42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì tắt Weibo, hồi phục Vệ Lam: Sống lại rồi? Không phải người này đã chết, có việc hoá vàng mã sao?

Vệ Lam lập tức nhắn lại: Đến bây giờ mà cậu còn có tâm tình so đo với cái icon của tôi à? Không phải là cậu nên so đo với đỉnh đầu của mình trước sao?

“Tóc vẫn rất dày, tạm thời không lo hói.” Yến Thanh Trì trả lời cậu.

Vệ Lam:…… Mẹ nó chứ tôi có hỏi cậu cái này đâu! Cậu không nhìn thấy Giang Mặc Thần lén đi gặp Nguyên Minh Húc à! Sừng trên đầu cậu sắp chạm nóc nhà rồi đấy!

Yến Thanh Trì cười cười, “Quan tâm tôi đến thế?”

“Hóng hớt rất vui mà.” Vệ Lam nhắn lại cái icon hóng chuyện.

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ: Cậu rảnh thế cơ à?

Vệ Lam: Đừng có lái sang chuyện khác, đây là có chuyện gì? Sao cậu lại để cho Giang Mặc Thần lén đi gặp Nguyên Minh Húc, cậu không biết là Giang Mặc Thần từng thích Nguyên Minh Húc à? Má nó! Hay là cậu không biết thật! Giang Mặc Thần tên cặn bã kia không có nói cho cậu?

Yến Thanh Trì:……

Vệ Lam: Đang tận hưởng thời kỳ tân hôn cuồng nhiệt, người chồng công nhiên ra ngoài lén gặp bạn trai cũ, là đạo đức chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo!

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ: Không tính bạn trai cũ mà?

Vệ Lam: Không tính, hai người họ chưa từng ở bên nhau. Cho nên cậu thật sự không biết?

Yến Thanh Trì đương nhiên biết, chẳng qua anh thấy hơi tò mò về lượng thông tin mà Vệ Lam biết: Nói xem cậu biết những gì đi.

Vệ Lam rất hào phóng, không hề xấu hổ chút nào: Để tôi nói cho cậu hay, cực kỳ cẩu huyết vớ vẩn luôn, chính là cái tôi yêu em, em yêu anh ta, anh ta lại chẳng yêu ai cả! Giang Mặc Thần thích Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc thích Chu Dĩ Hành, Chu Dĩ Hành thẳng tưng như que thép, hoa hoa công tử, không yêu ai!

Yến Thanh Trì: Ò.

Vệ Lam: Cho nên tôi vẫn còn tò mò không hiểu sao Giang Mặc Thần lại kết hôn với người như cậu đây.

Yến Thanh Trì: Chắc tại thiên thời địa lợi nhân hòa.

Vệ Lam hỏi anh: Thế cậu có biết Giang Mặc Thần hôm nay lén đi gặp Nguyên Minh Húc không?

Yến Thanh Trì ngẫm nghĩ, cũng coi là biết đi, buổi sáng hôm qua Giang Mặc Thần có nói hôm nay hắn muốn đi gặp một người bạn, chẳng qua chưa nói là Nguyên Minh Húc thôi.

Anh nhớ tới câu kia của Giang Mặc Thần, “Bởi vì phải điều chỉnh lại thời gian biểu nên tôi thấy hơi phiền phức.” Ha, còn nói đường hoàng đến thế, nào phải vì phải điều chỉnh thời gian chứ, rõ ràng là vì người.

Yến Thanh Trì cười khẽ, kẻ lừa đảo.

Anh nhắn lại với Vệ Lam: Chỉ nói muốn đi gặp một người bạn.

“Mẹ ơi đây còn là bạn bè bình thường à! Không thể tưởng được Giang Mặc Thần nhìn ra dáng ra hình thế mà làm ra được mấy việc khốn nạn như vậy!”

Yến Thanh Trì cảm thấy cậu nói rất đúng, vì thế cho cậu một tràng vỗ tay.

“Đừng có vỗ tay với tôi, cậu phải dạy dỗ lại hắn đi chứ, không phải cậu lanh miệng lắm à?”

Yến Thanh Trì đang định trả lời, bỗng thấy có bóng người quen thuộc tiến lại gần anh, vì thế anh cũng không nhắn tin nữa mà là trực tiếp chọn ghi âm thanh.

“Không cần thiết,” Anh nói, “Quan hệ của bọn tôi chính là kiểu quan hệ xuất quỹ liền ly hôn, không có tình cảm khác, cũng không phải ai ly ai là không sống nổi.”

Giang Mặc Thần ngừng bước, hắn nhìn Yến Thanh Trì đang cúi đầu xem điện thoại, tuy rằng không biết đầu bên kia là ai, nhưng hắn biết câu vừa rồi là nói về hai người bọn họ.

Hay cho câu không có tình cảm khác, cũng không phải ai ly ai là không sống nổi, hắn cười lạnh, không có lên tiếng mà trực tiếp xoay người rời đi.

Yến Thanh Trì cảm giác được người đi rồi, cúi đầu đi xem tin nhắn trả lời của Vệ Lam: Rốt cuộc hai người là thế nào?

Yến Thanh Trì ăn ngay nói thật: Đính hôn từ nhỏ, đến tuổi thích hợp thì kết hôn.

Anh lược bớt đi Yến Thanh Khê, cũng không cần nói được kỹ càng tỉ mỉ như vậy.

Vệ Lam hiển nhiên kinh ngạc cực kỳ: Cái tập tục cũ mèm như thế mà các cậu vẫn còn tuân thủ???? Cậu tính kết hôn trước yêu sau à???

Yến Thanh Trì cho cậu một icon tươi cười: Nếu được thì cũng không phải không thể nha.

Vệ Lam:…… Dũng sĩ!

Yến Thanh Trì: Giữ bí mật cho tôi đấy, đừng tiết lộ ra ngoài.

Vệ Lam nhắn một icon biểu tình ngậm miệng: Yên tâm đi.

Vương Hướng Hải nhìn boss nhà mình ban đầu còn nhẹ nhàng đuổi anh và Tiểu Lưu về trước rồi tự đi tìm Yến Thanh Trì, sau đó khuôn mặt tối sầm quay trở lại, “Anh Thần, làm sao vậy?”

Giang Mặc Thần không nói gì, cầm lấy kịch bản lên xem.

Ngày thường hắn vẫn luôn hòa khí, lúc này đột nhiên như vậy, khiến Tiểu Vương sợ tới mức lập tức nhắn WeChat cho Yến Thanh Trì: Vừa nãy anh Thần có tìm cậu không?

Yến Thanh Trì giả ngu: Không có, tôi chưa thấy hắn.

Lời này cũng không coi là nói dối, anh thật sư chưa chính diện nhìn thấy hắn.

Tiểu Vương càng khó hiểu: Anh Thần vừa nói là đi gặp cậu, tôi còn tưởng rằng anh ấy tìm được cậu rồi, thế mà lại không phải?

Yến Thanh Trì trả lời anh: Tôi không gặp, anh ấy làm sao vậy?

Tiểu Vương liếc sang sắc mặt tối tăm của Giang Mặc Thần, nhắn lại: Tâm tình không tốt!

Yến Thanh Trì thầm nghĩ mới vậy thôi mà tâm tình đã không tốt? anh nhìn trời, đúng là lúc này anh không muốn gặp Giang Mặc Thần, nhìn đến hắn là lại nghĩ đến việc buổi sáng hôm trước hắn lừa mình, mà chính mình còn ngu ngốc hỏi hắn có cần mời đối phương ăn cơm không? Cần gì phải lừa như thế chứ, anh đâu phải là người thích lo chuyện bao đồng, cũng sẽ không tính toán chi li những việc nhỏ nhặt như thế, dù cho Giang Mặc Thần nói thật là hắn muốn đi gặp Nguyên Minh Húc thì anh cũng sẽ đồng ý mà. Cần gì phải gạt anh đâu?

Rõ ràng không khí vào buổi tối hôm trước còn tốt đẹp, lúc ăn sáng còn cùng nhau đặt tên cho fans của anh, kết quả quay đầu lại nói dối chỉ vì loại chuyện như thế này, Yến Thanh Trì thấy hơi thất vọng với Giang Mặc Thần, cho nên anh không có tâm tình quan tâm đến Giang Mặc Thần.

Có lần đầu tiên nói dối sẽ có lần thứ hai, đặc biệt là bởi vì Nguyên Minh Húc. Yến Thanh Trì nhớ lại cốt truyện, trong truyện gốc, Nguyên Minh Húc từ lúc về nước là bắt đầu quyết định quên Chu Dĩ Hành, thử kết giao với Giang Mặc Thần. Quan hệ của bọn họ phát triển rất tốt đẹp, gần như là quyết định quan hệ tình yêu. Sau đó thì Chu Dĩ Hành trở lại, mang theo trái tim muốn quay đầu và một tính hướng bị bẻ cong, thổ lộ với Nguyên Minh Húc, hy vọng Nguyên Minh Húc có thể tha thứ chính mình, cùng chính mình ở bên nhau. Vì thế, Nguyên Minh Húc vốn cảm thấy mình đã yêu Giang Mặc Thần, đồng thời lại phát hiện ra mình buông được Chu Dĩ Hành, bắt đầu giãy dụa.

Yến Thanh Trì nghĩ thôi đã thấy đau đầu, bây giờ Nguyên Minh Húc đã trở lại, cũng không biết Chu Dĩ Hành còn tỉnh ngộ để làm lãng tử quay đầu được không. Trong ấn tượng của anh, tên Chu Dĩ Hành cũng không phải kẻ tầm thường đâu!

Yến Thanh Trì lắc đầu, không muốn nghĩ thêm về mớ bòng bong đó nữa, anh nhìn màn hình di động, rốt cuộc trả lời Tiểu Vương: Không giúp được anh rồi.

Tiểu Vương nhìn bốn chữ này quả thực sợ ngây người, đây vẫn còn là người nói cười vui vẻ thậm chí đùa giỡn với boss nhà mình, có vẻ như quan hệ không tầm thường sao! Cậu mà không giúp được thì còn ai hả!

Anh đau đầu nhìn Giang Mặc Thần, trong lòng yên lặng sàng lọc tìm một ngươi có thể giúp anh khuyên nhủ Giang Mặc Thần.

Tiểu Vương cuối cùng chọn Vu Hi Hòa tính tình tương đối ôn hòa, đây không phải lần đầu tiên Vu Hi Hòa nhận được WeChat cầu cứu từ Tiểu Vương, bởi vậy sau khi biết tin, anh rất sảng khoái đáp ứng luôn.

“Cậu đi gặp Nguyên Minh Húc?” Vu Hi Hòa đi thẳng vào vấn đề nhắn một tin WeChat cho Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần: Ừ.

“Buổi gặp mặt không thuận lợi à?”

“Vẫn ổn.”

“Tớ nhìn ảnh cũng thấy thế, vậy sao tâm tình cậu vẫn không tốt?”

Giang Mặc Thần kỳ quái: Ảnh chụp gì?

“Hot search ấy, hai ngày nay cậu có vẻ cần mẫn lên hot search nhỉ.”

Giang Mặc Thần không thể hiểu được, hắn mở ra Weibo mới phát hiện bản thân và Nguyên Minh Húc đang nằm ở top 1 hot search của Weibo, bên trong toàn account marketing .

Giang Mặc Thần quay đầu nhìn sang Tiểu Vương, “Đây là có chuyện gì?”

Tiểu Vương lại gần nhìn thoáng qua, phát hiện hắn hỏi là vụ hot search với Nguyên Minh Húc, rất tự nhiên trả lời, “ Bên Nguyên Minh Húc mua ạ, đây là thao tác bình thường của đoàn đội bên họ mà.”

“Vậy tại sao tôi không biết?” Giang Mặc Thần hỏi anh, “Cậu thấy rồi? sao lại không nói cho tôi?”

Tiểu Vương ngớ người ra, “Đây không phải việc vẫn diễn ra ạ? Anh Thần, trước kia anh từng nói qua, nếu bên Nguyên Minh Húc muốn cọ nhiệt độ của anh thì cứ cho bên ấy mượn, không cần xen vào mà.”

Giang Mặc Thần sửng sốt, hắn xác thật từng nói như vậy, nhân khí ban đầu của Nguyên Minh Húc không cao, tài nguyên không tốt, có nhờ hắn giúp đỡ cậu ta nên mỗi lần Nguyên Minh Húc bám vào hắn để hot search thì hắn cũng coi như không thấy. Võ Nguyên đã từng nói với hắn là như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới hình tượng của hắn, bởi khi đoàn đội bên Nguyên Minh Húc mua hot search là toàn để tên hắn ở ngay đầu tiêu đề, lấy này để thu hút chú ý, thế nhưng trong cộng đồng fans ngầm thừa nhận tên ai ở phía trước thì đó chính là người mua hot search, nếu cứ như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với hình tượng của hắn. Lúc ấy hắn không để ý, chỉ là làm cho bọn họ không cần lo, thế nên hiện tại dẫn tới việc hot search đã lên lâu như vậy mà hắn vẫn chưa biết.

Giang Mặc Thần rời khỏi phim trường, tìm một chỗ an tĩnh gọi cho Võ Nguyên, “Cậu có biết chuyện tôi với Nguyên Minh Húc cùng lên hot search không?”

“Biết chứ. Ảnh chụp vừa thấy đã biết là cố ý chọn góc chụp, chắc chắn là do đoàn đội thả ra, không phải là của chúng ta thì chính là của bên Nguyên Minh Húc, huống chi Nguyên Minh Húc vừa mới về nước, vừa phát Weibo mà account marketing đã phát hiện ra ngay, tôi một đoán là đoàn đội bên họ mua, cho nên không quản.”

Giang Mặc Thần nhất thời không biết phải mang tâm tình gì, hắn nhớ tới sự nhạy bén của Yến Thanh Trì ngày đó trước khi mọi người kịp phản ứng đã đẩy hắn ra, có thể thấy sức quan sát của anh mạnh hơn người bình thường, anh không có khả năng không biết lúc ấy hắn đang phía sau. Anh đã cố ý nói câu nói đó cho chính hắn nghe.

Có lẽ mấy ngày nay Yến Thanh Trì đã biết tin khi vào xem Weibo, anh mới vào giới giải trí, đối rất nhiều chuyện đều tò mò, cho nên vẫn đang ở giai đoạn thăm dò học tập, Weibo chính là một trog những con đường học tập của anh. Anh nhất định đã thấy hot search của hắn cùng với Nguyên Minh Húc, thấy được những account marketing ầm rộ đưa tin, thấy được ảnh chụp hai người bọn họ. Anh vừa mới được trải nghiệm tuyên truyền bằng cách này, cho nên biết việc này là có ý nghĩa cái gì, có lẽ sẽ hiểu thành hắn cùng Nguyên Minh Húc liên hợp để lăng xê tạo thế cho Nguyên Minh Húc về nước.

Giang Mặc Thần chỉ cảm thấy thất bại cực kỳ.

Hắn còn vừa tức giận vì Yến Thanh Trì nói chuyện không biết nặng nhẹ, hắn đứng bậc thang tình cảm cao hơn, cảm thấy Yến Thanh Trì bạc tình lãnh tính. Nhưng hiện tại lại thành Yến Thanh Trì đứng nấc đạo đức cao hơn, nhìn xuống lời nói dối sứt sẹo của hắn, cười hành động lừa dối của hắn, rồi sau đó khinh miệt nói cho hắn, giữa hai ta vốn không có tình cảm, ngoại tình thì ly hôn, hợp thì tụ, không hợp thì chia tay.

Giang Mặc Thần hơi khó chịu, vì nghĩ đến Yến Thanh Trì nhìn thấy hot search, cũng vì Yến Thanh Trì nói ra câu nói kia.

Hắn khô khốc mở miệng, “Dập hot search xuống đi. Còn nữa, nói cho bên Nguyên Minh Húc là về sau đừng mua hot search có quan hệ với tôi nữa, bằng không bên chúng ta sẽ xử theo luật bình thường.”

Võ Nguyên kinh ngạc, “Cậu nói nghiêm túc?”

“Ừ.”

“Mẹ tôi ơi, hôm nay cậu làm sao vậy? Đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, không coi tiền như rác nữa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro