Chương 25 : Chọn ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nhìn ra bầu trời phủ một lớp mưa trắng xóa , trận nóng tháng bảy vừa qua , bão lớn không đợi thôn dân chuẩn bị trước , đã ngay lập tức ập đến. Cây cối trong vườn vì mấy ngày liên tiếp hứng chịu mấy đợt gió quật nên đã trở lên vặn vẹo , lung lay , lá xanh cũng rụng xuống rợp kín cả một góc sân , bão năm nay lớn như vậy , mấy cây cảnh Vương a cha thích thì phải xử lý sao đây?
Y bước vào phòng ngủ , Vương Nhất Bác vừa phải đến trường , quây lại một số phòng lớp bị dột nên có lẽ đang vô cùng mệt mỏi. Đầu tháng bảy , nóng đến cháy da, đối phương cũng phải cho học sinh nghỉ học. Sau khi lũ trẻ nghỉ , thôn bọn họ vừa vặn gặp bão lớn. Hai ngày gần đây còn dội thêm cả mưa đá , vụ hè cũng bị tan tành hết cả rồi. Y ngồi lại bên giường , đưa tay nhéo nhéo cái má của người đang say ngủ , thiếu gia dạo gần đây vô cùng bận rộn , vừa nghỉ hè xong đã phải chạy ra đồng giúp người ta nghĩ cách thu lại số hoa màu còn sót. Tay chân hắn nhìn sơ qua một cái là thấy ngay vết thương lớn nhỏ , Tiêu Chiến đau lòng , nhẹ nhàng xoa bóp giúp hắn.

Vừa mới động vào da thịt của đối phương đã thấy thật thô ráp , bắp thịt cũng vô cùng cứng cáp, nói hắn là đại hán tử trong mắt các ca nhi khác quả thật không sai. Tiêu thố thố nhìn hắn thật chăm chú , bỗng chốc trong lòng nảy sinh ý nghĩ hẹp hòi , muốn gói hắn lại , không để ai nhìn thấy nữa. Hán tử của y , chỉ có thể để mình y ngắm mà thôi. Ngồi được một lúc , hài tử trong bụng lại bắt đầu quậy phá , Tiêu Chiến đỡ lấy eo , tự đấm bóp , xem như đang chiếu cố tốt cho mình. Bụng lớn cứ chốc chốc lại có dấu hiệu nặng đến nỗi trụy xuống thấp , đúng là chỉ có Vương a sao nói đúng , càng đến ngày dự sinh thì hài tử càng nghịch ngợm , náo động hơn. Y nhìn bàn chân nhỏ in hằn trên da bụng mình , khẽ cười , có lẽ trong đây là một tiểu hán tử vô cùng khỏe mạnh , mắt , mũi , miệng , đến cả tính cách đều sẽ giống Vương Nhất Bác. Một bảo bối mềm mềm , trắng trắng ai ai nhìn cũng sẽ thương. Tiêu Chiến mải mê suy nghĩ , sau đó liền quên luôn cảm giác trướng đau trong bụng , nửa ngồi ngắm Vương Nhất Bác đang say ngủ , sau đó mắt ngọc cũng dần khép lại , chìm vào mộng mị , là giấc mộng cùng hắn yêu đương.

Trọn đời , trọn kiếp , trọn tình , trọn nghĩa.

Tiêu Chiến bị hài tử bên trong quấy đến nỗi phải tỉnh giấc , eo lưng đều mỏi nhừ , nhìn sang bên cạnh , Vương thiếu vẫn đang ngủ say , bên ngoài vẫn là tiếng mưa lộp độp rơi xuống sân cùng âm thanh vun vút như muốn xé toang trời đất của gió lớn. Bụng lớn bỗng co rút , bên trong đau như bị thứ gì sắc nhọn cứa một nhát , cỗ nhiệt lưu nóng ấm cũng từ từ chảy ra. Y hoảng hốt đưa tay xuống kiểm tra một chút , tiết khố đều bị ướt đẫm một mảng , nguyên lai là y vừa phá thủy , muốn sinh đến nơi rồi. Tiêu Chiến lay lay Vương Nhất Bác vội , cái con người ngốc ngốc giống tiểu chu tử kia vẫn đang ngủ ngon giấc , miệng còn phát ra tiếng gay vô cùng lớn.

- A... sao thế? Ta vừa mới đi làm về , đừng nháo nha.

Vương Nhất Bác bị đánh thức , bộ dạng vô cùng đáng thương , muốn cọ cọ vào bụng y , xin ngủ tiếp mấy phút nữa. Có trời mới biết dạo gần đây hắn đã phải làm những công việc nặng nhọc gì , nào là đắp đất cho con đê cũ , ngăn lũ chảy vào thôn , nào là tu sửa , cải thiện lại trường học , còn ti tỉ thứ việc đang đợi hắn làm vào ngày mai nữa kìa. Tiêu Chiến vừa vượt qua một trận cung lui nữa , mặt mày đều nhăn nhó thành một đoàn , nhéo tai dựng hắn dậy , y còn không quên viết vào tay hắn mấy chữ , hiểu đơn giản là hài tử muốn ra đời đến nơi rồi.

- Cái gì , cái gì cơ?

Thầy Vương bị dọa sợ , nhanh chóng xốc chăn nên quan sát , đệm giường cũng bị nước ối làm ướt hết rồi. Sau vài lần bất đắc dĩ biến thành bà mụ tiếp sinh , kinh nghiệm của hắn đã tăng lên gấp đôi thậm chí gấp ba. Đối với tình cảnh này , đầu tiên tất nhiên là không nên hoảng hốt. Hắn ân cần đỡ y từ từ nằm xuống , sau đó là giải khai tiết khố kiểm tra một lúc. Sinh trình có vẻ diễn ra vô cùng nhanh , thai thủy đã phá , bên dưới cũng đã mở ra một nửa.

- Có đau lắm không?

Vương thiếu để y nằm nghiêng lại , sau đó vô cùng thuần thục xoa bóp. Tiêu Chiến lần đầu sinh hài tử , cũng thấy bụng co rút hơi đau đau nhưng quả thật vẫn còn chịu đựng được , liền hướng về phía hắn lắc lắc đầu nhỏ. Vương Nhất Bác thở dài , nói y đau thì phải cho hắn biết , đừng có lúc nào cũng im lặng như vậy , y không cho hắn biết , có khi càng làm hắn muốn tá hỏa hơn. Bây giờ nhà cửa lại không có ai , đến cả thằng nhóc Lý Tử vì mưa bão nên cũng không về lại nhà được , bên ngoài thì sấm chớp đùng đoàng , hiện tại có tên ngốc nào muốn nạp mạng thì mới đồng ý đến đây tiếp sinh cho thê tử nhà hắn.

- Đợi một chút , ta đi chuẩn bị một số đồ rồi sẽ quay lại ngay. Hai chúng ta cùng nhau đón hài tử ra đời.

Tiêu Chiến gật gật đầu , bàn tay đang nắm chặt gấu áo hắn cũng buông ra , đợi một chút , can đảm thêm một chút là ổn rồi. Thỏ nhỏ nằm trên giường , tự dưng y lại cảm thấy chăn đệm hôm nay sao mà cứng quá, thắt lưng dù được hắn cẩn thận kê thêm gối mềm nhưng vẫn vô cùng đau nhức. Bụng lớn càng ngày càng quặn thắt nhiều hơn , y hô hấp khó khăn , mắt cay cay đã trở lên phiếm đỏ từ bao giờ. Móng thỏ nắm lấy đệm chăn , chân theo quán tính cong lên muốn dùng sức đi xuống. Vương thiếu vừa đun được một chậu nước nóng , quay về đã thấy đại tổ tông chật vật đau đớn , mặt nhỏ xinh đẹp co rúm thành một đoàn cả rồi. Hắn tiến lên , ôm y vào trong lòng , Tiêu Chiến cũng ôm lấy hắn không muốn buông ra.

- Thố thố nhỏ , đừng khóc nữa , thằng nhóc này mà ra ngoài ta nhất định sẽ cùng ngươi dạy dỗ nó.

Vương Nhất Bác véo véo chóp mũi y , còn không quên lau đi mấy giọt nước mắt đọng trên khóe mi hình rẻ quạt xinh đẹp. Bảo bối của hắn ai cũng không được thương tổn mà bây giờ lại bị thằng nhóc tổ tông trong bụng ủy khuất , ra đời rồi nhóc sẽ biết tay hắn cho mà xem. Vương thiếu để y ôm lấy vai mình , ngón tay từ từ xâm nhập vào hậu huyệt khép mở , kiểm tra độ dãn của sinh môn. Tiêu Chiến run run , siết lấy áo trên lưng hắn , nơi tư mật thường ngày vô cùng nhỏ bé , lúc bọn họ làm xong y đều bị đau đến mấy ngày liền , bây giờ nghĩ đến hài tử sẽ ra bằng đường này làm y có chút sợ hãi.

Vương Nhất Bác vừa rút tay ra , đã nói hắn vừa sờ thấy đầu đứa nhỏ , phía dưới cũng đã mở đủ , chỉ cần dùng sức là nhóc con sẽ thuận lợi ra ngoài. Tiêu Chiến được hắn đặt lại giường , dưới lưng vừa được kê thêm một lớp gối nữa , hai đùi mở rộng thêm một chút đã thấy tóc máu của hài tử thập thò ở địa phương đó. Hậu huyệt nóng rát cực độ bị đầu thai nhồi đến mức sưng đỏ nhìn qua thật muốn dọa người. Vương Nhất Bác tỉ mỉ khuếch trương cấu đình thêm một vài lần nữa mới giúp y thoa thuốc mỡ lên. Cơn co thắt lại lần nữa ập đến , Tiêu Chiến vô cùng ngoan ngoãn nghe hắn nói , lúc cần dùng sức sẽ dùng sức , lúc thở ra đều cố gắng nhẹ nhàng , không để đầu hài tử thụt vào bên trong nữa.

Tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ thỉnh thoảng lại phát ra , Tiêu Chiến không nói được , cũng không kêu gào lớn được như những ca nhi sắp lâm bồn khác và đây là lần đầu tiên y cảm thấy như vậy thật là tốt. Vương Nhất Bác sẽ không phải vì y mà lo lắng thêm nữa.

Bụng dưới gồ lên rõ ràng , đầu đứa nhỏ cũng đã trồi ra một nửa , y chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp bị xé ra làm hai mảnh đến nơi rồi , nước mắt cũng từ từ chảy ra , mặt mũi đều là mồ hôi nhớp nháp.

- Đại tổ tông , cố thêm một lần nữa.

Tiêu Chiến dùng lực thúc xuống , cưỡng ép đầu thai to lớn ra ngoài , y cảm thấy nơi kia đã bị vật tròn nhỏ lấp đầy chật kín , lúc này mới dám ngả người về phía sau , không ngừng thở hổn hển. Vương Nhất Bác đỡ lấy cái đầu còn vương máu và nước ối của nhóc con , cẩn thận lau qua , mỗi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng như sợ rằng sẽ làm thương tổn bảo bảo mà Tiêu Chiến đã phải vất vả lắm mới dưỡng khỏe mạnh được.

Y mông lung nhìn hắn ,lăn qua lăn lại tận mấy canh giờ , sức lực cũng sắp cạn kiệt hết rồi , lần cuối cùng y gồng lên đẩy toàn bộ thân hình to lớn của hài tử ra ngoài , sau đó y cảm thấy hạ thể nhẹ bẫng đi , bảo bảo nhà họ cuối cùng cũng xuất thế. Vương Nhất Bác bận rộn bế đứa trẻ mới sinh đi tẩy rửa rồi dùng tá lót bọc bé con lại. Tiêu Chiến sau bao nhiêu ngày mới được nhìn thấy trân bảo mình đã mang nặng gần chín tháng , dù có mệt nhưng vô cùng hạnh phúc.

- Đại tổ tông sinh con cho ta , còn là một nhóc tì mập mạp.

Vương thiếu hôn lên trán y một cái , hình như chưa thỏa mãn lại tiếp tục hôn lên má , lên môi y. Thố thố vừa sinh xong , chỉ còn sức ôm lấy lưng hắn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Vương Nhất Bác sau một hồi ăn đậu hũ của đối phương no nên mới quyến luyến để y nằm lại giường. Hắn còn vô số việc phải động tay vào nha , phía dưới của người kia cũng cần tẩy rửa nữa. Vương thiếu tiếp tục đưa mắt liếc qua chậu nước nóng đã dùng hết , hắn khẽ bóp trán , thẫn thờ nhìn ra bầu trời vẫn đang giông bão đùng đùng , lại nghĩ nhà bếp cách đây cũng hơi xa đấy , đúng là tên tiểu tổ tông này chọn ngày ra đời quá xấu đây mà!

---------------------------------------------------------------------------------------

Thỏ nhỏ : * viết viết * , sinh con thật khổ , ta không muốn sinh thêm nữa.

Vương thiếu : Vậy , ta sinh cho ngươi là được rồi!

Thỏ nhỏ : * viết viết * ngươi sinh sẽ bị đau.

Vương thiếu : Vì ngươi ta đều có thể chịu đựng được.

Thỏ nhỏ : * viết viết * vậy thì để ta sinh cho ngươi đi , ta chịu đau giỏi hơn.

Vương thiếu : * quẩy nhạc tình nhân * , vậy bây giờ thêm một đứa không được sao?

Thỏ nhỏ :.........! Ta như thế mà lại bị một tiểu chu tử lừa!

p.s : :))) 30 chương và 3 phiên ngoại nha. Bộ này sắp sửa dài hơn cả " Luyến tích " rồi. " Luyến tích " có bốn mấy chương nhưng mỗi chương tôi viết có 800~ 1000 chữ mà bộ này mỗi chương toàn 2000 chữ , khóc lóc các thứ , mắt tôi bây giờ bảy phẩy rồi các chị ơi mà nhà có tận 6 cái hố :))). Giờ vào năm học , hoang mang không biết lấp cái nào trước. Khổ vậy~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro