chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    
_WHAT? MÌNH CÓ BỊ ĐUI KHÔNG TRỜI - Jihoon dụi mắt liên tục - CHỊ HAI?

Nó vội vã lấy sổ che mặt lại khi Daehwi cùng với người đàn ông lạ mặt bước vào quán. Bọn đàn em của nó ai cũng run rẩy khi nhìn thấy "chị hai" của mình đang ung dung cười nói với một tên không phải là anh hai chúng. Nếu cảnh tượng này lọt vào mắt anh hai thì chắc chắn cả nhà tên này sẽ trở thành.....ây da....chúng không dám nghĩ nữa

_Phục vụ!

Jihoon cùng những tên phục vụ giật mình khi người thanh niên đó phất tay ra hiệu, chúng đùn đẩy nhau, không ai dám đi lại cả và cuối cùng thì quản lý của chúng - Park Jihoon đành phải bước ra

_C...xin chào! - nó cười méo xệch - hai vị....dùng....dùng.....gì?

Daehwi cảm thấy hơi lạ trước thái độ của tên phục vụ nhưng cậu cũng cười cho qua vì ngay bây giờ cậu cảm thấy vui vẻ quá, chắc khỏi phải đi thăm Somi rồi, sẵn tiện có giỏ trái cây này....thôi thì đem ra ăn luôn

_ Daehwi muốn uống gì?-Kuanlin đưa menu cho Daehwi một cách lịch sự

_Ah! Cho tôi một ly sữa đá nhé - Cậu mỉm cười nhìn phục vụ bàn

_Vâ....vâng ạ!

_Vậy thì cho tôi một ly café không đường - Kuanlin đưa menu lại cho Jihoon

_Đá hay không ạ?

_Không!

_Vâng! Hai vị....chờ chút xíu....sẽ có ngay ạ

Jihoon nhanh chóng chuồng thẳng. nó có cảm giác như tim nó đang nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, ôi~ tình thế thật là nguy hiểm làm sao và nó thề rằng nó sẽ lăn đùng ra sàn mà chết mất nếu còn đứng ở đó thêm 1s nữa

_Anh ah! chuyện này có nên báo cho anh hai biết không?- tên phục vụ bỏ nhỏ vào tai nó

"Bốp!"

_Ngu! Mày muốn chết hả? nói với anh hai thì ổng không bắn mày chết tại chổ thì Park Jihoon này lấy đầu làm ghế cho mày ngồi

_Vậy làm sao anh? Cứ để như thế này thì không đợi anh hai bắn bỏ tụi em cũng tự chết cho rồi, đau tim quá! - một tên vừa nói vừa vuốt ngực mình

Nhìn mấy tên đàn em chụm lại than thở, nó cũng có khác gì hơn đâu. Nếu để cho Woojin biết được Daegwi đi uống nước cùng người đàn ông khác và tệ hơn nữa là bọn họ trông có vẻ thật sự thân thiết thì chắc chắn anh sẽ giết nó chết tại chỗ, với cái bản tính sở hữu đó của anh thì trên dưới có lạ gì nữa chứ?

Nuốt nước bọt một cách khó khăn, nó chầm chậm đem nước đến cho Daehwi và người đàn ông can đảm đó. Câu chuyện của họ dường như ngày càng trở nên sôi nổi hẳn và Daehwi cũng có vẻ tự nhiên hơn . Điều này chẳng khác nào nói với Jihoon rằng... "Thôi rồi! đời mày tiêu từ đây!"

_Mời....mời hai vị dùng nước - nó nói một cách cẩn thận

_Uh! Cám ơn - Daehwi cười tươi với nó rồi vội quay sang Kuanlin nói chuyện tiếp - Chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ? À...hình như là tới đoạn.....

Jihoon vỗi vã chạy vào trong là cùng bọn đàn em ló đầu ra để thám thính. Chị hai bọn chúng đúng là có khí chất hơn người nhất là về khâu ăn nói, cậu nói suốt mà không cần dừng lại để hớp miếng nước cho thấm giọng nữa, đó cũng là nguyên do khiến cho anh hai của chúng phải kiên nể 9 phần rồi, một phần còn lại là sợ luôn. Điều này trên dưới ai cũng đều biết và khỏi chứng minh điều đó.

_Anh ah! Anh hai gọi

Jihoon giật mình khi nghe tên đàn em gọi và đưa cho nó cái điện thoại. trời ơi! Ngay tình thế dầu sôi lửa bỏng như thế này mà lại gọi điện nữa, hy vọng rằng mọi chuyện đều tốt lành

_A...Alo! Anh hai, em nghe đây

"A! Jihoon đó ah? Anh mày hôm nay rảnh nên định đi xem tình hình làm ăn dạo này ra sao. Anh đã đến các khách sạn nhà hàng lớn ở đó và rất vừa ý đấy. Chú mày làm việc tốt lắm"

_Dạ! anh hai quá khen - Jihoon mỉm cười một cách gượng gạo trong khi mắt vẫn không thôi nhìn về phía Daehwi và người đàn ông đang nói chuyện cùng cậu - em chỉ làm đúng chức trách của mình thôi mà

"Được rồi. Anh đang trên đường đi đến chỗ của chú mày đây, sẵn đây thưởng cho mấy đứa luôn"

_CÁI GÌ? ĐẾN ĐÂY ẠH? - Jihoon giật mình hét toáng lên

"Sao vậy? có chuyện gì ah? ở đó có chuyện gì ah?"

_Dạ? - nó giật mình - Dạ không! Hoàn toàn không, ha ha ha! Trời yên biển lặng, hạnh phúc quá, ha ha ha! Anh hai ah, em hạnh phúc quá nên anh đừng thăm em. Ha ha ha

Bên kia đầu dây, Woojin cảm thấy giọng điệu của Jihoon thật sự làm cho người khác nghi ngờ, nó có một chút sợ sệt và một chút hoảng loạn và anh chắc chắn rằng anh sẽ đến đó thật nhanh, ở đó xảy ra chuyện rồi

"Chú mày đừng lo, 5p nữa là anh tới rồi, giữ nguyên hiện trường"

_DẠ? ALO! ANH HAI ANH HAI!

Jihoon bỏ điện thoại xuống bàn một cách lo lắng, anh hai nó mà đến thấy cái cảnh này thì có nước cái quán nhỏ bé này bị nổ ngay lập tức. Nó phải tìm cách, phải tìm cách thôi, nhất định phải tìm cách

Jihoon ngồi thụp xuống và gõ liên tục vào cái đầu của mình, nó tự rủa bản thân thường ngày thông minh lắm mà hôm nay lại không thể nghĩ ra được gì, 5p nữa là đại ca nó đến rồi, trời ơi!Chị hai! Chị giết thằng em này rồi, trời ơi!

"Póc!"

Hình như bóng đèn bể trong đầu nó rồi

_CÓ CÁCH!

Jihoon vội đứng lên, chỉnh chu quần áo cho tinh tươm rồi lịch sự bước ra

_Xin lỗi- Nó cúi người một cách lịch sự

_Chuyện gì?- Daehwi mỉm cười nhìn nó

_A! xin lỗi quý khách thật nhiều, chúng tôi phải đóng cửa để họp nhân viên ạ- nó mỉm cười nhìn cậu

_Vậy ah! Vậy thì phải đi rồi!

Nhìn thấy Daehwi xụ mặt xuống nó cảm thấy có lỗi lắm, nhưng trong tình cảnh này thì mạng nó quan trọng hơn

_Để xin lỗi chúng tôi sẽ không tính tiền nước hôm nay, mong quý khách thông cảm ạ

_Huh? Không tính? Được được được!- mặt Daehwi hớn hở trở lại- vậy thì tạm biệt nhé, tôi sẽ trở lại lần khác

_Vâng, một lần nữa xin lỗi quý khách

Jihoon mỉm cười mãn nguyện khi nhìn thấy Daehwi và người đàn ông lạ đứng lên và bước ra ngoài, nhưng mà.....ông trời ghét nó rồi

_Bà xã?

_Ông xã?

Jihoon tròn mắt nhìn anh hai và chị hai của mình "đụng" nhau ngoài cửa. Lần này nó chết chắc rồi

Chúa ơi! Cứu con! Con chưa muốn chết mà huh u hu. Con chưa có bồ mà. Con lại đẹp như thế này. Chết uổng lắm chúa ơi!

Jihoon xanh mặt xanh mày, nó nhất định phải trốn khỏi cái nơi sắp biến thành bình địa này

Lại nói về Woojin và Daehwi. Woojin đang giận điên người đây. Anh thề rằng bây giờ có kẻ nào chạm vào anh, nhất định nó sẽ nhận lấy một phát đạn ngay đầu. không chết không lấy tiền mà. Daehwi dám đi với người đàn ông khác ngoài anh ư? Lại còn là người đàn ông đẹp trai nữa chứ. Tuy rằng tên đó hơi thấp hơn anh một chút, mỏ hơi nhọn một chút, xấu hơn anh một chút nhưng mà......QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI! NHẤT ĐỊNH ANH SẼ BẮN BỎ THẰNG ĐÓ. THẰNG TRỜI ĐÁNH

_YA! -Woojin hét lên

_ Woojin ah! Để em giới thiệu đây là Kuanlin , bạn mới quen của em đấy - Daehwi cố kiềm nén cơn giận đang chực chờ trào lên khi nhìn thấy Woojin vào đây trong giờ làm việc mà lại còn hét tên cậu trước mặt bao nhiêu người ở đây nữa chứ

"Park Woojin! Anh dám la tui? Muốn chết rồi, kỳ này anh muốn chết rồi mà. Để đó đi, về nhà tui tính sổ với anh"

_Bạn mới quen? Mới quen sao đi chung chứ? Mới quen mà đi uống nước rồi hả?

Trời đất! Daehwi tròn mắt nhìn ông chồng của mình. Ha ha ha~ mấy câu này có phải từ miệng anh không vậy trời? Mới quen thì mới đi uống nước nói chuyện chứ, mới quen nên mới đi chung chứ. Bị gì vậy trời?

Riêng Kuanlin thì vẫn không nói lấy nửa lời. Không phải hắn sợ Woojin cũng không phải hắn nể Daehwi gì cho cam, mà là hắn đang shock. Vâng! Hắn đang shock toàn tập đây. Daehwi- người đã chiếm một cảm tình không nhỏ của hắn đã có gia đình rồi? Lấy chồng? Nhưng sao hắn không thấy nhẫn cưới trên tay cậu và cậu cũng chưa hề đá động tới chuyện đó mà

_Ya! Sao đứng im như trời tròng thế hả? Nhắc cho chú em nhớ nhá, đây là chồng của đây này - anh chỉ tay vào mình rồi chỉ tay vào Daehwi- Chú em biết điều nhá

Woojin xấn tới Kuanlin và anh không hề có ý dừng lại. Daehwi biết điều gì đang xảy ra với Woojin khi cậu nhìn vào mắt anh. Ánh mắt của sự ghen tuông đang nuốt lấy anh và anh đang điên lên. Đúng rồi, anh điên lên đây. Nếu không cản anh ra thì chắc chắn ngày này năm sau là giỗ của Kuanlin không chừng

_Ya! Em nói là đây là bạn em rồi mà, không có gì hết á - Daehwi cản Woojin lại và ra hiệu cho Kuanlin về trước nhưng mà hắn vẫn còn đơ vì shock nên hoàn toàn không nghe cậu nói gì

_YA! SAO MÀY ĐỨNG IM NHƯ TƯỢNG THẾ HẢ? COI LỜI NÓI CỦA TAO KHÔNG RA GÌ AH? NHẮC CHO MÀY NHỚ. TAO LÀ CHỒNG CỦA DAEHWI. MÀY MÀ ĐỤNG VÀO LÀ TAO BẮN BỎ

_Ya! Anh thôi đi được không? Em đã nói là không có gì mà, ghen cái gì mà ghen vô lý vậy hả? - Daehwi gằng từng tiếng và nhìn Woojin - Kuanlin ah! Anh về trước đi, bữa nào tui mời uống nước ha - cậu quay sang cười với hắn

Cười? lại còn cười trước mặt mình ah? Daehwi ah! Em là của anh. Thành quả năm năm trời của mình không thể bay mất tiêu như thế được. Cái thằng đó! Gru! Mình bắn bỏ. AAAAAAAAA điên mất thôi

(Haizz.....)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro