Tuyết đầu mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thập Vạn

___

"Món quà đẹp nhất mà mùa đông mang đến cho em chính là chị."


Buổi sáng mùa đông ở Seoul, bầu trời vừa hừng sáng, hai bên ven đường vẫn còn ba ngọn đèn chưa tắt, tỏa ra từng chùm ánh sáng ấm áp.

Trong phòng mở nhiệt độ máy sưởi vừa phải, càng khiến người ta tham muốn được ngủ nhiều hơn, bộ đồ ngủ kẻ sọc caro tinh nghịch lộ ra dưới tấm khăn trải giường màu đen xám, mái tóc vàng mềm mại xõa dài trên gối.

Vươn tay ra khỏi ổ chăn ấm áp, tùy tiện chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh, tắt đi tiếng chuông báo thức đáng ghét.

Hai mắt khẽ mở ra, Kim Minjeong mơ hồ nhìn thấy máy phun sương trên đầu giường vẫn còn đang nhả hơi nước, lưu luyến không muốn rời mà cọ đầu vào cái gối mềm mại chuẩn bị ngủ thêm mười phút nữa, trong đầu đột nhiên lóe lên một chuyện quan trọng khiến cô phải lần thứ hai chạm vào điện thoại, khuôn mặt cô gái xuất hiện trên màn hình khóa khiến cơn buồn ngủ của cô trong nháy mắt mất đi vài phần.

Đôi mắt dần mở ra, lại lần nữa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, người kia mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, chiếc cổ thon dài lộ ra bên ngoài, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn thực dịu dàng cùng tri thức.

Bất giác nhìn chằm chằm và cười một tiếng, Kim Minjeong xoa xoa sau đầu, trong lòng tự hỏi chính mình rốt cuộc là bị cái gì, cả ngày chỉ cần nhìn thấy ảnh chụp của ai đó liền cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.

Rửa mặt xong, cởi bộ đồ ngủ ra, mặc lên người chiếc áo len màu trắng cùng một cái quần dài màu đen đã chuẩn bị từ tối hôm qua, chân giẫm lên đôi dép lông mềm mại bước đến bên cạnh tủ lạnh nhỏ, lấy một ít nguyên liệu nấu ăn ở bên trong, động tác thuần thục bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Đều nói muốn có được trái tim của một người trước hết phải bắt được dạ dày của họ, cô đối với tài nấu ăn của mình vẫn có vài phần tự tin.

Đem chiếc bánh sandwich đã làm xong gói vào một cái túi zip, sau đó chăm chú đặt nó vào cái túi đựng đồ ăn.

Cầm lấy chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc, Kim Minjeong cẩn thận quấn quanh cổ, nhìn vào gương xác nhận rằng chắc chắn không có gì sai sót mới mang giày bước ra bên ngoài.

Đi đến dưới nhà Yoo Jimin, nhìn thấy dáng người trắng như tuyết, mái tóc đen dài như thác buông xuống bên má, có lẽ là bởi vì lạnh nên tay người kia luôn để trước miệng, không ngừng thở ra khói trắng.

Tim Kim Minjeong lập tức bị chọc vào, giống như một viên kẹo mềm, được ấn xuống sẽ nảy lên, nhanh chân nhẹ nhàng bước đến phía sau lưng thân ảnh ấy, bất ngờ lúc đối phương không phòng bị mà dùng tay che lại hai mắt của người kia, đè thấp giọng biến nó trở nên có chút kỳ quái nói, "Đoán xem tôi là ai?"

"Ya Kim Minjeong, tay em lạnh quá!"

Cô cũng không có phản kháng lại, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười dùng đôi tay vừa được hơi thở của chính mình làm ấm ôm lấy Kim Minjeong, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cô, Kim Minjeong ở phía sau nhịn không được mà lặng lẽ đỏ mặt.

Người phía trước không biết khi nào đã đem thân quay lại, khuôn mặt xinh xắn cứ như vậy lộ ra trước mắt cô, đôi môi vừa được thoa một lớp son dưỡng ẩm, má hồng trên mặt nhàn nhạt màu cam ấm áp, đáng yêu ngọt ngào dưới ánh nắng sớm của tiết trời mùa đông, mắt trong như nước, sáng trong lấp lánh, rõ ràng đang là sáng sớm nhưng không có một chút buồn ngủ nào, thoạt nhìn tinh thần tràn đầy năng lượng.

Kim Minjeong không muốn nhìn nữa, nghiêng mặt nhẹ giọng hỏi, "Đi không", ánh mắt nhìn thẳng vào biển quảng cáo cách đó không xa, tim đập như sấm.

"Được, muốn đến cửa hàng tiện lợi mua bữa sáng sao?"

Kim Minjeong lúc này mới nhớ đến bữa sáng chính mình đã chuẩn bị cho Yoo Jimin, vội vàng lấy cái túi đựng đồ ăn từ trong cái balô mang trên vai ra, đưa đồ trên tay giống như đang trao lại vật quý, "Đây, bữa sáng."

"Òa! Cái gì vậy?"

Lặng lẽ quan sát vẻ mặt vui vẻ của Yoo Jimin, khóe miệng Kim Minjeong bất giác giơ lên, mệt mỏi lúc sáng sớm nhất thời đều biến mất.

"Sandwich, lần trước chị nói thích ăn mà, ăn thử một chút đi."

"Không nghĩ tới Minjeong của chúng ta còn là thiên tài nấu ăn."

Cách xưng hô vô tình khiến mặt Kim Minjeong khẽ đỏ lên.

"Em đã ăn chưa?"

Chết... Kim Minjeong lúc này mới ý thức được, cô không có chuẩn bị bữa sáng cho chính mình.

Vốn định đảo mắt một cái liền cho qua, không ngờ vẻ mặt thoáng chốc cứng đờ của cô đã sớm bị Yoo Jimin thu vào trong tầm mắt, "Phốc...... em có bị ngốc hay không?"

Hai má Kim Minjeong nóng lên, nhưng cô không ngờ, Yoo Jimin lại đem cái bánh sandwich đã bị cắn đi một miếng đưa tới bên miệng mình, "Ăn chung đi."

Kim Minjeong ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bánh sandwich bị Yoo Jimin cắn đi một miếng, trên đó còn dính một chút màu son của người kia, trong nhất thời chỉ biết thất thần.

"Em không phải để ý... chị cắn rồi chứ?" Thấy cô chậm chạp không có phản ứng, sắc mặt kỳ quái, giọng nói Yoo Jimin trở nên thật cẩn thận, nghiêng đầu dò hỏi.

Nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của cô, Kim Minjeong không khỏi cảm thấy ý nghĩ của mình có hơi quá, chỉ là ăn một cái bánh, không nên làm cho cô sinh ra hiểu lầm không đáng có, "Không phải..."

Theo chỗ Yoo Jimin vừa mới cắn qua, Kim Minjeong mặt đỏ lên, tiến đến cắn một miếng, ở trong miệng chậm rãi nhai, hàm răng đều khẽ run lên.

"Tay nghề của Minjeong thật sự tuyệt lắm, đúng không!" Yoo Jimin tựa như đang tuyên bố thứ gì đó, hai mắt cong lên thành hình lưỡi liềm nói.

Unnie này... rõ ràng thoạt nhìn rất giống một thẳng nữ, nhưng tất cả hành động đều ngoài ý muốn mà câu người.

Hai má vẫn còn nóng hổi, ​​Kim Minjeong có chút lo lắng điều đẹp đẽ mà cô đang trải qua bất quá chỉ là một giấc mơ, liền nhéo vào cánh tay của mình một cái để kiểm tra.

A -- đau quá!

Nhếch miệng cười một cái, Kim Minjeong lúc này mới ý thức được, dường như thực sự không phải đang nằm mơ... nữ nhân hoàn hảo như vậy, tiền bối Jimin mà trong mơ luôn nghĩ đến, thật sự đã trở thành bạn gái của cô.

Bất luận có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần đi nữa thì lần gặp mặt đầu tiên vào cuối hè luôn làm Kim Minjeong cảm thấy khó tin.

Mặc dù gọi là cuối hè, nhưng nhiệt độ dường như cũng không giống sắp vào thu, ngay cả không khí cũng trở nên ẩm ướt, vừa nóng vừa ẩm.

Giữa trưa mặt trời như thiêu đốt rọi vào hành lang, chiếu thẳng vào mặt Kim Minjeong đang đi xuống lầu, chọc đến khiến cô phải nheo mắt lại, nhịn không được vươn tay chắn trước mặt.

Thân là sinh viên năm nhất mới vào trường, Kim Minjeong đối với khuôn viên trường học còn chưa quen thuộc, lại bị giáo viên nhờ đi đưa tài liệu qua khu nghệ thuật, cô giống như đang bị lạc trong chính trường học của mình.

Chỗ này rốt cuộc có phải tòa nhà nghệ thuật không... bởi vì hiện tại là giờ ăn trưa nên tìm một người để hỏi đường cũng không có à?

Còn nữa, ở dưới lầu cũng không thể để một cái bảng chỉ đường sao?

Một bên âm thầm oán giận, một bên hướng dưới lầu đi xuống, mới đến nửa đường, chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến thanh âm của ba bốn người đang nói chuyện với nhau.

Vất vả lắm mới có người ở đây, Kim Minjeong đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội lần này, nhanh chóng đi xuống lầu, nội dung nói chuyện của những người kia liền truyền vào trong tai.

"Sinh viên mới vào năm nay hình như có một đứa nhỏ đẹp lắm, tên là cái gì?"

"Jaehun? chắc là vậy..."

"Dù sao tụi mình cũng không có cơ hội, hay để Jimin đi thử xem? Khuôn mặt này của cậu ấy chắc chắn không ai có thể cự tuyệt rồi."

"Mấy cậu cũng đừng lấy mình ra nói đùa."

Kim Minjeong đúng lúc đi đến đầu cầu thang, chỉ thấy một nữ sinh đứng giữa có ba bốn người vây quanh, hình như đang xua tay cười nói gì đó.

Hẳn nữ sinh đó là người tên Jimin.

Kim Minjeong hít sâu một hơi, bước nhanh lên phía trước, "Chào tiền bối, xin hỏi ở đây có phải là tòa nhà nghệ thuật không ạ?"

Vài người còn đang ở trong hành lang trò chuyện khí thế ngất trời, đột nhiên nghe được thanh âm của một người khác, trong đó có một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn vội vàng quay lại, kết quả xô nước đầy trên tay không cầm chắc, lập tức đổ hết lên người Kim Minjeong.

Mùa hè nóng nực liền bị tạt một thân nước lạnh, cái áo màu trắng mỏng manh lập tức bị thấm ướt một mảng, cảnh vật bên trong như ẩn như hiện, Kim Minjeong ngây ngốc sửng sờ tại chỗ, các nữ sinh đang trò chuyện còn lại cũng ngẩn ra.

"Tôi xin lỗi, thực xin lỗi..... em không sao chứ?" Nữ sinh vừa cầm cái xô lúc nãy lập tức buông vật trong tay ra, liên tục xin lỗi.

Kim Minjeong xua tay, cười lắc đầu, "Không sao đâu, là em đột nhiên làm phiền mọi người."

Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Kim Minjeong nhìn thấy cô gái ở giữa hình như tên là Jimin đang bước đến, dáng người mảnh khảnh dùng tốc độ nhanh nhất cởi xuống chiếc áo khoác màu đen, khoác lên người cô, một cỗ hương thơm mùi hoa oải hương lập tức bao trùm khắp cơ thể.

Đây có phải là chất làm mềm không, mùi hương này thực dễ chịu.

"Quần áo của em ướt rồi, khoác vào trước đi."

Đối phương so với cô cao hơn ba bốn cm, Kim Minjeong lúc này mới có thể nhìn rõ gương mặt của người kia -- khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm hơi nhọn, hai mắt hơi nhếch lên, phấn mắt nhàn nhạt, cái mũi xinh xắn cao thẳng, môi mỏng vừa phải, màu son cũng không quá đậm.

Vẻ ngoài của người này thực đặc biệt, khiến người ta không thể dời mắt.

Lúc này người kia đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cũng đặc biệt dịu dàng, dường như có chút không tương xứng với gương mặt hơi sắc bén của chị ấy.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Kim Minjeong co người lại như bị điện giật, nhìn sang chỗ khác, hơn nửa ngày mới tìm về được thanh âm của chính mình, nhẹ nhàng nói ra một câu, "Cảm ơn tiền bối."

"Đúng rồi, ở đây chính là tòa nhà nghệ thuật."

"À..." Kim Minjeong lúc này mới nhớ lại mục đích của chính mình, vội vàng nói cảm ơn lần nữa.

Lúc người kia chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, "Tiền bối, cái áo này... phải làm sao để trả lại cho chị?"

"Sinh viên năm hai khoa vũ đạo Yoo Jimin, mỗi ngày buổi tối đều luyện tập vũ đạo trong phòng tập nhảy trên tầng cao nhất của tòa nhà này, em trực tiếp đến tìm cậu ấy là được."

Có một cô gái giành trả lời thay Yoo Jimin, trôi chảy giống như đã được trải qua huấn luyện, Yoo Jimin nhịn không được đánh nhẹ vào cánh tay của cô gái đấy, những người còn lại đều bật cười, vui vẻ dần rời khỏi đó.

Buổi tối sau khi về đến nhà, Kim Minjeong cởi áo khoác trên người ra, mũi ngửi mùi hương trên đó, khuôn mặt xinh đẹp kia đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

Sau khi tắm rửa xong tắt đèn nằm trên giường, Kim Minjeong nhắm mắt lại, suy nghĩ đến trên mặt tràn đầy ý cười.

"Khoác vào trước đi."

Rõ ràng chỉ là một câu nói, một ánh mắt, một lần nói chuyện xã giao vô cùng đơn giản, vì sao hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô chứ.

Thực sự không xong rồi......

Cô dường như, đối với tiền bối vừa gặp một lần này đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Ngày hôm sau đến lớp, Kim Minjeong không ngoài ý muốn bị Ningning, đứa nhóc người Trung Quốc chung lớp trêu chọc, "Cặp thâm quầng mắt của chị, tối qua lại đi cướp ngân hàng nữa sao?"

Sớm đã quen với kiểu đùa của đứa nhóc người Trung Quốc, Kim Minjeong cười khổ, nhất thời cũng không biết nên kể ra làm sao.

Cân nhắc hồi lâu, cô vẫn quyết định mơ hồ nói ra tâm sự của chính mình, "Có lẽ... em biết tiền bối Jimin đúng không?"

Hỏi xong còn cố ý bổ sung một câu, "Là sinh viên năm hai khoa vũ đạo Yoo Jimin."

"Làm ơn đi, sao có thể không biết được?!"

Vẻ mặt của Ningning liền khoa trương lên, bỗng nhiên đề cao âm lượng, rước lấy ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh, Kim Minjeong đành phải mỉm cười xin lỗi sinh viên bên cạnh.

"Năm nay tiệc mừng năm mới của trường trong nhóm nhảy bài Bubble Pop, chị ấy là người ở vị trí trung tâm đó, chị không để ý chút nào sao?"

Kim Minjeong đột nhiên nhớ lại, cô ngày hôm đó hình như đã cùng mấy người bạn đi đến quán net chơi suốt một đêm, hoàn toàn không có tới tham gia tiệc mừng năm mới của trường.

"Không đúng... chị bình thường cũng không có đọc mấy bài đăng trên diễn đàn trường tụi mình sao? Chị ấy nổi tiếng lắm đấy!" Tiếng Hàn của Ningning vẫn chưa được trôi chảy, cẩn thận dùng từng từ hình dung nói, "Chị biết không, có tin đồn nói lúc trước khi còn học cao trung, con trai của ông chủ căn tin ngày nào cũng đưa đồ uống cho chị ấy."

"Chị ấy có bạn trai sao?"

"Nghe nói là vẫn chưa có, bằng không từng ấy người theo đuổi đều đã chết tâm cả rồi. Bất quá chị sao lại đột nhiên quan tâm đến chuyện của Yoo Jimin vậy?"

Liếc nhìn khuôn mặt đầy vẻ buôn chuyện của Ningning, Kim Minjeong chỉ đơn giản đem chuyện xảy ra hôm qua nói cho nhóc con đó biết.

"A~" Nghe được thanh âm có chút đăm chiêu của bạn tốt, tiếng chuông báo động trong lòng Kim Minjeong vang lên, và Ningning không làm cô thất vọng, "Em nói này bạn thân, chị sẽ không thích chị ấy chứ?"

"......" Kim Minjeong ngày thường nhanh mồm nhanh miệng lập tức biến thành người câm, đỏ mặt không lên tiếng.

"Aigoo!" Hai người quen biết đến nay, Ningning tuy biết Kim Minjeong thích con gái, nhưng cũng không thấy cô đối với ai quá thân mật, nhìn bộ dạng khác thường này của cô, chỉ thiếu không đem chữ thích viết luôn trên mặt.

"Bất quá chị cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, tiền bối Jimin thoạt nhìn trông như thẳng nữ vậy, gần đây còn nghe được tin đồn của chị ấy với mấy anh trai khác..." Nói xong, liền nhìn đến vẻ mặt dần dần sụp đổ của Kim Minjeong, Ningning có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn là im lặng, chuyển chủ đề sang chuyện khác, "Đúng rồi, quán bánh ngọt mà lần trước em nói với chị ấy..."

Lá rụng bay tán loạn khắp khuôn viên trường, trong nháy mắt Kim Minjeong đã mặc chiếc áo flannel yêu thích của mình vào.

Cô hiếm khi cho bản thân một gương mặt makeup hoàn chỉnh, cầm túi xách đi về hướng tòa nhà nghệ thuật.

Sau lần gặp đầu tiên, Kim Minjeong bắt đầu đặc biệt chú ý đến bất kỳ thông tin nào có liên quan đến Yoo Jimin, ngay cả diễn đàn trường mà Ningning nói đến cô cũng đã cẩn thận xem đi xem lại nhiều lần, coi qua tất cả các bài đăng có nói đến Yoo Jimin.

Trên đó có rất nhiều video vũ đạo của chị ấy -- lạnh lùng, nóng bỏng, dịu dàng, ngọt ngào...... Cô dường như có thể hiểu Yoo Jimin tại sao lại nổi tiếng đến vậy, vẻ ngoài quá mức xinh đẹp chỉ là một phần, sự tồn tại của chị ấy chính là một loại mị lực, hấp dẫn mọi người phải đem lực chú ý tập trung lên người cô gái này.

Suy nghĩ cứ bay khắp nơi trong đầu, Kim Minjeong đã đi đến tầng cao nhất. Tìm được phòng tập nhảy, cách một tấm kính thủy tinh nhìn vào trong, mọi người dường như đã rời đi hết.

Ngay khi cô đang tiếc hận vì đã đến chậm một bước, phía sau đột nhiên bị đập vào một cái, ăn đau liền quay đầu lại, không ngờ đối phương lại là người mà cô đang tìm.

Yoo Jimin trợn to hai mắt, "A! Em là cái người lần trước..."

Kim Minjeong lúc này mới ý thức được chính mình còn chưa chào hỏi cho đàng hoàng, đưa túi xách trên tay đến, "Chào tiền bối, em tên là Kim Minjeong, em đến để trả áo khoác lại cho chị."

Người kia nhận lấy, Kim Minjeong đang chuẩn bị nói tạm biệt thì bị gọi lại, "Ừm... Minjeong à, em có thể giúp chị một chút được không?"

Vốn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giờ lại mang theo biểu tình khẩn cầu, Kim Minjeong căn bản không thể cự tuyệt, chờ đến lúc có thể phản ứng lại thì đã đi đến phòng tập nhảy từ lúc nào.

"Chị trong lúc tập nhảy có làm rơi một cái vật nhỏ, hẳn là ở trong này, nhưng mà hôm nay chị không có đeo kính áp tròng ra ngoài, cho nên..."

"Em hiểu rồi. Đấy là cái gì vậy?"

"Là... nhẫn của chị."

Nhẫn. Kim Minjeong hiển nhiên biết điều này đối với người bình thường nghĩa là gì.

Hóa ra chị ấy đã có bạn trai rồi......

"Được, tiền bối chị chờ em một chút, để em tìm xem."

Nhanh chóng đáp lại, Kim Minjeong cúi đầu ngồi xổm xuống, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào trên mặt đất, vành mắt bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, mũi có chút cay.

Tuy rằng sớm đã biết sẽ như thế... nhưng vì cái gì lúc nghe được chuyện này từ trong miệng chị ấy nói ra, vẫn khó chịu đến vậy.

Ngón tay chạm vào vật cứng nhỏ ở trong góc, Kim Minjeong đem nó nhặt lên, một chiếc nhẫn nhỏ tinh xảo lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô, mặt trên còn khắc một hàng chữ tiếng Anh, nét chữ mờ nhạt, cô có chút không thấy rõ.

"Cảm ơn em!" Cầm lại chiếc nhẫn hai mắt Yoo Jimin liền sáng lên, vui sướng không thể nói thành lời, kích động nắm lấy tay Kim Minjeong, "Nó là một vật rất quan trọng đối với chị, nếu làm mất, chị thật sự không biết phải làm sao..."

"Tìm được là tốt rồi." Kim Minjeong cố gắng mỉm cười.

Hiện giờ cô thầm muốn mau chóng rời khỏi đây, sau đó uống một chút rượu, ngủ một giấc thật ngon, đem đoạn tình cảm đơn phương này chấm dứt trước khi nó kịp bắt đầu.

"Dù sao cũng thực cảm ơn em, nếu có thể... hay là cho chị cách liên lạc với em đi, lần sau chị sẽ mời em ăn cơm!"

Nếu như không có chuyện hôm nay, cơ hội này cô cầu còn không được, nhưng lúc này Kim Minjeong chỉ muốn cách xa lý do khiến cô đau lòng.

"Không cần đâu, tiền bối." Cô khoát tay, "Chỉ là tiện tay thôi."

"Em còn có việc gấp, đi trước, tạm biệt."

"À...... tạm biệt..."

Còn chưa chờ Yoo Jimin nói xong, Kim Minjeong đã vội vàng chạy khỏi phòng tập nhảy. Thay vì nói là chạy, không bằng gọi là chạy trối chết. Cô giống như một gã bại tướng, từ đầu đến cuối chưa từng cảm nhận được thắng lợi, trận chiến đã hoàn toàn chấm dứt.

Vì để dời lực chú ý ra khỏi đoạn tình cảm đơn phương không có kết quả này, Kim Minjeong cố gắng làm cho cuộc sống của chính mình trở nên bận rộn hết mức có thể.

Vào cuối kỳ, sau khi liên tục viết mấy bài luận văn, uống một ly cà phê, đột nhiên vỗ đùi, cô nghĩ đến một cách thực tốt để quên đi những chuyện đó, chỉ cần tìm cho chính mình công việc bán thời gian ở một quán cà phê không phải tốt sao.

Sau khi một người bạn giới thiệu, Kim Minjeong tìm được việc làm, ở một quán cà phê cách trường học không xa, lúc trước cô cũng có thường xuyên ghé qua, bà chủ đối với cô cũng có chút ấn tượng, vừa thấy người đến xin việc là cô, liền không có ý kiến mà thông qua.

Bà chủ cũng coi như là một người thành thật, đối với cô thẳng thắn "Nếu để cháu đi, chỗ của cô tìm đâu ra một cô gái lớn lên xinh đẹp như cháu", nghe xong Kim Minjeong có chút ngượng ngùng, quyết định làm việc chăm chỉ để đáp lại bà chủ.

Trong lúc làm việc, Kim Minjeong cũng gặp không ít người đến hỏi thông tin liên lạc của cô, nhưng tất cả đều bị cô từ chối. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cô vẫn sẽ nghĩ tới người mà có lẽ không thể nào cùng cô xuất hiện, nhớ đến chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay mảnh khảnh của người kia, Kim Minjeong cắn chặt răng, đem suy nghĩ về chuyện lúc trước bỏ ra sau đầu.

Nhưng dường như nỗi nhớ đối với Yoo Jimin hệt như kẹo mạch nha càng kéo càng dài, càng muốn tránh né trong đầu càng điên cuồng nhớ đến.

Vì vậy, khi Kim Minjeong nhìn thấy Yoo Jimin xuất hiện ở quán cà phê, cô còn cho là do chính mình nghĩ quá nhiều mà sinh ra ảo giác.

"Này, sao lại ngẩn ra vậy?" Ningning làm việc cùng Kim Minjeong ít khi thấy cô thất thần như vậy, đưa tay quơ quơ trước mặt cô, thấy cô vẫn như cũ không chút động đậy, theo tầm mắt mà nhìn theo, lúc này mới đột nhiên hiểu ra, "Quá đáng -- Yoo Jimin!"

Nghe được phản ứng của Ningning, Kim Minjeong lúc này mới xác định đây không phải là ảo giác của chính mình.

Giáng Sinh sắp đến rồi, trong quán treo đầy mấy vật trang trí nhỏ, có ruy băng, chuông, còn có một cây thông thật to, ngồi ở trong quán hầu như đều là mấy cặp yêu nhau, dù vậy nhưng lúc Yoo Jimin mặc chiếc áo khoác dài màu đen, cùng một cái khăn quàng cổ màu đỏ bước vào, vẫn như trước trở thành trung tâm của sự chú ý.

Hầu hết những người uống cà phê ở đây đều là sinh viên cùng trường, đối với một người nổi tiếng như này ít nhiều cũng sẽ có nghe đến, ánh mắt của mọi người đối với cô trở nên tò mò, thế nhưng bản thân đương sự cũng không có vì như vậy mà biểu hiện bất cứ thứ gì, chỉ lẳng lặng uống cà phê, lúc thì xem điện thoại, lúc thì nhìn ngoài cửa sổ, giống như đang hồi hộp chờ đợi cái gì đó.

Là chờ bạn trai sao.

Tự giễu mà câu lên khóe miệng, Kim Minjeong quay người đi, không muốn nhìn đến cảnh tượng mà bản thân không muốn thấy.

Khoảng nửa giờ sau, Kim Minjeong không nhịn được liếc mắt nhìn sang hướng chỗ ngồi của Yoo Jimin, phát hiện cô vẫn như trước ngồi ở đó một mình, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Chẳng lẽ là bị cho leo cây?

Trình độ mỹ nữ như cô cũng sẽ gặp phải loại chuyện như thế này sao?

Kim Minjeong cắn chặt môi dưới, đang chuẩn bị dời đi tầm mắt tiếp tục làm việc, không ngờ người kia quay đầu lại, ánh mắt hai người liền cách không khí chạm vào nhau.

Tốt xấu cũng quen biết nhau, Kim Minjeong vẫn chọn lịch sự hướng Yoo Jimin gật đầu, mà đối phương lại mở miệng định làm gì đó, thân thể tựa hồ cũng cử động, dường như... có điều gì đó muốn nói với cô.

Là ảo giác sao?

Kim Minjeong bực dọc trong lòng, thầm mắng chính mình quyết tâm kém, tìm mọi cách quên đi lại vì sự xuất hiện của người nào đó lập tức thất bại trong gang tấc.

Nhưng khi thấy Yoo Jimin ngồi ở quán cà phê đến hai giờ liền, Kim Minjeong lúc này mới nhận thấy được điều không thích hợp.

Tránh phía sau máy cà phê lặng lẽ quan sát một lúc, không khó để nhận ra Yoo Jimin tựa hồ có chút lo lắng, có lẽ đã gặp chuyện gì đó làm cho khó chịu, còn luôn hướng mắt đến quầy thu ngân, tựa như đang chờ đợi tìm kiếm thứ gì đó, đôi mày xinh đẹp khẽ nhướng lên, môi mím chặt, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dài.

Đợi khi cô phục hồi tinh thần lại, Kim Minjeong hận không thể tát chính mình một cái, lúc này cô cầm một đĩa tiramisu, món tráng miệng đặc trưng của quán, đứng trước bàn của Yoo Jimin, đặt nó xuống trước mặt chị ấy.

Quả nhiên, nhận được ánh mắt kinh ngạc từ đối phương.

Kim Minjeong à Kim Minjeong, mày rốt cuộc đang làm cái gì vậy...

"Tiền bối, ít khi thấy chị đến quán uống cà phê như hôm nay, tiramisu này là em mời chị, chị ăn thử đi."

Nói xong, Kim Minjeong hơi cúi đầu, chuẩn bị thoát khỏi cảnh tượng ngượng ngùng này, không nghĩ tới góc áo lại bị người kia nắm lại.

"Em..."

Kim Minjeong có chút kinh ngạc, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt né tránh của Yoo Jimin, không nói lời nào, trong nhất thời nghĩ đến cô gặp phải chút chuyện khó nói, liền mở miệng hỏi, "Tiền bối, có gì cần em giúp sao?"

"Em, em cảm thấy chị... như thế nào?"

Kim Minjeong nghiêm túc nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt rụt rè của đối phương, tự cho là bởi vì bị người nào đó cho leo cây nên mới cảm thấy đau lòng, cần được người khác xoa dịu lại, liền thở dài một hơi, ngữ khí kiên định nói: "Em cảm thấy chị rất tốt, mọi thứ đều tốt."

Sau khi nói xong dường như lo lắng người kia sẽ cảm thấy câu trả lời của cô quá mức có lệ, nên bổ sung thêm vài câu nữa, "Gương mặt rất đẹp, dáng người cũng đẹp, nhảy cũng rất tốt, em có xem qua ở trên diễn đàn... à còn có, người cũng thực đáng yêu!"

Cô chỉ thấy mặt đối phương càng ngày càng đỏ, thậm chí còn lan đến cả bên tai, Kim Minjeong lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng, "Thật xin lỗi tiền bối, nói như vậy có chút đột nhiên, nhưng đây đều là lời thật lòng của em."

Yoo Jimin hai mắt ngập nước, trên mặt càng thêm đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

"Em có muốn cùng chị ngắm tuyết đầu mùa không?"

Thanh âm người kia không nặng không nhẹ, lời nói rõ ràng, cô biết rõ mình không nghe sai một chữ nào, nhưng khi đem nó nối lại với nhau, cô lại bắt đầu không thể lý giải được.

Không...... thay vì nói là khó hiểu, không bằng nói là cô căn bản không dám đem lời này lý giải theo cách mà cô đang suy nghĩ.

Kim Minjeong, tỉnh lại đi, chuyện tới bây giờ rồi đừng lại nằm mơ nữa, tự mình đa tình sẽ rất khó chịu được.

"Tiền bối lúc trước không có sống ở Seoul sao? Đây hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi ở Seoul, haha......"

"Minjeong, chị là nói." Thanh âm Yoo Jimin đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn, hai má đỏ ửng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, khiến cô thoạt nhìn có chút đáng yêu.

"Em, có thể cùng chị, chúng ta có thể quen nhau không?"

Cô chưa bao giờ cảm thấy một phút lại dài đến vậy.

Yoo Jimin vắt kiệt mồ hôi trong lòng bàn tay, lo lắng mà liếc mắt nhìn sang sảnh của quán cà phê.

Từ sau khi tự chính mình nói ra, Kim Minjeong im lặng một lúc, bỏ lại một câu để cô chờ năm phút, liền nhanh như chớp chạy vào phòng nghỉ.

Hiện giờ đã bốn phút trôi qua.

Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, cửa phòng nghỉ mở ra, Kim Minjeong đã thay ra bộ quần áo nhân viên và mặc vào một cái áo dài màu đen từ bên trong đi ra ngoài.

Yoo Jimin vội vàng đứng dậy, bước nhanh để theo kịp người kia.

Hai người bước ra khỏi quán cà phê, lang thang không mục đích chậm rãi bước trên phố, không ai phá vỡ sự yên lặng.

Bên tai thường sẽ nghe tiếng xe chạy từ bên đường truyền đến, cùng thanh âm nói chuyện của những nhóm người đi trên đường.

Hai người kề vai bước đi. Kim Minjeong nhẹ nhàng thở ra một làn khói trắng, tóc rẽ ngôi màu bạch kim xõa hai bên vai, chóp mũi vì mùa đông lạnh mà ửng đỏ lên, Yoo Jimin mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Quả nhiên, hành động vừa rồi đã dọa đến em ấy.

Dù sao thì chuyện này đối với em ấy cũng quá mức đột ngột.

Em ấy hiện tại hẳn là đang tự hỏi nên làm sao để cự tuyệt cô. Không chừng đang lo ngại đến cô là tiền bối, lại là con gái, nếu quá mức trực tiếp sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, mới chậm chạp không thể mở miệng.

"Tiền bối... Jimin." Người bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng, "Lời chị nói... là thật sao?"

"Chính là, muốn chúng ta quen nhau......"

"Ừm, đúng vậy." Yoo Jimin quyết tâm đâm lao theo lao, "Đương nhiên... nếu chuyện này làm em cảm thấy khó xử, em trực tiếp cự tuyệt cũng không......"

Lời còn chưa kịp nói xong, Yoo Jimin chợt cảm thấy, tay phải của mình bị một bàn tay không tính là ấm áp nắm lấy, cô mở to mắt, nghiêng đầu nhìn xem, chỉ thấy người kia cúi đầu, bên tai đỏ lên.

Trong nháy mắt, mọi âm thanh đều lặng yên, tiếng huyên náo cùng ồn ào biến mất, Yoo Jimin chỉ có thể nghe được lời nói từ bên cạnh truyền đến.

Nếu như, có lẽ... lời nói nghe không sai, em ấy chính là nói

"Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau trải qua một mùa đông ấm áp."

"Chị nói...... chị cùng Yoo Jimin đang ở bên nhau." Nói xong câu này vào điện thoại, Kim Minjeong trước hết đưa điện thoại ra xa, khoảng chừng năm giây sau, không ngoài ý muốn bên trong điện thoại truyền đến một trận tiếng hét chói tai.

"Hôm nay cũng không phải cá tháng tư... này, Kim Minjeong, chị hiện tại có phải vẫn chưa tỉnh không? Có muốn đánh chính mình một cái không hả?

Thanh âm thao thao bất tuyệt của Ningning truyền đến từ đầu dây bên kia, Kim Minjeong thở dài, "Hình như là thật."

"Thật sự là thật, nào có chuyện gì giống như vậy."

"Kia hẳn là... sự thật."

Ningning lại khoa trương mà phát ra vài tiếng thét khó tin chói tai, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh, bắt đầu đối với Kim Minjeong tiến hành thẩm vấn nghiêm ngặt, "Tự giác, thành thật, yêu cầu chính xác đến từng chi tiết."

Kim Minjeong đem chuyện xảy ra giữa hai người hôm đó đơn giản kể hết lại một lần, thấy đầu dây bên kia của Ningning không có phản ứng, liền hỏi, "Em còn ở đó không?"

"Ừm, em đang nghe đây." Giọng nói Ningning nghiêm túc trước nay chưa từng có, "Lần trước không phải chị nói là chị ấy có bạn trai sao?"

"......" Dường như có chuyện như vậy.

Kim Minjeong nhịn không được vỗ vào đầu mình, tức giận bản thân không có tiền đồ bị vài ba câu nói của đối phương mà tin vào sự thật đấy.

"Chị ấy vừa nhìn rõ ràng hệt như thẳng nữ, hơn nữa tất thảy những điều đột nhiên như vậy, không phải... muốn tìm chị để đùa giỡn chứ?"

Muốn đùa giỡn sao...... Kim Minjeong cười khổ, dù vậy, cô dường như cũng khó có thể quay đầu lại.

Gặp được Yoo Jimin, cô hoàn toàn thừa nhận rằng, cho dù có bị lừa đến đau lòng cũng cam tâm tình nguyện.

Sau Giáng Sinh liền đến sinh nhật Kim Minjeong.

Hôm đó, Kim Minjeong bao một phòng karaoke nhỏ, mời vài người bạn thân cùng Yoo Jimin. Do quan hệ đặc biệt của cô và Yoo Jimin chỉ có mỗi Ningning biết, Kim Minjeong toàn bộ thời gian vẫn luôn duy trì giữ khoảng cách nhất định với Yoo Jimin, giới thiệu với những người khác cũng là "Tiền bối mới quen".

Không ai lại không thích mỹ nữ, càng khó đối với họ không nảy sinh tò mò. Yoo Jimin đến khiến bạn bè của Kim Minjeong đều hướng cô hỏi đông hỏi tây, còn dồn dập sắp đặt trò chơi cho cô.

"Jimin lại thua, phạt rượu hay là chọn trả lời câu hỏi của bọn tôi?"

"Mấy cậu hỏi đi." Yoo Jimin mỉm cười đắc ý, xoay tròn đôi mắt to xinh đẹp, nhắm đến vị trí của Kim Minjeong.

"Tiền bối đã có bạn trai chưa?"

Ningning thua vài lần, bị phạt mấy ly rượu, đã có chút say, bắt đầu phát huy tinh thần không chê xem náo nhiệt của mình.

"Không có."

Đuôi tóc Yoo Jimin hôm nay hơi uốn lên, mắt so với thường ngày cũng trang điểm đậm hơn một chút, màu son cũng đỏ hơn bình thường, dưới ánh đèn xanh tím mờ ảo thoạt nhìn vô cùng quyến rũ, ngay cả vài người bạn thẳng nữ của Kim Minjeong cũng phải thẳng mắt nhìn.

"Tiền bối báu vật như này chị tìm được ở đâu vậy... Minjeong......" Lại một ly rượu Soju nữa, Ningning rõ ràng đã uống rất nhiều, say khướt dựa vào vai Kim Minjeong, môi tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói thầm, mà một màn này rơi vào trong mắt Yoo Jimin lại thập phần ám muội.

Răng hàm phía sau cắn chặt, hai tay ôm lấy trước ngực, Yoo Jimin vốn định ra vẻ bình tĩnh, nhưng Ningning sau khi thua trò chơi bị một đám người ồn ào bắt phải hôn nhân vật chính của ngày hôm nay, lúc này cô muốn không quan tâm cũng không được.

Cô trơ mắt nhìn Ningning ở trên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Kim Minjeong lưu lại dấu son không đậm không nhạt, tươi cười trên mặt lập tức tắt đi.

Liền quyết định nhắm mắt làm ngơ. Cầm lấy điện thoại, giả vờ như vừa thấy một cuộc gọi đến, Yoo Jimin cười nói, "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Yoo Jimin sau khi quay lại, thấy đám người kia đã bắt đầu ca hát.

Lúc này người đang cầm lấy micro chính là người vừa hôn bạn gái của cô -- Ningning một tay cầm đồ, một tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của Kim Minjeong, gật gù đắc ý mà hát bài "I will show you", nhưng khi truyền vào trong tai Yoo Jimin lại tràn ngập ý tức khiêu khích.

Người này... rốt cuộc là có ý gì?

Yoo Jimin tâm trạng không tốt, một mình ngồi trên sô pha, quyết định nhắm mắt làm ngơ, khó chịu không vui mà uống.

Một ngụm bia rót xuống cổ, Yoo Jimin bị đắng mà cau mày. Sau khi trưởng thành, số lần cô uống rượu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, lúc trước cũng không hiểu tại sao một đám người lại thích mượn rượu giải sầu, nhưng lúc này cô chỉ thầm muốn dời đi ánh mắt, khiến chính mình không nhìn đến Kim Minjeong cùng Ningning ở một chỗ.

Sau khi uống cạn một ly, cảnh tượng trước mắt Yoo Jimin bắt đầu không rõ ràng, hai bên huyệt thái dương có chút đau nhức.

Cô không phải là uống say rồi chứ......

Kim Minjeong biết rõ Ningning là loại người hiểu sai về tửu lượng của chính mình, không uống được lại cứ thích tỏ ra mạnh mẽ, mỗi lần say khướt vẫn là cô phải tới chăm sóc, nhưng cô lại ngàn lần không nghĩ tới, người kia lại càng say hơn nữa, chờ cô đem Ningning giao cho một người bạn khác, phát hiện Yoo Jimin sớm đã gục đầu trên cái bàn nhỏ, bên cạnh là hai chai bia đã uống cạn.

"Em... đến rồi......" Yoo Jimin hơi ngẩng đầu, hai má tựa như hoa anh đào, môi khẽ mở, sau khi say càng lộ ra môi hồng răng trắng, hai bên mắt sớm đã bịt kín một tầng sương mù, còn ợ ra hơi rượu một cái, bộ dạng ngây thơ này càng chọc người ta muốn đến thương yêu.

"Tiền bối...... có chuyện gì vậy, sao lại say thành thế này?" Kim Minjeong miễn cưỡng đem người kia từ trên bàn nhấc lên, có chút ích kỷ đem cánh tay của Yoo Jimin để bên hông mình, "Em đưa chị về nhà trước đã."

"Em, em thật xấu......"

"Hửm?" Yoo Jimin nói ra mơ hồ không rõ, hơn nữa còn đang ở trong phòng karaoke ồn ào, để nghe rõ Kim Minjeong đem tai đến gần bên môi Yoo Jimin.

"Chị không muốn về nhà!!!" Yoo Jimin nghẹn ngào ủy khuất nói.

Đề-xi-ben đột nhiên tăng lên làm Kim Minjeong giật mình, đây là tiền bối luôn ôn nhu chưa từng ở trước mặt cô tỏ ra nóng nảy. Kim Minjeong ngẩn người một lúc, vội vàng đưa bàn tay có chút vụng về xoa xoa đầu Yoo Jimin, "Vậy unnie muốn đi đâu?"

"Dù sao thì... dù sao cũng đừng về nhà... không nên về nhà... mẹ sẽ lại la chị." Yoo Jimin nhéo nhéo phần thịt trên lưng Kim Minjeong, cánh tay bất giác siết chặt hơn một chút. Hơi thở ấm áp phả vào giữa cổ khiến thân thể Kim Minjeong cứng lên, một lúc sau hô hấp trở lại bình thường, Yoo Jimin đã thiếp đi trong ngực cô.

Cứu mạng, sao đến cả uống say cũng có thể đáng yêu như vậy.

"Vậy thì... có muốn đến nhà của em không? Em ở một mình..."

Bên trong chỉ còn hai người bọn họ ở một góc phòng, ngọn đèn dần dần mờ đi, Kim Minjeong hơi nhếch lên khóe miệng như có như không cọ vào bên tai Yoo Jimin.

"Unnie không nói lời nào chính là đồng ý."

Cho dù Yoo Jimin có ngoan lại, Kim Minjeong tự mình một người cõng ai kia trên lưng về nhà cũng là chuyện vô cùng không dễ dàng. Lục lọi túi xách để tìm chìa khóa mở cửa đã sắp cạn hết sức lực của Kim Minjeong, đang muốn đem người trên vai thả xuống, vành tai bên phải lại đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn làm cô suýt chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng. Chờ đến lúc cô sờ đến bên tai mình quay đầu lại, người cắn cô đã ngoan ngoãn nằm trên sô pha.

"Quá đáng lắm rồi..." Vất vả đem cô cõng về nhà còn bị cắn một cái, Kim Minjeong nhảy lên người Yoo Jimin dùng sức lắc hai vai cô, "Sao lại có thể cắn người như vậy hả!"

Yoo Jimin đem mặt chôn vào nệm như con mèo nhỏ thút thít hai tiếng, nghe xong câu nói của Kim Minjeong liền quay đầu lại, mở đôi mắt ngập nước, mang theo nồng đậm giọng mũi nói: "Rõ ràng em mới là đồ tồi."

"Em rõ ràng biết... em là bạn gái của chị... còn, còn để người khác hôn em......" Yoo Jimin đầu óc sớm đã mơ hồ, gần như không biết được mình đang nói cái gì, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Kim Minjeong liền sẽ nổi giận.

"Em cũng không biết... chị, không muốn hôn em... chỉ sợ dọa đến em, chính là em, em thế nhưng! Cứ như vậy để nữ nhân khác hôn em!"

Yoo Jimin càng nghĩ càng ủy khuất, có thể do rượu khiến người ta trở nên tâm trạng hơn, cô chỉ cảm thấy mũi đau xót, nước từ trong hốc mắt cứ chảy xuống.

"Kim Minjeong, rất nhiều người nói em nhìn giống thẳng nữ, đồng ý ở bên cạnh chị là muốn đùa giỡn với chị......"

"Nhưng chị không phải đến để đùa giỡn với em... chị... chị thích em, là muốn cùng em ngủ cái loại kia!! Lần đầu tiên nhìn thấy em trong tòa nhà ở trường, chị liền cảm thấy em thực xinh đẹp..."

"Đừng khóc, em xin lỗi." Nhìn thấy Yoo Jimin khóc đến thương tâm, trong nháy mắt Kim Minjeong liền hoảng sợ, trong đầu bằng mọi cách dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu hóa lời cô vừa nói.

Chị ấy không hôn mình, là sợ dọa đến mình.

Chị ấy vẫn luôn cho rằng mình là thẳng nữ, đối với chị ấy cũng không phải thật sự thích.

Còn có, chị ấy muốn cùng mình......

Sợi dây căng chặt trong đầu Kim Minjeong đột nhiên đứt ra. Cô dùng bàn tay nâng khuôn mặt của Yoo Jimin lên, quan sát hai má ửng hồng vì say rượu của cô.

"Unnie, chị có biết em là ai không?"

"Em, là.. Minjeong......"

Vừa dứt lời, môi Yoo Jimin cảm nhận được ấm áp cùng mềm mại, một cỗ hơi thở không thuộc về chính mình cùng cô đan vào nhau.

Đầu tiên là theo bản năng mở to mắt, trong lúc mơ hồ, Yoo Jimin bất giác dần dần mềm nhũn bởi thế công ôn nhu của cô, vô thức ôm lấy thắt lưng Kim Minjeong, nhắm mắt lại, tùy ý người kia ở trên môi chính mình càn quấy.

Một lúc lâu sau môi hai người mới tách ra. Kim Minjeong nhìn môi Yoo Jimin bị hôn đến sưng đỏ, ánh mắt chết lặng, tựa như chưa thể bình tĩnh lại, có chút lo lắng hỏi: "Dọa sợ chị rồi?"

Yoo Jimin gật gật đầu, lại lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đầu óc vốn đã choáng váng tựa hồ càng thêm thiếu oxy, "Thật đột nhiên..."

Kim Minjeong để Yoo Jimin ngoan ngoãn tựa đầu vào vai chính mình, trao đổi nhiệt độ cơ thể, không đầu không đuôi nói ra một câu, "Chị như vậy, còn lo cho em sao?"

"Hửm?"

"Lúc trước không phải sợ hôn em sẽ dọa đến em sao."

Lời nói trêu chọc của Kim Minjeong cứ vờn quanh bên tai. Yoo Jimin say rượu tốc độ phản ứng chậm hơn rất nhiều, phải một lúc lâu sau mới nhớ được mình đã nói cái gì, phát ra thanh âm rầm rì bất mãn, thuận tiện đánh vài cái vào lưng Kim Minjeong.

Nắm đấm Yoo Jimin đánh lên người không đau không ngứa, ngược lại giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, vươn móng vuốt ở trong lòng Kim Minjeong cào cào, khiến Kim Minjeong càng muốn thương yêu, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, trên mặt lộ ra ý cười thỏa mãn.

"Yoo Jimin, em thực sự muốn cùng chị nghiêm túc, không phải để đùa giỡn. Em đối với chị cũng giống như chị đối với em, cũng là muốn......"

Bị Kim Minjeong từ trong ngực kéo ra, thấy cô dụng ý sâu xa hướng phía phòng ngủ nhìn thoáng qua, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, men say trong người Yoo Jimin nhất thời vơi đi hơn phân nửa, mấy lời cô từng nói giờ lại đang nằm trong miệng của Kim Minjeong, nhưng Yoo Jimin lại xấu hổ đến mức không thể nói được.

Thấy cô xấu hổ, Kim Minjeong cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng chuyện đến nước này cô cũng chỉ có thể cố nén xấu hổ câu cằm Yoo Jimin, nghiêm túc nói, "Em sẽ chứng minh cho chị xem."

Nụ hôn của Kim Minjeong dường như so với vừa rồi nhẹ nhàng hơn, nhiệt độ xung quanh dần dần tăng lên, đầu lưỡi lướt ngang qua kẽ răng, Yoo Jimin tựa như nếm được một chút vị ngọt, mà cô cũng cam tâm tình nguyện đắm chìm trong cạm bẫy ngọt ngào của Kim Minjeong.

Nửa đêm, Kim Minjeong bị thanh âm sột soạt bên cạnh đánh thức. Cô nghiêng người trở mình lại, nghe thấy Yoo Jimin nhẹ giọng nỉ non tên mình, cũng không biết là đã tỉnh hay vẫn còn đang mơ ngủ. Lại đưa tay ôm lấy eo Yoo Jimin, Kim Minjeong nhẹ giọng dỗ dành: "Unnie, em ở đây."

Yoo Jimin giống như bị dọa sợ, khẽ run lên một chút, sau khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc liền trầm tĩnh lại. Cô nắm lấy hai tay Kim Minjeong, đặt ở hai bên má mình.

Sau một hồi lăn qua lăn lại, men say trong người Yoo Jimin sớm đã trôi đi bảy tám phần, đôi mắt khẽ mở ra, chỉ thấy thân ảnh Kim Minjeong ngược lại với ánh sáng ngoài cửa, mắt có thể nhìn thấy nhiều vệt sáng nhạt nhấp nháy, hơi thở hai người gần trong gang tấc, Yoo Jimin chậm rãi mở miệng, "Sinh nhật vui vẻ, Minjeong."

Sau đó lại tiếc hận bĩu môi, "Quà chuẩn bị cho em chị để quên ở nhà rồi, đều do chị trí nhớ kém, không có đúng lúc tặng em, xin lỗi..."

"Ngốc." Kim Minjeong nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Yoo Jimin lên, dùng tay phải nhẹ nhàng nhéo nhéo da thịt mềm mại trên mặt cô, khẽ cười nói, "Không phải đã đem chị tặng cho em sao?"

"Ừm......"

Đột nhiên, ánh mắt chứa chút u tối của Yoo Jimin phấn khích sáng lên, "Minjeong em xem! Hình như là tuyết rơi!"

Kim Minjeong trở mình nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hoa tuyết nhỏ đu đưa nhẹ nhàng rơi xuống, một số còn dính trên khung cửa.

Ngắm nhìn hoa tuyết từng mảnh mềm mại rơi xuống, trước mắt cô không khỏi hiện lên cảnh tượng ngày Yoo Jimin tỏ tình -- đôi mắt ngập nước, khuôn mặt ửng hồng, môi đỏ khẽ mở.

Chị ấy nói, "Em có muốn cùng chị ngắm tuyết đầu mùa không?"

Lời cô đáp lại chính là, "Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau trải qua một mùa đông ấm áp."

Hiện giờ, tuyết đầu mùa đã đến, người mình thích ở ngay bên cạnh, cùng nhau nằm trong ổ chăn ấm áp, da thịt tiếp xúc, thân mật khăng khít.

Tìm được tay Yoo Jimin, cùng cô mười ngón đan chặt.

"Cảm ơn chị." Kim Minjeong chăm chú nhìn vào hai mắt Yoo Jimin, thành thật nói. "Chị chính là món quà đẹp nhất mà mùa đông mang đến cho em."

Sau một đêm tuyết rơi liên tục, sáng sớm thời tiết lại đột nhiên trở nên trong trẻo, ánh nắng vừa đủ, cách một lớp thủy tinh bên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh tuyết tan.

Yoo Jimin từ trong tủ quần áo của Kim Minjeong lấy một cái áo len màu trắng mặc lên người, trong phòng mở máy sưởi, trên người mang theo mùi hương quen thuộc của đứa trẻ kia, Yoo Jimin tựa vào ghế sô pha lắc lắc chân, lười biếng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Kim Minjeong từ nhà bếp đi ra, cầm một ly sữa đưa cho Yoo Jimin, thấy đôi chân lộ ra bên ngoài của cô, hơi nhíu mày, đi vào phòng ngủ sau đó quay lại ngồi lên sô pha. Chân Yoo Jimin nhẹ nhàng được cầm lên một hồi, nhiệt độ ấm áp thoáng chốc tăng lên.

Ngón tay mảnh khảnh đang cầm cái ly, Kim Minjeong nhìn một hồi không nhịn được hỏi: "Nhẫn trên tay unnie là sao vậy?"

"Em nói cái này hả?" Yoo Jimin đưa tay phải ra lắc lắc, "Cái này là từ khi sinh ra đã bắt đầu đeo, mặt trên có khắc tên tiếng Anh của chị. Lúc nhỏ tay không đủ to, mẹ chị đã dùng dây chuyền xỏ vào, cho chị đeo giống như vòng cổ."

"Tóm lại, nó vẫn là vật quan trọng cùng chị lớn lên, cho nên lần đó chị mới lo lắng như vậy nhờ em tìm giúp."

"Lúc trước em sẽ không hiểu lầm chứ?"

"Ừm." Kim Minjeong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Em cho rằng... là nam sinh khác tặng cho chị."

"Cái gì! Em nghĩ là chị có bạn trai hả?"

"Ừm......"

"Cho nên, em lúc đó đã bắt đầu thích chị!"

"......"

Kim Minjeong không có trả lời lại, lòng bàn tay cô bao lấy gót chân của Yoo Jimin, ống quần rộng thùng thình di chuyển theo động tác, lộ ra dấu răng màu đỏ ở mắt cá chân, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua, cô đưa tay mang đôi vớ lông dài cho Yoo Jimin, dấu vết mập mờ lại được che giấu.

Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Yoo Jimin, bên môi nở một nụ cười.

Sớm hơn nhiều so với ngày hôm đó.

Từ lúc cùng Yoo Jimin lần đầu tiên chạm mắt, Kim Minjeong chỉ biết, tình yêu đã bất ngờ chạm vào lòng khiến cô không kịp ngăn nó lại.

___

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro