[Edit - Oneshot] Phụ Huynh Chiến Tranh Lạnh Để Nhóc Con Một Kết Cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Chính cồng nhà họ Lưu truyền lại

Cảm ơn XiHongvn đã giới thiệu fic này.

Nguồn: rosetaurus0305.wordpress.com

Edit: Rose Taurus aka Tiểu Vương Tử

Trans: QT adi và GG kaka

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả (Xem tại ). Vui lòng không mang ra khỏi wordpress và Hội Hoa Hòe.

Bản dịch không chính xác 100% nhưng sẽ cố gắng bám sát nghĩa

NGHIÊM CẤM CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

-----

- Tiểu Thiên Thiên! Sinh nhật của Lưu Chí Hoành sắp đến rồi, cậu có chuẩn bị gì không?

Vương Nguyên ngồi trên ghế sofa, chà xát hai tay. Thiên Tổng ngồi nghịch điện thoại, toàn thân tỏa ra khí lạnh bức người:

- Đâu phải chuyện liên quan đến tớ!

- Eh?

Vương Nguyên trợn tròn hai mắt, đứng phắt dậy, lập tức tạo ra một trận hoảng loạn:

- Tiểu Thiên Thiên! Cậu không phải đã ăn trúng thứ gì không sạch sẽ rồi phải không? Mau nôn ra! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi mà, đói bụng thì không thể ăn bậy ăn bạ được mà. Mau nôn ra ngay!

Vương đội trưởng bất đắc dĩ kéo cổ áo con người đang làm loạn kia ra ngoài.

- Em bị ngốc hả?

- A?

Đội trưởng xoa xoa hai thái dương.

- Chí Hoành và Thiên Tỉ đã "chiến tranh lạnh" mấy ngày nay rồi, em không biết sao?

Vương Nguyên lắc đầu. Gần đây có rất nhiều việc nên cậu cũng không để tâm. Khó trách gần đây xung quanh Thiên Tỉ luôn tỏa ra khí lạnh đến dọa người, không còn ôm điện thoại nói chuyện phiếm tận nửa đêm.

- Vì cái gì a? Tiểu Thiên Thiên chẳng phải nói muốn theo đuổi Hoành Hoành nhà chúng ta sao? Sinh nhật là một cơ hội tốt. Qua đây để tớ nói cho nghe.

- Cảm ơn cậu, không cần!

Thiên Tổng vẫn cao lãnh như cũ.

- Chuyện gì đã xảy ra vậy lão Vương?

- Á à! Trước là một tiểu sư đệ, tiếp là bạn nữ, cuối cùng là đau thương không thể tả.

Thiên Tỉ trợn tròn mắt, lườm anh một cái. Anh có bị rảnh quá không thế? Nói rằng giữ bí mật là như thế sao? Vương Nguyên nhịn không được liền nghĩ: "Giận kiểu gì thế hả?"

- Haizz~ Cậu không phải cũng từng thế sao? Không phải cậu từng giúp một bạn nữ mở gói bánh ăn vặt sao? Không phải cậu cũng từng đưa đứa nhỏ ở thầy dạy vũ đạo đi ăn thịt bò sao?

Vương Nguyên vẻ mặt ghét bỏ, đẩy đẩy Thiên Tỉ:

- Cậu muốn như thế sao?

- ...

Mặt Thiên Tỉ tối đi một nửa.

- Tớ nói cho mà biết, cũng bởi vì như thế nên cậu phải nhanh nhanh bắt được Hoành Hoành, nếu không đến lúc đó Hoành Hoành bỏ đi theo người khác thì đừng tìm đến Nguyên ca tớ khóc lóc.

Vương Nguyên vỗ ngực một cái. Thiên Tỉ liếc nhìn vóc dáng gầy gò của Vương Nguyên, lắc đầu một cái:

- Nếu tớ thật sự phải khóc cũng sẽ tìm đội trưởng.

- Ý cậu là gì hả?

- ... Không có gì.

Thiên Tỉ nhích người ra xa đối phương một chút, mắt vẫn tiếp tục nhìn điện thoại. Vương Nguyên kiên trì, không ngừng tiếp cận, rốt cuộc thấy được trong điện thoại của Thiên Tỉ có cái gì đó.

- Aigu~~ Hoành Hoành thật xinh đẹp có phải không hả?

- Cậu thật là phiền.

- Đừng nháo! Cậu cứ như vậy, chắc chắn Hoành Hoành cũng rất buồn. Cậu ấy thích cậu, chẳng lẽ tớ lại không nhìn ra? Cậu cứ chần chừ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.

- Đúng rồi a.

Phía sau sofa đột nhiên truyền đến thanh âm xa lạ. Ba người quay đầu lại, nhìn thấy một bé trai, tuy chưa nhìn gặp bao giờ nhưng lại có cảm giác rất quen mắt. Đứa trẻ nhìn chằm chằm Thiên Tỉ một lát rồi lại lên tiếng, thanh âm nghe có chút giống Thiên Tỉ.

- Cha à! Tìm cha thật khó.

- Gì? Σ(๑ºΔº๑ )

Thiên Tỉ cùng đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi lâu mới hồi phục tinh thần hỏi:

- Em kêu anh là cái gì?

- Là cha.

Đứa bé mặt không thay đổi trả lời, dáng vẻ kia làm cho Thiên Tỉ nghĩ tới một người đang ở Trùng Khánh xa xôi.

- ...

Thiên Tỉ bị dọa đến kinh hãi không biết nói gì. Cả Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cũng choáng váng. Vương Tuấn Khải khều khều Thiên Tỉ:

- Tôi nói, Thiên Tổng à, cậu giỏi thật, con trai cũng lớn như vậy rồi!

- Anh có bị ngốc không hả? Em bây giờ mới mười mấy tuổi thôi mà.

Việc này không khoa học chút nào. Nhưng đứa trẻ này ... Hình như là có ... Một chút ... Giống ... Cậu.

- Em nói... Em là con trai của anh sao?

Thiên Tỉ khó khăn lắm mới bật ra được câu này. Bây giờ cậu không cách nào tưởng tượng được sự việc trước mắt.

- Dạ (⊙_⊙)

Đứa nhỏ gật đầu một cái. Thiên Tỉ cảm thấy mất mát. Cậu có con, vậy là cậu và Chí Hoành trong tương lai không ở cùng một chỗ. Nhưng khoan đã, có điều gì đó sai sai ở đây.

- Không đúng. Tại sao dáng dấp của em lại giống Lưu Chí Hoành như thế hả?

Đứa nhỏ chớp mắt. Đôi mắt của nó quả thật giống y hết Lưu Chí Hoành.

- Con lớn lên giống baba thì có gì không đúng a?

Vương Nguyên bật ngửa.

- Khoan khoan, từ từ đã. Đại não của em quá tải rồi. Anh đỡ em lát đã.

Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên, để cậu ngã người mình.

- Khụ khụ...Kia... Em tên gì?

Thiên Tỉ chậm chậm bước tới gần, vẻ mặt mong chờ nhìn đứa nhỏ.

- Con tên là Dịch Thiên Hoành.

Sau đó quay sang dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Tỉ:

- Cha à! Kiềm chế lại một chút đi.

Thiên Tỉ xoa xoa mặt. Vương Nguyên thấy thế liền chán ghét, mở miệng nói:

- Muốn cười thì cười đi. Chúng tớ không cười hội động cậu đâu.

- Ai nói tớ muốn cười hả?

Tớ dù sao cũng là Thiên tổng cao lãnh, nhất định phải lạnh lùng. Mặc dù ... có chút ... Ai nha, thật vui vẻ nha! o(*≧▽≦)ツ┏━┓

- Chờ đã. Hai đứa không thấy có gì đó sai sai sao?

Duy nhất Vương Tuấn Khải tìm ra nghi vấn, cứ như khoa học viễn tưởng ấy. Dịch Thiên Hoành nhìn anh một cái:

- Khải thúc! Hóa ra chú cứng nhắc như vậy lại từ lúc nhỏ ư. Khó trách Khải Nguyên mỗi ngày đều tìm cháu nói chú thật bảo thủ.

- ...

Vương Tuấn Khải bị đả kích nặng nề, liền biểu hiện 'mọi người cứ xem như tôi không tồn tại đi'.

Dịch Thiên Hoành kéo áo sơ mi của Thiên Tỉ.

- Cha, lần này con tới tìm cha là có chuyện đó.

- Chuyện gì, nói đi.

Thiên Tỉ xoa xoa đầu đứa nhỏ.

- Hai người đừng cãi nhau nữa được không? Baba thật sự rất buồn.

Dịch Thiên Hoành cọ cọ vào lòng bàn tay Thiên Tỉ.

- Thật ra thì vào lúc sinh nhật của baba, con nghe Nguyên thúc thúc nói vào sơ trung năm hai, bởi vì cãi nhau với cha mà ngay cả sinh nhật của mình cũng không được vui. Sau đó cha rất hối hận. Con không muốn baba buồn, cũng không muốn cha phải hối hận...

Thiên Tỉ dừng động tác lại một chút, Dịch Thiên Hoành ngước mắt nhìn cậu. Bộ dạng tội nghiệp của đứa nhỏ này làm cho Thiên Tỉ nhớ tới vẻ mặt ủy khuất của ai kia, lập tức mềm lòng.

- Được... nghe theo con.

Thiên Tỉ đi tới đi lui bên cửa sổ, rối rắm không biết có gọi điện thì phải nói như thế nào. Vương Nguyên bên này đem Dịch Thiên Hoành kéo lại gần mình:

- Thiên Hoành à! Lại đây kể chuyện của cha và baba con đi.

- Cái này là chuyện của tương lai. Con không thể tiết lộ quá nhiều.

Thiên Hoành cắn cắn ngón tay.

- Nhưng mà Nguyên thúc thúc một chút cũng không thay đổi nga.

- Haha, chú xem như là con đang khen chú đó nha.

Vương Tuấn Khải mang theo nụ cười hiền lành tiến lại hỏi:

- Thiên Hoành! Con có biệt danh thân mật không?

Vương Nguyên tinh thần sảng khoái.

- Khoan khoan, để em đoán một chút. Gọi là Hoành Hoành?

Thiên Hoành lắc đầu.

- Đó là tên cha dùng để gọi baba.

- Bảo bối?

- Đó là tên cha dùng để gọi baba.

- ... Hoành bảo?

- Đó là tên cha dùng để gọi baba.

- ......

Thiên Tỉ cầm di động trở về chỗ cũ, buồn rầu nói:

- Tớ không biết phải nói sao nữa. Mọi người làm gì mà nhìn tớ như thế?

- Tiểu Thiên Thiên à~~

- Thiên tổng à~~

Một hồ nước lấp lánh như sao băng.

- Alo?

Trong điện thoại truyền đến thanh âm hơi khàn, có vẻ mệt mỏi.

- Lưu Chí Hoành.

Thiên Tỉ lên tiếng gọi.

- Ừm! Có chuyện gì sao?

A, gần đây cậu không phải không thèm để ý đến tớ sao?

- Tớ...

Thiên Tỉ vẫn chưa biết phải nói gì. Ngày thường Lưu Chí Hoành cũng có chút cao lãnh, ít nói nhưng chưa từng xa cách với cậu như thế.

- Không có việc gì vậy tớ cúp máy đây.

Lưu Chí Hoành thanh âm không chút cảm xúc đáp lời.

- Khoan khoan!

- Có chuyện gì thì mau nói đi. Tớ còn muốn giúp bọn họ tập luyện.

- Bọn họ?

Thiên Tỉ nhíu mày.

- Lại là tên tiểu sư đệ đó sao?

- Đúng vậy. Thế nào? Cậu muốn nói cái gì?

Lưu Chí Hoành không thoải mái hỏi.

- Đừng cùng hắn quá thân cận.

- Cậu quản tớ? Vì cái gì chứ?

- Tớ...

- A... Nói không rõ ràng gì cả. Dịch Dương Thiên Tỉ, tớ nói cho cậu biết, cậu hôm nay nhất định phải giải thích mọi chuyện cho tớ. Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?

Không phải nói quan hệ của hai người chỉ là bằng hữu thôi sao? Vì cái gì lại quản cậu như thế chứ. Rốt cuộc là như thế nào? Dứt khoát nói rõ ràng đi. Không làm bạn cũng không phải người yêu. Làm cho mình suy nghĩ nhiều như thế, cậu ta muốn bức chết xử nữ hay sao?

Thiên Tỉ có chút hoảng hốt. Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Dịch Thiên Hoành đang chơi cùng Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, tâm liền bình ổn trở lại. Dù sao trong tương lai thì cậu cũng là của tớ, cũng chỉ có thể là của tớ mà thôi!

- Tớ thích cậu! Cậu chẳng lẽ một chút cũng không cảm nhận được sao?

Lưu Chí Hoành cả kinh, suýt chút nữa làm rớt luôn cả điện thoại.

- Cậu ... tớ ...

- Cậu muốn tớ nói rõ ràng, vậy tớ sẽ nói thẳng. Tớ không muốn cùng cậu làm bằng hữu nữa. Tớ thích cậu.

Thiên Tỉ khẩn trương nói, tay cậu ra rất nhiều mồ hôi.

- Tớ không thích cậu cùng sư đệ đi gần nhau như thế, tớ không thích cậu giúp các nữ sinh mở gói bánh ăn vặt, cả cười với họ cũng không được nốt. Không nhìn thấy cậu một ngày, tớ cũng rất nhớ. Có thể nhìn thấy cậu thì dù có mệt mỏi đến đâu thì tớ cũng rất vui vẻ.

- Tớ... Tớ không biết.

- Vậy ý cậu như thế nào?

- Tớ... Cái gì cơ?

- Cậu có thích tớ không?

- Tớ... Tớ... Tớ...

- Hửm?

- Được rồi.

Thanh âm truyền đến có vẻ yếu ớt, cơ hồ không thể nghe rõ nhưng Thiên Tỉ lại có thể tưởng tượng ra người đó đang ngượng ngùng, đỏ mặt đến mức nào.

- Thích.

- Tớ muốn cho cả thế giới này biết, tương lai của Chí Hoành cậu bị Thiên tổng này bao nuôi rồi.

- Ha ha...

Chí Hoành bật cười thành tiếng. Thiên Tỉ càng cao hứng hơn.

- Sau đó chúng ta còn có một đứa con tên là Dịch Thiên Hoành.

- ...

Vừa mới khiến người ta cảm động xong, giờ lại phá mood như thế.

- Haha. Biến!

Tút...Tút...Tút...

- Này! Này! Lưu Chí Hoành...

Thế nào lại cúp máy kia chứ?

Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cùng Dịch Thiên Hoành bật cười haha. Thiên tổng cao lãnh không ngờ cũng có lúc ngố như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro