c3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Sau đó thì sao?” Anh hỏi.

Yến Thanh Khê bĩu môi đầy phiền não, nói “Anh nói xem, người nhà họ Giang đang nghĩ gì vậy? Có phải là vì bây giờ nhà bọn họ phát đạt rồi, mà nhà chúng ta lại vẫn chỉ bình thường cho nên nhà bọn họ chướng mắt nhà chúng ta không? Giang Mặc Thần vừa đến nói rằng anh ta thích đàn ông không thích phụ nữ, không muốn lừa em nên muốn đổi đối tượng đính hôn từ bé thành anh. Cái lý lẽ gì vậy chứ? Bao năm nay anh ta vẫn thích phụ nữ, đùng cái thích đàn ông được luôn à? Còn muốn anh kết hôn với anh ta, định nhục nhã nhà chúng ta à?”

Vậy em đúng là hiểu lầm hắn rồi, Yến Thanh Trì thầm nghĩ. Thời trẻ Giang Mặc Thần đúng là không phát hiện ra mình thích đàn ông thật. Hắn ở tầm tuổi này mới phát hiện ra chẳng qua là bởi vì lúc này hắn mới nhận ra mình thích bạch liên hoa, lại còn là mối tình đầu.

Bạch liên hoa đương nhiên là thụ của cuốn tiểu thuyết này, là một tiểu thụ kiểu mềm mại dễ đẩy ngã, hơi tý là thút thít khóc. Vào học kì một năm học nọ, thụ thích một đàn anh trong trường, đáng tiếc đàn anh là thẳng nam. Khi thụ muốn theo đuổi đàn anh thì phát hiện ra điều đó, trái tim mong manh “choang” một tiếng vỡ nát, đang khóc sướt mướt muốn nhặt lên, dính lại thì gặp được Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần xuất thân từ gia đình hào môn, bản thân hắn cũng là một người ưu tú. Thời còn đi học hắn đẹp trai và học giỏi nhất nhì trường, sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu dấn thân vào showbiz, dựa vào bối cảnh và thiên phú diễn xuất của mình, vào năm hắn 27 tuổi đã đạt được giải nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Quế trở thành ảnh đế giải Kim Quế.

Từ nhỏ đến lớn hắn gặp được vô số trai gái, cũng không thiếu được những cô gái chàng trai trẻ đẹp theo đuổi, nhưng Giang Mặc Thần cố tình không quan tâm đến. Cho đến tận khi gặp thụ, Giang Mặc Thần như bị quỷ nhập bắp đầu chú ý đến cậu ta, cũng không biết coi trọng cậu ta ở điểm nào mà dùng mọi cách theo đuổi. Em không tìm được nhân vật thích hợp, anh tìm giúp em; em không có cơ hội lên tạp chí, anh đưa em đi; Em không được làm đại diện của nhãn hàng nào, anh chia cho em vài cái; chỉ thiếu mỗi trực tiếp thông báo cho thiên hạ rằng mình với cậu ta là một đôi thôi.

Nhưng dù hắn có cố gắng theo đuổi đến đâu, thụ vẫn khăng khăng bám chặt với thiết lập làm một “bạch liên hoa” của chính mình, một bên hưởng thụ sự giúp đỡ của Giang Mặc Thần, một bên khóc la anh không cần làm vậy, em không tiếp nhận anh đâu, em có người thầm yêu rồi, huhuhu….

Việc gì đến cũng phải đến, Sen Trắng “ngàn dặm truy ái” ra nước ngoài, Giang Mặc Thần rút kinh nghiệm xương máu, muốn mau chóng kết hôn.

Dựa theo cốt truyện nguyên bản thì, nguyên chủ từ chối kết hôn với Giang Mặc Thần, mà Giang Mặc Thần dù không có tình cảm với nguyên chủ nhưng liên tiếp bị bạch liên hoa và nguyên chủ nhục nhã khiến hắn thấy bực bội, say rượu giải sầu, sau đó liên lạc với bạch liên hoa. Cậu ta biết Giang Mặc Thần muốn kết hôn, một mặt an ủi anh rằng kết hôn cũng tốt mà, là người thì có ai không thành lập gia đình đâu chứ; mặt khác lại than thở nói cậu ta sắp không thể kiên trì theo đuổi người trong lòng nổi nữa rồi, cậu ta khả năng cả đời này không có một gia đình mất.

Giang Mặc Thần sao chịu được người mình yêu thầm khổ sở như vậy chứ, lập tức thổ lộ rằng anh không muốn kết hôn với người khác, nếu em muốn thì anh sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh. Bạch liên hoa ở đầu kia điện thoại chỉ cười, không tỏ ý kiến gì.

Ài, Yến Thanh Trì thở dài một hơi, ai không biết hắn là nhân vật chính có khi còn tưởng đây là nam phụ ấy.

Yến Thanh Trì cảm thấy mình thảm thực sự, đang yên lành say giấc ở nhà tự dưng lại xuyên không. Anh chỉ nghĩ an ổn làm một Thái Tử nho nhỏ của gia tộc thôi mà, sao lại chọn người không có chí tiến thủ, không có dã tâm như anh để xuyên không chứ!

“Anh ơi, anh đang nghĩ gì đấy?” Yến Thanh Khê thấy anh không nói lời nào nãy giờ, bèn chọc chọc anh.

Yến Thanh Trì quay đầu hỏi cô: “Bố mẹ đâu rồi?”

Yến Thanh Khê chỉ vào phòng ngủ chính: “ Họ đang ở bên trong bàn bạc.”

“Để anh vào xem.” Yến Thanh Trì đứng lên, đi qua.

Cách một cánh cửa vẫn loáng thoáng nghe được tiếng bố mẹ Yến nói chuyện, Yến Thanh Trì đứng nghe một lúc, nghe thấy mẹ Yến nức nở nói: “Tại ông hết, tôi đã nói người bạn học đó của ông không tin tưởng được, ông cứ khăng khăng bảo tin được, giờ thì hay rồi, chúng ta lấy đâu ra những năm ngàn vạn để bù vào đây? Người nhà họ Giang không muốn cưới Tiểu Khê, giờ chúng ta lấy đâu ra năm ngàn vạn!”

“Hay chúng ta hỏi vay bọn bọ, dù không thành thông gia thì vẫn là bạn mà, dù sao bố chúng ta cùng ông Giang quan hệ tốt như thế.”

“Ông Giang mà còn sống thì mấy lời ông nói còn có cơ sở để tin được, chứ ông ấy đã sớm mất rồi. Chuyện hỏi cưới quan trọng như hôm nay mà bố mẹ Tiểu Thần cũng chưa tới, chỉ có mỗi Tiểu Thần, ông cảm thấy nhà bọn họ vẫn muốn làm bạn với chúng ta sao?”

“Vậy thì làm sao bây giờ, chẳng nhẽ bảo Tiểu Trì kết hôn với Tiểu Thần thật, Tiểu Trì cũng đâu có thích đàn ông. Bảo nó gả cho Tiểu Thần không phải làm khó nó à.”

“Hầy,” bố Yến thở dài: “Để tôi ngẫm lại biện pháp khác đã.”

Mẹ Yến hình như đang khóc, tiếng sụt sùi đứt quãng truyền từ trong phòng ra: “Làm sao bây giờ đây, sao việc này lại xảy ra chứ.”

Yến Thanh Trì lúc này mới chợt nhớ tới, anh suýt quên mấy là trong truyện gốc, bố mẹ của nguyên chủ còn đang thiếu tiền. Anh bất đắc dĩ nghĩ, còn làm gì được nữa, kết hôn chắc chắn là phương pháp đơn giản và nhanh chóng nhất. Những 5000 vạn, đâu phải chỉ có 5000 tệ, bảo có liền có luôn sao được. Nếu không bù kịp chẳng nhẽ chờ kẻ thù đến cửa rồi đấu trí đấu dũng với người ta à? Anh thì không lo, nhưng nhỡ kẻ thù xuống tay với Yến Thanh Khê thì sao? Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, cảm thấy thôi kết hôn luôn cho xong. Kết hôn xong, Anh hỏi Giang Mặc Thần mượn 5000 vạn, giải quyết xong việc gia đình, cũng giải quyết luôn việc chung thân đại sự của mình.

Nguyên chủ mắt mù chứ mắt anh vẫn tinh lắm, Giang Mặc đẹp trai có tiền, ngoài việc đoạn thời gian trước bị qủy che mắt ra thì cũng không có khuyết điểm gì. Lại nói nếu anh cùng Giang Mặc Thần kết hôn, cốt truyện phía sau của quyển tiểu thuyết này coi như phế, như vậy thì anh có thể coi nơi này trở thành một thế giới mới, bắt đầu cuộc sống mới.

Yến Thanh Trì nghĩ vậy, quyết định gõ cửa.

Bố mẹ Yến kinh ngạc mở của phòng. Anh nhìn vẻ mặt khiếp sợ của họ, rồi nhìn đôi mắt hồng hồng của mẹ Yến, trong sáng cười nói: “Con nghe Tiểu Khê nói rồi, đối tượng kết hôn của em ấy không kết hôn với em ấy được, muốn đổi thành con đúng không?”

Mẹ Yến đứng lên, mất tự nhiên nói lắp: “ Con bé Tiểu Khê này chỉ biết nói nhăng nói cuội, con đừng, đừng nghe nó nói.”

“Phải không?” Yến Thanh Trì dựa lưng vào khung cửa: “Con định đồng ý mà mẹ, bố mẹ ạ, trước kia con sợ dọa hai người nên không dám nói ra, thật ra con vẫn luôn thích đàn ông, con không có hứng thú với phụ nữ.”

Mẹ Yến kinh ngạc, bố Yến không tin tưởng hỏi lại anh: “Con nói cái gì?”

“Con nói là, nếu vừa lúc con và Giang Mặc Thần đều thích đàn ông thì chúng con kết hôn luôn cũng được. Dù sao điều kiện gia đình anh ấy cũng không tồi, con đâu có chịu thiệt gì.”

Bố Yến kinh sợ.

“Con đang nghiêm túc?” Mẹ Yến cẩn thận hỏi lại.

Yến Thanh Trì gật đầu: “Con cũng đến tuổi kết hôn pháp định rồi, có thể kết hôn.”

Yến phụ Yến mẫu ngơ ngẩn nhìn anh, cũng không biết nên nói cái gì cho thích hợp.

Yến Thanh Trì vẫn cười, ấm áp lại tùy ý nói: “Bố mẹ cứ suy nghĩ đi nhé, con xuống phòng bếp xem có gì ăn không, mấy hôm trước con có tham gia một show truyền hình có học nấu vài món, để con bộc lộ tài năng cho mọi người xem.” Nói xong, anh còn săn sóc đóng cửa phòng lại.

Bố mẹ Yến nhìn của phòng được đóng lại, hai mặt nhìn nhau: “Ông nói xem, có phải Tiểu Trì nghe thấy chúng ta nói chuyện, sợ chúng ta khó xử nên mới nói vậy không.”

Bố Yến nghĩ nghĩ, bày ra vẻ mặt rối rắm: “Hình như con chúng ta đâu có hiểu chuyện như vậy đâu.”

Mẹ Yến nghe vậy, gật gật đầu: “Cũng đúng, không nguyện ý nó không cáu điên lên mới là lạ ấy, sao có thể vì nghĩ cho chúng ta mà ủy khuất bản thân được. Vậy là nó thích đàn ông thật? Sau đó cảm thấy điều kiện của Tiểu Thần cũng không tệ lắm, cho nên đồng ý luôn?”

Bố Yến thở dài: “Ai biết được, nếu là nó đồng ý thì cứ vậy đi.” Bố Yến lại thở dài thêm hơi nữa, bất đắc dĩ ngồi xuống: “Thôi vậy, dù sao thì điều kiện Tiểu Thần không tồi, cũng coi như là một đối tượng kết hôn tốt.”

Mẹ Yến không nói gì, hơi khổ sở lau nước mắt: “Sao lại xảy ra những chuyện này cơ chứ.” Bà nói, lại bắt đầu yên lặng khóc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro