9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mắt của Kỳ Kỳ đảo qua đảo lại hai vòng giữa hai người, sau đó buông bút, mềm mềm hỏi: “không vẽ tranh nữa ạ?”

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần bỗng thấy xấu hổ, lập tức thu lại tâm tình đùa giỡn, trở nên nghiêm túc hơn.

Yến Thanh Trì lại cầm bút vẽ thêm một đường nữa.

Kỳ Kỳ vẽ theo, rồi quay sang xem Giang Mặc Thần. Giang Mặc Thần câm nín nhìn trời, cảm thấy mình thực sự không tránh nổi họa này rồi. Hắn đành phải cầm bút vẽ theo Yến Thanh Trì.

Kỳ Kỳ thấy hắn vẽ xong rồi, lại nhìn sang Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì nhanh chóng vẽ nét tiếp theo, Kỳ Kỳ nhanh chóng vẽ theo, sau đó lại xem Giang Mặc Thần vẽ xong chưa.

Đối với Giang Mặc Thần thì vài phút vẽ tranh này dài như tiết học mỹ thuật hồi tiểu học vậy. Lúc đó hắn cũng nhìn mẫu vẽ trong vở nhưng không tài vẽ ra được, mỗi lần vẽ xong là nhìn bức tranh như một đám giun bò trên giấy.

Đây là những ký ức đau khổ hiếm có của Giang Mặc Thần. Hắn không thể hiểu được, tại sao chính mình từ nhỏ đến lớn tinh thông cả cầm, kì, thi, nhưng cứ đến phần họa (vẽ) lại chết hẳn như thế. Tính hắn cũng không dễ dàng bỏ cuộc nên cũng từng tự lén luyện vẽ rất nhiều lần rồi, nhưng không lần nào thành công cả. Có vẻ như trời sinh hắn không có gen hội họa trong người, dù có cố gắng bao nhiêu thì tay nghề vẽ tranh vẫn không thể lên trình được.

Giang Mặc Thần âm thầm thở dài trong lòng, quả nhiên là con người thì ai có thể hoàn mỹ cả.Thế nhưng hắn phải khen thật, Yến Thanh Trì đúng là một nhân tài, dù mới gặp mặt lần thứ hai mà anh đã thăm dò ra điểm yếu của mình. Tốt lắm, hắn thực sự muốn xem anh có thể giả vờ thông minh tới khi nào, nhưng phải mong anh đừng có chạm tới điểm mấu chốt của hắn, nếu không hắn nhất định sẽ bắt Yến Thanh Trì ngồi trong chính căn phòng này vẽ đủ ba ngày ba đêm không được nghỉ luôn.

Ba người mang ba tâm tình khác nhau tiếp tục vẽ tranh. Giang Mặc Thần nhân cơ hội có điện thoại mà vội vàng cầm tờ giấy vẽ của mình rời đi. Sau đó hắn cũng không quay lại phòng của Kỳ Kỳ nữa, đến tận Kỳ Kỳ vẽ xong rồi mới ung dung xuất hiện, làm bộ kinh ngạc nói hai người đã vẽ xong rồi à.

Yến Thanh Trì cũng không vạch trần hắn. Sau khi dạy Kỳ Kỳ vẽ xong, anh ở lại nhà Giang Mặc Thần ăn một bữa cơm nữa rồi mới chuẩn bị về nhà. Giang Mặc Thần đứng dậy muốn đưa anh về. Lúc này, Yến Thanh Trì mới gói quà tặng đưa cho Kỳ Kỳ.

Anh lấy ra một cái khối Rubik, hỏi Kỳ Kỳ: “Cháu biết đây là cái gì không?”

Kỳ Kỳ gật đầu: “Khối Rubik.”

“Có biết chơi không?”

Kỳ Kỳ lại gật đầu.

“Vậy cháu cứ chơi trước, lần sau chú tới, cháu biểu diễn cho chú xem nhé.”

Mắt Kỳ Kỳ sáng lên, bé há miệng như muốn hỏi điều gì đó, rồi lại không hỏi ra tiếng mà chỉ chậm rãi đóng chặt miệng, gật đầu.

Yến Thanh Trì xoa xoa đầu của bé. Kỳ Kỳ không phản kháng, an tĩnh nhìn anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng non đang tỏa sáng.

“Ngày mai chú lại đến thăm cháu nhé?” Yến Thanh Trì ôn nhu hỏi.

Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt tất cả đều là mềm mại nhỏ vụn.

Yến Thanh Trì cảm giác bé như một con búp bê Tây Dương xinh đẹp đang được trưng bày trong tủ kính, lại mang một đôi mắt long lanh như biết nói. Mỗi khi bé cong mắt cười, đôi mắt như tự mang theo tình cảm cùng ấm áp vậy, khiến mọi người nhịn không được sinh ra hảo cảm với bé. Mặc dù vậy, bé luôn cố ý bảo vệ mình thật cẩn thận, cố khắc chế bản thân tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Anh vẫy tay chào tạm biệt Kỳ Kỳ, đi theo Giang Mặc Thần rời khỏi nhà hắn.

Giang Mặc Thần rất thân sĩ đưa Yến Thanh Trì về đến tận nhà. Khi xe đỗ lại trước cổng nhà của anh, hắn quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, hỏi: “Hôm nay chơi vui không?”

“Rất vui.” Yến Thanh Trì thành thực trả lời.

Giang Mặc Thần hừ lạnh.

Yến Thanh Trì quay đầu xem hắn: “ Anh không thấy vui sao?”

“Cậu thử nghĩ xem?”

Yến Thanh Trì không nghĩ rằng dưới vẻ ngoài ôn nhu của hắn lại là một tâm hôn thích tính toán chi li như thế. Anh không thể nhịn nổi mà bật cười, lấy tay đâm đâm cánh tay của Giang Mặc Thần: “Anh đã so đo cả một ngày rồi, không thấy mệt à?”

Giang Mặc Thần trừng anh: “Cậu im đi.”

Yến Thanh Trì ra dấu tay Ok: “Chúng ta đổi sang chủ đề khác đi, đổi chủ đề khác nhé.”

Giang Mặc Thần nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại, nói: “Cậu cảm thấy Kỳ Kỳ thế nào?”

“Bé rất đáng yêu, ngoan ngoãn và rất hiểu chuyện nữa.”

“Cậu có thích thằng bé không?” Giang Mặc Thần tiếp tục hỏi.

“Thích chứ.”

Đây vốn là trả lời nằm trong dự đoán của Giang Mặc Thần.

“Cậu định ngày mai lại sang thăm nó?”

“Đúng vậy, không được sao?” Yến Thanh Trì hỏi hắn.

Giang Mặc Thần nhìn anh: “Nếu cậu đã hẹn thằng bé rồi thì thôi, nhưng lần sau nhớ nói trước với tôi một tiếng.”

Hắn vốn là ba của Kỳ Kỳ, Yến Thanh Trì cũng không thể từ chối yêu cầu này: “Được rồi.”

Hai người nói một chút về Kỳ Kỳ, rồi hàn huyên vài câu về chuyện kết hôn. Giang Mặc Thần rất bình tĩnh nói: “Tuy rằng nói như này có vẻ hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn muốn nói cho rõ ràng. Cuộc hôn nhân của chúng ta không được thành lập trên cơ sở tình yêu mà là theo nhu cầu,” hắn nhìn Yến Thanh Trì: “Cậu đồng ý kết hôn vì 5000 vạn hay vì lý do gì cũng được, tôi đều có thể đồng ý cậu, chỉ cần những yêu cầu đó không quá đáng quá. Cho nên, những gì tôi không thể cho thì cậu cũng đừng vọng tưởng làm gì.”

Dù những lời hắn nói rất lạnh lùng, thế nhưng ngữ điệu vẫn cứ ôn hòa như trước: “Tôi không dễ yêu thích một người, cho nên khả năng là sau khi kết hôn, không, khá chắc chắn là tôi sẽ không thích cậu đâu. Tôi có thể cam đoan với cậu, tôi sẽ hoàn thành trách nghiệm của một người chồng, cũng sẽ cố gắng hết sức phối hợp với yêu cầu của cậu. Nhưng tôi hy vọng cậu sẽ nhớ kĩ những lời tôi nói tối nay, đừng dùng tình yêu để dây dưa với tôi. Nếu cậu làm vậy sẽ chỉ khiến mình thất bại hơn thôi.”

Yến Thanh Trì không ngờ hắn có thể lạnh lùng nói như vậy. Anh nhìn Giang Mặc Thần, lại chỉ nhìn thấy sự bình tĩnh và lạnh nhạt trong mắt hắn. Quả nhiên con người đều có nhiều mặt khác nhau, Yến Thanh Trì nghĩ, chỉ mới năm phút trước, một Giang Mặc Thần còn đang giận dỗi so đo với anh, còn trẻ con hơn cả Kỳ Kỳ, thế mà bây giờ đã có thể bình tĩnh nói ra điều kiện như thế.

Nhưng với anh, đây vốn không phải điều kiện gì quá khó khăn cả. Anh nở một nụ cười tươi với hắn: “Tôi biết rồi, anh cứ yên tâm đi. Chỉ cần anh không thích tôi, tôi sẽ không thích anh đâu.”

Giang Mặc Thần cười khẽ, như thể câu “Chỉ cần anh không thích tôi” của anh buồn cười lắm. Hắn đáp trả: “Vậy cậu có thể yên tâm được rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro