Phiên ngoại 2: Náo Náo có em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân, mùa mưa, mùa bão lũ, cũng là lúc Vương a sao, Vương a cha lần đầu đưa Náo Náo về thăm quê. Náo Náo sáu năm vắng nhà có một lần thế mà có quá nhiều sự đã xảy ra rồi. Thằng nhóc vừa trở lại nhà, thúc thúc tiểu Lý Tử đã nói với nó:

-Náo Náo có em rồi!

Cái quái gì, rõ ràng đứa nhỏ nói muốn ở nhà xem a sao sinh bảo bối, ai ngờ hai cái lão gia kia lại bắt nó đi về thăm mộ tổ tiên, còn không quên răn đe rằn mặt a cha nó.

- Đứa lớn đầu đã mấy năm không về quê, lần này đứa nhỏ phải thay mặt về chứ?

Vương Nhất Bác lập tức gật đầu nguây nguậy đồng ý, hắn còn bồi thêm, Tiêu Chiến bụng lớn như vậy, phải có người ở nhà chăm sóc y chứ.

Náo Náo đuối lý, thằng bé cũng hết cách rồi.

Mùa xuân khí trời dở ương, ẩm ướt làm mấy đứa nhỏ trong xóm cảm mạo miết, thầy Vương mấy ngày nay đều chạy đi chạy lại lo cho làng xóm, chập tối ngày thứ ba hắn còn đang bắt mạch cho người ta thì thấy Lý Tử hớt hải chạy đến.

- Thiếu gia, thiếu a sao nói đau bụng. Ta đi tìm sản a sao lại không thấy.

Vương Nhất Bác vội vàng thu lại đồ nghề, kê thuốc cho bệnh nhân rồi tất tưởi ly khai. Cũng may lần này Lý Tử không có về nhà vợ để chăm y, không thì đại tổ tông nhà hắn phải làm sao đây? Nghĩ lại thấy có lỗi muốn chết, lúc sinh Náo Náo xong hắn không lỡ để y chịu đau thêm lần nào nữa, nhưng nói được không làm được, chỉ vì một đêm sơ xảy mà Tiêu Chiến rốt cuộc lại có mang.

Lúc về đến nhà cũng vừa vặn là lúc thỏ nhỏ cố gắng trở mình, thầy Vương nhanh chóng tiến lại, ôm y nằm nghiêng. Sau đó còn không quên dặn dò Lý Tử chuẩn bị vài thứ cần thiết cho việc sinh nở. Thằng nhóc thư đồng vốn là hán tử, nhìn mấy ca nhi sinh con chính là cấm kỵ nha, đừng hỏi vì sao cả, đơn giản là người của thời nay vẫn quá lạc hậu thôi.

- Ta kiểm tra một chút.

Tiêu Chiến nghe hắn nói, cái đầu nhỏ cũng ngoan ngoãn gật gật mấy cái, vòng tay ôm lấy hắn, mặt nhỏ chui vào trong ngực hắn, cảm nhận một chút hơi ấm cùng an toàn. Nói đi cũng phải nói lại, dù có ngoan ngoãn đến đâu, lúc lâm bồn mà không có tướng công bên cạnh, y nhất định sẽ bất an phát khóc.

Hậu huyệt đằng sau nóng rát đã tiếp nhận mấy đầu ngón tay của hắn, Vương thiếu nhu nhu địa phương mềm mỏng kia rồi từ từ khuếch trương nó.

- Mở bảy chỉ, lần này sinh đứa nhỏ sẽ dễ dàng hơn thôi.

Hắn xoa xoa đầu Tiêu Chiến còn ôm y vào lòng, cầu mong đứa nhỏ lần này không ngoan cố như tên nhóc Náo Náo hành hạ đại tổ tông nhà hắn cả một ngày trời mới chịu chui ra.

Lý Tử bên kia làm ăn cũng rất mau lẹ, cháo nóng đều đã nấu xong, nhóc thư đồng gõ cửa hai cái, thiếu gia đã bước ra nhận lấy cháo, còn liên tục nói nó phải chuẩn bị thêm hàng tỷ tỷ thứ gi gỉ gì gi gì đó nữa. Lý Tử toát mồ hôi lạnh, lúc nương tử nó sinh đứa nhỏ đầu đều là sản a sao chuẩn bị hết. Bây giờ thấy thiếu gia tiếp sinh cho thiếu a sao, không hiểu sao lòng nó cứ bồn chồn, không dứt.

- Ư~~

Tiêu chiến rên nhỏ, y gục mặt lên vai hắn, bắt đầu chịu đựng từng cơn gò thúc đến, hài tử nhỏ sắp ra ngoài, đại phúc tròn vo thường ngày cũng bị bé đạp cho méo mó vặn vẹo, cái bụng lớn dần dần trĩu xuống đè lên xương chậu nhỏ hẹp, cảm giác tê nhức nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Đột nhiên y run nhẹ lên, đoán chắc là thiếu gia lại cho ngón tay vào trong kiểm tra nữa rồi.

Thầy Vương kiểm tra lần thứ ba, hậu huyệt đã mở đủ còn chảy ra chất lỏng sền sệt, trong suốt nhưng nước ối vẫn chưa vỡ. Có lẽ đợi thêm một, hai canh giờ nữa là có thể sinh rồi. Tiểu thỏ quỳ trên giường, hai tay ghì chặt lấy bả vai hắn, lệ nóng từ khóe mắt cũng từ từ chảy ra, đầu óc còn sợ hãi nghĩ đến việc, nếu hôm nay hắn không về đúng lúc, thì y sẽ phải làm sao đây?

Vương Nhất Bác biết đại tổ tông nhà mình chịu nhiều ủy khuất, dạo gần đây hắn vì công việc mà không thể chăm sóc y đến nơi đến chốn, Tiêu Chiến lại đang trong thời kì nhạy cảm, nhất định vì hắn mà sẽ phát sinh một số cảm xúc không nên có.

- Hức~~

Vẫn là tiếng sịt sụt mũi nhỏ, Vương thiếu chỉ biết cười khổ, kể cho y mấy ngày nay hắn đã gặp phải những sự gì, muốn dỗ cho y vui vẻ trở lại. Tâm trạng tiểu thỏ lúc lên lúc xuống làm hắn sợ mình sẽ phát bệnh tim, trái tim vốn khỏe mạnh như vậy, mấy lần lại bị y làm cho đập nhỡ một nhịp, có lần hắn còn tưởng mình chết lầm sàng mất rồi đấy chứ.

Tiêu Chiến vẫn ôm lấy cổ hắn, không chịu buông ra, bụng lớn đột nhiên giật một cái, làm đùi non của y cũng bị rút gân đau đớn.

- Phá thủy rồi.

Vương Nhất Bác ân cần đặt y nằm xuống giường, sau đó còn xoa bóp chỗ vừa bị chuột rút cho y, cho đến tận khi cơn co rút qua đi, hắn mới mở hai chân của y về hai phía.

- Đại tổ tông, ngươi dùng sức một chút, bảo bảo liền ra ngoài rồi!

Tiêu Chiến gian nan hô hấp, theo từng cơn đau bụng sinh mà từ từ dùng sức đi xuống, bụng thai giống như một hòn đá nặng trịch, từ từ lăn xuống vách núi lại bị vật cản chặn lại không thể tiếp tục di chuyển nữa.

- Ngô~~

Tiếng kêu nhỏ vụn bật ra khỏi miệng, môi nhỏ tinh xảo cũng sớm bị cắn đến rướm máu tươi, tóc dài buông thõng mới vừa nãy được hắn cẩn thận cột lại mà bây giờ đã tán loạn, ướt đẫm mồ hồi.

Vương thiếu ở dưới vô cùng phối hợp khuếch trương cấu đình nhỏ bé rồi bôi thuốc mỡ lên nơi đó để tránh không làm cho địa phương yếu ớt kia bị rách. Tiêu Chiến dùng lực một hồi, đầu thai giống như vẫn ở nguyên một chỗ, dùng cách gì cũng không thể đè ra được. Vương thiếu vói ngón tay vào bên trong kiểm tra, đầu thai lần này xuống quá chậm, đã một canh giờ trôi qua mà hắn vẫn chưa thể sờ thấy.

Tiêu Chiến bị ngộp thở, y không ngừng thu khí, dùng sức thôi tễ hài tử ra ngoài nhưng đứa nhỏ này vẫn thủy chung không chịu xuất thế. Tiếng kêu khản đặc, trầm thấp hết lần này đến lần khác phát ra, hậu huyệt liên tục co rút, nước ối cũng chảy sắp cạn rồi, xem ra tiểu đệ đệ của Náo Náo so với nhóc còn muốn ngoan cố hơn mấy phần.

- Tiêu Chiến, bình tĩnh, không nên dùng sức nữa!

Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy cánh tay của đứa nhỏ bị ép ra ngoài, lòng lập tức nóng như lửa đốt, hài tử này đã gần đủ tháng, thế nhưng thai vị vẫn nằm ngang, nếu cứ để như vậy nhất định Tiêu Chiến sẽ không thể bình an sinh ra đứa nhỏ được.

Thỏ nhỏ thấy mặt hắn đổi sắc, tâm cũng nhộn nhạo không kém, ánh mắt nhìn hắn đến mơ hồ như muốn hỏi rằng, hài tử xảy ra chuyện rồi sao?

Vương thiếu cố gắng thu lại biểu tình, ở thời khắc như vậy, hắn không muốn làm thỏ nhỏ lo lắng hơn nữa. Vương Nhất Bác sụt sịt cánh mũi, sau đó cười cười.

- Không sao, chỉ là thai vị hơi lệch một chút, ta giúp ngươi chỉnh lại là không sao rồi.

Tiêu Chiến nghe hắn nói, trong lòng khẽ thở phào một tiếng, những gì thiếu gia nói đều đúng cả, hắn từ mấy năm trước đã không còn nói dối y nữa. Vương Nhất Bác nói y tập trung hít thở, không được phép dùng sức, y lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nghe theo lời hắn.

Hai chân trắng nõn bị hắn kéo sang hai bên, hậu huyệt sưng tấy cảm nhận rõ ràng hai bàn tay hắn đang tiến vào trong, Vương Nhất Bác vừa cảm nhận thấy bụng y co rút lại, không dám trần trừ lập tức đẩy tay đứa nhỏ vào bên trong.

Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm nhận được cơn đau như vậy, cổ họng khô khốc bất chợt gào lên một tiếng, hai mắt cũng mở to rồi ngã về giường.

- Cố gắng một chút nữa, tin ta...

Thầy Vương không ngừng an ủi, động viên tiểu thỏ nhà mình, hắn vô cùng tập trung, tìm thời điểm thích hợp để chỉnh lại vị trí cho thai nhi trong bụng y. Vương Nhất Bác không báo trước liền xoay người đứa nhỏ, Tiêu Chiến không có thời gian chuẩn bị thành ra bị cái đau bất ngờ làm cho choáng váng. Y khóc không thành tiếng, quay mặt về bên cạnh liên tục nôn khan. Vương thiếu nhẹ nhàng vỗ lưng cho y, hắn cẩn trọng dùng khăn mặt lau đi uế vật trên người người y rồi cho y nhấp một ngụm trà ấm.

Tiêu Chiến được hắn dựng dậy, lưng tựa vào đầu giường đã được hắn kê gối êm, hai chân vẫn như cũ, bị cưỡng ép mở lớn về hai bên mép giường.

- Tiêu Chiến, thanh tỉnh, dùng sức, con muốn ra ngoài rồi.

Thỏ nhỏ ghì cằm vào ngực, đệm chăn dưới thân cũng bị y bóp nát, cánh mũi nhỏ phập phồng liên tục hít khí, tạo lực ép hài tử to lớn bên trong ra ngoài. Đầu óc y đã có phần mơ hồ, chỉ còn cảm giác đau bụng là rõ ràng cảm thụ nhất.

- Ư~~

Tiếng rên rỉ khản đặc nhỏ dần, đau bụng sinh đã kéo dài từ buổi trưa đến tờ mờ sáng mà không dứt, nó gần như đã rút cạn sức lực của y rồi. Thần trí bỗng hoảng loạn, nghĩ rằng mình sẽ không có khả năng sinh hạ hài tử này.

- Không sao, ta thấy đỉnh đầu bảo bảo rồi, rất nhanh, ngươi xem nó sắp đi ra rồi.

Vương Nhất Bác biết y muốn nghỉ ngơi nhưng nhóc con này thức sự không đợi nổi nữa rồi. Nước ối cũng đã chảy cạn, bây giờ chỉ có thể phụ thuộc vào sức lực của Tiêu Chiến thôi.

- Hô~~

Tiếng hô hấp mỏng manh, nặng nề như mang vô vàn nỗi đau lại tiếp tục vang lên, đầu thai cứng rắn ma sát ở sản khẩu làm nơi đó có phần ngứa ngáy đến không chịu nổi. Tiêu chiến hết lần này đến lần khác thôi thúc xuống, đẩy hài tử ra ngoài, sau mấy lần dùng sức cuối cùng y cũng cảm nhận thấy một vật tròn vo cắm lại hậu huyệt, không thụt vào trong nữa.

- Đầu đi ra rồi rồi~

Vương Nhất Bác đỡ y quỳ xuống để hài tử có thể dễ dàng xuất thế hơn. Tiểu thỏ dùng hai tay đỡ lấy đầu thai ướt máu, y còn cảm nhận rõ tay chân nó vẫn còn đang ở trong bụng y quờ quạo, đấm đá. Tiêu Chiến thu khí một hồi, cuối cùng gục vào lòng Vương Nhất Bác, đệ đệ của Náo Náo rốt cuộc cũng oa oa khóc tiếng đầu tiên.

Náo Náo vừa nghe Tiểu thúc thúc Lý Tử kể xong chuyện, thằng nhóc lập tức toát cả mồ hô lạnh, chạy đến ôm a sao vào trong lòng.

- A sao, Náo Náo thương ngươi nhất~

Sau đó còn không quên tự nhủ, khi nào lớn lên nhất định sẽ chiếu cố a sao mình thật tốt~~~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro