Đố dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thập Vạn

___

Kim Minjeong không nghĩ ra, rốt cuộc là từ khi nào, ánh mắt của chính mình bắt đầu không thể rời khỏi người Yu Jimin.

Đôi chân thẳng tắp trắng nõn lộ ra bên ngoài, trong nhà tràn ngập hơi nước cùng mùi hương sữa tắm hoa cam mới mua, mái tóc dài màu xanh đen ẩm ướt có chút rối rũ xuống đầu vai, đang được bao bọc bên trong chiếc khăn mềm mại nhẹ nhàng chà xát.

Rõ ràng là sắp đến mùa đông, bên trong cũng không có mở máy sưởi, nhưng Kim Minjeong chỉ thấy không khí thấm đầy cảm giác khó chịu, gương mặt tựa như vừa được cho vào nồi hấp lên, có chút khô rát, cô theo bản năng đưa tay chạm vào, quả thật nóng lên rồi.

Yu Jimin vừa tắm xong miệng lưỡi có chút khô rát, liếm liếm đôi môi ửng hồng vì hơi nước nóng, thuần thục quấn lấy mái tóc đang nhỏ nước, sau đó đi đến cái bàn bên cạnh Kim Minjeong, cầm lấy ly nước người kia vừa uống, một nửa cốc nước lạnh liền bị cô một hơi nhấp cạn.

Cũng không có chú ý đến đứa trẻ bên cạnh vì cô đột nhiên tới gần cùng mấy hành động sau đó làm cho thân thể trở nên cứng đờ.

Nghĩ đến ban đêm hai người còn phải ngủ chung một phòng, căn phòng nhỏ hẹp càng rút ngắn lại khoảng cách của cả hai, như vậy gần, lại như vậy xa, trong lòng Kim Minjeong vừa nóng nảy vừa khó chịu, tựa như bị ai đó tỉ mỉ cầm một chiếc lông vũ mềm mại gãi đến.

Ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi môi no đủ của đối phương bị nhiễm một tầng chất lỏng được ánh sáng chiếu vào, dù không makeup cũng không chút ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp đang đánh thẳng vào mắt Kim Minjeong.

Tầm mắt hai người cùng lúc chạm nhau, Kim Minjeong cắn cắn môi dưới, vờ như vô tình câu lên khóe miệng, nở một nụ cười ôn hòa vô hại.

"Unnie, khăn tắm em vừa giặt hôm qua còn chưa khô, hôm nay em dùng của chị được không?" Giọng nói nhẹ nhàng, tựa như vô ý tùy tiện nói ra.

Yu Jimin lúc đặt ly nước xuống có hơi dừng lại, nhưng động tác nhỏ bé rất nhanh liền bị cô che giấu, "Chị vừa mới dùng, có chút ướt, không sao chứ?"

"Không sao đâu, dùng được là được rồi." Kim Minjeong trong lòng liền thầm vui mừng, nhưng trên mặt vẫn phải làm một bộ dạng lạnh nhạt không để ý đến, cô cố gắng không cho chính mình suy nghĩ bậy bạ, kéo lại linh hồn sớm đã bay đi đâu của mình về thân thể, thong thả hướng phòng tắm đi đến.

Sau khi tắm nước nóng, lỗ chân lông toàn thân Kim Minjeong đều mở ra, cơ thể cùng tinh thần liền được thả lỏng, ầm ầm từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện Yu Jimin đã sớm quay về phòng ngủ, mà cái ly hai người vừa uống chung đang lẳng lặng nằm ở trên bàn.

Cô liền nghiêng người về phía trước, xoa nhẹ miệng ly, giống như có thể chạm vào độ ấm còn lưu lại của Yu Jimin.

Ma xui quỷ khiến, Kim Minjeong cúi đầu nắm chặt cái ly một chút...

"Minjeong à..."

Tiếng kêu bất ngờ làm cho tay của Kim Minjeong run lên, cái ly suýt chút nữa liền rơi xuống, khiến cô sợ tới mức có tật giật mình mà buông thứ đó ra, quay đầu về phía sau.

Yu Jimin thân thể mỏng manh mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cũng không che được thân hình bên trong, nơi nào đó hơi hở ra, bộ đồ ngủ ngắn cũn để lộ phần da tuyết trắng phía bên dưới ra ngoài, tóc còn chưa khô hẳn, khăn tắm trong tay đang lung lay qua lại.

"Lại đây giúp chị sấy tóc đi." Yu Jimin khẽ mím môi, ánh mắt trống rỗng, thanh âm trở nên tinh tế mềm mại, "Chị không muốn động tay...."

Chết người.

Cũng không biết là ai lúc phỏng vấn đã nói "Nhóm chúng em không phải kiểu thích aegyo", rõ ràng người thích làm aegyo nhất chính là bản thân cô...

Tầm mắt Kim Minjeong không thể đặt ở nơi nào khác nữa, toàn thân đều vang lên tiếng báo động, cơ thể chưa kịp ý thức được đã phản ứng trước một bước, đi theo Yu Jimin tiến vào phòng ngủ.

Ngón tay trắng nõn mỏng manh lướt qua mái tóc mềm mượt được chăm sóc cẩn thận, Kim Minjeong nhẹ nhàng, tham lam hấp thụ mùi hương hoa cam thơm ngát của người phía trước, trong lúc không để tâm, làm nóng đến Yu Jimin đang ngồi nghịch điện thoại, liền nhận lấy tiếng kêu bất mãn của người kia.

"Hưm... Minjeong, nóng..."

"À, em xin lỗi!" Đôi mắt to tròn chợt giãn ra, Kim Minjeong cau mày tự trách bản thân, cô tắt máy sấy trong tay đi, tiếng gió không còn nữa, không gian lập tức yên tĩnh lại.

"Mấy ngày nay sao cứ ngây ngốc vậy, suy nghĩ gì hả?" Yu Jimin bấm bấm nhân vật trò chơi trong màn hình vài cái, sau đó bỏ điện thoại xuống, trừng mắt nhìn, giọng điệu mang theo ý cười nói, "Hay là... muốn chị bobo em?"

Chợt tâm tình đang cố gắng bình tĩnh của cô lại bị một câu nói mà lần nữa gợn sóng, Kim Minjeong hô hấp dồn dập, tim không ngừng đập nhanh, nhìn thấy đối phương chậm rãi xoay người, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, động tác trôi chảy, vẻ mặt vẫn giống như thường ngày, tựa như thân mật như vậy sớm đã trở thành thói quen.

Trong đầu bất giác nhớ đến một người từng lén lấy điện thoại của cô tìm lại ảnh chụp trước khi debut của Yu Jimin, bên trong một nửa nội dung hết ôm lại đến hôn người khác, tâm tình Kim Minjeong giống như quả quýt bị dập nát, vừa chua lại vừa chát.

Yu Jimin rốt cuộc đã cùng bao nhiêu người....

Một chút cảm giác muốn chiếm giữ. Dưới ánh nhìn chăm chú của Yu Jimin, cô chỉ chỉ về cái má trắng nõn bên phải, "Hôn bên này."

Yu Jimin cũng không nghĩ tới Kim Minjeong sẽ cùng cô đùa giỡn kiểu như vậy, trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nhớ tới vài ngày trước có người lúc quay tiktok đã đặt tay lên môi cô, còn có vẻ mặt tràn đầy đắc ý của đối phương...

Nếu như nói lần đầu tiên là vô tình, vậy lần thứ hai còn không phải cố ý. Yu Jimin tự nhận mình không phải là một người dễ bị lừa, chút trò vặt nhỏ này của Kim Minjeong cũng không qua mắt được cô, chẳng qua ban đầu luôn nghĩ đây chỉ là trò đùa để trêu mình, nhưng xem ra bây giờ lại không giống như vậy.

Ánh mắt Yu Jimin hạ xuống, kéo người Kim Minjeong lại, đem đôi môi mềm mại đưa lên má đứa trẻ kia.

Ngẩng đầu lên, vốn định nhìn xem vẻ mặt không biết phải làm sao của Kim Minjeong, không ngờ người kia phản ứng nhanh đến mức không cho cô cơ hội để nhìn, một cái xoay người đã đem cô áp ở trên giường.

Nếu như thích hôn môi như vậy, chi bằng cứ hôn cho đủ.

Còn chưa kịp phản ứng, môi Yu Jimin vừa mở ra đã bị giam lại.

Đồng tử của cô giãn ra, một tay bị đứa trẻ kia dùng sức giữ chặt, không thể cử động.

Trong đầu cô chợt hiện lên những cảnh tượng trước kia, Kim Minjeong đem đầu vùi vào cổ cô, Kim Minjeong cùng cô lúc tan tầm trên đường về ký túc xá mười ngón tay đan chặt, Kim Minjeong cùng cô ở trên ghế sofa ôm nhau cười đến không thể thở được...

Cô hình như đã hiểu được cái gì đó, rồi lại không dám hoàn toàn chắc chắn. Nhưng cô không thể chán ghét cảm giác cùng Kim Minjeong tiếp xúc, thậm chí là môi kề môi, hay thậm chí... là đáp lại, dường như cũng không phải là điều gì quá đáng để tâm.

Để chứng thực suy nghĩ trong lòng, cô thuận theo làm một bộ dạng lơ đãng, cổ họng phát ra tiếng than nhẹ, đồng thời khẽ mở đôi môi, tạo ra cảm giác lo sợ lần đầu thường có.

Đứa trẻ phía trên có thể làm được như vậy dường như đã tốn rất nhiều dũng khí, hai mắt lúc đang hôn luôn nhắm chặt, mà hành động vừa rồi của Yu Jimin dường như cho cô cảm giác được cổ vũ. Cô theo bản năng, truy đuổi xâm nhập vào khoang miệng đối phương, động tác trúc trắc còn thoáng chút run rẩy, nhưng trong đầu đều đối với cảm giác mới mẻ này muốn khám phá, cô chưa bao giờ nghĩ đến bên trong khoang miệng Yu Jimin lại nóng như vậy, môi lưỡi cũng có thể mềm mại như thế, hai người đều dùng cùng một loại kem đánh răng hương hoa anh đào, môi lưỡi giao nhau tạo ra một trận vị ngọt, giống như nếm được vị bánh ngọt mà cô yêu thích nhất.

Khi còn học trung học, Yu Jimin chưa từng thích qua bất kỳ nam sinh nào, để trở thành idol mỗi ngày đều phải luyện tập, hoàn toàn không có thời gian và cơ hội yêu đương. Mặc dù từ nhỏ đã rất thích cùng bạn bè đụng chạm, cũng luôn thích treo hai từ "bobo" ở bên miệng, nhưng cũng chưa từng cùng bất kỳ người nào tiếp xúc thân mật như thế. Vì vậy, đối với Yu Jimin đây cũng là cảm giác hoàn toàn mới.

Đứa trẻ ngây ngô kia càng về sau lại càng mang theo một tia hung hãn, tựa như đang nói lên điều bất mãn, không nghĩ tới vô tình đập mạnh vào cái răng cửa của cô, Yu Jimin lần này thật đã bị làm đau đến, kêu lên vài tiếng đẩy người Kim Minjeong ra.

"Em rốt cuộc có biết hôn không vậy?!"

Giọng nói thốt ra lại ngọt ngào đến mức làm cho người ta khó có thể tin, nghe được mặt Yu Jimin cũng nhiễm một tầng đỏ ửng, càng không cần phải nói đến Kim Minjeong, mặt lộ vẻ xấu hổ tựa đầu vào trước ngực Yu Jimin.

Nhưng cô lại quên mất mà áp đến nơi mềm mại mẫn cảm của đối phương, Yu Jimin lại lần nữa ngâm khẽ một tiếng, khó nhịn được bất mãn.

Mọi chuyện đã phát triển đến mức như vậy, Yu Jimin bị gây sức ép tới cả người nóng lên, lúc nãy vừa tắm dường như cũng không động lại thứ gì.

"Unnie, em..."

Tầm mắt hai người chạm nhau, sau đó lại tựa như bị điện giật mà tránh đi. Hai người cũng không phải những đứa trẻ đang ở tuổi ngây thơ không biết gì, trước đó trong thời gian nghỉ ngơi hai người còn cùng nhau xem bộ phim điện ảnh đồng tính nữ nổi tiếng "The Handmaiden", đối với mấy cảnh quay hạn chế độ tuổi trong phim vẫn còn rõ ràng trước mắt...

"Chị đi ra ngoài lấy nước uống." Để tránh mọi chuyện đi càng xa hơn nữa, Yu Jimin vẫn quyết định chạy là thượng sách.

Mấy ngày trôi qua.

Sau khi đã ghi hình sân khấu xong, Yu Jimin cũng không có cùng các thành viên trong nhóm xem lại phần trình diễn.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng thay quần áo, khó khăn từ từ cởi bộ quần áo đính một đống thứ trên người của mình xuống, bàn tay đưa đến phía sau lưng để tháo xuống cái bra đã trói buộc người cô từ sáng đến chiều, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới đã nổi lên dấu hằn đỏ đến chói mắt, khó chịu mà bĩu môi.

Thân là một người có thể chất dễ mẫn cảm thực rất bất tiện, giờ phút này cô đang trong thời kỳ dâu rụng, vẫn cứ phải mặc mấy bộ quần áo bó sát người, dù đồ lót bên trong cũng không quá chật, nhưng nơi đầu nhũ cô có chút sưng do đây là thời gian đặc biệt, cộng thêm mấy động tác vũ đạo mạnh càng khiến cô phải cắn răng chịu đựng vì phải ma sát với quần áo bên trong.

Ít nhiều cô cũng đã được dạy như thế nào để quản lý biểu cảm gương mặt, nếu không thì sớm sẽ ở trên sân khấu làm trò cười cho thiên hạ. Ngày hôm sau, bài đăng trên trang đầu tiêu đề sẽ là "Thành viên của aespa - Karina gặp sự cố trên sân khấu", chỉ là nghĩ ở trong đầu thôi, cũng làm cho thân thể của Yu Jimin không khỏi run lên.

"Unnie chị không khỏe chỗ nào sao?"

Ngoài cửa truyền đến âm thanh ngọt ngào làm cho Yu Jimin trong nháy mắt được kéo về thực tại. Bất giác nhớ lại hình ảnh hai người thân mật hôn môi mấy ngày trước, xúc cảm mềm mại, lại nghĩ đến người đó hiện giờ đang đứng bên ngoài chờ cô mở cửa, Yu Jimin chỉ cảm thấy trước ngực càng đau hơn.

"Unnie có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Người kia thấy cô thật lâu không trả lời, lo lắng hỏi một câu.

"À... chị không sao, chị ra ngoài ngay."

Hốc mắt Yu Jimin liền cảm giác được vị cay, ôm lấy phía trước có chút đau nhói, vừa tức vừa vội, không khỏi nảy sinh ác độc tự nhéo một cái lên phần thịt trắng nõn của mình, không ngờ kích thích đột ngột khiến cô hừ nhẹ ra tiếng.

"Ưm..."

Không khí trong nháy mắt liền im lặng.

Yu Jimin xấu hổ đến không chịu được.

Sau vài giây im lặng, người bên ngoài liền mở miệng: "Unnie nếu không thoải mái, em có thể giúp chị mà."

"Ai cần em giúp..." Yu Jimin vừa thẹn vừa vội, nghĩ thầm đứa trẻ kia có thể giúp được cái gì chứ, nhóc con đó có thể biết được cái gì...

Vấn đề này của cô đã có từ khi cô còn đang ở tuổi phát triển, mỗi khi trước hoặc sau thời gian kinh nguyệt, thân thể của cô đặc biệt mẫn cảm, dục vọng ở phương diện nào đó cũng sẽ tương đối mãnh liệt. Cô cũng đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ phụ khoa, bắt đầu học dùng tay hay mấy thứ khác để giải tỏa. Tuy nói con người có dục vọng cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng việc đem bí mật thân thể của chính mình vạch trần trước mặt người khác, vẫn làm cho Yu Jimin càng cảm thấy không tốt.

Đứa trẻ kia hẳn là không có cách gì để giúp mình... đây là thân thể của chính cô...

"Unnie mở cửa trước đã." Kim Minjeong thở dài, "Em biết một cách, unnie có muốn thử không?"

Em ấy biết? Em ấy biết cái gì? Chính mình rõ ràng cái gì cũng chưa nói ra...

Yu Jimin suy nghĩ rối bời, sớm đã không còn để ý đến cảm giác đau đớn, ngơ ngác ôm quần áo cùng nửa thân trên không mặc gì.

"Unnie nếu không mở cửa, em liền cho Ningning cùng Aeri vào thay quần áo đó."

Câu nói không nặng không nhẹ này liền đánh thức Yu Jimin đang sững sờ như tượng. Cô cắn răng, quyết định bỏ đi những suy nghĩ vô nghĩa. Dù sao hôn cũng đã hôn, hơn nữa, cũng sẽ không có gì quá đáng.

Huống chi, ở trong phòng thay quần áo, có thể làm được cái gì...

Cửa phòng thay quần áo từ từ được mở ra, Kim Minjeong nhìn đến Yu Jimin đỏ mặt ôm quần áo che ở trước ngực, cái áo đang ở trên cánh tay lung lay qua lại, nửa che nửa đậy càng lộ ra hấp dẫn.

Không ai khi nhìn thấy một màn như vậy còn có thể áp chế dục vọng của chính mình.

Kim Minjeong bắt lấy tay Yu Jimin, đầu nhẹ nhàng dán lên, "Unnie, buông tay ra."

Đứa trẻ kia thanh âm mềm mại, còn chứa chút giọng mũi, lời nói rơi vào trong tai cũng sẽ không làm cho người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có vài phần an tâm. Yu Jimin rất nhanh liền trở thành con rối gỗ trong tay Kim Minjeong, thực sự nghe theo lời cô mà làm.

Quần áo vướng bận được bỏ ra, thứ xinh đẹp trước mặt lập tức đập vào mắt Kim Minjeong, khiến cô không thể rời mắt khỏi nó.

Thực lớn.

Mặc dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng một khắc kia khi nhìn thấy vẫn là kinh ngạc.

Hai điểm đỏ đứng thẳng, nó đang sưng lên, Kim Minjeong cúi đầu, đối diện một chút, liền há miệng ngậm lấy nó.

"Ưm..." Yu Jimin không đoán trước được "biện pháp" trong miệng đối phương lại như thế này. Trơ mắt mà nhìn cái đầu kia đang chôn trước ngực, cô xấu hổ đến mức sắp khóc rồi, lời muốn nói ra tất cả bởi vì đứa trẻ trước mặt mà biến thành tiếng thở dốc cùng than nhẹ.

Điều làm cho Yu Jimin không ngờ, chính là đau nhức ở trước ngực thực sự đã giảm đi không ít, ngược lại nơi khác bắt đầu trở nên có chút không thích hợp...

Kéo đầu Kim Minjeong ra, một cái cũng không dám nhìn gương mặt vô tội của đứa trẻ kia, quay lưng luống cuống tay chân mà mặc quần áo vào, vỗ nhẹ hai má đang nóng lên, Yoo Jimin vội chạy ra khỏi phòng thay đồ trước người còn lại.

Trên đường trở về ký túc xá, Yu Jimin cố ý chọn chỗ ngồi cách xa Kim Minjeong nhất, mà Kim Minjeong chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Ningning.

Lúc này Ningning đang lướt một cái app của Trung Quốc, tên là Weibo gì đó, cũng giống như Twitter, cư dân mạng có thể viết mấy thứ mình muốn lên đó.

Chỉ thấy Ningning động tác thuần thục đang mở lại stage hôm nay của cả nhóm lên, xem được một lúc, Ningning liền xấu hổ kêu lên một tiếng.

Kim Minjeong tò mò hỏi xem người kia nhìn thấy cái gì, nhưng Ningning lại không chịu trả lời, bị ép mãi mới quyết định nói cho các chị nghe.

"Cư dân mạng đang nói, Jimin unnie dáng người rất hot... còn có ngực... ừm, thực lớn..."

Ningning đè thấp giọng xuống, nói ra có chút khó khăn, một câu nói nguyên vẹn bị cô chia thành vài phần mới nói xong, "Còn có, chị xem câu này... là nói Jimin unnie thực hấp dẫn, giống như mỹ nữ mặt rắn mê hoặc lòng người."

Mấy câu nói tiếng Hàn không lưu loát của Ningning cứ quanh quẩn bên tai cô, Kim Minjeong nét mặt dần trở nên u ám, vẻ tươi cười thường có trên mặt cũng dần biến mất.

Cô nghiêng người qua nhìn chằm chằm vào điện thoại của Ningning, người trong video dáng người thực đẹp, theo động tác vũ đạo mạnh mẽ, trước ngực cũng nghe theo điệu nhảy, làm cho người khác không thể rời mắt...

Ningning thoáng cái liền không thấy Kim Minjeong nói gì, tay ở trước mặt Kim Minjeong quơ quơ, "Unnie không sao chứ? Cư dân mạng bình luận cũng là ý tốt, họ là đang nói Jimin unnie của tụi mình dáng người thực đẹp."

"Chị biết mà." Kim Minjeong khó khăn mà kéo lên khóe miệng, ánh mắt âm trầm.

Do thân thể không khỏe, Yu Jimin sau khi trở về ký túc xá cũng không có cùng các thành viên khác đi ăn lẩu, tẩy trang xong liền vọt đi tắm, thay quần áo sau đó đổ cả người xuống giường, ngay cả mặt nạ ngủ hằng ngày cùng mặt nạ môi bằng dầu khoáng cô cũng không có đắp.

Đeo tai nghe vào, mở lên mấy bài nhạc nhẹ nhàng một chút, tay phải xoa nhẹ lồng ngực có chút đau.

Từ khi vào công ty cô rất ít khi sử dụng mấy thứ mà bác sĩ nói, thời gian cùng địa điểm cũng không phải dễ dàng để dùng, bình thường phần lớn thời gian đều ở cùng Kim Minjeong, dục vọng đè ép một quãng thời gian lâu giống như trong một đêm bùng phát.

Là con gái thật khổ.

Yu Jimin bĩu môi, trong mắt tràn ra vài giọt lệ.

Không lâu sau đó, Kim Minjeong đẩy cửa tiến vào, Yu Jimin trong nháy mắt dừng lại động tác tay, xoay người đưa lưng về phía cô.

Dù đã hai tiếng trôi qua, Yu Jimin cũng không cách nào quên đi cảnh tượng trong phòng thay quần áo, cùng với cảm giác khoái hoạt tê dại đó...

Bất ngờ, đèn trong phòng đột nhiên bị Kim Minjeong tắt đi, trong phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối. Yu Jimin nhát gan bị dọa sợ, kêu thành tiếng, nhưng cô rất nhanh cảm nhận được có người đang đến gần mình...

Thân thể ấm áp nằm xuống bên cạnh cô, trong bóng đêm cô mơ hồ có thể nhìn thấy cái đầu của Kim Minjeong, ngửi được mùi hương trên người đối phương.

Cái áo ngủ mỏng manh dễ dàng bị đứa trẻ kia vén lên, trên người truyền đến một mảnh mát lạnh, rồi lại rất nhanh được ấm áp bao trùm, Kim Minjeong bắt đầu dán gần đến cô.

Có gì đó không đúng.

Tất cả hành động của Kim Minjeong đêm nay rất khác ngày thường, đứa trẻ này trước giờ chưa bao giờ một câu cũng không nói mà đã bắt đầu động thủ, đây không phải cách làm của Kim Minjeong. Yu Jimin thậm chí còn theo động tác của người kia mà cảm nhận được một chút tức giận cùng không cam lòng.

Nhóc con này rốt cuộc là tức giận cái gì? Giận cô chiều nay không có ngồi cùng? Hay là...

"Làm sao vậy?"

Yu Jimin nâng mặt Kim Minjeong lên, nhưng trong bóng đêm không cách nào có thể nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, chỉ có thể đợi câu trả lời của người kia.

Kim Minjeong thuận theo động tác của cô mà ngẩng đầu, hai người mặc dù không thấy rõ biểu tình của đối phương, nhưng cũng có thể dựa vào thói quen cùng hiểu biết từ trước đến giờ mà cảm nhận người còn lại đang nhìn chằm chằm chính mình.

Dừng vài giây, Kim Minjeong tiến đến bên tai Yu Jimin, nhẹ giọng hỏi: "Unnie có lên mạng xem qua hình của mình không?"

Yu Jimin không nghĩ tới đứa trẻ kia giờ phút này lại hỏi mấy vấn đề như vậy, "Không có, làm sao vậy, không đẹp sao?"

"Không." Kim Minjeong nghiến răng nghiến lợi, "Là rất đẹp ."

Không đợi Yu Jimin phản ứng lại, người ở phía trên đã bắt đầu tấn công. Cô vùi đầu vào người bên dưới, bắt lấy điểm yếu của người kia, vừa liếm vừa cắn, động tác hoàn toàn không có kiên nhẫn như lúc ở phòng thay quần áo, một bên mơ hồ nói: "Unnie biết mọi người nói gì về chị không?"

"Ưm... không biết..." Chết tiệt... Yu Jimin tay chân vô lực, thanh âm như nhũn ra.

Cô nhận thấy chính mình bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Hai tay Kim Minjeong cũng không có rảnh rỗi, một bên dùng miệng ngậm, một bên lấy tay tại điểm nhỏ có chút cứng ấn vào, "Mọi người nói dáng người của chị rất đẹp, đặc biệt là ở đây."

Dứt lời liền nhéo lấy hai viên ngọc mềm mại kia, khiến cho Yoo Jimin lần thứ hai rên rỉ thành tiếng.

"Còn nói chị là cái gì đó mỹ nữ mặt rắn, gọi chị là mommy..."

Thanh âm mềm mại hệt đứa trẻ con của Kim Minjeong giống như một câu thần chú, không ngừng quấn quanh bên tai, đặc biệt là hai tiếng "mommy", cảm giác cấm kị không thể giải thích được làm cho Yu Jimin vừa xấu hổ vừa phấn khích.

"A... Kim Minjeong... em..." Em rốt cuộc là làm hay không làm!

Vô lực mà thở dốc, Yu Jimin sắp điên rồi, thời gian mẫn cảm vốn là khó nhịn nhất, sao còn có thể chống lại cái loại trêu chọc này. Mà người kia chẳng những chậm chạp không giúp cô, còn dùng mọi cách để gây sức ép cho cô.

Thật sự xấu xa chết đi được.

"Nói thật đi, chị thực thích bị gọi như vậy đúng không?"

Đừng nói...

Yu Jimin sắp điên rồi, cô hận không thể đem nhóc con kia từ trên người mình đá xuống.

"Kim Minjeong, chị bây giờ rất khó chịu... em nếu không muốn giúp chị, thì tránh xa chị một chút."

Kim Minjeong nhận thấy được người dưới thân giọng nói có chút thay đổi, lúc này mới luống cuống tay chân xoa gương mặt đã ngập tràn một mảnh ướt át.

"Em xin lỗi, unnie đừng khóc. Em không phải cố ý."

Lại như vậy, lại là cái giọng nói mềm yếu đáng thương như vậy, giống như cô mới là người đã phạm tội ác tày trời.

Yu Jimin vừa tức giận vừa uất ức, đầu quay sang một bên.

Rất nhanh lại bị Kim Minjeong kéo trở về, môi hai người cứ như vậy mà dán vào nhau. Đều nói trước lạ sau quen, lần thứ hai hôn so với lần thứ nhất mà nói đã tốt hơn rất nhiều, Kim Minjeong cũng không biết đã học được mấy kỹ năng nhỏ ở đâu, có thể nói là đột nhiên tiến bộ, quấn quít lấy cô trao đổi hơi thở, cũng khiến cho Yu Jimin hoàn toàn động tình.

Đã đến bước này, cô rất rõ, đêm nay không làm tuyệt đối là không được.

Vì thân thể mà suy nghĩ, Yu Jimin quyết định phát huy đầy đủ phẩm chất "co được giãn được" của mình, tựa vào bên tai đứa trẻ phía trên nhẹ nhàng thở ra, dùng thanh âm nhẹ nhất nói: "Minjeong, giúp chị..."

Kim Minjeong có không hiểu cũng nên biết được lúc này cần làm gì. Hai tay dọc theo đường cong trên người Yu Jimin mà đi xuống, tách hai chân Yu Jimin ra.

Một chút trấn tĩnh cuối cùng trong đầu Yu Jimin cũng bị dục vọng thiêu đốt, thuận theo tay của Kim Minjeong, đem đồ ngủ cùng quần lót của bản thân cởi đến đầu gối.

Bóng tối bao trùm khiến hai người bớt đi vài phần xấu hổ, nhiều hơn vài phần to gan cùng tò mò.

Khi ngón tay Kim Minjeong chính xác chạm vào nơi nào đó, ngay lập tức vô tình va phải một mảnh ướt át. Trong lòng cô hiện lên một khát vọng, tựa như măng mọc sau mưa.

Sự tồn tại của Yu Jimin dường như luôn hấp dẫn cô đánh vỡ mối quan hệ thành viên cùng nhóm thuần khiết ban đầu của hai người.

Đóa hoa chớm nở nhiễm một tầng hơi nước cùng sương sớm, chậm rãi nở rộ, bị đầu ngón tay của cô đẩy ra, ngập ngừng dùng nửa đốt ngón tay để thăm dò.

Thật chặt.

Cho dù chỉ dùng một ngón tay để tiến vào, cũng có thể cảm nhận được nơi đó nửa bước khó đi, cảm giác lớp thịt bên trong đang cản trở, ngăn cản cô tiếp tục.

"A... ưm..." Động tác của Kim Minjeong rất chậm, vì vậy cảm giác mang đến cũng đặc biệt rõ ràng, Yu Jimin không ngừng phát ra tiếng than nhẹ không khống chế được.

Kim Minjeong thở ra, lập tức dùng lực đưa ngón tay vào sâu bên trong. Yu Jimin mở to hai mắt, lần đầu tiên bị thâm nhập mang đến khoái cảm thể xác lẫn tinh thần, làm cho hai chân cô đều co rút lại.

"Đừng... em, nhẹ một chút..." Chất lỏng trong khóe mắt tràn ra, lúc này Yu Jimin có thể cảm nhận được khoái cảm bị lấp đầy, rõ ràng không đau như vậy, nhưng cô lại muốn hóa thành một vũng nước, ở dưới thân Kim Minjeong mặc sức làm nũng, đem những việc thường ngày không làm được đều một lần làm hết.

Kim Minjeong tim đập càng nhanh, hai người bất tri bất giác thật sự làm chuyện đó, khoảng cách quan hệ khiến tâm trạng ghen tuông ban đầu của cô dịu đi.

Nghĩ đến đây là lần đầu tiên của Yu Jimin, trong tay lại có thêm vài phần thương tiếc. Nhưng Yu Jimin lại không biết mà kẹp chặt đùi lại, đường vào giữ chặt lấy tay cô, Kim Minjeong ánh mắt mờ mịt, môi nhếch lên, quyết định không thể buông tha Yu Jimin như vậy được.

Rút ra rồi lại đẩy vào thật nhanh, ngón tay cũng cùng lúc tại nơi nhô lên vẽ vài vòng tròn, liên tục kích thích điểm mẫn cảm yếu ớt của người dưới thân, nghe thanh âm vừa thống khổ vừa vui sướng từ trong miệng cô truyền ra, Kim Minjeong không khỏi nảy lên vài phần ý muốn muốn trêu đùa.

"Thích không... mommy."

Yu Jimin không nói nên lời, đầu quay sang một bên, sớm thân mình còn lo chưa xong, nhưng khi Kim Minjeong tận lực kêu lên hai tiếng đó, cô vẫn bị tóm được.

"Em... đừng kêu bậy."

Cô thực muốn đánh chết đứa trẻ hư hỏng này, nhưng đúng thật là cô đã làm vậy, nắm tay mềm nhũn đấm lên đầu vai người phía trên, không giống như đang tức giận ngược lại càng giống đang làm nũng.

Tâm trí Kim Minjeong tràn ngập hình ảnh lúc trình diễn trên sân khấu của Yu Jimin, chỉ cần nghĩ đến có rất nhiều người mỗi ngày ở bất cứ đâu bất cứ khi nào cũng đều có thể mở điện thoại lên xem một màn như vậy, liền nhìn đến nữ nhân dưới thân đang đắm chìm vào trong dục vọng, răng hàm phía sau liền bị cô cắn đến phát đau.

Cũng không biết đang đối với ai bất mãn phát tiết, động tác nhỏ của cô thêm vài phần lực đạo, cố tình muốn nghe thanh âm chân thực nhất của đối phương. Người kia quả thật cũng đã đáp lại khiến cô vừa lòng, tiếng rên rỉ thống khổ xen lẫn nức nở giống như một con mèo nhỏ, nghe được Kim Minjeong hận không thể chết ở trên người Yu Jimin.

Bộ dạng mê người này của cô, tuyệt đối không thể để cho người thứ hai nhìn thấy.

Tình cảnh của Yu Jimin cũng không khá hơn bao nhiêu, nơi sâu nhất trong thân thể ê ẩm trướng lên khiến cô như muốn ngất đi, có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay của Kim Minjeong ở sâu trong cơ thể cô đang co lại, đầu nhũ còn bị người phía trên ác độc nhay cắn, giống như đứa trẻ uống sữa mẹ không ngừng mút lấy, giống như... Kim Minjeong thật là con của chính mình.

Khoái cảm từ cấm kỵ trộn lẫn sung sướng dưới thân, Yu Jimin rất nhanh cảm nhận được phần eo từng đợt từng đợt run lên, cô tựa như một chiếc thuyền nhỏ đang không ngừng lắc lư trong sóng biển, liên tục nghiêng ngả, Kim Minjeong dường như cũng đã nhận ra được điều gì đó, tốc độ dần nhanh hơn, cô mạnh tay kéo lấy áo của đứa trẻ nhỏ hơn, cắn một cái vào da thịt mềm mỏng trên vai đối phương, run rẩy xông lên tận trời.

Kim Minjeong có thể rõ ràng cảm nhận được người dưới thân đang run lên, đại khái có thể hiểu được đối phương đã đến rồi, ý nghĩ trừng phạt mà đưa thêm một ngón tay nữa vào.

Yu Jimin vẫn chưa hồi phục sau cơn sóng triều, chỉ cảm thấy bên trong cơ thể được lấp đầy nhiều hơn, môi tràn ra thanh âm bất mãn, "Chờ... chờ một chút..."

Mà người phía trên tựa như không nghe thấy lời cô nói, cường thế đến mức so với lúc bình thường chính là hai người khác nhau, cô cảm giác bản thân giống như một quả trứng rán nằm trong chảo, được Kim Minjeong tận tình chăm sóc mà lật qua lật lại.

Yu Jimin lại mở mắt ra, sắc trời ngoài cửa sổ trắng xóa, biểu hiện đã là sáng hôm sau.

Động tác dù là nhỏ nhất cũng mang đến nơi nào đó đau nhức rõ ràng chứng tỏ hình ảnh đêm qua thực chân thật. Bên cạnh đã trống không, cô thở dài, không biết nên cảm thấy may mắn hay thất vọng.

Cúi đầu kiểm ra thân thể, bộ quần áo ngủ đã được mặc lại trên người, đoán chừng là đêm qua sau khi xong việc người nào đó đã thay vào cho cô. Cô vén vạt áo lên, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cô nhìn đến một mảng lớn vết đỏ chằng chịt dưới ngực, vẫn hít sâu một hơi lạnh.

Nhóc con thối không biết nặng nhẹ.

Yu Jimin bĩu môi, đang chuẩn bị một bộ dạng hùng hổ ra ngoài để lý luận với Kim Minjeong, không ngờ cửa đã bị mở ra trước.

Nhóc con đứng ở trước cửa mặt mày tối đen, môi cười nhưng chẳng giống đang cười chút nào, nét mặt khiến cho Yu Jimin như rơi vào sương mù.

"Unnie." Kim Minjeong mỉm cười lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, đem màn hình đang sáng lên hướng về phía cô, "Chị có thể giải thích với em một chút, tại sao lúc ending lại phải làm như này?"

Trên màn hình chính là cô đột nhiên vươn lưỡi ra ở phần ending, vẻ mặt mờ mịt, mà phía dưới phần bình luận mọi người đều đang nói cô đáng yêu, thậm chí còn có chút...

Nhìn đến thứ này, Yu Jimin liền chột dạ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Kim Minjeong, nhìn đối phương mặt không biến sắc hướng về phía cô mà cười, nhưng lúc này tim Yu Jimin đã bị một mảng lớn hơi lạnh bao lấy.

"Ừm... Minjeong à, chị nghĩ, tụi mình có thể trước..."

Lời mới nói đến một nửa, đã bị nuốt trở vào trong miệng.

Yu Jimin tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho tương lai của chính mình.

___

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro