĩ là anh không có ồn ào một cách bất thường, thì anh cũng không thể chắc được rằng, anh đã đạt tới cao trào của khoái cảm hay không nữa.

Đôi mắt anh hé mở một chút và anh có thể trông thấy bóng dáng của Gintoki. Tên đầu bạc đang phủ mình lên anh, bàn tay đặt ở mỗi bên cạnh Hijikata, những giọt mồ hôi chốc chốc lại tuôn dọc xuống từ làn da màu đồng như ngọc, lấp đầy phổi của Hijikata bằng mùi hương của tên đàn ông đó.

Tại một thời điểm, Hijikata bắt được thoáng qua trên khuôn mặt Gintoki. Ngay lập tức hối hận lấp đầy trái tim anh; nét mặt của Gintoki là nghiêm trọng, tập trung, ân hận, và vô cùng giận dữ; hắn nhìn vào Hijikata với nỗi buồn và đau đớn ẩn sâu trong đáy mắt. Toshi cảm thấy trong tận tâm can mình cuộn trào lên cay đắng và đột nhiên mắc kẹt trong cái thúc giục muốn nôn mửa; chẳng có gì hay ho trong cái hành động như thế. Thậm chí đó có là lỗi của anh hay của Gintoki vì đã để nó diễn ra, anh cũng cảm thấy anh đã làm ra điều gì đó tồi tệ với tên đầu bạc. Bởi vì anh nhẽ ra không nên nài nỉ hắn.

"Gin...toki..." Anh thì thầm tên của chủ tiệm Yorozuya vươn bàn tay của mình ra một cách yếu ớt, cuối cùng thì thành công vòng cánh tay mình quanh cổ của Gintoki và ôm hắn bằng tất cả sức lực mà anh có. Chỉ một lúc thoáng qua, anh vẫn có thể đổ lỗi cái thứ thuốc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro