Chương 14b (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.............................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

"Lam Trạm! Ngươi làm gì vậy!" Nguỵ Vô Tiện lên tiếng phản đối, Lam Vong Cơ hình như có bất mãn, nhưng không nói gì, lại thấy y tháo mạt ngạch, trói hai tay hắn lên đỉnh đầu.

Lại doạ cho Nguỵ Vô Tiện sợ rồi, hắn cho rằng lần này Lam Vong Cơ sẽ không trói hắn, bây giờ lại trói hắn lại, kêu lên: "Lam Trạm! Rốt cuộc ngươi có chuyện cổ quái gì vậy hả!"

Lam Vong Cơ sắc mặt trầm xuống, nói: "Không cho sờ".

Nguỵ Vô Tiện không thể hiểu được, lại nói: "Ta sờ của ta mà ngươi cũng không cho? Đạo lý gì vậy".

Lam Vong Cơ lại không trả lời hắn, cúi người xuống, gặm cắn vành tai hắn, bàn tay phủ lên tính khí hắn và xoa nắn, khiến hắn bị kích thích dữ dội hơn nữa.

Nguỵ Vô Tiện hình như hơi hiểu ra, ý Lam Vong Cơ đây là, muốn tự mình làm cho hắn ư? Trước nay hắn chưa thấy qua người nào bá đạo như vậy, tiểu cũ kỷ này, ngủ với hắn, muốn độc chiếm thân thể hắn còn chưa nói, ngay cả hắn cũng không cho chạm vào luôn?

.............................

.............................

Cảm giác kích thích đó, không ai có thể chịu nổi, Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể ngẩng cổ kêu to xin tha: "A! Đừng! Lam Trạm! Làm ta từ từ, từ từ ...A a!". Hắn ngửa cổ ra sau, chiếc cổ mảnh khảnh hiện ra ngay trước mắt, hầu kết chuyển động theo tiếng kêu khóc, Lam Vong Cơ nhìn thấy, cúi sát lại, dùng môi khẽ hôn một chút, cảm giác hầu kết kia run lên, y lại bắt đầu ngậm một chút da thịt, mút ở trong miệng.

Nói đó là nơi yếu ớt nhất cũng không quá lời, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không dám nhúc nhích, mặc cho Lam Vong Cơ cắn vào hầu kết của mình, thật lâu sau mới buông hắn ra, dấu vết để lại quá rõ ràng, làm như mới vừa lòng, lại hôn một chút.

Nguỵ Vô Tiện cảm giác y có điểm quái quái, nhưng lại không thể nói được là cái gì, gọi y một tiếng: "Lam Trạm?"

.............................

Hoa theo gió bay vào, cánh hoa hạnh màu trắng kia, tựa như ảo mộng, từng cánh từng cánh, xoay xoay trước mắt rớt xuống, đậu trên người Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ diện mạo tuấn mỹ, rất xứng với hoa, cảnh tượng rất mỹ diệu, nhưng cũng làm Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh, hiện giờ là ban ngày, hơn nữa bọn hắn không đóng cửa sổ!

"Lam Trạm! Cửa sổ! Chưa đóng cửa sổ!" Hắn vội vàng nói cho Lam Vong Cơ, tầng lầu của bọn hắn cũng không cao lắm, ban ngày ban mặt, hắn kêu la như vậy, sợ là người ta nghe hết rồi.

.............................

.............................

Lam Vong Cơ ở sau lưng hắn hành động, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện dưới thân hắn, sợi dây cột tóc màu đỏ vẫn bắt mắt như trước, đuôi ngựa buộc cao kia đã hơi lỏng ra, đong đưa theo động tác của hắn, chiếc cổ trắng nõn như ẩn như hiện, trái tim rung động, từ phía sau ôm tới, lại cắn tiếp một miếng ở bên hông cổ hắn.

.............................

Nhìn những cánh hoa bay bay trên đường phố, từng tia nắng sớm chiếu rọi, giống như cánh ve mỏng dính rơi xuống nhân gian, người đến kẻ đi trên đường, thỉnh thoảng có tiếng người cười đùa truyền vào trong tai, hắn sợ chính mình phát ra âm thanh, gây sự chú ý, nên liều mạng chịu đựng, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

"A.... Ta không muốn ở chỗ này ... Ngươi buông ta ra ... A ..."

.............................

Tuy rằng trước đây Lam Vong Cơ cũng đã từng mạnh mẽ chiếm hữu hắn, nhưng cảm giác hôm nay càng kỳ quái hơn, dường như chiếm hữu còn chưa đủ, mà giống như là muốn cố tình bắt nạt hắn, hắn thở phì phò, hỏi: "Lam Trạm! Ngươi rốt cuộc là bị sao vậy?"

Lam Vong Cơ từ sau lưng ôm hắn, chui đầu vào cổ hắn, sau một hồi lâu im lặng, mới nói: "Nguỵ Anh, ta cũng không vui".

Lập tức Nguỵ Vô Tiện không kịp phản ứng Lam Vong Cơ đang nói chuyện gì, quay đầu lại, nhìn thấy y rũ mắt, ánh mắt hơi hơi chớp động, vẻ mặt có điểm vi diệu, tựa hồ là, có biểu hiện hơi giận dỗi. Nguỵ Vô Tiện trước nay chưa từng thấy Lam Vong Cơ như vậy, nhìn thấy thật là quá đáng yêu, thế nên quên mất tình cảnh hiện giờ của mình.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện không nhịn được, cười ha hả thật to.

Phía ngoài cửa sổ chính là đường phố cách đó không xa, tiếng cười quá mức vang dội, dẫn đến có người ngẩng đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy một lớp giấy cửa sổ.

May mà Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt, lập tức đóng cửa sổ lại, ôm người lăn xuống sàn nhà. Nguỵ Vô Tiện vẫn còn cười, cười đến mức cả người run rẩy, hậu huyệt thít lấy thứ kia của Lam Vong Cơ, thít chặt từng đợt, làm như cảm giác được thứ đó cũng run lên hai ba cái, Nguỵ Vô Tiện khó khăn lắm mới ngừng cười được, vặn vẹo mông, nói: "Lam Trạm, đổi tư thế đi, ta muốn nói chuyện với ngươi".

.............................

Lam Vong Cơ không muốn trả lời hắn, lại cắn vào bên hông cổ hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện "ui" một tiếng, kêu to: "Đau!". Thấy phản ứng này của y, hẳn là còn nguyên nhân khác, nghĩ lại một chút, lại nói: "Chẳng lẽ ngươi còn không vui khi ta nói chuyện với người khác? Ta thân thiết với người khác, ta cười với người khác?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi có ý né tránh, Nguỵ Vô Tiện lại đi tìm tai của y, quả nhiên đỏ lên, thấy bộ dạng này đại khái là đoán đúng rồi. Nguỵ Vô Tiện rất kinh ngạc, tiểu cũ kỷ này khá là nhỏ mọn nha!!!!

Hắn thốt lên: "Giận cũng không thể bắt nạt người ta nha, ngươi ..."

Không cho hắn có cơ hội nói tiếp, Lam Vong Cơ ngồi dậy, bế Nguỵ Vô Tiện ném lên giường, Nguỵ Vô Tiện vẫn muốn phản đối: "Ngươi còn không cho người ta nói, a! A!"

.............................

Thầm nghĩ tiểu cũ kỷ này thật là hư quá, chính mình giận dỗi không chịu nói còn khi dễ người ta, khi dễ người ta lại còn không cho người ta nói!

.............................

Lam Vong Cơ nhìn qua, nhìn chằm chằm vào tay hắn, hắn lại nói: "Ta không chạy, ngươi dùng cái thứ thiên phú dị bẩm kia của ngươi ghim chặt ta trên giường, ta còn có thể chạy đi đâu, cởi ra đi, ta khó chịu, ha?"

Mơ hồ nhìn thấy vết đỏ bên dưới sợi mạt ngạch đang thít chặt, Lam Vong Cơ có chút đau lòng, nên cởi ra cho hắn, cầm tay hắn lên, khẽ hôn lên vết đỏ đó, hỏi: "Đau?"

Hành động nhỏ tri kỷ này, khiến người ta cảm thấy thật là dịu dàng, Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, câu cổ y xuống, hôn lên, tìm kiếm sự an ủi của y. Lam Vong Cơ biết hắn thích hôn vào những lúc thế này, siết chặt người vào lòng, hôn hắn thật sâu.

Nguỵ Vô Tiện nằm xoài trong lòng ngực y, mềm nhũn như không có xương cốt, thoải mái rên rỉ mềm mại nũng nịu, khiến trái tim người nghe phải run rẩy, Lam Vong Cơ xoa nắn cánh mông đầy thịt sờ thật thích kia, khiến hắn phối hợp với động tác của y, lắc lư đong đưa thắt lưng.

.............................

.............................

Lam Vong Cơ cúi người xuống, nói bên tai hắn: "Phải giải mê hương, nếu không sẽ nguy hiểm".

"Ngươi lừa quỷ à!" Nguỵ Vô Tiện lại kêu to lên: "Ta trúng mê hương, ngươi ra sức như vậy làm gì hả! A! A! ... Chậm, chậm một chút ... ưm..."

.............................

Lam Vong Cơ ôm hắn, để hắn thở dốc trong vòng tay, hỏi hắn: "Còn ổn?"

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, nói: "Chắc là đã hết tác dụng".

Cắn vào vành tai hắn, Lam Vong Cơ lại hỏi một câu: "Vậy ngươi nói cho ta biết, tối hôm qua vì sao nổi giận?"

Vấn đề này mà còn phải hỏi ư? Đương nhiên là vì gã đầu diều hâu kia muốn chạm vào Lam Vong Cơ, nên hắn mới nổi giận đó. Tiểu cũ kỷ rõ ràng có nói qua không muốn tiếp xúc với người khác, vậy thì làm thế nào có thể bị tên quỷ háo sắc xấu xí kia chạm vào chứ.

Nhưng lời này đã tới miệng, không biết vì sao, khi hắn bị đôi mắt nhạt màu trong suốt của Lam Vong Cơ nhìn, thì lời này không nói ra được nữa, rõ ràng là một việc rất đơn giản, nhưng hắn chợt cảm thấy một hồi ngượng ngùng.

Ánh mắt hắn tránh đi, nói: "Ta mệt rồi".

Hắn thật sự không mở miệng được, bởi vì như vậy, hình như là đang nói, ngoại trừ hắn ra, người khác mà đụng vào tiểu cũ kỷ, thì hắn giống như là không vui. Hơn nữa điều đáng sợ chính là, tự hắn thật sự nếm trải điều này!

Có lẽ là vì mệt mỏi nên mới nảy ra ý nghĩ quái dị này, người phóng khoáng như Nguỵ Vô Tiện, quyết định cứ ngủ một giấc đã rồi nói tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro