Chương 31a (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không tới nơi này, Lam Vong Cơ có thể nhịn được, dù sao cũng còn phải trừ tuý, không nỡ làm cho Nguỵ Vô Tiện quá mệt mỏi nên sáng nay cũng làm qua loa rồi buông tha hắn. Nhưng các cô nương ở đây vây quanh Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện lại cứ mở miệng là kêu tỷ tỷ đến ngọt, cười lại thân thiết như thế, Lam Vong Cơ thấy không vui.

Mát xa cho Nguỵ Vô Tiện, sờ soạng người hắn lâu như vậy, Nguỵ Vô Tiện mềm giọng kêu rên, Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc càng lúc càng bốc lửa cũng là bình thường.

......................

......................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

Lam Vong Cơ buông mông hắn ra, để hắn trở mình, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt khao khát của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cười một chút, đưa hộp sắt kia cho y, hỏi y: "Chúng ta nên thử một lần không?".

Lam Vong Cơ hơi hơi thở dài, cầm lấy thứ đó, ném xuống đất, Nguỵ Vô Tiện còn định đi nhặt, nói: "Tại sao ném chứ?"

Lam Vong Cơ giữ cổ tay hắn lại, đặt trên môi hôn một chút, nói: "Không cần".

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đó của y, Nguỵ Vô Tiện cười ha ha lên, "Ta biết ngươi không cần, Lam nhị công tử của chúng ta mạnh mẽ như vậy, cần gì thứ này kia chứ". Dừng một chút, lại nói: "Nhưng đây là thứ tốt, lát nữa chúng ta lấy để dành đi".

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, nói nhỏ bên tai y: "Hoặc là khi nào rảnh rỗi, có thể thử xem sao".

......................

Hắn tất nhiên sợ là với sự hung bạo của Lam Vong Cơ thì chút nữa hắn chẳng thể nào nhúc nhích nổi, nhưng phản ứng của cơ thể lại rất thành thật, bị Lam Vong Cơ sờ tới cọ lui như vậy, đương nhiên hắn cũng bị đốt lửa lên. Hơn nữa hành động hữu ý vô tình cầu hoan của Lam Vong Cơ, cùng với sự lãnh đạm khi đối với những cô nương khi nãy, hiện giờ ánh mắt nhìn mình lại vô cùng nhiệt tình như thế, đều khiến Nguỵ Vô Tiện không muốn cự tuyệt.

......................

......................

Có Nguỵ Vô Tiện ở đây, Lam Vong Cơ không cần hộp sắt đó, chỉ một vài phản ứng nhỏ của Nguỵ Vô Tiện, cũng có thể khiến Lam Vong Cơ thần hồn điên đảo, cần gì tác dụng của thuốc thôi tình nào khác.

Lam Vong Cơ khẽ thở hổn hển, cúi người xuống, dán lên môi Nguỵ Vô Tiện hôn vài cái, trầm giọng gọi hắn: "Nguỵ Anh, Nguỵ Anh".

......................

......................

Hô hấp Lam Vong Cơ đều ngừng lại, Nguỵ Vô Tiện đang trêu chọc người ta mà không biết, còn ở đó cười, "Đã nói bình thường ngươi cứ để ta làm mà, ta học cách còn làm cho ngươi chứ".

......................

......................

"Ai muốn ngươi cõng! Mẹ kiếp ta không cần mặt mũi nữa hay sao!" Nguỵ Vô Tiện đau đến mức chịu không nổi, nhịn không được mắng một câu.

Đây là nơi hắn lớn lên, có người thân, bạn bè của hắn, nếu để Lam Vong Cơ cõng hắn trở về, không biết còn tưởng hắn đi săn đêm bị thương thành ra như vậy, suy yếu đến mức như thế, thì hắn tình nguyện đâm đầu đi chết.

Lông mày Lam Vong Cơ nhíu lại, nói: "Không thể chửi bậy".

......................

......................

Cảm giác tê tê dại dại bắt đầu xâm chiếm, ngay cả trái tim cũng không thoát khỏi cảm giác này, nhưng Nguỵ Vô Tiện đâu có dễ dàng chịu thua, vẫn phải tiếp tục nói điều quan trọng: "Không chỉ ban ngày tuyên dâm, ngươi còn cưỡng ép ta, ô .. a ..!" Lại bị Lam Vong Cơ im lặng đỉnh liên tiếp vài nhát, xương cốt Nguỵ Vô Tiện mềm hết cả ra, ưm ưm a a gọi loạn lên, thở hổn hển một hơi, sau khi thở đều được một chút, lại nói: "Ngươi nói ngươi có phải hỏng rồi hay không, làm chuyện xấu còn không cho ta nói". Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Không có".

"Không có vậy ngươi có dám làm chậm một chút, để ta tiếp tục nói hay không". Lam Vong Cơ lo lắng cho hắn, tốc độ chậm lại, dần dần cảm giác đau đớn rút đi, Nguỵ Vô Tiện cũng bị đỉnh một trận tạo ra khoái cảm, bất giác phối hợp với động tác của Lam Vong Cơ. Ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, đòi được hôn hết cái này đến cái khác.

Sờ lên vành tai đã nóng lên kia, thấy gương mặt vẫn không hề thay dổi gì, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng cười lên.

Lam Vong Cơ người này rất kỳ lạ, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện lúc tương liên chặt chẽ biết y có chút thở gấp và hít thở không thông ra, ngay cả lúc dưới thân làm việc này, cũng hoàn toàn không nhìn ra biến đổi gì trên gương mặt kia.

Cho nên Nguỵ Vô Tiện đặc biệt thích tháo mạt ngạch của y, nhìn dáng vẻ không bị ràng buộc của y, nhìn vầng trán vì động tình mà rịn ra lớp mồ hôi mỏng. Quấn mạt ngạch quanh cổ tay, Nguỵ Vô Tiện cong khoé miệng mỉm cười, mở miệng vẫn không chịu buông tha cho người ta, lại nói: "Ha ha, Lam nhị công tử không cần gấp, đợi ta trở về Cô Tô, xem kỹ coi ngươi phạm vào bao nhiêu điều cấm, rồi méc với Lam lão tiên sinh, để ông phạt người cho đàng hoàng".

......................

Có lẽ Nguỵ Vô Tiện nói đúng, Lam Vong Cơ chính là không ngăn được cơn xúc động kia, nên mới cưỡng ép hắn, xâm chiếm hắn, thích nhìn thấy hắn đỏ mặt kêu to, thích nghe hắn khóc lóc xin tha. Nguỵ Vô Tiện bị y đè nặng, làm cùng một tư thế trong thời gian dài, thân thể đã tê rần, lại nghe Lam Vong Cơ ghé sát vào tai hắn, nói: "Ta chịu phạt".

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện biết thôi rồi, giờ mới nhận ra hậu quả của việc nói hươu nói vượn, chính là không cần đến thắt lưng và cúc hoa của mình nữa.

......................

......................

Lam Vong Cơ nói: "Không lấy ra, ngươi sẽ khó chịu".

"Ưm...." Nguỵ Vô Tiện rên lên một tiếng, cào lên cánh tay Lam Vong Cơ mấy cái, hình như hơi bất mãn, nói: "Ta ngủ một chút, ngươi nhớ kêu ta dậy, không thể ăn cơm trễ, nếu không Ngu phu nhân sẽ mắng chửi". Lam Vong Cơ nghe được lời này trên mặt lộ ra một chút vẻ phức tạp, nhưng Nguỵ Vô Tiện sau khi nói xong đã mơ mơ màng màng ngủ mất, không nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro