Chương 19: "Không."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"200 triệu chứ có ít gì đâu! Đứa nào lấy thì nhận đi, rồi bọn này sẽ coi như không có gì." Một thanh niên lớp 11G lên tiếng.

Thực ra tôi chẳng muốn làm lớn chuyện này đến thế, nghĩ lại hồi đầu năm khi tôi chưa thân với Minh Nhật thì Ánh Dương cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. "Đợi nốt hôm nay đi, đứa nào lấy thì tối nhắn tin thú nhận cho Ánh Dương."

Thảo vội vàng lên tiếng, nó không đồng tình với ý kiến của tôi. "Khiếp mày! Mày là người bị hại mà mày còn giúp nó. Nhỡ có lần hai thì tính sao? Cứ điều tra tiếp đi, học sinh Da Vinci mà lại lấy tiền nhiều đến vậy không khác nào đang công khai  bêu rếu trường cả.”

Tôi im như thóc khi thấy Thảo nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người. Một lúc sau tôi nói: "Còn nhỡ nó biết ăn năn thì làm sao? Cho nó một cơ hội cũng được mà. Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại."

Ánh Dương đang co rúm người lại trước mắt tôi, trán nó lấm tấm mồ hôi, mắt không dám nhìn thẳng. Tôi chỉ có thể giúp nó được đến đây, nếu chứ một mực đòi giữ thể diện cho nó thì có khi mọi người sẽ nghĩ tôi là đồng phạm cũng nên.

"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Một bạn nữ cùng khối nhìn Ánh Dương lên tiếng, tình thế đang lật ngược nhanh chóng mặt, bạn ấy buông lời mỉa mai: "Kẻ ác thường tồn tại song song với mấy người tốt mà. Có khi lại là người mà chúng mày không ngờ đến."

"Cam thì hỏng rồi, trường chưa sửa nữa. Thôi lần một nó cũng sợ rồi, ai ngu mà lấy lần hai đâu." Người duy nhất có chúng ý kiến với tôi nói.

"Nó không lấy của mình thì nó lấy của người. Diệt cỏ phải diệt tận gốc chứ!" Thảo là người tức giận nhất, nó liên tục nói ra những câu đánh đòn tâm lý người lấy tiền.

“Mấy đứa trông căng thẳng thế? Có chuyện gì cho hóng chung với nào.” Minh Nhật tươi cười bước vào, tay đưa bánh mì cho tôi. "Không ăn hết liệu hồn với tao."

Tôi lắc đầu nghiêm trọng nhìn nó.

“Gì?” Minh Nhật nhìn tôi, nó hỏi: “Không thích ăn bánh mì á?”

"Đừng có rải thính nữa thằng Nhật kia. Mất 200 triệu rồi." Thảo bước vội đến nói: "Có đứa đổ tội cho Nguyệt. Bây giờ đang tìm bằng chứng." Thảo ngồi bệt xuống đất vò đầu bứt tóc vì xót, nó là một trong những thành viên đóng góp công sức nhiều nhất.

Phải nhìn mới thấy được sự nhiệt tình của Thảo. Nó leo lên từng tầng, vào từng lớp, nói đi nói lại đến khàn cả cổ mới mang về cho CLB được 1/6 số tiền đó. Mà giờ có đứa lại nhẫn tâm lấy mất, chúng nó sẽ làm thế nào để ủng hộ cho những bạn trẻ vùng cao đây? Ăn nói thế nào với những người đóng góp?

Minh Nhật quay sang nhìn tôi, tôi vội bảo: "Mày đừng có nghi ngờ tao, tao một nùi chứng cứ ngoại phạm.”

Minh Nhật đảo mắt qua Ánh Dương, rồi lại nhìn về phía tôi, tôi gật đầu, trong thâm tâm không ngừng khẩn cầu nó hãy hiểu ý mình.

"Cái 200 triệu đấy tao lấy mà." Minh Nhật quay người lại nhìn Dương.

Thảo bất ngờ hét lớn. “Mày nói gì đấy? Bộ học nhiều quá hóa rồ à?”

Tôi trợn mắt, miệng không ngậm được nhìn Minh Nhật. Tôi đoán không chỉ mình tôi mới có biểu cảm như vậy.

"Mà cái Dương cũng hay thật! Tiền để ở CLB mà không chịu mang về, làm thế này mất tình đoàn kết anh em." Minh Nhật cười khổ.

“Chuyện là thế nào vậy?” Thảo hỏi.

“Hôm qua tao thấy nó để quên nên cầm hộ thôi, không ngờ anh em lại đến sớm hơn tao. Thôi được rồi! Có gì đâu nhỉ, mình hoan hỉ nhé.” Minh Nhật nhoẻn miệng cười. "Tao mới bảo bố góp cho quỹ của anh em mình thêm 300 triệu nữa cho tròn nửa tỷ mà mặt ai cũng căng thẳng thế? Vui lên nào! Trưa nay ăn lẩu không? Tao bao."

Minh Nhật nói xong, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua cảm giác khó chịu bực tức khi nãy mọi người bỗng cười nói vui vẻ vì chuẩn bị được đi ăn miễn phí.

"Thằng hâm! Mày không nói sớm sớm tí được à? Còn bày đặt đi mua bánh mì cho gái." Một bạn nam đến quàng mạnh tay vào cổ của Minh Nhật.

"Xin lỗi được chưa?" Nhật nói tiếp: "Nhưng anh đây đền bù cho các chú rồi còn gì! Chọn địa chỉ đi rồi trưa nay anh mang mấy đứa đi ăn."

Mọi người rủ nhau về lớp, ngay sau đó Minh Nhật nói tôi xuống trước rồi tí nữa nó sẽ xuống sau.Tôi đồng ý và chào nó, nhưng tôi lại phát hiện mình quên đồ nên quyết định vòng trở lại lấy.

"Mày giúp tao đấy à?" Tôi nghe thấy giọng nói của Dương từ trong phòng CLB, sau đó tôi quyết định dừng chân lại im lặng lắng nghe.

"Tao biết là mày mà! Tao đã nói với mày rồi còn gì... đừng có động đến Ánh Nguyệt. Mày không biết nghe à?" Minh Nhật nghiêng đầu nhìn Ánh Dương đang ngồi gần chỗ báo tường.

"Ai mà biết được là bọn mày lại đăm đăm vào giúp tao. Tao không nghĩ bọn mày thánh thiện đến cái mức đấy." Ánh Dương nhoẻn miệng cười.

Ánh Dương chậm rãi kéo cái túi vải tôi dùng để đựng màu vẽ, bút chì và cọ đến chân nó. Dương lôi ra từ trong cái túi đó ra một đống tiền rồi lại nhét vào cặp của mình. Tôi chừng mắt dõi theo, bây giờ tôi mới biết đây không phải là một kế hoạch thiếu chuyên nghiệp, nó đã ném sẵn một cục tiền vào dụng cụ vẽ của tôi chữ không đơn giản chỉ là đổ tôi bằng mồm.

“Mày điên thật rồi." Khuôn mặt Minh Nhật trở nên khó coi, nhăn nhúm lại, nó tỏ ra kì thị thấy rõ.

Nhưng nhìn vào hướng tích cực thì lại khác, Ánh Dương đã quyết định không nói rằng phải lục lại đồ đạc, nếu không mọi chuyện sẽ còn xa hơn thế này, mọi nghi ngờ sẽ đổ về phía tôi cho đu có bao nhiêu chứng cứ ngoại phạm. Vậy là trong giây phút nó có thể cứu bản thân mình ra khỏi sự nghi ngờ của mọi người nó quyết định giữ im lặng và không làm theo kế hoạch nó đã vạch ra từ đâu.

“Mày điên rồi Ánh Dương ạ." Minh Nhật ngỡ ngàng, tay đưa lên day trán. “Mày định làm hại đến một đứa con gái không liên quan gì luôn đó hả?”

"Tao chuẩn bị điên vì mày rồi đây.” Ánh Dương không nhịn được nấc lên thành tiếng. “Sao bọn mày không nói cho bọn nó. Thà cứ chửi tao đi còn hơn, đằng này bọn mày lại nói đỡ cho tao."

"Vì trước đây tao có lỗi với mày." Minh Nhật nói thêm: “Cho dù có cố gắng thế nào tao cũng cảm thấy bản thân mình có lỗi nên tao quyết định không vạch mặt mày. Còn Ánh Nguyệt, nó giúp mày hoàn toàn là vì lòng tốt Dương ạ. Mày đang hại một người mà sẵn sàng giúp mày dù mày có ý đồ xấu với nó đấy? Mày có thấy mày tồi tệ không?”

"Nguyệt! Mày vào đây đi." Ánh Dương nhìn ra cửa, nó gọi tôi vào.

Tôi sững người, sau đó cũng quyết định bước vào. Minh Nhật nhìn tôi thở dài, chắc có lẽ nó không ngờ tôi đã nghe được mọi chuyện.

“Ánh Dương! Tao quyết định giúp mày không phải vì lòng tốt như lời Minh Nhật nói.” Tôi trả lời thêm: “Tao mà nói là mày lấy thì có khác nào vạch áo cho người xem lưng không? Cái CLB này sẽ như nào nếu chuyện này được lan ra ngoài. Chắc chắn sẽ bị hủy vào năm sau và nhiều người không được giúp nữa, ảnh hưởng uy tín của thầy Vũ và trường mình. Từ mai đừng hành động như vậy nữa, đừng đánh mất bản thân mình, tao biết mày là người tốt mà.

“Nói chung, coi như tao quỳ gối van nài mày. Tao thật sự xin lỗi về những chuyện mình đã làm với mày trong quá khứ, tao không biết phải chuộc tội thế nào nữa. Nhưng hãy sống cho tương lai và khiến nó mở ra đi, tao sẽ biết ơn mày cả đời vì điều đó.” Minh Nhật khuyên chân thành.

"Tao muốn hỏi mày một câu cuối cùng." Ánh Dương quay ra nhìn tôi nhưng lại đặt câu hỏi cho Minh Nhật.

“Hỏi đi."

Ánh Dương chần chừ một lúc. "Nếu Ánh Nguyệt không xuất hiện, tao có cơ hội được bên mày không?"

“Không.”

Tôi chỉ biết im lặng đứng nhìn cả hai.

Một lúc sau Minh Nhật nói: "Tao chẳng thể biết làm cách nào mới bù lại tổn thương tao gây ra cho mày.  Tao làm mọi cách rồi, nhưng bên mày thì không thể. Tao không thích mày! Mày nghe thấy không?" Minh Nhật khẳng định lại. "Nếu mày muốn từ không thích thành ghét thì cứ tiếp tục đi. Lúc đó tao sẽ không nhịn được và thật sự không bao giờ xuất hiện trước mặt mày nữa đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro