Ba nam tranh một nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mọi người! Sau chương này mình sẽ up đại kết cục luôn ạ! Cảm ơn tất cả những ai đã theo dõi truyện!

* *
*

Hơn mười mấy tên thích khách nhận lệnh hành động, mục tiêu đầu tiên chính là Phượng thái quân, Già Lam không chút cố kỵ nào quát lớn: "Tiểu Trạch, mau tấn công."

Ánh sáng màu vàng đen bất chợt bắn ra, biến thành nhiều đoán hoa nhỏ li ti, cảnh tượng bên trong đại sảnh nhanh chóng biến hóa. Đại điện chuyển thành một màu u lam, lạnh giá chậm rãi bao phủ lên một khu vực rộng lớn, gió rét rít gào.

Già Lam nhìn thấy miếng vải đen trên mặt thích khách rớt xuống, xếp thành một hàng ngay ngắn, hơn nữa còn đang nhìn về một hướng, không biết đang nghênh đón nhân vật quan trọng nào, trên mặt mỗi người trông rất tiều tụy. Nàng bước vào đại điện, bọn họ cũng không thấy.

Đây là đâu? Già Lam rất kinh ngạc, đây là lần thứ hai nàng thi triển tài năng của Tiểu Trạch, đây chính là ảo ảnh được tạo ra từ khát vọng của đối phương. Chẳng lẽ chỗ này là sào huyệt của bọn thích khách?

"Cung nghênh giáo chủ. Giáo chủ thiên thu."

Tiếng kêu chói óc đinh tai khiến Già Lam giật mình, nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ở nơi cao nhất, một đoạn ánh sáng lóe mắt màu bạc từ bên trong bắn ra. Ở chính giữa có một người xuất hiện, để lộ hơi thở nguy hiểm.

Vì ánh sáng quá lớn nên Già Lam không thể thấy rõ diện mạo người kia, chỉ nghe loáng thoáng âm thanh: "Bắt đầu từ hôm nay, các người chính thức do ta dạy dỗ, ban tặng vinh dự lớn nhất cho các người..."

Trên bầu trời xuất hiện những bóng đen di động, Già Lam từ từ nhìn thấy, đó là mười mấy đóa hoa sen màu đen lộng lẫy và đầy diêm dúa.

"Đa tạ giáo chủ đã ban tặng thánh liên, cho dù thịt nát xương tan chúng ta nhất định sẽ báo đáp ân đức giáo chủ." Mười mấy người kích động chạy đến nhận hoa sen màu đen.

Già Lam thấy rõ, khi tay bọn họ tiếp xúc với hoa sen, trên thân thể liền xuất hiện những ấn ký, đầu tiên là một nụ hoa màu đen, nụ hoa đó chậm rãi nở rộ, trong nháy mắt đã mạnh mẽ lớn lên.

Đó là....

Già Lam kéo ống tay áo mình, cả người nàng run rẩy, yêu liên trên người nàng vô cùng giống với bọn họ. Điểm khác biệt duy nhất chính là, lúc hoa sen bọn họ nở rộ cũng chỉ có sáu cánh, mà của nàng lại đến mười hai cánh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng nhìn nó cũng thấy rất tà ác, yêu liên như vậy cũng đủ đưa nàng vào chỗ chết, nhưng trong miệng bọn họ, lại trở thành giáo chủ ban thánh liên. Nếu bọn họ không điên, thế thì nàng điên rồi.

Trong lúc nàng vẫn còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, lại nghe giáo chủ kia nói tiếp: "Bản giáo chủ giao cho các người nhiệm vụ đầu tiên, trong thời gian ngắn nhất tìm m nhi tiểu thư về đây, nhất định phải mang nàng về mà không có chút tổn thương nào."

Giao nhiệm vụ xong, giáo chủ liền biến mất, chỉ còn lại mười mấy cao thủ đứng đó chúc mừng nhau, bây giờ là lúc ra tay.

"Chiến Hoàng, nhớ giữ lại mạng của chúng."

Chiến Hoàng bút đã sớm rục rịch, cuối cùng cũng đến lúc được hoạt động gân cốt...

Lúc này ở phía tây hoàng thành, trong một căn nhà bỏ hoang, ngày thường rất ít người dân lui tới, thế nhưng hôm nay lại có vài vị khách không mời mà đến.

"Nhị ca, chúng ta mau trở về nhà đi, thọ yến lão tổ tông sắp bắt đầu rồi." Phượng Thiên Tầm đuổi theo sát Phượng Thiên Dục, trong lòng cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc đại ca đến chỗ này làm gì chứ, còn chọc nhị ca bám theo đến nơi đây.

"Đại ca vẫn chưa trở về? Huynh muốn nhìn xem, đến tột cùng đại ca đang làm chuyện gì sau lưng chúng ta." Phượng Thiên Dục tăng nhanh tốc độ bước chân, tìm kiếm từng căn nhà một. Hôm nay biểu hiện của đại ca, hoàn toàn vượt qua hiểu biết của hắn, trước giờ hắn luôn nghi ngờ đại ca che giấu thực lực của mình.

Nhưng mà tại sao? Tại sao đại ca phải làm như vậy?

Nếu thực lực của đại ca mạnh hơn hắn, vậy sao bình thường so tài lại cố tình bại dưới tay hắn, chiến thắng cho dù có vẻ vang đến đâu, với hắn mà nói, quả là một sự sỉ nhục. Đây là điều hắn không muốn! Hắn thà rằng đại ca đánh bại mình, khiến hắn tâm phục khẩu phục, cũng không cần đại ca phải cố tình che giấu thực lực trước mặt hắn, đại ca càng không cần xem hắn như trò chơi xoay vòng vòng như vậy.

"Nhị ca, huynh đâu cần phải tự làm khổ bản thân chứ? Đại ca không muốn chúng ta đi theo, chắc chắc huynh ấy có lý do của mình, huynh không cần phải gây thêm phiền phức cho đại ca." Phượng Thiên Tầm than thở.

Bước chân Phượng Thiên Dục chậm lại, hắn quay đầu, dùng ánh mắt chất vấn quan sát nàng: "Thiên Tầm, có phải muội đã sớm biết đại ca giả bộ? Đại ca căn bản không phải là bao cỏ, võ công của huynh ấy không thấp, ngày thường huynh ấy chỉ giả vờ vô dụng, lừa gạt mọi người chúng ta có phải hay không?"

Phượng Thiên Tầm tránh né đáp: "Nhị ca, huynh nói gì thế?"

Phượng Thiên Dục cười lạnh, trong lòng đã có đáp án, hắn tức giận nói: "Rốt cuộc ta có phải là người thân của các người hay không, vì sao phải gạt ta? Đùa giỡn với ta như thế vui lắm sao?"

"Nhị ca, có phải huynh suy nghĩ quá nhiều rồi không? Dù sao muội cũng không biết gì hết, nếu huynh nghĩ không ra, vậy đi tìm đại ca hỏi đi." Phượng Thiên Tầm giả ngu nói.

Phượng Thiên Dục trừng mắt liếc nàng một cái, tiếp tục đi về phía trước: "Ta sẽ tự đi tìm đại ca hỏi cho rõ ràng."

Nhìn theo bóng lưng khuất xa của hắn, Phượng Thiên Tầm nhịn không được thở dài: "Tuy Nhị ca có hơi ngốc một chút nhưng vẫn rất đáng yêu... Thiên ca, huynh có thấy đại ca đi hướng nào không?"

Một bóng người bước ra từ phía sau nàng, trả lời: "Ta nhìn thấy hắn chạy đến một ngôi nhà ở ngã tư, hiện tại hắn đang ở đó."

"Được, vậy chúng ta qua đó tìm huynh ấy đi."

Bên trong căn nhà, Phượng Thiên Sách đang băng bó vết thương trên đầu cho một vị lão giả, chỉ có điều cảnh tượng này có chút quái dị, từ đầu đến cuối Phượng Thiên Sách dùng băng bọc lấy sư phụ mình như xác ướp, tạo hình rất buồn cười, khiến hắn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên Tiểu Lam Lam băng bó vết thương cho mình, hắn bắt đầu tin tưởng tay nghề của mình là có người truyền lại.

"Sư phụ, người nên tìm cho con một sư mẫu đi."

Ông lão giống như đau lòng, một tay chống lên cột nhà, vờ như bị tổn thương, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tên tiểu tử thối không có lương tâm, con không thấy sư phụ vì con mà bị thương sao? Chẳng thèm an ủi ta còn nói móc."

Phượng Thiên Sách cười cười liếc mắt nhìn ông, kéo tay ông lại, bắt mạch thử, chân mày nhíu chặc: "Ai đả thương người thế? Sức mạnh một chưởng này hết sức thâm hậu. Trên đời này có mấy người được như vậy? Sư phụ, rốt cuộc người đã gặp được người mạnh hơn mình?"

Ông cụ mím môi đau buồn không chịu nói. Phượng Thiên Sách phì cười với ông, với sự hiểu biết của hắn đối với người sư phụ ngoan đồng, ắt hẳn lần này ông đã chịu thiệt không ít trên tay đối thủ.

"Được rồi, con không cười người. Mau nói đi, con phải trở về nhà nữa. Một mình Tiểu Lam Lam ở Phượng phủ, con không yên tâm."

Mặc dù hắn biết có cha nuôi mình ở Phượng phủ, cộng thêm hắn cố tình thiết kế để Bá Hầu Trường Dã có thể chú ý nữ nhân của mình, nhưng vẫn không yên tâm, gần đây người bên trong Phượng phủ bắt đầu rục rịch, hắn cảm thấy nhất định sẽ có biến cố xảy ra.

Vừa nghe ba chữ 'Tiểu Lam Lam', sắc mặt ông lão liền thay đổi, nở nụ cười như kẻ trộm: "Đồ nhi giỏi lắm, ngày thường ta chưa bao giờ nghe miệng con nhắc đến người nào, bây giờ cũng có người khiến con lo lắng rồi sao? Ha ha ha, xem ra lão phu đã làm được một chuyện tốt, cuối cùng trái tim lạnh lùng của đồ nhi ta cũng trở nên nhiệt tình. Sư phụ như ta cũng thật cao hứng, mừng đến chảy nước mắt."

Để hợp với tình huống, ông còn chống tay lên cột nhà, lau nước mắt đua nhau rơi xuống. Trên đầu Phượng Thiên Sách xuất hiện hắc tuyến: "Sư phụ, nói, trọng, điểm."

Trên đời này người khiến hắn đau đầu cũng chỉ có hai người, một người là sư phụ hắn một người là đồ nhi của hắn, sư phụ có ơn dạy dỗ hắn, truyền thụ võ nghệ cho hắn, tuy già nhưng không biết tý xíu gì gọi là nghiêm túc, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại, còn đồ nhi của hắn...

Phượng Thiên Sách bất đắc dĩ thở dài trong lòng, đó chính là trái tim của hắn, không thể động được, chửi cũng không, thôi xong, xem như kiếp này hắn thua trong tay hai người bọn họ.

Hắn nhớ bản thân một đời sáng suốt, sao lại cứ đau đầu vì bọn họ chứ. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, hắn phát hiện trong lòng đều là ngọt ngào, hắn cam tâm tình nguyện.

"Sư phụ, đừng làm loạn nữa. Đồ nhi lo lắng trong nhà có biến, phải mau chóng quay về. Hôm nay là sinh nhật lão thái quân, hay là người đi theo con đến Phượng phủ dưỡng thương đi, đồ nhi cũng dễ dàng chăm sóc người hơn."

Ông già hắng giọng một cái, cuối cùng không làm thêm động tác chọc cười nữa: "Để xem, hay là vi sư không nên đi Phượng phủ, con thay mặt vi sư gửi lời chúc mừng đến lão thái quân đi. Lần này vi sư hẹn con đến đây là có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói con biết, tên đại ma đầu kia đã rời khỏi Lăng Tiêu điện, chỉ sợ đã có hành động. Phượng gia từng đắc tội với y, lần này y muốn báo thù, Phượng gia rất có thể là đối tượng hắn tìm tới. Hơn nữa con còn là chuyển thế của phong thần, một trong những khắc tinh của hắn, năm đó hắn hoài nghi thân thế của con, những năm gần đây vẫn thường quan sát nhất cử nhất động của con. Mười năm trước công lực của con còn thấp, y vẫn chưa xác định, bây giờ không giống như xưa, nếu con muốn tiếp tục lừa gạt y chỉ e là hơi khó."

"Y rời Lăng Tiêu điện?" Lông mày Phượng Thiên Sách càng thêm nhíu chặc, "Sư phụ, người nói thật cho con biết đi, lúc trước người bảo con nhận Tiểu Lam Lam làm đồ đệ, không phải bởi vì...."

Không đợi hắn nói xong, ông lão đã vội giơ tay lên ngăn cản lời hắn, ông nói: "Đại ma đầu rời khỏi Lăng Tiêu điện, có thể thấy thương thế của y đã khỏi, trên đời này khó có người chiến thắng y. Con phải nhớ kỹ, chỉ có ngũ hành chuyển thế hợp lực lại mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được ma đầu này. Việc bây giờ con cần phải làm, chẳng những bảo vệ mình với Tiểu Lam Lam, mà còn phải tìm ba người chuyển thế của ngũ hành còn lại, cùng nhau hợp sức lại đối phó đại ma đầu."

"Con hiểu." Phượng Thiên Sách rơi vào trầm tư, đợi khi hắn giật mình tỉnh lại, ông lão đã biến mất rồi.

Sau nửa ngày tìm kiếm, cuối cùng Phượng Thiên Dục cũng bước vào căn nhà, đột nhìn thấy có một bóng người màu trắng thoáng qua, đợi hắn nhìn kỹ lại, kinh ngạc trợn to hai mắt. Chỉ thấy người nọ cao gầy, khói trắng bao lấy, nhảy một cái, thoát ẩn thoát nhìn, trông như ma quỷ.

Chẳng lẽ đại ca đến đây gặp ai sao? Hắn bước vào trong viện, bất ngờ chạm mắt với đại ca, hắn chột dạ rụt đầu, giả vờ ho khan, che giấu lúng túng.

Phượng Thiên Sách đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, tình ý sâu xa nói: "Nhị đệ muốn rình coi đại ca thì nói, đại ca cũng không phải là người hẹp hòi. Sau này, đệ cũng đừng lén lút, như vậy không tốt đâu, rất ảnh hưởng đến thể diện Phượng gia, biết không?"

Không đợi Phượng Thiên Dục giải thích, Phượng Thiên Sách đã thay hắn trả lời: "Đại ca biết, đệ nhất định nghe hiểu, sẽ không tái phạm nữa, đây mới là đệ đệ ngoan của ta, sau này phải học tập ở đại ca, đệ chỉ cần học được một phần mười phẩm hạng cao thượng của đại ca là đủ rồi. "

Mau theo nụ cười tiêu sái, Phượng Thiên Sách xoa đầu đệ đệ mình, cất bước rời khỏi căn nhà.

Ánh mắt bén nhọn bắn ra, Phượng Thiên Dục tức giận rút kiếm: "Huynh...."

"Nhị đệ đang muốn làm gì?" Phượng Thiên Sách xoay người lại, ung dung nhìn hắn.

Phượng Thiên Dục bị hắn hỏi á khẩu, không biết trả lời thế nào, hắn muốn làm gì, hắn làm sao biết mình muốn làm gì? Hắn chính là bị đại ca chọc giận muốn phát điên.

"Chủ nhân, trong nhà đã xảy ra chuyện rồi." Trong lúc hai huynh đệ giằng co, Thiên Thiên từ trên bầu trời bay xuống, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, trên lưng nó còn một con dơi nhỏ màu đen, hoàn toàn không có sức sống, thoi thóp thở.

....

Già Lam rơi vào ảnh ảo, hoàn toàn không biết bên ngoài, đại sảnh thọ yến đã rơi vào hỗn loạn.

Ban đầu Nhị phu nhân còn trông chờ bọn thích khách có thể giết hết toàn bộ người trong đại sảnh, ai nghĩ đến, mười mấy người này đột nhiên biến mất không thấy, hơn nữa còn có Già Lam.

Đã không có người giúp đỡ, Nhị phu nhân rơi vào cảnh một cây chẳng chống vững nhà, nhất thời luống cuống.

"Thuốc giải, mau đưa cho ta thuốc giải." Cách nhị phu nhân, tam phu nhân và tứ phu nhân là đám nữ quyến, nhao nhao đánh tới nhị phu nhân, nhị phu nhân lảo đảo té ngã xuống đất. Mấy người thấy thế thuận tay sờ soạt trên người nàng, bắt đầu tìm kiếm thuốc giải.

"Kỹ thuật đánh nhau bằng tinh thần." Ánh mắt Bá Hầu Trường Dã lóe lên, chợt cất tiếng cười lớn, "Thì ra là thế, thảo nào ngày ấy ở Hàn trì ta đã cảm thấy kỳ lạ, hóa ra ngươi nắm trong tay kỹ thuật đánh nhau bằng tinh thần với thần thú xuất thế."

Hắn giống như đang suy tư gì đó, hư ảo nói: "Vừa rồi Bản vương còn lo lắng mấy phần, hiện tại xem ra nàng ấy có đủ tư cách trở thành vị hôn thê của Bản vương."

Nạp Lan Tiêu Bạch nhíu mày, Bá Hầu Trường Dã này đúng là có thực lực thâm sâu khó lường, hắn vừa mới đem độc bức ra ngoài, y cũng đã ép độc ra rồi, thực lực bọn họ đúng là khó phân cao thấp.

"Chỉ sợ Chiến vương tự mình đa tình rồi." Nạp Lan Tiêu Bạch giơ tay, phía trước hắn có một màn che trong suốt như nước được tạo thành, hắn bước một bước, cả người biến mất ở giữa màn che đó.

Ánh mắt Bá Hầu Trường Dã đột nhiên bén nhọn, muốn đi theo vào, nhưng màn nước đã tan biến.

"Đây là bí kĩ trong lĩnh vực tinh thần của Nạp Lan gia, không ngờ hắn đã học được." Bá Hầu tu luyện là kỹ thuật đánh nhau mạnh mẽ, lấy tấn công làm chính, vừa tấn công vừa phóng ngự, đánh trực tiếp, nhưng đối với kỹ thuật đánh nhau bằng tinh thần thì không thể, Bá Hầu Trường Dã tạm thời buông tha.

"Các người đừng mơ tưởng, trên người ta không có thuốc giải đâu." Nhị phu nhân đẩy những người đó ra, đắc ý cười lớn.

Độc tính tăng lên, đám người tam phu nhân và tứ phu nhân dần dần mất đi khí lực, màu môi tái xanh.

Nhị phu nhân bước đến trước mặt Phượng lão thái quân: "Lão thái quân, người đừng trách ta vô tình, ta ở Phượng gia nhiều năm như vậy, nhưng bụng ta lại hoàn toàn không có tin tức gì. Ta vốn tưởng bản thân mình có vấn đề, cuối cùng ta phát hiện ra thì ra có người hạ dược, mục đích chính là không muốn ta mang thai đứa trẻ nối dõi Phượng gia ... "

Nàng chậm rãi xoay đầu, tức giận nhìn Phượng gia chủ: "Ta từng hoài nghi Tam phu nhân và Tứ phu nhân, hai người các nàng mặc dù lòng dạ hẹp hòi hay ghen tị, nhưng các nàng cũng không có suy nghĩ đó, có thể bỏ thuốc độc vào thức ăn mà ta không hề phát hiện. Sau đó ta bắt đầu hoài nghi lão thái quân, bà bất mãn với xuất thân của ta, cho nên không muốn ta mang thai đứa cháu Phượng gia. Ta càng tin rất có khả năng, ta liền đem chuyện này nói cho gia chủ biết, ông liền chửi rủa ta thậm tệ, nói ta vô cớ gây sự. Ta không đủ chứng cớ, đành phải im miệng, tiếp tục nén giận, trong lòng hận lão thái quân thấu xương, ngoài mặt vẫn phải cung kính với bà, cuộc sống này thật sự chẳng khác gì địa ngục."

Phượng lão thái quân lộ ra kinh ngạc: "Sao lại có chuyện này? Lão phụ tự hỏi đối đãi với mấy người con dâu đều như nhau, bất luận các người xuất thân thế nào, một khi đã bước vào Phượng gia thì chính là người của Phượng gia, cốt nhục các người sinh ra là con cháu Phượng gia, sao lão phụ có thể hạ độc các người được?"

"Đúng vậy, lão thái quân là người giải quyết công bằng, sao có thể làm ra chuyện như vậy?" Nhị phu nhân vừa nghĩ đến đã thương tâm, nước mắt rơi xuống, "Sau đó ta nghĩ thông suốt, có lẽ người hạ độc là một người khác, ta giả vờ không điều tra việc này nữa, nhưng không quên đề phòng cảnh giác, nhất định phải bắt được người hạ độc. Cuối cùng ta cũng tìm được người hạ độc..."

Ánh mắt Nhị phu nhân lộ ra sự tuyệt vọng, Phượng thái quân nhìn theo tầm mắt của nàng, trong lòng chấn động: "Tường nhi, việc này có thật không?"

Lúc này Phượng gia chủ đứng lên, dưới chân của ông, chảy xuống một bãi chất lỏng màu đen, thì ra vừa rồi ông im lặng là để bức độc trong người.

"Nương, việc này đúng là do hài nhi làm."

Phượng Chấn Tường thừa nhận, trên mặt ông bày ra bộ dạng không hổ thẹn.

"Phượng Chấn Tường, vì sao chàng phải làm như vậy? Rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi? Tại sao chàng muốn hại ta?" Nhị phu nhân kích động xông lên, điên cuồng kéo chặc vạt áo của ông.

Phượng lão thái quân rung tay, khó tin nhìn con trai: "Thật là do con làm?"

Phượng Chấn Tường dùng sức kéo tay Nhị phu nhân ra, đem nàng đẩy ngã: "Ngươi hỏi ta vì sao, thế sao ngươi không tự hỏi chính mình xem, cuối cùng mấy năm qua ngươi đã làm được những chuyện tốt gì?"

Nhị phu nhân té ngã xuống đất, cả người run lên.

"Đại phu nhân chết như thế nào, so với ta ngươi là kẻ rõ nhất. Nếu không phải vì ngươi là muội muội của nàng, hơn nữa trước khi chết Đại phu nhân còn căn dặn ta phải đối xử với người thật tốt thì ta đã sớm đuổi ngươi ra khỏi Phượng gia." Phượng Chấn Tường nói.

"Tỷ tỷ... tỷ tỷ nàng..." Ánh mắt Nhị phu nhân rơi vào hoảng loạn.

Phượng Chấn Tường hừ lạnh, mặt mày dữ tợn hơn mấy phần: "Còn Huyền Sương ... Năm đó Huyền Sương bị kẻ thù truy sát, sa sút chạy trốn đến Phượng gia, hi vọng được Phượng gia che chở, mà ngươi thì sao? Ngươi bán đứng nàng, đem tin tức nàng trốn ở Phượng gia tiết lộ, làm hại Huyền Sương suýt chút nữa bỏ mạng, cuối cùng cũng không thoát được cái chết. Ngươi đúng là con người độc ác."

"Tây Môn Huyền Sương, trong lòng chàng chỉ có Tây Môn Huyền Sương. Tỷ tỷ ta nói không sai, mặc dù nàng gả cho chàng, nhưng trái tim chàng không dành cho nàng. Ta cứ tưởng chàng yêu tỷ tỷ, cho nên ta đố kỵ với nàng, làm ra những chuyện như vậy. Trước khi chết tỷ tỷ nói với ta rằng, chúng ta đều là người đáng thương, ai cũng không thể đi vào lòng chàng. Ta và tỷ tỷ đều gả cho chàng, trả giá vì chàng, nhưng người chàng yêu nhất, lại là nữ nhân chàng vĩnh viễn không có được. Có lẽ đây chính là báo ứng, chúng ta không chiếm được tình yêu của chàng, còn chàng cũng không chiếm được người mình yêu nhất...."

"Đủ rồi." Phượng Chấn Tường lớn tiếng quát nàng, bởi vì ông thấy khách khứa trong đại sảnh bắt đầu sùi bọt méo, "Chuyện trước kia ta không tính sổ với ngươi, bây giờ ngươi mau giao thuốc giải ra đây, ta tạm thời tha mạng cho ngươi."

"Thuốc giải? Không có thuốc giải." Nhị phu nhân đắc ý cười lớn, tiếng cười thê lương, "Từ lúc ta bắt đầu hạ độc, ta đã không cho bản thân có đường lui, không còn tôn nghiêm để sống, chi bằng vui vẻ chết đi, ít ra, ta còn có rất nhiều người làm đệm lưng cho mình."

Phượng Chấn Tường giận dữ, một tay bóp ngay cổ họng nàng: "Mau giao thuốc giải ra đây. Đừng ép ta tự tay giết chết ngươi."

Nhị phu nhân không sợ cái chết, mặc cho ông dùng sức, nàng vẫn cắn chặt môi, không chịu hé miệng.

Lúc này, Tư Đồ Trường Thắng từ chỗ ngồi đứng lên, bước đến khuyên ngăn: "Phượng huynh, ta thấy trên người nàng thật sự không có thuốc giải đâu, loại độc này xuất phát từ Lăng Tiêu điện, không phải như những loại độc bình thường khác. Ta và huynh có công lực thâm hậu, nên có thể bức được độc ra trước khi nó xâm nhập toàn thân, nhưng những người khác thì không may mắn như thế."

Phượng Chấn Tường buông lỏng tay, bước nhanh đến chỗ lão thái quân: "Nương, người cảm thấy thế nào?"

"Già rồi, không được như xưa." Phượng lão thái quân phốc một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm máu đen, bà định đem độc trong cơ thể bức ra, nhưng không ngờ độc tính đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

"Phượng tỷ tỷ, nhất định phải ép Nhị phu nhân giao ra thuốc giải. Trên người nàng không có, nhất định trên người đồng bọn nàng có thì sao." Tình trạng của Hoàng thái hậu cũng không hơn gì Phượng thái quân, cả khuôn mặt vì nhiễm độc tố mà bầm đen.

"Những tên thích khách vừa rồi hắn là đã bị Già Lam đưa vào một không gian khác, chúng ta đợi một chút, có lẽ nàng sẽ đem thuốc giải đến." Tư Đồ Trường Thắng ung dung nói, khiến không ít tân khách ở đây thắp lên hi vọng.

Nhị công chúa cười lạnh: "Dựa vào nàng? Không phải đến lúc đó chúng ta đã chết hết rồi sao?"

"A di đà Phật! Thí chủ Già Lam là người không bình thường, chúng ta phải tin nàng."

Nhị công chúa vô cùng tức giận, thậm chí ngay cả Thiên Dật đại sư cũng nói như vậy, thật không biết trên người Già Lam che giấu điều gì, nàng vạn lần không tin tưởng.

Không có giải dược, mọi người chỉ có thể đặt hi vọng lên người Già Lam, bầu không khí tan thương bao trùm nơi đây.

Đúng lúc này, chính giữa đại sảnh xuất hiện một màn nước, chỉ nghe tiếng thùng thùng, ngay sau đó từng tên thích khách từ bên trong màn nước bị ném ra ngoài, mỗi người đều bị trọng thương, không thể nào động đậy được. Già Lam và Nạp Lan Tiêu Bạch xuất hiện cuối cùng.

Sắc mặt Nhị công chúa lập tức cứng lại. Già Lam không nghĩ đến có nhiều người nghênh đón nàng như vậy, hơn nữa còn nhiệt tình hoan hô.

"Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi."

"Già Lam cô nương, mau đem thuốc giải cho chúng ta."

"Đúng vậy, nhanh lên đi. Tôi khó thở muốn chết."

"Thuốc giải đâu?" Già Lam thò tay nắm một lên thích khách hỏi, bị Chiến Hoàng bút dày vò, tên thích khách này chỉ còn nửa cái mạng. Già Lam thấy hắn không có phản ứng, nên lục soát trên người hắn, hai mắt lập tức sáng lên: "Tìm được rồi."

Già Lam đem thuốc giải cho Phượng thái quân, rồi lần lượt đưa cho người của Phượng gia, sau đó mới đến người của hoàng thất. Phượng lão thái quân âm thầm gật đầu, dụng ý của Già Lam quá rõ ràng, bà sao không đoán ra được. Trong lòng Già Lam, cho dù có là người hoàng thất cũng không quan trọng bằng người Phượng gia, cháu dâu bao che khuyết điểm như thế, bà còn điểm nào không hài lòng chứ?

Mọi người đều cảm kích Già Lam, duy chỉ có Nhị công chúa là bất mãn: "Già Lam, cô đừng tưởng cho chúng ta thuốc giải thì chúng ta sẽ cảm kích cô. Vừa rồi chúng ta trúng độc, chỉ có một mình cô không có việc gì, cô nói đi, có phải cô với bọn họ là một phe không?"

Nói cũng đúng, mọi người đều trúng độc, chỉ có một mình Già Lam là không sao, đúng là rất khả nghi.

Già Lam nở nụ cười, cái gì gọi là lấy oán trả ơn, chính là đang nói đến loại người như Nhị công chúa.

Sớm biết vậy, nàng đã chẳng cho thuốc giải, người hoàng thất sống chết ra sao không liên quan đến nàng.

Hoàng thái hậu xụ mặt, vừa rồi mới được Già Lam đưa cho thuốc giải, bên nặng bên nhẹ nhíu mày, nhìn Già Lam nghi ngờ nói: "Lời Nhị nhi không phải không có lý. Già Lam cô nương, xin cô ở trước mặt mọi người giải thích rõ ràng, bằng không chúng ta rất hoài nghi, cô và bọn họ đã thông đồng từ sớm, hòng lấy được tín nhiệm của Phượng gia và hoàng thất."

"Cứu người để rồi còn bị vu oan, thế gian này thật buồn cười." Nạp Lan Tiêu Bạch mở miệng.

"Ngươi qua đây, đứng bên cạnh bản vương mau, bản vương sẽ không để cho đám người mắt chó cắn nữ nhân của bản vương." Bá Hầu Trường Dã cũng lên tiếng, mười phần khí phách, hắn nhìn Già Lam vẫy tay, ánh mắt đúng là dứt khoát không quan tâm những người kia.

Tên kiêu ngạo này, ai là nữ nhân của hắn chứ? Già Lam không nói lời nào lau mồ hôi, cũng không đếm xỉa phản ứng của hắn.

Ánh mắt Bá Hầu Trường Dã lạnh lẽo, đột nhiên vung một chưởng, kéo Già Lam đến trước mặt: "Tuy ngươi là nữ nhân được bản vương thừa nhận, nhưng đó cũng không có nghĩa là ngươi có thể làm trái lời bản vương, còn dám đem lời của bản vương như gió thoảng qua tai..."

Hắn còn chưa nói hết lời, cả người Già Lam đã bị hắn đông lại, nam nhân này thật muốn chết mà, cũng chưa từng thấy nam nhân nào tán tỉnh như vậy.

Già Lam giãy dụa, định phản kích lại, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa đại sảnh, thoáng chốc động tác của nàng dừng lại, trong nhất thời, trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.

"Con heo hoàng kim kia, tay ngươi để lộn chỗ nào thế hả? Có phải ngứa tay không, có cần tiểu gia ta gãi ngứa giúp không?" Một giọng nói lười nhác từ ngoài cửa truyền đến, như núi tuyết bị lở, cả người lạnh lẽo.

"Phượng Thiên Sách, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện. Muội muội bản vương đâu?"

Bá Hầu Trường Dã cố gắng giữ chặt Già Lam, đây là lợi thế để hắn trao đổi muội muội.

Cũng trong lúc đó, bóng dáng Phượng Thiên Sách biến mất, như làn gió không thấy tăm hơi nổi lên, bóng trắng mờ nhạt nhẹ nhàng lướt qua.

"Chết tiệt." Bá Hầu Trường Dã giận dữ, tay đang nắm Già Lam đột nhiên buông ra, đưa tay sờ bên hông mình, động tác này dường như theo bản năng. Cho dù là ai sau khi bị người ta kéo đai lưng, cũng không thể bình tĩnh nổi.

Già Lam cảm nhận có một cơn gió hò hét bên tai, trời đất quay cuồng, một phút sau nàng đã rơi vào lòng một người.

"A Sách."

Ánh sáng trong phòng khách đột nhiên tắt đi, bốn phía quay lại khung cảnh u ám như trước, bởi vì toàn bộ rực rỡ trên thế gian đều đang tụ lại trên người hắn.

"Sao bây giờ chàng mới đến?"

Chưa kịp nghe câu trả lời, Bá Hầu Trường Dã tức giận bất ngờ dùng chưởng phong tập kích tới.

"Công chúa Mục Nhân ở đây." Ngoài điện, có người bị ném vào, bay qua Già Lam, hướng về phía Bá Hầu Trường Dã.

Chưởng phong nhanh chóng thu hồi lại, Bá Hầu Trường Dã ôm người nọ vào ngực.

"Nhị ca." Nữ tử kia giống như bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.

Phượng Thiên Sách vững vàng ôm lấy Già Lam đáp xuống đất, quạt giấy ba một tiếng, cười híp mắt nói: "Hiện tại vật về chủ cũ."

"A Sách, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Già Lam kinh ngạc hỏi.

"Trở về ta sẽ nói cho nàng biết." Phượng Thiên Sách nháy mắt mấy cái với nàng, sau đó xoay người đi đến chỗ Phượng thái quân, "Lão tổ tông, để người bị sợ hãi rồi. Người đừng lo lắng, mấy hôm nữa ta sẽ lo liệu việc chung thân đại sự, để người được song hỷ long môn. Có phải người cảm thấy rất vui vẻ hay không, có phải đây là thọ lễ tốt nhất mà người nhận được trong hôm nay không?"

Nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của hắn, mọi người nhịn không được lắc đầu khinh bỉ, vị Phượng thiếu này cũng thật là khác người.

Xung hỷ? Già Lam tức giận trừng hắn, đáy lòng dâng lên ngọt ngào nho nhỏ. Khó trách Phượng Thiên Sách lại vội vàng muốn đem chuyện chung thân đại sự nói ra, thật sự có quá nhiều kẻ thèm muốn người trong lòng hắn. Vừa nãy nhìn thấy Bá Hầu Trường Dã ôm eo Già Lam, nói nàng là nữ nhân của y, hắn quả thực rất muốn giết người. Tình địch khắp nơi, nhìn chằm chằm như hổ đói. Hắn nhất định phải ra tay trước mới được.

Phượng lão thái quân sửng sốt hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại: "Tiểu Thiên Sách, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi! Ha ha ha, thật tốt quá, lão phụ đợi ngày này đến tóc bạc cả đầu. Tốt lắm tốt lắm, việc này không thể chậm trễ, lập tức tìm ngày lành tháng tốt, đem mối hôn sự này định đoạt."

"Không được."

"Không được."

"Không được."

Ba giọng nói đồng thời vang lên, nói chuyện đúng là ba người Phượng gia chủ, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã.

Lần này có trò hay để xem rồi, trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Già Lam nhíu mày, lần lượt quan sát ba người đó.

Phượng gia chủ đứng lên nói: "Sách nhi có thể thành thân, nhưng tân nương không thể là nữ nhân này."

Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã thấy Phượng gia chủ lên tiếng, tạm thời bọn họ không nói gì, có Phượng gia chủ phản đối, hiệu quả còn tốt hơn so với họ tưởng tượng.

"Vì sao?" Phượng Thiên Sách nhíu chặt mày hỏi.

Ánh mắt Phượng gia chủ hơi dừng lại, sau đó mới nói: "Nàng giết chết thú sủng trong Trân Cầm Uyển, còn giết hại ma ma hầu hạ con, con nói xem nữ nhân độc ác như vậy, sao có thể xứng đáng làm con dâu Phượng gia?"

"Ma ma?" Sắc mặt Phượng Thiên Sách hơi thay đổi, quay lại nhìn Già Lam.

Bắt gặp ánh mắt chấn động của hắn, trong lòng Già Lam căng thẳng, vội vàng giải thích: "A Sách, không phải như vậy, ta không có giết ma ma."

Phượng gia chủ không để cho Già Lan có cơ hội giải thích, cắt ngang lời: "Ma ma chết trong Trân Cầm Uyển, lúc đó chỉ có một mình Già Lam, cô không giết thì còn ai giết? Ma ma ở Phượng gia ta mấy chục năm, tất cả mọi người bao gồm cả ta lẫn thái quân, đều đối đãi với bà ấy rất tốt, không ngờ hôm nay ma ma chết thảm trong Phượng gia. Sách nhi, ma ma ngậm đắng nuốt cay nuôi dặn con khôn lớn, lẽ nào con nhẫn tâm nhìn bà bị người ta sát hại? Còn muốn thành thân với kẻ đã giết chết bà, con làm như vậy, ma ma sao chịu nổi?"

"Đúng vậy, chúng ta tận mắt chứng kiến Già Lam giết chết ma ma." Tam phu nhân gặp gió lên diều, nhảy ra nói. Tứ phu nhân cũng gật đầu theo.

Già Lam cười nhạt, đám người này đúng là đem bốn chữ ăn cháo đá bát diễn đến trình độ cao nhất, sớm biết vậy đã không đưa thuốc giải cho bọn họ. Chẳng qua trong mắt nàng quan tâm nhất vẫn là suy nghĩ của Phượng Thiên Sách, hắn sẽ không tin lời bọn họ, cho rằng nàng giết ma ma chứ?

"A Sách, thật sự không phải ta. Ta không thù không oán với ma ma, vì sao phải giết bà? Hơn nữa, ta...." Phượng Thiên Sách cắt ngang lời nàng: "Thi thể ma ma đâu? Ta muốn đích thân khám nghiệm tử thi, nhìn xem bà ấy chết thế nào."

Thi thể? Đúng vậy, vừa nãy nàng chỉ đứng từ xa nhìn, căn bản không có cơ hội đến gần, có trời mới biết cuối cùng ma ma chết như thế nào.

"Cái này... Người cũng đã chết, không cần phải khám nghiệm tử thi đâu." Ánh mắt Phượng gia chủ nhìn đi chỗ khác.

Phượng Thiên Sách không quan tâm lời can ngăn của Phượng gia chủ, quay lại vẫy tay ra hiệu với Tần quản gia, rất nhanh Tần quản gia đã cho người mang thi thể ma ma đến phòng khách.

Ánh mắt Già Lam buồn bã, sắc mặt ma ma trắng bệch, không có sức sống, trên ngực bà còn vết thương do kiếm gây ra. Nếu như Phượng Thiên Sách cho rằng nàng giết ma ma, lại có Phượng gia chủ, Tam phu nhân và Tứ phu nhân làm chứng, ngay cả cơ hội cãi lại cũng chẳng có.

"A Sách...." Giọng nói của nàng thiếu đi mấy phần tự tin.

"Ma ma." Phượng Thiên Sách nắm tay ma ma, đau lòng nhắm mắt lại, ánh mắt của hắn mở ra lần nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Già Lam.

Trong lòng Già Lam chấn động, không khỏi khẩn trương, người khác nói nàng thế nào, nàng cũng không quan tâm, nhưng Phượng Thiên Sách thì khác, nếu như ngay cả hắn cũng nghi ngờ, nàng thật không biết phải đối mặt thế nào. Phượng Thiên Sách đứng dậy, đi về phía nàng, trong lúc Già Lam khẩn trương muốn khóc, hắn đột nhiên nắm tay nàng, nở nụ cười: "Ta tin nàng, ma ma không phải do nàng giết."

Nụ cười của hắn xinh đẹp chói mắt người khác, Già Lam thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười trong lòng, hắn qủa nhiên không làm nàng thất vọng.

"Sách nhi, con không nên bị nàng che mắt..." Phượng gia chủ vội la lên.

Phượng Thiên Sách nắm tay Già Lam, đi đến trước mặt Phượng gia chủ: "Con nói nàng không giết người thì nàng không giết người, cuối cùng ma ma chết trong tay ai, con tin phụ thân đại nhân là người hiểu rõ nhất."

Sắc mặt Phượng gia chủ lập tức tái mét, tức giận nói: "Con nói cái gì? Đây là thái độ con nói chuyện với cha mình đấy sao?"

"Từ trước đến giờ con luôn nói chuyện như vậy, cha cũng đâu phải là lần đầu tiên biết." Phượng Thiên Sách giễu cợt nói, "Cha không đồng ý cho con cưới Tiểu Lam Lam, vậy nói đi, vì sao còn trăm phương ngàn kế hãm hại nàng?"

"Ta cần gì phải hãm hại nàng? Con quên cuối cùng ai mới là người thân của mình rồi sao?" Hai cha con đối chọi gay gắt, mùi thuốc súng ngày càng nồng đậm.

"Cha nói Tiểu Lam Lam giết ma ma ở Trân Cầm uyển, chuyện này cha không thấy kỳ quặc à?" Phượng Thiên Sách nói, "Tiểu Lam Lam lần đầu tiên đến Phượng phủ, nàng không có lý do gì chạy đến Trân Cầm uyển cả, nhất định có người cố tình dẫn nàng đi. Hơn nữa nhìn vết thương trên người ma ma, chiều rộng vết thương chỉ bằng một nửa chiều rộng hai ngón tay, mà Tiểu Lam Lam sử dụng kiếm do học viên Thiên Dực quy định, chiều rộng kiếm bằng bốn ngón tay, hoàn toàn khác với cây kiếm gây ra vết thương. Chỉ cần một điểm này cũng đủ chứng minh, vết thương trên người ma ma là do người khác làm. Trong Phượng gia chúng ta, người sử dụng bảo kiếm như vậy, chỉ có một người."

Ánh mắt mọi người theo hướng ngón tay Phượng Thiên Sách, nhìn về phía Phượng gia chủ.

"Đó chính là bảo kiếm hoàng thượng phong tặng phụ thân đại nhân đeo bên hông."

Phượng gia chủ theo bản năng đè cây kiếm bên hông, sắc mặt xấu hổ đến cực điểm, lại nghe Phượng Thiên Sách nói: "Gương mặt ma ma khi chết không bình thường, không có hoảng sợ, mà là kinh ngạc, điều này nói rõ người giết bà là người bà cực kỳ quen thuộc, không hề phòng bị. Xin hỏi phụ thân đại nhân, những việc này chưa đủ nói lên gì sao?"

"Con...." Phượng gia chủ bị hắn ép từng bước, sắc mặt không khỏi đen lại.

Già Lam không dám tin nhìn Phượng gia chủ, là ông ấy bày thế cuộc hãm hại mình! Vì sao? Tại sao ông ấy muốn làm như vậy?

"Đủ rồi. Không cần nói nữa." Lúc này Phượng lão thái quân mở miệng, cắt đứt cuộc chiến giữa hai cha con, "Các người không biết xấu hổ hả, bà lão như ta thì cần mặt mũi đấy. Hôm nay khách khứa đến đây là vì ta, ai cho phép các người đoạt sự chú ý của ta?"

Phượng lão thái quân đứng lên nói: "Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến mọi người mất hết nhã hứng, ta đứng đây xin lỗi mọi người. Lão phụ mệt mỏi, yến tiệc hôm nay kết thúc. Người đâu đến tiễn khách."

Trước khi đi, Phượng lão thái quân vẫy tay với Già Lam: "Già Lam tiểu thư, có thể đỡ ta về phòng không?"

Già Lam theo bản năng nhìn Phượng Thiên Sách, nàng không biết rốt cuộc Phượng lão thái quân tìm nàng làm gì, trong lòng đột nhiên bất an.

"Nàng đi đi, ta xử lý cho xong chuyện ở đây, rất nhanh đến tìm nàng." Phượng Thiên Sách an ủi nàng, gương mặt không thoải mái lắm. Hắn ở trước mặt khách khứa, xé rách mặt thật của phụ thân, tất cả cũng vì nàng. Nàng thật sự không hy vọng, bởi vì nàng mà khiến tình cảm hai cha con rạn nứt.

Vì thế Già Lam bèn dìu Phượng thái quân rời khỏi phòng khách, để Phượng Thiên Sách giải quyết những việc sau đó.

Trong phòng phảng phất mùi thơm thoang thoảng, Già lam âm thầm đánh giá Phượng lão thái quân, bà ngồi ở đó, hai mắt nhắm lại, giống như đang ngủ, cũng giống như đang suy tử. Bà không mở miệng để nàng rời đi, Già Lam tạm thời không dám đi. Một hồi lâu, Phượng lão thái quân mở mắt ra: "Già Lam tiểu thư, đại nạn hôm nay Phượng gia ta gặp, may mà có cô đứng ra giúp đỡ, lão phụ rất cảm kích, xin nhận một lễ của ta."

Trong lúc Già Lam còn kinh ngạc, Phượng lão thái quân đã đứng dậy, đi tới chỗ nàng làm lễ. Già Lam thủ sủng nhược kinh, vội vàng chạy tới đỡ bà: "Lão thái quân, người khách khí quá rồi, đây là việc ta phải làm."

Phượng lão thái quân thích thú liếc nhìn nàng một cái, thở dài nói: "Nói thật, ta rất thích cô, cô lại là ý trung nhân của Thiên Sách, ta vốn không nên phản đối hôn sự này. Chẳng qua..."

Trong lòng Già Lam trầm xuống, nghe bà tiếp tục nói: "Gia hòa vạn sự hưng! Lão phụ bảo vệ Phượng gia mấy chục năm, không ai hiểu câu nói 'gia hòa vạn sự hưng' như lão phụ. Sự xuất hiện của cô, đã đảo lộn tất cả của Phượng gia, khiến tình cảm hai cha con rạn nứt. Cho nên..."

"Cho nên, người muốn ta rời khỏi Phượng gia, rời xa A Sách?" Già Lam nói tiếp, Phượng lão thái quân bối rối gật đầu.

Già Lam tức giận phản bác: "Lão thái quân, nếu vì nguyên nhân này mới khiến ta rời xa A Sách, ta nghĩ không thể. Đúng, Phượng gia chủ không thích ta, trăm phương nghìn kế muốn chia rẻ ta với A Sách, là ta khiến cha con bọn họ cãi nhau, lại khiến già trẻ trên dưới Phượng gia lo lắng. Nhưng những việc này cũng không phải lỗi của ta. Nhưng vì A Sách ta sẽ cố gắng chung sống với mọi người của Phượng gia, ta sẽ thử để bọn họ yêu mến ta. Nếu như ngay cả người cũng không cho ta cơ hội đã phủ nhận ra, việc này đối với ta rất không công bằng."

"Nếu như còn có nguyên nhân quan trọng hơn thì sao?" Ánh mắt Phượng lão thái quân trở nên thâm thúy, "Cô có biết vì sao phụ thân Thiên Sách lại không đồng ý cho cô vào Phượng gia không, vì sao hắn tìm trăm phương ngàn kế hãm hại cô, không để cô tiếp cận Thiên Sách không?"

"Chẳng lẽ bởi vì ta xuất thân thấp kém, còn có dung mạo xấu xí?" Già Lam nói.

"Cô nói đúng một nửa. Sở dĩ phụ thân Thiên Sách phản đối cô chính xác là bởi vì xuất thân của cô." Ánh mắt Phượng lão thái quân thêm nặng nề mập mờ, "Nhưng cô nói sai rồi, xuất thân của cô không hề thấp kém, ngược lại xuất thân của cô cao quý hơn cả người bình thường, cao quý đến nỗi người ta không dám đến gần cô."

"Lão thái quân vì sao bà càng nói ta càng không hiểu thế?"

"Lão phụ cũng mới suy nghĩ, gò má của cô rất giống một người, trước kia lão phụ không chú ý, vừa nãy cô thi triển kỹ thuật đánh nhau, đối phó với thích khách, lão phụ mới bất ngờ nghĩ đến. Chỉ e phụ thân Thiên Sách đã sớm phát hiện, cho nên mới bày ra thế cuộc hãm hại cô, ta nghĩ ban đầu nó không định đưa cô vào chỗ chết, mà chỉ muốn đuổi cô ra khỏi Phượng gia, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thiên Sách thôi."

Già Lam càng nghe càng hồ đồ, nàng lắc đầu: "Rốt cuộc người đang nói gì thế? Ta không hiểu. Ta và bá phụ không thù không oán, cho dù dung mạo ta với người kia giống nhau, ông ấy cũng không nên vì vậy mà hại ta chứ?"

"Nó làm như vậy, tất cả cũng bởi vì yêu thương con trai mình, nó thà bị người ta xúc phạm, cũng không muốn con trai mình bị tổn thương. Xin cô hãy thông cảm cho tấm lòng người làm cha."

"Ta không hiểu vì sao?" Già Lam mạnh mẽ lắc đầu.

Phượng lão thái quân bắt lấy tay nàng, ống tay áo trượt ra để lộ vòng ngọc thủy tinh màu xanh lam. Già Lam giật mình, đột nhiên hiểu được cái gì đó.

"Nạp Lan Huyền Sương, cô đã nghe tên này bao giờ chưa? Trên tay cô có vòng ngọc này, ta đã từng thấy nó trên người nàng."

"Nàng... nàng ấy là cô cô ta."

"Đúng rồi. Nạp Lan Huyền Sương là cô cô ngươi, năm đó nàng ôm đứa bé là cô đến Phượng gia tránh nạn."

Cô cô thật sự đến Phượng gia.

"Ta nghe Sở phu nhân nói, cô cô và Phượng gia chủ có quan hệ không ít, theo lý mà nói Phượng gia chủ phải nể tình xưa, đối đãi với ta tốt mới đúng."

Phượng lão thái quân lắc đầu: "Đúng là phụ thân Thiên Sách với cô cô của cô có quan hệ không ít, nhưng cũng chính vì vậy nó mới hiểu rõ thân thế của cô, nó phải bảo vệ con trai của mình, cho nên cô phải làm vật hi sinh."

"Ta càng nghe càng thấy hồ đồ, sự tồn tại của ta lẽ nào uy hiếp A Sách?" Già Lam cảm thấy việc này không có lý tý nào.

Ngoài dự đoán của nàng, Phượng lão thái quân gật đầu: "Từ ngày đầu tiên cô cô ẵm cô đến Phượng gia, chúng ta đã biết từ nay Phượng gia không có ngày nào được bình yên. Sau lưng kẻ thù quá đáng sợ, phụ thân Thiên Sách từng cố gắng bảo vệ cô cô của cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể, thậm chí còn khiến mẫu thân Thiên Sách mất mạng, bắt đầu từ lúc đó tính tình Thiên Sách thay đổi, cha con bọn họ không còn hòa thuận nữa."

Trong lòng Già Lam bắt đầu hỗn loạn.

"Phụ thân Thiên Sách lấy việc này làm gương, cho nên nó không tùy tiện suy nghĩ nữa, không đem nguy hiểm đến cho Phượng gia, đẩy con trai mình vào vực sâu vạn trượng. Bởi vì nó biết, cho dù toàn bộ Phượng gia hợp lại cũng không tránh khỏi kiếp nạn, chẳng thà để Phượng gia tổn thương cũng không muốn đưa Thiên Sách vào nguy hiểm, chi bằng hiện tại chặt đứt quan hệ các người. Thà để con mình hận mình cũng phải làm người đóng vai ác."

Thì ra là như vậy... Già Lam không nghĩ tới, sự tồn tại của mình, lại có uy hiếp to lớn đến A Sách và Phượng gia.

"Kẻ thù của ta rốt cuộc là ai? Là ai hại chết cô cô? Là ai đuổi giết ta? Người của gia tộc Nạp Lan sao?"

Phượng lão thái quân nhíu mày, lắc đầu: "Cô đừng hỏi, biết quá nhiều, đối với cô mà nói chẳng có lợi ích gì. Thực lực bây giờ của cô còn chưa đủ để đối đầu với đối phương, việc bây giờ cô cần làm, là để bản thân mạnh mẽ hơn. Đứa nhỏ ngoan, đừng trách ta nhẫn tâm, ai cũng có nỗi khổ riêng, cô và Thiên Sách lưỡng tình tương duyên, ta không đành lòng chia rẽ, nhưng thực tế tàn khốc, nếu cô khăng khăng thành thân với nó, cô chỉ đẩy nó vào con đường không lối thoát. Cô nhẫn tâm thấy nó gặp nguy hiểm sao?"

"Không, ta không tin lời các người. Các người ai cũng hi vọng ta không gả cho A Sách, cho nên mới nói những lời bịa đặt lừa gạt ta." Mọi người đúng là ích kỷ, Già Lam bất chấp suy nghĩ, nàng chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình, thậm chí dùng cả tính mạng để bảo vệ hắn, về phần những người khác, nàng không quan tâm.

"Cô làm như vậy, sớm muộn gì cũng hại Thiên Sách." Trong nháy mắt Phượng lão thái quân như già thêm mấy tuổi, không sức lực thở dài.

"Sẽ không !!! Ta thương hắn, sao có thể hại hắn? Cho dù phía trước có gió tanh mưa máu, ta với hắn sẽ cùng nhau đối mắt, sinh cùng sinh, tử cùng tử, ta tin tưởng A Sách cũng sẽ nguyện ý đồng sinh cộng tử với ta."

"Đồng sinh cộng tử?" Phượng lão thái quân cười châm biếm, "Được, ta đây mỏi mắt mong chờ. Ta mệt mỏi, cô đi ra ngoài đi."

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, bóng dáng mệt mỏi của Phượng thái quân biến mất trước mặt Già Lam, nàng dựa lưng vào cửa phòng, hai chân không còn sức lực. Lời nói của Phượng lão thái quân, cứ luẩn quẩn trong đầu nàng, nàng biết Phượng lão thái quân không gạt mình, có lẽ nàng thật sự mang đến nguy hiểm cho A Sách. Nhưng mà bởi vì như thế mà muốn nàng từ bỏ sao?

Nàng không cam tâm, xem như nghịch thiên đi, nàng cũng muốn đấu một trận với ông trời.

"Lam Lam."

Nghe được tiếng gọi thân thuộc, Già Lam ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Nạp Lan Tiêu Bạch cách đó không xa. Hắn đứng ở đó từ khi nào?

"Nạp Lan đại ca."

"Xin lỗi, ta không yên tâm, cho nên mới tới đây. Vừa nãy lời muội và lão thái quân nói ta đều nghe hết."

Già Lam lẳng lặng nhìn hắn, nếu hắn đã nghe, vậy hẳn cũng đã biết thân phận thật sự của nàng?

"Cô cô Nạp Lan Huyền Sương của muội, cũng là cô cô của ta." Hắn chỉ nói một câu này, sau đó xoay lưng bước đi, cả người bất chợt mất đi tất cả thần thái.

Trên bầu trời, từng cánh hoa lượn lờ rơi trên vai hắn. Già Lam không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng không hiểu tại sao lại bị bầu không khí đau buồn không lời bao trùm cả tâm tư.

"Ý của huynh, chúng ta là người thân sao?"

"Không, chúng ta không hề có quan hệ máu mủ."

Nạp Lan Tiêu Bạch khẳng định trả lời, khiến Già Lam vô cùng kinh ngạc, đáp án sinh động như vậy, bất ngờ bị phủ nhận, đâu mới là sự thật đây?

"Gia tộc Nạp Lan cực kỳ coi trọng huyết thống, nếu như có huyết mạch lưu lạc ở bên ngoài, họ nhất định sẽ tìm về. Huống chi trên người nàng..." Giọng nói Nạp Lan Tiêu Bạch hơi ngừng lại, từ trong đôi mắt vô hồn của hắn cũng không thể nhìn thấy rõ tâm tình hiện tại của hắn, giọng nói của hắn dịu dàng, nhưng không được sự lo lắng, lời hắn vừa chuyển như thương lượng với nàng, "Lam Lam, Phượng thái quân nói rất đúng, nàng ở lại Phượng gia, chỉ mang đến nguy hiểm, nàng là người hiểu rõ nhất. Chi bằng nàng đi theo ta, có ta ở đây, nàng sẽ không có việc gì."

Hắn cũng nói như vậy? Vì sao?

"Nạp Lan đại ca, ý tốt của huynh muội xin nhận. Nhưng muội sẽ không rời khỏi Phượng gia, tuyệt đối không xa A Sách."

"Ta biết muội sẽ không tin lời ta nói. Nhưng theo tình báo của ta, tên đại ma đầu kia đã rời khỏi Lăng Tiêu điện, rất nhanh y sẽ báo thù những kẻ đã hại hắn. Phượng gia từng đắc tội với hắn, người đầu tiên hắn tìm đến chắc chắn sẽ là Phượng gia. Trước đây Phượng gia liên kết với những cao thủ của các gia tộc khác, hợp sức chiếu đấu chống tên đại ma đầu kia, nhưng chỉ có thể khiến y bị trọng thương. Vì vậy, mấy năm qua những đại gia tộc hao tốn rất nhiều tiền tài để đào tạo cao thủ như Tư Đồ Trường Thắng. Ta tin muội cũng biết tu vi của Tư Đồ viện trưởng cao thâm thế nào, nhưng đối mắt với đại ma đầu, cho dù là một trăm Tư Đồ viện trưởng cũng không phải đối thủ của y."

"Sao có thể! Trên đời này còn có người đáng sợ như vậy à?" Trong lòng Già Lam hơi dao động, đối với nàng thực lực của Tư Đồ viện trưởng giống như một ngọn núi. Hiện tại lại có người cho nàng biết, ông ấy căn bản không phải ngọn núi, chẳng qua chỉ là một mỏm núi trong hàng trăm mỏm núi khác mà thôi. Quan niệm và cái nhìn trước đây của nàng hoàn toàn bị sụp đổ.

"Muội tốt nhất nên tin lời ta." Nạp Lan Tiêu Bạch nhẹ nhàng nói, bên trong còn mang theo nhàn nhạt bi thương, từ trên người hắn toát ra mùi vị yên bình của màn đêm.

"Đại chiến năm đó, gia tộc Nạp Lan chúng ta cũng hao tốn hơn mười người cao thủ, trong đó có cả thúc thúc, bá phụ và phụ thân ta, còn đôi mắt này cũng là do hậu quả của chấn thương linh lực."

Trong lòng Già Lam ngẩn ra, không hiểu làm sao nhìn về phía ánh mắt của hắn, đôi mắt trong sáng như thủy tinh đó, cứ như vậy bị mù sao?

"Cho nên ta phải rời khỏi gia tộc Nạp Lan, ở nhà ngoại công ta, thật ra chính là vì né tranh thế lực tên đại ma đầu kia." Giọng nói Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn không thay đổi, nhẵn nhụi hòa nhã, tựa như mọi đau khổ trên thế gian này đang bủa vây lấy hắn.

"Lam Lam, muội không nên hoài nghi lời ta nói, muội và Phượng Thiên Sách quả thật không thể ở cùng với nhau! Các người miễn cưỡng, cũng chỉ mang đến bất hạnh cho đối phương. Nếu muội muốn bảo vệ hắn, vậy thì rời xa hắn đi!"

Giọng nói của hắn bất chợt cao lên, ngập tràn từ tính, trong lòng Già Lam có chút bực dọc. Vì sao? Vì sao tất cả mọi người không hy vọng nàng và A Sách ở cạnh nhau?

Chẳng lẽ trời đất rộng lớn như thế, không có chỗ cho bọn họ sao?Hô hấp của nàng phút chốc gấp gáp, Già Lam dần dần thấy áp lực của bản thân đang rối loạn, nhắm mắt lại, trong cơ thể như có lực lượng vô hình thoát ra, ban đầu như dòng chảy, ồ ạt không cố định, sau đó, dòng nước chảy càng lúc càng nhanh, càng lúc cang mãnh liệt, đan xen vào nhau tạo thành một cái lưới, kịch liệt cọ rửa cả người nàng. Ấn ký hoa sen trên cổ tay nàng, tựa như con giun di động, khiến mạch máu căng phồng.

"A." Ánh mắt của nàng bất ngờ mở ra, bên trong rậm rạp tia máu ma mị, không thể nào khống chế được sức mạnh trong cơ thể. Chưa kịp thu hồi sức lực, nàng đã thấy Nạp Lan Tiêu Bạch ở đối diện chạy vọt tới cạnh mình, một chưởng đánh vào sau ót nàng, sức mạnh trong cơ thể như mưa dông nhẹ hạt, trực tiếp xuyên thủng qua cơ thể nàng. Sức mạnh kia ở trong cơ thể nàng điên cuồng, giống như con đập nước gặp hồ chứa nước, đánh vào rồi xô ra. Trong đầu nàng nổ ầm một tiếng, hóa thành đại dương trắng xóa bọt biển, nàng mất đi phương hướng, xụi lơ ngã xuống đất.

Ánh trăng tựa như dòng chảy thủy ngân chảy dọc trên con đường ngoài thành.Tiếng bánh xe ngựa không ngừng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm. Bảy tám con tuyết lang thuần chủng loại tốt chạy xông ra cổng thành, móng vuốt đạp lên tuyết, tốc độ như gió bão, vùng đất nơi đi qua in đậm vết bánh xe đi qua. Đôi mắt tuyết lang như ngọc lưu ly phát sáng, trong bóng đêm càng thêm hung hãn dã tính. Bên trong buồng xe, có tiếng người nói chuyện: "Công tử, lần này người chẳng tốn bao nhiêu sức lực liền có thể bắt được chuyển thế của thủy thần, đợi sau khi về gia tộc, các vị trưởng lão nhất định sẽ trọng thưởng! Công tử người ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, hiện tại có thể vinh quang trở về gia tộc, thuộc hạ thật vui mừng thay cho công tử."

Lời vừa nói ra, bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, cũng không biết bao lâu sau, mới nghe được âm thanh hờ hững của Nạp Lan Tiêu Bạch vang lên: "Vui mừng hơi sớm đấy. Phượng Thiên Sách không phải kẻ ngu ngốc, hắn sẽ không dễ dàng để cho chúng ta rời khỏi Phượng thành."

Bên trong buồng xe lại khôi phục yên tĩnh.

Phượng phủ.

Phượng Thiên Sách và phụ thân nghiêm túc nói chuyện với nhau, đó đã là chuyện của nhiều năm trước.

Bởi vì mẫu thân mất, giữ hai cha con lại càng xa cách, thời gian không thể nào dễ dàng xóa đi được.

Hiện tại, cũng có lúc hai cha con nghiêm túc nói chuyện với nhau. Nhưng lần này, lại càng thêm giương cung bạt kiếm.

"Sách nhi, con nghe cha nói một câu đi, mau rời khỏi tiểu ma nữ kia. Không nên u mê như vậy. Con đừng quên khi đó mẹ con chết như thế nào."

Trên gương mặt Phượng Thiên Sách mang theo hờ hững, bất cần đời như mọi lần, nhưng đáy mắt không giấu được căm phẫn: "Ông không có tư cách nói đến mẹ. Từ lúc ông chọn bảo vệ nữ nhân khác, ông đã mất đi tư cách đó. Cũng đừng ở trước mặt ta đóng vai từ phụ. Ông không xứng."

Gân xanh trên trán Phượng gia chủ nổi lên, lửa giận trong mắt không ngừng lóe sáng, sau đó phai dần, muốn nói ra điều gì đó nhưng lại hóa thành một tiếng thở dài.

Phượng Thiên Sách lạnh lùng nhìn ông, nói: "Không nói được lời nào sao? Chuyện của mình ông còn không rõ, thì không cần can thiệp vào chuyện của ta. Ông có nữ nhân để bảo vệ, ta cũng có nữ nhân ta bảo vệ. Đừng lấy danh nghĩ tình yêu mà làm tổn thương người ta quan tâm, nếu ông tiếp tục làm như vậy, đừng trách ta đại nghịch bất đạo, cắt đứt quan hệ hoàn toàn."

Sắc mặt Phượng gia trắng bệch, cuối cùng, ông không nhịn nữa, quát lớn: "Đứa bất hiếu. Ta làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải là vì con à? Sao con không thể hiểu nổi khổ tâm của vi phụ? Năm đó vi phụ không cứu được mẹ con, đó là bất đắc dĩ..."

"Hay lắm bất đắc dĩ. Lúc đó ông hoàn toàn có cơ hội cứu bà ấy, nhưng ông không làm thế, ông lựa chọn bảo vệ một nữ nhân không liên quan với mình. Sao ông không tự đi nói với mẹ là ông bất đắc dĩ đi?" Phượng Thiên Sách cười lạnh, "Thu hồi lại gương mặt giả mù sa mưa của ông đi, ta không phải Thiên Tầm, cũng không phải Thiên Dục, ta sẽ không dễ dàng bị biểu hiện từ phụ giả dối của ông mê hoặc đâu. Nếu như ông còn muốn ta kính trọng ông, vậy thì mời ông thu tay lại, đừng can thiệp vào chuyện của ta."

"Ngươi đúng là đại nghịch bất đạo." Phượng gia chủ bị chọc tức đến đỏ mặt, rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói được hai câu này.

Lúc này, Phượng thái quân chạy đến, ngăn cản hai cha con đối chọi: "Được rồi, tất cả im miệng cho ta. Các người mất mặt ở trước mặt tân khách chưa đủ à?"

Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, hai bên liền im miệng. Phượng thái quân thở dài nói: "Chấn Tường, hôm nay con làm vậy không đúng. Cho dù con không tán thành Già Lam cô nương và Sách nhi qua lại, cũng không nên giết chết ma ma vu oan Già Lam cô nương. Ma ma vô tội, sao con lại nhẫn tâm ra tay sát hại bà ấy?"

Phượng gai chủ hoảng hốt nói: "Nương, người hiểu lầm con rồi. Ma ma không phải do con giết. Lúc hài nhi đến ma ma đã chết. Con biết hôm nay nương sẽ mời Già Lam cô nương, nên mới thuận nước đẩy thuyền, bày ra kế sách này."

"Không phải con giết?" Phượng thái quân vô cùng kinh ngạc, không những bà, mà ngay cả Phượng Thiên Sách cũng lấy làm lạ.

"Nhưng vết thương trên người ma ma là do kiếm phong hoàng gây ra." Phượng Thiên Sách nói.

Phượng gia chủ bình tĩnh nói: "Kiếm ta vẫn nằm trong hộp, nửa năm qua ta chưa từng đụng đến nó, nếu không phải hôm nay nhìn thấy vết thương trên người ma ma, ta cũng không tin, có người đã sử dụng kiếm của ta."

"Nói như vậy, người giết ma ma là một kẻ khác?" Phượng Thiên Sách nhíu chặt mày, đáy mắt xẹt qua một ý nghĩ, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, quay lại hỏi Phượng thái quân, "Thái quân, tiểu Lam Lam đâu?"

Phượng thái quân sửng sốt nói: "Nàng đã sớm rời đi, chẳng lẽ nàng không đến tìm con?"

Giá rét thấu xương từ lồng ngực hắn lan tràn ra ngoài, Phương Thiên Sách dường như cảm giác được nguy cơ, trong chớp mắt hắn xoay người muốn đi ra ngoài.

Đột nhiên, cánh cửa 'loảng xoảng' một tiếng rồi đóng lại, không biết từ lúc nào Phương gia chủ đã đứng ở cửa ngăn lại: "Không cho con đi. Hôm nay nếu con muốn ra ngoài, vậy bước qua xác ta trước đi."

Trong không khí tràn ngập biển động và gió lốc đan xen, tạo thành âm hưởng kỳ lạ, gió xoáy trong phòng như nổi lên, tạo thành kết giới vô hình. Phượng gia chủ lấy thân thể của mình ra chắn, bảo vệ vững vàng cửa ra vào, cản bước chân như lôi trì của Phượng Thiên Sách.

Phượng Thiên Sách lạnh lùng cười một tiếng, hai tròng mắt hắn như lưỡi dao sắc bén bay tới, đôi cánh phong thần xuất hiện sau lưng hắn: "Chỉ bằng ông cũng muốn ngăn cản ta?"

Sắc mặt Phượng gia chủ biến đổi, con ngươi của ông chuyển từ màu đen kịt sang màu hổ phách. Đến lúc tầm mắt của ông dừng lại lần nữa, ông mới phát hiện khí lưu phía trước đã tản loạn, trong tay Phượng Thiên Sách cầm một cây kích phương thiên họa, mặc chiến khải màu trắng, hai cánh nở rộ ẩn hiện ở phía sau.

"Đó là....." Gương mặt Phượng gia chủ lộ ra kinh sợ.

"Phong Thần chiến khải." Phượng thái quân cũng giật mình, thốt ra, "A Sách, từ lúc nào con đã có thể nắm trong tay kích thần chiến của Phong thần chiến khải?"

"Ba năm trước đây." Giọng nói Phượng Thiên Sách bình tĩnh, tựa như đang ẩn giấu sức bật có thể phát ra bất cứ lúc nào.

Phượng gia chủ hít một hơi thật sâu, đột nhiên thu hồi kết giới, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, thở dài một tiếng, nháy mắt cả người như già đi mấy chục tuổi.

"Con đi đi, cha không bao giờ ngăn cản con nữa. Có lẽ con nói đúng, cha muốn bảo vệ con, nghĩ con không có đủ năng lực. Hóa ra cha sai rồi, con đã sớm đủ lông đủ cánh, không cần cha bảo vệ nữa."

Phượng thái quân đau lòng nhìn con trai, cuối cùng vẫn không nói gì.

Cửa phòng bị đá văng, Phượng Thiên Sách lao ra ngoài, hơi dừng lại, ngoái đầu liếc nhìn phụ thân và thái quân, nức nở nói: "Cha, thái thái, xin tha thứ cho Sách nhi bất hiếu. Đợi sau khi Sách nhi tìm được Tiểu Lam Lam, nhất định sẽ dẫn nàng đến nhận tội với hai người."

Hai tròng mắt của hắn xông lên một tầng sương mù thật mỏng, nhưng rất nhanh bị hắn đè nén lại, hắn không ở lại quá lâu, chớp mắt đã xoay người, giống như một cơn gió mạnh, biến mất trong bóng đêm.

Sau khi hắn đi, Phượng thái quân vỗ vai Phượng gia chủ, an ủi: "Chấn Tường, thằng bé đã lớn, cũng đến lúc con phải buông tay rồi. Nương biết, chuyện năm đó, con cũng bất đắc dĩ thôi. Nếu như con lựa chọn cứu mẹ của Thiên Sách, chỉ e toàn bộ Phượng gia sẽ phải bị diệt vong, con cũng vì bảo vệ Phượng gia, mới bỏ qua nàng ấy. Khổ cho con rồi, nương hiểu hết."

"Nương." Nước mắt không bị khống chế, Phượng gia chủ giống như đứa trẻ, ngã xòa vào lòng Phượng thái quân, ô ô nghẹn lời. Hai mẹ con dựa sát vào nhau, cũng không biết có một đại nạn lớn đang đến, đại nạn này, đủ để Phượng gia chịu phải tai ương ngập đầu...

Bên ngoài cửa thành Phượng gia, Phượng Thiên Sách khom người, cẩn thận kiểm tra dấu vết xe ngựa trên mặt đất, hắn có thể xác định, chiếc xe này là xe tuyết lang của Nạp Lan gia tộc. Nhìn hướng đi, có lẽ đi đến tuyết lang cốc, nhưng Nạp Lan Tiêu Bạch là người không tầm thường, hắn muốn dẫn Già Lam đi, nhất định sẽ bày ra quỷ kế.

Rốt cuộc là đi con đường nào? Hắn nhìn ba ngã rẽ, bắt đầu lúng túng.

"Đại ca, đã xảy ra chuyện gì?" Ở phía sau lưng hắn, Phượng Thiên Tầm, Phượng Thiên Dục và Phượng Thiên Ca thúc ngực đuổi theo, đến gần mới phát hiện hắn đang ngồi chồm hổm dưới đất tìm kiếm gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro