46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì nhìn chằm chằm hắn một lát, thoải mái thừa nhận, “Có chút nhớ thật.”

Giang Mặc Thần vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời hoặc là sẽ hỏi vặn lại mình, không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp thừa nhận. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy có một niềm vui nho nhỏ dâng lên trong lòng, hắn không tự giác cười, tâm tình cùng ngữ điệu đều trở nên mềm mại hơn, hắn hỏi, “Đêm nay muốn tới chỗ đó của anh không?”

Chỗ đó của anh, chỉ khách sản của nhà họ Giang mà lần trước bọn họ đặt phòng.

Yến Thanh Trì chặc lưỡi hai tiếng, “Giang Mặc Thần, no ấm mới đến dâm dục, cơm anh còn chưa ăn xong đâu, sao đã vội vã như thế rồi.”

Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Chắc là tại nhìn em thôi cũng đủ no rồi.”

Yến Thanh Trì nhướng mày.

Giang Mặc Thần gắp một miếng sườn cho anh, ngữ khí ôn nhu, trong mắt mang theo ý cười, hiếm khi khen anh một câu: “Tú sắc khả xan(*).”

(*)Tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.

Yến Thanh Trì không nhịn xuống, trực tiếp bật cười, anh thực vừa lòng gật gật đầu, không chút nào khiêm tốn nói, “Anh rất có mắt nhìn đó.”

Giang Mặc Thần cũng thuận theo anh, phụ họa nói, “Đúng vậy.”

Chắc là bởi vì tâm tư ly biệt, đêm nay Giang Mặc Thần ôn nhu hơn mọi ngày, thậm chí càng thích hôn môi Yến Thanh Trì hơn thường lệ. Yến Thanh Trì cảm thấy đêm nay hắn hơi dính người, lại nghĩ đến cũng may cảnh quay mà Mạnh Lạc cởi áo cho Hạ Vũ xem lưng đã sớm quay xong rồi, chứ nếu chờ ngày mai mới quay, anh vừa cởi áo ra sẽ khiến cả trường quay ngây người mất.

Nghĩ như vậy, anh không nhịn được bật cười.

Sau đó liền cảm giác Giang Mặc Thần hung hăng đụng một cái, ngẩng đầu nhìn anh, “Đang nghĩ đến gì thế, không chuyên tâm chút nào.”

Yến Thanh Trì duỗi tay ôm cổ hắn, “Nghĩ anh đó.”

Giang Mặc Thần mới không tin, “Chúng ta đều ở chỗ này, em còn nghĩ cái gì?”

Yến Thanh Trì kéo đầu hắn xuống, chính mình lại hơi nâng nâng đầu, hôn hôn miệng hắn, ôn nhu nói: “Nghĩ sau này nhớ anh thế nào nha.”

Giang Mặc Thần trong nháy mắt không nói được câu gì, sau đó, cúi đầu hung hăng hôn anh.

Hai người lúc này đây ở trên đường núi lúc chậm lúc nhanh, chờ đến ngừng xe, trở về chân núi, lại vẫn chưa buồn ngủ.

Nhưng sáng mai Giang Mặc Thần vẫn phải quay, bởi vậy hắn cũng ôm Yến Thanh Trì từ phía sau lưng, giúp anh xoa xoa eo, không có động tác gì khác. Hắn nhìn Yến Thanh Trì, đột nhiên nhận ra, “Sao lần nào em cũng ngủ quay lưng về phía anh thế?”

“Thói quen.” Yến Thanh Trì trả lời.

“Quay mặt lại đi.”

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, xoay người qua, thuận đường đặt tay hắn lại eo mình.

Giang Mặc Thần cười một cái, vừa giúp anh xoa vừa nói: “Em còn tự giác ghê nhỉ.”

Yến Thanh Trì khẽ cười, không nói gì.

Giang Mặc Thần nhìn anh, “Ngủ đi,” hắn nói, “Ngày mai anh có cảnh quay nên đến phim trường trước, em có thể ngủ thêm một lúc.”

Yến Thanh Trì “Ừ” một tiếng, anh cũng không phải muốn ngủ thêm, chỉ là theo thói quen tránh giao tiếp nhiều với Giang Mặc Thần ở phim trường thôi. Anh nghĩ đến đây, lại nghĩ đến chờ thêm mấy ngày nữa, anh phải rời khỏi đoàn phim, lúc ấy chính có muốn trốn tránh cũng không có cơ hội để làm.

Vì thế Yến Thanh Trì hơi nhích người về phía trước, tới gần Giang Mặc Thần, duỗi tay ôm lấy hắn, “Đừng xoa nữa,” anh nói, “Ngủ đi, sáng mai anh còn phải dậy sớm đấy.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Mặc Thần trước khi đi ngủ bị anh chủ động ôm, trước kia đều là hắn trước hoặc sau khi ngủ không tự giác ôm lấy Yến Thanh Trì, mà Yến Thanh Trì, lại chỉ quay lưng về phía hắn, an tĩnh ngủ.

Hắn nhìn người đang ôm mình, nhìn hai mắt đang nhắm lại của anh, vừa an tĩnh vừa ôn nhu rúc vào trong lồng ngực chính mình, nhất thời cũng không biết phải miêu tả tâm tình của mình ra sao, chỉ cảm thấy trong lòng phá lệ bình yên, trong lòng một mảnh mềm mại. Hắn duỗi tay tắt đèn, nhẹ nhàng ôm lấy Yến Thanh Trì, “Ừ” một tiếng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Mặc Thần rời giường vào lúc 6 giờ, Yến Thanh Trì ngủ nông giấc, hắn vừa động đã khiến Yến Thanh Trì nhíu nhíu mày sắp tỉnh lại. Giang Mặc Thần không biết phải làm sao với người có giấc ngủ nông như anh, chỉ phải ôn thanh nói, “Còn sớm, em cứ ngủ tiếp đi, không cần dậy sớm.”

Yến Thanh Trì lúc này mới hàm hồ lên tiếng, giãn mắt, tiếp tục ngủ.

Giang Mặc Thần nhìn anh, trong lòng hơi tò mò, ban đầu khi hắn muốn kết hôn với Yến Thanh Trì đã từng xem qua tư liệu của anh. Theo những thông tin trên tư liệu, Yến Thanh Trì là một nam sinh bình thường không có gì lạ, thậm chí còn hơi ngu ngốc, chỉ là lúc ấy hắn một lòng muốn kết hôn, mà nhà họ Yến vừa lúc có đính ước từ bé, lại vừa vặn mới dọn trở về, là người thích hợp nhất. Vì vậy nên hắn mới đi gặp cha mẹ Yến, đưa ra thỉnh cầu đổi Yến Thanh Khê đổi thành Yến Thanh Trì.

Thế nhưng khi chính thức ở chung sau khi kết hôn được một thời gian, Giang Mặc Thần có thể rõ ràng cảm nhận được, tính cách của người này khác xa so với những gì tư liệu miêu tả. Thậm chí không chỉ có tính cách, rất nhiều phương diện khác, như sự nhạy bén và tốc độ phản ứng nhanh nhạy của anh, khả năng phá khóa thành thạo, thể chất xuất sắc, hay sự cảnh giác kể cả trong giấc ngủ này. Rất nhiều chuyện như thế khiến hắn không có cách nào liên hệ Yến Thanh Trì mà hắn biết với Yến Thanh Trì trong tư liệu.

Giang Mặc Thần cảm thấy có lẽ đây mới là tính cách vốn dĩ của anh, tư liệu mà hắn điều tra được, chẳng qua là ngụy trang của anh thôi. Lại có lẽ anh có nguyên nhân khác, cho nên mới có hai gương mặt hoàn toàn khác nhau. Nhưng mà dù là bởi vì cái gì, với hắn mà nói, Yến Thanh Trì hiện tại khiến cho hắn cảm thấy thực tốt đẹp, cho nên, biết vậy là đủ rồi.

Mỗi người đều có lòng hiếu kỳ, Giang Mặc Thần đương nhiên cũng có, thế nhưng mỗi người cũng đều có bí mật riêng, hắn không muốn vì lòng hiếu kỳ của mình mà đi nghiên cứu bí mật của Yến Thanh Trì. Có lẽ chờ về sau bọn họ càng thân thuộc, thân mật với nhau hơn, Yến Thanh Trì sẽ nói lý do cho hắn biết; cũng có lẽ chờ về sau thời gian bọn họ ở bên nhau càng dài hơn, hắn coi chuyện này như một chuyện vui đùa, đem nó coi như một việc vui đùa vặt vạnh trong sinh hoạt giữa hai người bọn họ. Nhưng không phải hiện tại, không phải trong lúc bọn họ đang cố gắng tiếp cận đối phương, lại còn chưa tiến được vào đáy lòng của đối phương như hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro