Chương 24 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi khi Lam Vong Cơ nói lời cự tuyệt hắn, Nguỵ Vô Tiện liền biết, tiểu cũ kỷ này đã quyết tâm.

Bị ánh mắt cực kỳ nóng bỏng kia nhìn trực diện, Nguỵ Vô Tiện lập tức cảm thấy hai chân mình mềm nhũn ra, Lam Vong Cơ hôn hắn, đè hắn lên trên mặt bàn, giữ đầu hắn không cho nhúc nhích, sau đó càn quấy cướp đoạt khoang miệng hắn.

.........................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

Cổ và gáy đều bị ướt do nước bọt tràn ra từ khoé miệng, Lam Vong Cơ cắn vào môi dưới của hắn rồi buông hắn ra, nhẹ nhàng liếm láp dọc theo thái dương, xuống đến bên hông cổ rồi cắn một cái, để lại dấu răng rõ ràng ở đó.

"Á!" Nguỵ Vô Tiện bị đau, kêu lên một tiếng, nhưng Lam Vong Cơ hoàn toàn phớt lờ hắn, cắn vào cổ hắn không rời, không ngờ rằng ngay từ đầu y đã hung tợn như vậy, sợ là muốn làm hắn ngay trên cái bàn này. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện liền hơi hoảng sợ, hắn giơ tay, đẩy Lam Vong Cơ ra một chút, Lam Vong Cơ không ngờ hắn đột nhiên chống đối, vừa bị đẩy ra, Nguỵ Vô Tiện lại cho y một cước, nhanh nhẹn xoay người, rời khỏi bàn muốn chạy.

Lam Vong Cơ thân thủ cũng cực kỳ tốt, nhanh chóng phản ứng đuổi theo bắt hắn lại, kéo tay hắn ôm vào trong lòng, Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo giãy giụa, qua lại mấy chiêu, lực tay của Lam Vong Cơ rất khoẻ, Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không thoát được, trong lúc hạ chân xuống thì sơ ý, kéo theo Lam Vong Cơ cùng ngã xuống đất.

Lam Vong Cơ rất cẩn thận, bọc kín người trong vòng tay, ôm lấy hắn từ sau lưng, để hắn không bị té đập ra đất, nhưng cũng sẵn tiện, giam chặt khiến hắn không thể nhúc nhích gì được. Khẽ hôn lên phía sau tai hắn, giọng nói hơi khàn khàn mang theo chút nguy hiểm, hỏi hắn: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Không...." giọng nói đó nghe gợi cảm cực kỳ, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy trong lòng lại ngứa ngáy đến phát hoảng, nói: "Không, ta chỉ muốn đổi địa điểm, cái bàn đó không thoải mái".

Lam Vong Cơ liếm lỗ tai hắn, lại dán sát vào nói: "Vậy ngươi muốn làm ở đâu?"

Câu hỏi này là dành cho Nguỵ Vô Tiện, hắn vừa rồi hoảng hốt nên phản kháng, cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lam Vong Cơ nhất định là phải làm, vậy thì ở đâu cũng như nhau thôi, sẽ không buông tha hắn.

.........................

.........................

Nguỵ Vô Tiện còn tưởng y đã từ bỏ câu hỏi này rồi, cái câu hỏi khiến người ta cảm thấy xấu hổ không chịu nổi này, kêu hắn phải trả lời sao đây, Nguỵ Vô Tiện nói: "Tuỳ ngươi đi, nhưng tốt với ta một chút, ngày mai dậy không nổi ngươi định cõng ta trở về hay sao?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Ta cõng ngươi".

Câu trả lời này chọc cho Nguỵ Vô Tiện bật cười. "Ái chà, Lam nhị ca ca này thật xấu quá, ngươi lập tức không chọn đối tốt với ta một chút".

"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ gọi hắn, nói: "Ta không muốn lại ép buộc ngươi".

Không hiểu ý của y lắm, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Bỗng nhiên lại nói cái gì vậy?"

Lam Vong Cơ siết tay chặt hơn một chút, chặt đến mức Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hơi bị ép lại, sau đó nghe y nói, "Nguỵ Anh, lần đầu tiên, thực xin lỗi".

Nguỵ Vô Tiện nghe được lời này cảm thấy không vui, bắt đầu vặn vẹo cơ thể, dứt khoát phải tìm khoảng trống, lật người lại, đưa tay lên ôm cổ y, nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh băng ngàn năm không đổi kia của Lam Vong Cơ, xuất hiện vẻ buồn rầu, trong ánh mắt cũng hiện lên tia đau xót, Nguỵ Vô Tiện nói tiếp. "Ngươi nói lung tung gì vậy, ngươi hối hận đã lựa chọn ta?"

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, "Ta hối hận đã làm ngươi bị thương".

Nguỵ Vô Tiện ôm sát cổ y, hôn lên, hai chân không an phận quấn quýt cùng với Lam Vong Cơ, hạ thể dán sát vào nhau, vẫn luôn cọ cọ vào đùi của người ta. Cũng cảm nhận vật ấy của hắn vừa nóng rực, vừa cứng ngắc, cũng không khá hơn Lam Vong Cơ là mấy, Nguỵ Vô Tiện hôn y, sau đó thoáng lùi ra xa một chút, vừa thở hổn hển vừa nói với y: "Không cho phép xin lỗi".

Tay sờ loạn lên người của người ta, cởi áo của người ta, hơi thở nóng rực phun ra giữa hai người, "Lam Trạm, ta không muốn nghe lời xin lỗi một chút nào, giữa chúng ta không có một sai lầm nào cả".

Lột quần áo của Lam Vong Cơ ra, cắn một cái lên lồng ngực trắng nõn, sau đó duỗi tay sờ xuống hạ thể của y, Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc chịu không nổi, lên tiếng cảnh cáo: "Nguỵ Anh! Đừng nghịch".

Liếm liếm đôi môi ướt át kia, Nguỵ Vô Tiện cười: "Ta không nghịch nha, ta nghiêm túc". Dứt lời, cọ càng hăng say hơn, lại nói: "Ngươi muốn làm ở đâu? Trên bàn, trên giường? Hay là trên mặt đất, nếu không thì trên bệ cửa sổ đi, ở đâu ta cũng theo ngươi".

.........................

.........................

Rời khỏi sự khống chế của đôi môi mỏng kia, âm thanh phát ra chỉ còn lại tiếng rên rỉ khe khẽ, Lam Vong Cơ gặm cắn dọc theo khuôn ngực hắn, để lại những dấu vết mới trên làn da hoàn hảo, một lần nữa bao phủ lên những những dấu vết cũ. Lam Vong Cơ luôn có ham muốn điên cuồng muốn cắn hắn, làm cho hắn loang lổ dấu vết, làm cho hắn vết thẹo chồng chất, làm cho hắn không còn dám mặc quần áo lung tung để lộ ra khe hở khiến người ta nhìn thấy.

Lam Vong Cơ vùi đầu vào ngực hắn, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mạt ngạch trắng tinh kia, nhẹ nhàng phất qua da hắn, làm trong lòng hắn ngứa ngáy không thôi, trái tim xao động, đưa tay tháo mạt ngạch xuống. Lam Vong Cơ chợt cảm thấy trên trán lỏng ra, cả người đều sửng sốt, đã thấy Nguỵ Vô Tiện đem mạt ngạch quấn vào tay, cong mắt lên cười với y và nói: "Lam nhị công tử hôm nay không trói ta?"

Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện lấp lánh như sao trời, Nguỵ Vô Tiện cười, là đóng một dấu ấn vào tim, một nụ cười nở ra, làm tâm trí bay bổng, chôn sâu tận trong tim, thật sự cảm thấy mọi thứ về hắn đều tốt đẹp.

Nắm lấy bàn tay đó, cùng hắn mười ngón giao nhau, mạt ngạch quấn quanh đôi tay, Lam Vong Cơ kéo lên môi hôn một chút. Sau đó ánh mắt kiên định và thận trọng nói với hắn: "Nguỵ Anh, ta xác định, chính là ngươi".

Đây không phải là thông báo, mà là hứa hẹn, là hứa hẹn cả đời của Lam Vong Cơ đối với đạo lữ.

Lập tức khiến cho Nguỵ Vô Tiện đỏ bừng cả khuôn mặt, gò má nóng bỏng đến mức chính hắn cũng cảm thấy không ổn, đôi mắt sáng ngời kia chuyển động, hắn khẽ hé mở đôi môi đỏ, gọi một tiếng: "Lam Trạm, ngươi lại đây một chút".

Lam Vong Cơ ngoan ngoãn nghe lời, cúi người xuống, Nguỵ Vô Tiện liền dùng cánh tay còn lại, kéo đầu y xuống, dán môi mình lên khoá lại, đi tìm chiếc lưỡi bá đạo kia, gợi lên dục vọng của y, để Lam Vong Cơ xâm chiếm khoang miệng của hắn, hôn hắn thật sâu.

.........................

.........................

Lam Vong Cơ hôn hắn một cái, hỏi: "Ngươi muốn ở chỗ nào?"

Cảm giác trống rỗng kia ập vào lòng, không thể không để ý, tâm trạng Nguỵ Vô Tiện chợt có chút phức tạp không giải thích được. Hắn là nam nhân, mỗi lần đều bị Lam Vong Cơ đè dưới thân, nói rằng hoàn toàn không quan tâm, thì không có khả năng, nhưng lần nào cũng ma xui quỷ khiến sao đó hắn đều dường như nguyện ý, hiện giờ hắn còn không muốn rời khỏi Lam Vong Cơ như vậy, bỗng nhiên hắn nhận ra, Lam Vong Cơ quan trọng đối với hắn như thế nào. Quan trọng đến mức hắn thật sự bằng lòng mở rộng hai chân để mặc cho y chiếm hữu mọi thứ, nếu đổi là người khác, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, trên đời sẽ không có Lam Vong Cơ thứ hai.

"Nguỵ Anh?" thấy hắn ngây người ở đó, Lam Vong Cơ gọi hắn một tiếng.

"Hả? À" Nguỵ Vô Tiện hoàn hồn, trên mặt thật sự đỏ đến mức nhỏ máu, Lam Vong Cơ sờ lên, lại nói: "Mặt đỏ quá".

Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng hốt, nói: "Làm, làm chuyện này sao có thể không đỏ, ta, ta nóng".

Để chứng minh lời nói của mình, hắn cởi bỏ lớp áo cuối cùng còn treo trên người, đương nhiên chỉ có hắn biết, việc đỏ mặt này không phải là phản ứng động tình, mà là trái tim rung động á.

"Đến giường làm đi." Tự mình cũng cảm thấy mình đang chột dạ, Nguỵ Vô Tiện không dám nhìn vào mặt Lam Vong Cơ, lăn sang bên cạnh, rồi leo lên giường. Hắn thất thần, chân lại mềm nhũn do bị làm nãy giờ, định đứng dậy, nhưng lại bị vướng chân ngã ngay mép giường.

Trong lòng thầm chửi bậy một câu, Lam Vong Cơ đã tới ở phía sau, ôm người vào lòng, giữ chặt ở mép giường, giọng nói hình như có chút bất mãn: "Chạy cái gì?"

Hôm nay đây là lần thứ hai hắn có hành động giống như chạy trốn thế này, Lam Vong Cơ đối với chuyện này bất mãn, nhưng vẫn nhịn xuống, hôn cổ hắn, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi không muốn làm?"

Lam Vong Cơ sợ chính mình nhịn không được, lại cưỡng ép hắn, cho nên hết lần này đến lần khác hỏi hắn, y cũng không biết nên làm như thế nào, y chỉ muốn đối xử thật tốt với Nguỵ Vô Tiện, tốt một chút, rồi tốt hơn một chút nữa.

Nguỵ Vô Tiện ý thức được tâm tình của mình, rung động kia ở trong lòng không ngừng được, khó có thể bình tĩnh lại, cũng ngại ngùng nhìn vào mặt Lam Vong Cơ. Nhưng hắn cũng không phải không muốn làm, nói đúng ra là trong lòng muốn làm, muốn Lam Vong Cơ tiến vào, lấp đầy cái cảm giác trống rỗng kia, nghĩ tới là chịu không được.

.........................

.........................

Thầm nghĩ ổn cái rắm. Nhưng không nói ra, hôm nay tác phong Lam Vong Cơ đã thay đổi khác xưa, hết lần này đến lần khác hỏi han hắn, lắng nghe ý kiến của hắn, giọng nói kia trầm trầm, dễ nghe muốn chết, nghe vào tai gợi cảm cực kỳ.

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại trừng mắt nhìn y một cái. Cặp mắt hoa đào kia lúng liếng đưa tình, vốn chẳng hề có tính uy hiếp, thậm chí thoạt nhìn còn rất là dễ thương, Lam Vong Cơ lại hôn lên mắt hắn, hàng lông mi dài rưng rưng ướt đẫm, liên tục chớp chớp, nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi, ngay cả những nơi nhỏ này, đều khiến Lam Vong Cơ yêu không chịu được, lại thấp giọng "Hử?" một tiếng.

Lúc đó nghi ngờ tiểu cũ kỷ này cố ý, biết hắn cũng muốn làm, chỉ là thích hỏi như vậy, cần phải hỏi cho đến khi người ta thừa nhận mới thôi.

.........................

Cảm giác được hơi thở Lam Vong Cơ đều gấp gáp lên, trong lòng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hơi có chút đắc ý, không phải lúc nào hắn cũng ở thế bất lợi, vì thế hắn cong khoé miệng và chớp mắt, hơi thở ấm áp phà trên mặt, hắn nói: "Hôm nay ta sẽ cùng người đến cuối cùng, tuỳ thuộc vào thể lực của Lam nhị công tử có chịu nổi hay không".

Đương nhiên sau đó hắn liền biết, vì nhất thời nhanh miệng, mà không thèm suy nghĩ, vẫn là chính mình ăn khổ. Nguỵ Vô Tiện ở mép giường mệt đến nỗi mơ mơ màng màng, cuối cùng còn không quên đòi Lam Vong Cơ hôn một cái, sau đó ngủ thiếp đi trong vòng tay người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro