Chương 42b (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mi tâm của Lam Vong Cơ nhíu chặt lại thành hình chữ xuyên (川), Nguỵ Vô Tiện cười ha ha một tràng, "Lam Trạm, chúng ta thật ngốc khi ở cùng nhau". Nói xong, lại tiếp tục hôn lên cái chữ xuyên đó. Tay Lam Vong Cơ vẫn luôn rong chơi ở vùng eo và bụng của hắn, nhưng không có cảm giác chạm vào rõ ràng, sợ cọ một hồi lại toé lửa, nhưng Nguỵ Vô Tiện cứ vô tình hữu ý đụng vào chỗ giữa hai chân y, đôi môi đỏ mọng đó khiến người ta có chút nóng người, cứ liên tục hôn lên gương mặt y mà châm lửa.

"Nguỵ Anh, đừng quậy nữa". Lam Vong Cơ lại lên tiếng ngăn cản hắn.

Nguỵ Vô Tiện dán lên môi y, hỏi y: "Vì sao vậy? Lam nhị công tử cứng đến không chịu nổi ư?" Hắn ở trên người của người ta cọ tới cọ lui, muốn không nổi lên phản ứng cũng khó, nhưng Lam Vong Cơ nói: "Ngươi, còn chưa khoẻ". Bọn hắn lần trước chơi quá mức, hậu huyệt của Nguỵ Vô Tiện bị thao đến mức sưng đỏ phát đau, Lam Vong Cơ đau lòng, xức thuốc cho hắn mấy hôm nay, y lại nói: "Ta xức thuốc cho ngươi".

Nguỵ Vô Tiện hiếm khi nghiêm túc nghe lời đứng dậy, Lam Vong Cơ lấy dược cao, đi đến mép giường đợi hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện không theo qua, hắn đi đến một hộc tủ và kéo ra, lục lục tìm tìm trong đó, lấy ra một cuốn sách, lật lật vài trang, vứt đi, lại lấy ra một cuốn khác, liên tiếp vứt ra vài cuốn. Lam Vong Cơ không biết hắn muốn làm gì, liếc nhìn mấy cuốn sách nằm dưới đất, mới phát hiện bìa sách đều là những hình vẽ khó coi, đây là những cuốn sách mà trước đây Nguỵ Vô Tiện đã nói tới, bộ sưu tập Xuân cung đồ của hắn.

Người này, kêu hắn tới xức thuốc, thế nhưng đột nhiên không hiểu sao hắn lại chạy đi xem Xuân cung đồ, Lam Vong Cơ hoàn toàn không nói nên lời, gọi hắn: "Nguỵ Anh, xức thuốc".

........................

........................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, hầu kết nhúc nhích, sau đó mở miệng ra, "Đều nuốt rồi, hết rồi". Vẫn còn dính một chút trên vành môi, hắn lại đưa đầu lưỡi ra liếm sạch, Lam Vong Cơ bị hắn làm cho đến mức không thể nói rõ ràng được: "Hồ nháo, không, không thể nuốt".

Nguỵ Vô Tiện vòng tay qua cổ y, đưa mắt ra hiệu về phía mấy cuốn sách trên mặt đất, nói: "Có thể nuốt, trên sách viết".

Lam Vong Cơ người này bình thường thích nhất là nói cái gì cũng lấy ra từ trong sách, Nguỵ Vô Tiện ghi thù vụ này, bắt bí y, nhìn thấy Lam Vong Cơ tay chân hơi luống cuống, nhiệt độ trên cổ y càng lúc càng tăng, quá là cao hứng, đu lên người y, "Ha ha ha ha ha ha ha ha", bắt đầu cười một trận thật to.

Nguỵ Vô Tiện chắc đại khái không biết hiện giờ hắn trông như thế nào, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp in bóng ngọn nến, lấp lánh ánh nước sáng ngời, khuôn mặt đó vì động tình, mà phơn phớt hồng, ngay cả đầu mũi tinh xảo cũng phơn phớt hồng rất dễ thương, đôi môi đỏ hồng cong lên cười đển rung rung, câu lấy hồn người ta. Tiếng cười đó sảng khoái êm tai, gõ vào trái tim, từng đợt từng đợt, trực tiếp khiến người ta hạ vũ khí đầu hàng.

Trong lòng vui vẻ, Nguỵ Vô Tiện chỉ lo cười hết ga, hoàn toàn không phát hiện tín hiệu nguy hiểm.

.............................

.............................

Vân Mộng không như ở Cô Tô, ở Cô Tô, Lam Vong Cơ có thể làm hắn đến mức không thể xuống giường, sẽ nuông chiều hắn, để mặc hắn ngủ và nghỉ ngơi, tại Vân Mộng, mỗi ngày Nguỵ Vô Tiện đều có nhiều hoạt động, cho dù hắn mệt đến đâu đi nữa, chỉ cần đám sư đệ đến đề nghị, là hắn cũng sẽ cố gắng ngồi dậy tham gia cùng. Lam Vong Cơ không nỡ nhìn thấy hắn như thế, cho nên ở Vân Mộng, luôn luôn phải kềm chế hơn, mấy hôm trước chơi trên cái tủ thấp, liên tục mấy ngày sau không dám chạm vào hắn, muốn hắn nghỉ ngơi cho thật khoẻ, nhưng cái người này cứ muốn thách thức sức chịu đựng của người khác.

.............................

Hơi thở hắn gấp gáp, phải há miệng để thở, giọng run run hỏi y: "Lam Trạm, ngươi không phải là, không muốn làm hay sao .... Á ...."

.............................

.............................

Nhỏ mọn, lại thêm lần nữa chứng minh tiểu cũ kỷ thực sự là nhỏ mọn, sự nhỏ mọn khiến người ta kinh ngạc.

.............................

Lam Vong Cơ đưa tay sờ bụng hắn, nhẹ nhàng xoa xoa cho hắn, đâu ngờ thế này mang lại càng nhiều kích thích hơn, giọng nói mềm mại của Nguỵ Vô Tiện cứ kêu la không ngừng.

.............................

.............................

Hắn cũng chỉ gọi như thế trong vô thức, cả người Lam Vong Cơ cứng đờ ngay tại chỗ, Nguỵ Vô Tiện cũng sửng sốt, lại cảm thấy nhiệt độ dưới tay đột ngột tăng lên, ngẩng đầu lên, thấy cổ Lam Vong Cơ đỏ bừng.

Dừng lại một hồi thật lâu, Lam Vong Cơ mới thốt ra được một câu: "Gọi, gọi sớm rồi". Dừng một chút, lại nói: "Còn chưa thành thân".

Nguỵ Vô Tiện đảm bảo, nếu hắn không bị Lam Vong Cơ ôm làm tại đây, thì hiện giờ hắn nhất định sẽ lăn ra đất cười một trận, trong lòng thầm nói tiểu cũ kỷ là một đại bảo bối dễ thương nhất trần gian á!

Nhưng hắn cứ cố tình nói: "Ồ, ngươi cũng biết là gọi sớm, vậy Lam nhị công tử hiện giờ đang làm gì". Nói xong, mông vặn vẹo trên người y, rồi tự mình chuyển động, tiếp tục nói: "Chúng ta còn chưa thành thân, mà mấy tháng qua ngươi làm ta mấy lần, ngươi đếm được không?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên, đều không dám nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện trong lòng khoái chí, lại nói: "Lúc ta xem cuốn sách kia, viết cách gọi này ta thấy thích, hay là Nhị ca ca không muốn ta gọi như thế?"

Nói xong giơ tay vén mái tóc mướt mồ hôi bên thái dương của y, vén hết ra phía sau tai, lộ ra vành tai đỏ bừng, sờ vào, thấy nóng hổi, Nguỵ Vô Tiện mãn nguyện cười không ngớt. Lam Vong Cơ, im lặng hồi lâu, mắt lại loé sáng lên, nhưng gật gật đầu, nói: "Muốn".

Lúc này, cũng không biết là vành tai đỏ bừng của người nọ nóng hơn, hay khuôn mặt đỏ bừng của người nọ nóng hơn, tiếng tim đập trong lồng ngực dán chặt đó là không thể dừng lại, thình thịch vang lên điên cuồng.

***

Trong bữa ăn tối cuối cùng tại Vân Mộng, coi như là tiễn biệt Nguỵ Vô Tiện, Giang Phong Miên vẫn như cũ nói đơn giản vài câu, ông thường có cơ hội đến Cô Tô, cũng không phải là không thể gặp lại, cho nên cũng không nói nhiều, con trẻ tự có đường đi của riêng mình. Giang Yếm Ly lột rất nhiều hạt sen đưa cho hắn, cũng không nỡ để hắn đi, kéo hắn lại tiếp tục nói chuyện, trong bữa ăn tối Ngu Tử Diên cũng hiếm khi không nói lời nào, hoặc là Nguỵ Vô Tiện sắp rời đi, nên tâm trạng bà ấy trở nên tốt hơn.

Bữa uống rượu của đám sư đệ, lần lượt từng đứa lôi kéo hắn gào thét khóc lóc, cho đến khi cả đám đều mệt mỏi gục xuống, Nguỵ Vô Tiện mới nhẹ nhõm một chút. Hắn không thích người ta khóc lóc kể lể, vì vậy đều không muốn mấy người này đưa tiễn, vì vậy khi hắn rời đi vào ngày hôm sau, chỉ có Giang Trừng tiễn hắn.

Giang Trừng sẽ không khóc lóc, Nguỵ Vô Tiện rất tán thưởng hắn như thế này.

Thu dọn đồ đạc xong đi ra khỏi phòng, Giang Trừng đã đợi bọn hắn trong sân từ sớm, Giang Trừng nhìn nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Nguỵ Vô Tiện, ta có lời muốn nói với ngươi".

Vì thế Lam Vong Cơ đi trước một đoạn, cách xa một chút đứng đợi bọn họ, nhưng không cách quá xa. Giang Trừng thấy vậy cũng nghẹn lời, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm như thế, chỉ sợ Nguỵ Vô Tiện chạy không thoát nổi.

"Nguỵ Vô Tiện, ngươi ..." Giang Trừng do dự mở miệng.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi sao vậy? Ngập ngừng ấp úng không giống ngươi chút nào, có rắm thì mau thả".

Giang Trừng bị nói khích, tính khí đó của hắn liền nổi lên, nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi thật sự muốn đi cùng Lam Vong Cơ? Ngươi có thể suy nghĩ kỹ, bây giờ đi rồi thực sự sẽ không có chỗ để hồi hôn nữa, nếu như sau này, có thay đổi gì khác thì sao?"

Nguỵ Vô Tiện cũng phát bực, nói: "Ngươi nói gì vậy? Lam Trạm không phải là loại người đó".

"Nguỵ Vô Tiện, ta đang nói tới ngươi". Giang Trừng cũng cực kỳ nghiêm túc nói với hắn: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi mới mười lăm tuổi, cho nên tương lai còn dài, ngươi xác định là Lam Vong Cơ sao?"

Đúng á, mới mười lăm tuổi, thực sự tuổi tác còn quá nhỏ, thế sự vô thường, cuộc sống không thể đoán trước, đạo lý này Nguỵ Vô Tiện cũng chưa biết được. Nhưng Nguỵ Vô Tiện mà, trời sinh là một người dũng cảm, chỉ cần Lam Vong Cơ ở bên cạnh, kêu hắn đi cùng với y, thì hắn sẽ dám đi cùng y.

Nguỵ Vô Tiện cũng hiếm khi nghiêm túc nói với Giang Trừng: "Nhưng mà Giang Trừng, ta thích y, ta rất thích y".

Cũng không phải là kiểu người vờ vờ vịt vịt, thích thì sẽ thể hiện là thích, thừa nhận thì đã sao, hắn cũng không quan tâm đến cách nhìn của người khác. Sau đó Nguỵ Vô Tiện lại giống như mọi khi, khoé miệng cong lên, khuôn mặt tươi cười tràn đầy đắc ý.

Giang Trừng trợn to mắt trừng hắn, nói: "Cút".

Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, làm mặt quỷ với hắn, chạy tới chỗ Lam Vong Cơ, nhào lên, "Lam Trạm, đợi lâu không".

Lam Vong Cơ đón được hắn, hỏi hắn: "Nói xong rồi?"

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, cười nói: "Với người không có đối tượng như Giang Trừng thì có gì để nói, hắn có hiểu đâu".

Giang Trừng trực tiếp hét lên: "Nguỵ Vô Tiện!!! Ngươi lại đây cho ta!! Xem ta có đánh ngươi không!! A a a a a a a!! Ở bên ngoài ngươi đừng có ôm ôm ấp ấp, tém tém một chút!!!"

Nguỵ Vô Tiện còn lâu mới để ý đến Giang Trừng, hắn cười híp mắt kéo Lam Vong Cơ đi, hắn tin chắc, bất kể tương lai của hắn là những ngày thế nào, nhưng những ngày ở cùng với tiểu cũ kỷ, sẽ đều là những ngày vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro