Ngoại truyện 1- Thanh Trúc: Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Góc nhìn Thanh Trúc)

Tôi không phải là một người thân thiện lắm, thế nên tôi sẽ không bao giờ mở đầu câu chuyện của mình bằng một lời chào. Nếu đang tìm một người lịch sự, thì tất nhiên đó chẳng phải là tôi. Còn nếu muốn nghe về một cuộc đời bình thường, thì có thể ở lại cũng được.

Trước hết là nói về cái tên nhỉ? Mười tám năm trước bố tôi có chuyến đi du lịch tham quan rừng trúc Púng Luông, mẹ có kể hôm đó trời rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ len lỏi qua những hàng trúc cao chót vót như muốn với lên đến tận mây xanh. Bố vô tình gặp mẹ ở đó và lập tức bị thu hút bởi người phụ nữ trước mặt mình, mẹ tôi hội tụ đủ bốn yếu tố công, dung, ngôn, hạnh mà bất kể một gia đình nào cũng luôn mong có một cố con dâu như thế.

Sau một thời gian tìm hiểu ngắn ngủi bố tôi và mẹ chính thức hẹn hò. Mẹ du học Anh mới về nước, đen đủi thế nào lại dính phải bố, sau sáu tháng mẹ tá hỏa khi biết mình mang bầu. Bố tôi có trách nhiệm nên quyết định hỏi cưới mẹ. Mẹ sinh ra tôi và em trai tôi vào cuối năm đó, rất nhanh Thanh Trúc được chọn làm tên tôi vì hai người này gặp nhau ở rừng trúc Púng Luông, em trai tôi được bố đặt cho cái tên Minh Nhật vì hôm bố mẹ gặp nhau là một ngày nắng rất rực rỡ, bố mong nó luôn thông minh, tỏa sáng.

Chẳng mấy chốc cuộc hôn nhân chóng vánh này đã đổ vỡ vì cả hai không hợp nhau. Bố mẹ tôi quyết định đặt bút ký vào tờ giấy ly hôn khi mà tôi và em chưa bước những bước đầu đời.

Tôi được mẹ gửi vào Sài Gòn ở với ông bà ngoại.

Thời gian đó là khoảng thời gian hình thành lên tình yêu với âm nhạc . Lần đầu tiên tôi nghe bài "Spring" của Antoni Vivaldi tôi đã ngỡ như cả mùa xuân hiện ra trước mặt. Tôi tò mò về những nốt nhạc và cứ thế con bé Thanh Trúc lớn lên trong những bản nhạc giao hưởng, các bản opera. Tôi chẳng thể nào quên được cái cảm giác được mẹ tặng cho một cái đàn piano của hãng Steinway & Sons, tôi không tài nào ngủ được trong đêm đó và sáng hôm sau phải ngắm nghía nó mấy lần vì sợ ai sẽ lấy mất của mình.

Lớn lên một chút tôi bắt đầu dành thời gian cho việc học đàn, khi tôi dần dần thành thạo piano, tôi dần hướng đến các dụng cụ khác. Tôi nhận thấy mình có năng khiếu trong những việc này và tiếp tục theo đuổi đam mê, sau đó đến lớp ba tôi đã chơi thành thạo piano và ba loại nhạc cụ khác.

Bố cũng ủng hộ tôi và ông là người khuyên mẹ nên cho tôi đi học thanh nhạc. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe về em trai mình, bố bảo Minh Nhật là thằng bé thông minh, học giỏi, rất có năng khiếu lãnh đạo và dám làm những việc không ai làm. Dù cho không nhớ lần cuối gặp em mình là từ khi nào nhưng tôi thật sự cũng rất tự hào về nó.

Nhưng ông trời không cho ai tất cả thằng Nhật nó giỏi nhưng nó không đẹp trai, người nó cao mà gầy nhom, theo lời kể của nhiều người thì em tôi được miêu tả là giống que củi. Tóc nó như thể là úp tô lên rồi cắt theo đúng nghĩa đen, răng thì sún gần hết có lẽ là hậu quả của việc ăn đồ ngọt quá nhiều. Bởi thế nên tôi càng thương cho nó hơn, tôi thông cảm và hiểu lý do vì sao nó không bao giờ vào Sài Gòn thăm tôi, chắc nó rất ngại vì mặt mình không được đẹp.

Tôi chỉ muốn nói với Minh Nhật rằng: "Không sao cả! Nếu mình chưa đẹp thì mai lấy tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn bây giờ cứ tập trung học hành chăm chỉ đi đã."

Tôi được mua vở, rồi cặp sách mới để đến trung tâm dạy thanh nhạc. Vấn đề bây giờ mới thực sự bị xuất hiện, tôi mắc chứng sợ đám đông. Thời gian dài ở nhà tiếp xúc với cây piano và vùi đầu vào những nốt nhạc khiến tôi chẳng thể tiếp xúc hay dám nói chuyện được với ai, trong lớp tôi cũng chẳng có bạn bè. Không phải vì các bạn không chơi với tôi mà do tôi tự cô lập chính mình.

Tôi không dám hỏi về điều mình thắc mắc với giáo viên thanh nhạc và rồi tôi càng ngày càng mắc nhiều các chứng bệnh tâm lý. Tôi đã mất khoảng ba năm dằng dẵng mới khỏi hẳn, lúc này tôi lên cấp hai và tiếp xúc với nhiều bạn bè hơn, tôi có cảm giác nó không quá tệ như trước đây mình tưởng tượng, tôi thầm cảm ơn mẹ và bố vì đã kiên trì dạy dỗ và đưa tôi đi điều trị.

Khi tiếp xúc với nhiều người, tôi càng biết thêm nhiều thứ về bản thân mình. Tôi cảm thấy mình thích một bạn nữ trong lớp và phát hiện ra mình là người đồng tính luyến ái cách đó một khoảng thời gian không lâu, tôi nhận ra mình khác biệt, tôi bối rối và tự trách móc bản thân vì mình lại thích người cùng giới tính.

"Đồ lập dị, thứ lạc loài, con bệnh hoạn." Những câu từ liên tục xuất hiện trong đầu tôi hàng đêm. Tôi không thể nào ngăn được dòng suy nghĩ đó và thể hiện nó ra trong tiếng đàn của mình, khoảng thời gian đó những nốt nhạc tôi đàn ra đều vội vàng, nó rượt đuổi nhau, chống chất lên nhau không còn ung dung được như ban đầu.

Sau đó một thời gian bố phát hiện khi vô tình đọc những trang nhật ký của tôi khi nó rơi ra bên ngoài. Tôi thừa nhận với bố, đã sẵn sàng bị nằm xuống giường và chuẩn bị tinh thần bị ăn một trận đòn. Trái với sự sợ hãi của tôi, bố lại cười và an ủi, ông bảo rằng đúng là xu hướng của tôi có chút khác biệt nhưng nó không lập dị và chẳng đáng bị bài trừ.

"Sao con lại sợ? Đến bố mẹ còn không có quyền ngăn cản con thích ai thì việc gì con phải để tâm đến lời nói của mọi người. Nếu ai đay nghiến con vì chuyện này thì những người đó mới là người có vấn đề chứ không phải con." Bố tôi hiền từ nói.

Tôi gật gật đầu và ngồi nghe bố kể chuyện cả buổi chiều. Bố kể tôi nghe rằng dạo này Minh Nhật cũng đang trong thời kỳ khủng hoảng, mặt thằng nhỏ hóp hết lại do phải niềng răng, nó cứ khóc sụt sịt mỗi đêm do bố tôi không dám đưa đồ ngọt cho nó ăn nữa.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Tôi đỗ cấp ba và bắt đầu lo lắng dần cho tương lai của mình. Sau thời gian dài tìm hiểu, tôi để ý đại học Sân Khấu Điện Ảnh ở Hà Nội. Tôi là dần mường tượng bắt đầu đặt bút phác thảo những gì mình cần làm trong tương lai và chắc chắn hơn về việc mình sẽ xây dựng sự nghiệp ở ngoài miền Bắc.

Gần đây em trai tôi nó dựt được nhiều giải thưởng quá nên thành ra con chị gái như tôi bị áp lực, giải quốc gia, quốc tế nó đều có đủ.

Nghe nói Minh Nhật muốn trở thành sinh viên xuất sắc nhất của VinUniversity nên nó cũng nỗ lực lắm. Minh Nhật được cái rất tự giác, học ra học, chơi ra chơi. Biết rõ bản thân mình muốn gì nên luôn cật lực để đạt được mục tiêu, nếu mọi việc không đi theo hướng nó vạch ra thì nó sẽ cay cú và đôi khi là mất bình tĩnh. Bố từng nhận xét Minh Nhật là một thằng khá lì lợm, có suy nghĩ nhưng đôi khi lại không kiểm soát được hành vi của mình.

Thằng này có vai trò khá lớn trong việc trưởng thành của tôi, cũng nhờ nó mà tôi có cơ hội được học nhạc. Mẹ bảo là thằng nhỏ này khuyến khích bố cho tôi đi học nghệ thuật. Bởi nhà chưa có ai vào Vbiz nên nó muốn tôi trở thành lứa đầu tiên.

Vài năm sau tôi quyết định chuyển về Hà Nội để tập trung theo đuổi ước mơ trở thành một nghệ sĩ của mình.

"Cái này mà là cái nhà?" Tôi ngỡ ngàng khi thấy nhà của bố. "Người Hà Nội thích xây nhà kiểu này hả mẹ?"

"Đặc trưng riêng đó, người trẻ tuổi thế nào thì mẹ không biết nhưng tầm tuổi bố thì thích nhà sơn màu sáng, mạ vàng kiểu lâu đài thế này." Mẹ ân cần đáp lại.

Lúc đó bố từ trong nhà bước ra, tôi nhảy ra xe ôm bố và ba người bước vào. Khi đi vào tôi càng cảm thấy ngợp hơn nữa, từ bàn ghế, quạt trần, đèn chùm, bình hoa,... Tất cả đều là tông vàng, mang hơi thở hoàng gia xưa, tạo cảm giác như vua chúa khi bước chân vào.

"Bố bảo bố kinh doanh nhỏ mà ạ?" Tôi nghi ngờ hỏi. "Sao xây được cái nhà lớn thế?"

Bố tôi mỉm cười. "Tiền tích góp cả đời tiết kiệm lại mới có đó con."

"Bố có chắc là tiền tích góp không vậy? Con thấy ảnh của Minh Nhật chụp trong cái nhà này khi mới bé tẹo kìa." Tôi chỉ vào tấm ảnh được treo trên tường. "Lúc con ở Sài Gòn bố bảo bố sống ở một cái nhà ba tầng thôi mà."

"Nhà này đúng ba tầng mà con." Bố đáp. "Bố có nói sai đâu nhỉ?"

"Ba tầng, một hầm để xe nhưng nó có 4 mặt tiền ạ." Tôi đáp.

"Nhưng cái đó đâu quan trọng phải không? Con nên vui vẻ vì gia đình mình chuẩn bị gặp nhau đông đủ thì hơn. Minh Nhật sắp chuẩn bị về rồi. Hai mẹ con dắt nhau vào phòng ăn đợi đi nhé."

Bố lại tiếp tục gạt tôi. Bố bảo đợi Minh Nhật một tí nhưng gần một tiếng đồng hồ sau thì lẩn thẩn về. Thành thật thì ban đầu hai đứa không nói chuyện và tỏ ra khá xa cách với nhau, nhưng tôi quyết tâm phải thân hơn với nó nên đã tìm cách hỏi han.

Không uổng phí công sức, Minh Nhật đã mở lòng và chia sẻ với tôi nhiều hơn. Tôi thật sự ấn tượng với Ánh Nguyệt, crush của em trai mình. Thậm chí đã làm quen được với con bé và trao đổi số điện thoại với nhau. Mong rằng thời gian ở Hà Nội sắp tới, tôi sẽ có thêm được bạn và gặt hái được nhiều cơ hội hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro