Chương XV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đầu hạ, hoa cỏ sặc sỡ đã tàn, chỉ còn sắc lá đậm nhạt đua chen. Thời tiết bắt đầu oi ả, nhưng về chiều tối, khí trời vẫn vương vất lạnh.

Sở Huyên đứng tựa thành cầu, ngắm bóng trăng loang theo sóng, lẩm bẩm: "Vừa đón xuân tới, lại tiễn xuân đi. Chốn cung đình tranh giành đấu đá với nhau bao giờ mới dứt haizz." Xuân qua xuân lại, nàng vào cung đã được hơn một năm rồi.

Hồi kỳ tuyển tú nữ, Sở Huyên những tưởng Hoàng thượng sẽ đích thân chọn lựa, nhưng không phải. Đầu tiên, người có địa vị cao nhất trong hậu cung bấy giờ là Hoàng hậu Cao Dung và vài hoàng phi tôn quý khác cùng xem xét soạn ra một danh sách thích hợp đệ lên. Sở Huyên duyệt xong, phê chuẩn rồi mới tiến hành chọn lọc. Chính ở vòng phê chuẩn này, không ngờ Sở Huyên lại là người bị loại.

Về sau, khi nương nương các cung chọn nữ quan, lại có hai bà không hẹn mà cùng chấm Sở Huyên. Một bà là Miêu Quý Phi, mẹ đẻ của Thuần vương gia và Nhã Anh công chúa, bà còn lại là Dương Thục Phi mẹ đẻ của Kỳ vương gia và Đa Lạc công chúa. Thái giám lo việc tuyển tú nữ cảm thấy khó xử, đành trình lên Miêu Quý Phi. Quý phi ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng sắp xếp để Sở Huyên làm nữ quan lo việc hầu trà cho phi tần trong hậu cung.

Trà nước, nhìn qua tưởng rất đơn giản, nhưng đã là việc liên quan đến các phi tần trong hậu cung thì đơn giản đến đâu cũng thành phức tạp vì chốn hậu cung tranh đấu hiểm ác lỡ có làm phật lòng bên nào chết sẽ rất khó coi. Sở Huyên vốn biết thưởng trà là một nghệ thuật, nhưng không thể ngờ lại nhiều quy tắc đến thế. Nàng phải học từ đầu, từng điều một, cách phân biệt lá trà, đánh giá nước hãm, kiểm soát nhiệt độ, chọn lựa ấm chén, phương pháp thử độc, tư thế rót trà, dáng điệu bưng trà, và phải ghi nhớ cả những sở thích đặc biệt của các phi tần, tuyệt đối không được phép phạm phải một chút sai lầm nào. Học mất ba tháng liền, thầy dạy mới gật đầu ưng ý.

Một mặt, việc Sở Huyên đến cung Hoàng hậu có vẻ hơi kỳ lạ, bởi vậy thái giám cung nữ từ nhỏ đến lớn đều không muốn làm mất lòng nàng, cư xử với nàng rất thân thiện; mặt khác, bản thân Sở Huyên cũng hết sức cẩn trọng lời nói việc làm, thái độ lại khiêm nhường hòa nhã, chẳng bao lâu đã được mọi người xung quanh đón nhận. Đến năm nay, Sở Huyên đã đứng đầu một nhóm mười hai cung nữ lo việc trà nước và sinh hoạt hằng ngày cho tất cả các cung.

Nhớ lại hơn một năm vừa qua, Sở Huyên bất giác thở dài với bóng trăng dưới nước rồi quay mình chậm chạp đi về phòng. Mai còn phải trực nữa!

oOo

Sở Huyên đang ở chái sảnh, chỉ dẫn Thu Cúc và Thu Hương chọn trà thì tiểu thái giám Thuận Tử rảo chân đi vào, cúi chào qua quýt rồi hấp tấp nói:

- Dương Thục phi nương nương có chỉ sai cô nương đến cung Thu Bồn hầu dâng trà nước.

Sở Huyên ngạc nhiên:

- Nương nương cho gọi ta đến cung người dâng hầu trà nước sao hay còn chuyện gì khác ?

Thuận Tử lắc đầu đáp:

- Nô tài không biết, chỉ nghe nương nương dặn qua đây kêu người qua đó dâng trà nước.

Nghe vậy, Sở Huyên gật đầu:

- Được rồi, ta biết rồi đợi ta lấy chút trà bạch quả mà nương nương thích mang qua đó pha cho người.

Thuận Tử chào vội rồi chạy biến đi. Nhược Hi quay lại bảo Thu Hương Thu Cúc:

- Các tỷ nghe cả chưa? Giờ chúng ta đến cung Thu Bồn hầu trà nước cho Dương Thục phi, tránh để nương nương chờ lâu lại trách phạt, chúng ta cũng nhanh chân lên thôi.

Hai người liền vâng dạ.

Sở Huyên thầm nghĩ, Dương Thục phi trước nay không kêu ta đến hầu trà nước, hôm nay lại kêu ta đến ắt hẳn là có chuyện gì đó. Mà bà ta lại là người Hoàng thương ân sủng, lại là người mưu mô nhất nhì chốn hậu cung, ta vẫn là nên dè trừng tránh đắc tội với bà ta thì tốt hơn.

Nghĩ tới đây Sở Huyên không khỏi thở dài, vì cô đã quá quen với chuyện tranh đấu trong cung. Đến cung Thu Bồn trước cánh cửa lối vào cung điện Sở Huyên hít một hơi thật sâu:

- Hít một hơi thật dài để lấy lại phong độ nào.

Bên ngoài chợt vang tiếng xin yết kiến, biết Sở Huyên đã đứng ngoài cửa cung điện, Dương Thục phi liền bảo tiểu Thuận Tử ra dẫn đường cho Sở Huyên. Sở Huyên và Thu Cúc Thu Hương thấy Dương Thục phi đang ngồi trên ghế nệm liền cúi chào thỉnh an, rồi Sở Huyên đi lo chuẩn bị ấm chén, Thu Cúc và Thu Hương đi súc trà. Nghĩ hôm nay Dương Thục phi không vui, chắc hẳn không muốn trông thấy các màu rực rỡ, nàng bèn chọn bộ đồ trà men lam vân cúc. Theo tâm lý học hiện đại thì màu xanh lam có thể khiến người ta trấn tĩnh bình tâm.

Sở Huyên bưng khay trà thong thả đi vào phòng, thấy các ghế xung quanh đều có người ngồi, nhưng bầu không khí lặng phắc như tờ. Nàng không dám liếc ngang liếc dọc, tới gần bàn Dương Thục phi thì nhẹ nhàng hạ chén xuống, rồi cúi đầu chầm chậm lui ra.

Ra khỏi rèm, Sở Huyên mới thôi nín thở. Nàng nhỏ giọng hỏi tiểu Thuận Tử đang đứng gần đấy:

- Những ai đang ở trong phòng nương nương vậy?

Tiểu Thuận Tử thì thào đáp:

- Thuận tần nương nương, Lan thường tại và Vân đáp ứng.

Sở Huyên nghĩ thầm, chưa bao giờ thấy mấy con người nham hiểm tề tựu đông đủ thế này, xem ra Dương Thục phi lại chuẩn bị có mưu kế hại người gì đây mà. Nàng hấp tấp đi xuống, định bảo Thu Cúc và Thu Hương chuẩn bị trà, nhưng chưa kịp mở miệng, Thu Cúc đã cười nói:

- Xong xuôi hết rồi. Lúc nãy muội vừa ra, tiểu Thuận Tử liền vào báo các vị nương nương đến, bởi vậy tỷ vội vàng sắp xếp trước.

Sở Huyên gật đầu ra ý tán thưởng, đoạn lại gần xem xét. Đang xem thì Thu Hương lại nhanh nhảu:

- Nhớ hết quy tắc rồi! Dương Thục phi thích trà bạch quả, Vân đáp ứng thích trà u minh, Lan thường tại thích trà thảo quả mộc, Thuận tần thích trà ô long.

Sở Huyên bật cười xua tay:

- Đủ rồi, đủ rồi! Các tỷ nhớ là được!

Thu Hương cười nói:

- Chả trách người trong cung đều khen Đoàn Sở Huyên cô nương chu đáo. Người hầu trà ngự phòng trước đây chỉ chú ý tới sở thích của Vạn tuế gia và Hoàng hậu nương nương, giờ muội lại dặn chúng tôi phải ghi nhớ cả khẩu vị của các vị nương nương.

Sở Huyên vừa sắp chén, vừa nghĩ thầm, tôi làm thế là có lý do riêng, chỉ hiềm không thể nói rõ mà thôi.

Thu Hương bưng khay trà theo Sở Huyên. Hai người tới trước rèm sa thì nghe tiếng Dương Thục phi:

- Các muội có cách gì để loại bỏ con cáo già Hoàng hậu.

Sở Huyên bất thần dừng chân, bụng bảo dạ, Dương Thục phi tính làm gì đây, tính hãm hại Hoàng hậu nương nương sao, chuyện gì đây? Thấy Sở Huyên đứng yên, thái giám vén rèm không kiềm được ánh mắt ngạc nhiên. Sở Huyên vội bước vào, thong thả đi đến bên Thuận tần, nhẹ nhàng đặt trà của người xuống bàn, đoạn xoay mình qua bàn của Vân đáp ứng, đang cúi mặt đặt trà thì nghe Thuận tần chậm rãi thưa:

- Theo thần thiếp thấy trước này Hoàng hậu luôn là người được hoàng thượng tin tưởng nhất, thế lực của bà ta lại vô cùng lớn, muốn loại bỏ bà ta chỉ e không phải là truyện một sớm một chiều mà phải tính kế lâu dài.

Dương Thục phi vừa nghe vừa gật gù. Nhược Hi thầm nghĩ, chắc là muốn lật đổ ngôi vị của Hoàng hậu Cao Dung đây mà, đàn bà trong chốn hậu cung chả mấy ai là không nhòm ngó ngôi vị mẫu nghi thiện hạ này. Nhưng hoàng hậu hiền lương thục đức người xứng đáng nhất chắc chỉ có mẫu thân của Thuần vương gia bản tính bà hiền lành không phân tranh với đời. Còn những người còn lại không phải vì địa vị bản thân cũng vì địa vị con cái.

Lúc Sở Huyên đưa trà đến chỗ Lan đáp ứng cũng là lúc Thuận tần nói dứt câu. Vân đáp ứng đế vào ngay:

- Bà ta ỷ mình có dòng họ Cao chống lưng, phụ thân lại là tể tướng đương triều, mẫu thân của thái tử đương triều lại còn là thê tử kết tóc với hoàng thượng được người tin tưởng lên mới một tay che trời cả hậu cung. Nhưng con người bà ta là giả nhân giả nghĩa thâm hiểm độc ác làm sao xứng làm mẫu nghi một nước. Nhưng để loại trừ bà ta quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.

Sở Huyên thở dài, truyện tranh đấu này đúng là phiền phức, đang ngẫm nghĩ Lan thường nói:

- Chi bằng chúng ta dùng tới hạ sách cuối, hạ độc vào trà của hoàng.....

Đang thao thao, Lan thường tại bỗng kêu lên, nhảy bật khỏi ghế.

Số là khi nhấc chén xuống, Sở Huyên đã bất cẩn đổ trà nóng vào tay Lan thường tại. Tiểu thái giám đứng hầu gần đấy liền chạy tới lau giúp và kiểm tra xem gã có bị bỏng không. Sở Huyên thụp ngay xuống đất:

- Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!

Nhưng trong lòng nàng lại nhủ: "Người ra chủ ý hạ độc Hoàng hậu cũng chẳng sao, nhưng ở đây đông người lại không biết có kẻ gian hay không, nói ra những lời đại nghịch này, song đến tai Hoàng hậu thì hậu quả thê thảm khôn lường. Tuy ta không thể xoay chuyển kết cục, nhưng ta không nỡ lòng nào trơ mắt nhìn bi kịch ấy diễn ra." Và thầm than: "Ngăn chặn được chút nào hay chút ấy vậy."

Lan thường tại nhìn Sở Huyên, giận lắm nhưng Sở Huyên ngẩm mắt lên đưa mắt ngụ ý, nên Lan thường tại cũng không tỏ thái độ, chỉ sợ làm rùm beng lên thì cô lại bị trị tội, bèn bảo:

- Không sao đâu, lần sau chú ý hơn là được.

Bấy giờ, tiểu thái giám hầu cận Lan thường tại là Tiểu Cao bước lại mắng:

- Chân tay hậu đậu, Lan thường tại không trị tội ngươi là may rồi còn không lui ra đi!

Dương Thục phi vẫn trầm tư mặc tưởng, tựa hồ đang có dự tính gì trong lòng.

Sở Huyên đứng dậy lui ra, tới ngoài rèm thì nghe Dương Thục phi bảo:

- Ta mệt rồi, các muội muội về đi, khi khác lại đến chúng ta bàn tính chuyện này tiếp.

Sở Huyên nghĩ bụng: "Vậy là Dương Thục phi đã có chủ ý rồi đấy!", và quay lại phòng trà. Nàng về tới nơi chưa bao lâu thì Thu Hương bưng khay vào, mặt có nét kinh hãi:

- Vừa nãy muội sao thế? Làm ta sợ chết khiếp đi được!

Sở Huyên cúi đầu ngồi im, không nói không rằng, nghĩ thầm Hoàng hậu rõ ràng có vẻ là một người nhân từ, miễn là bề tôi đừng vi phạm quy tắc thì bà đối xử rất khoan dung, hai nữa, bà đối xử với các vị nương nương là vô cùng tử tế sao lại là một người lòng dạ độc ác như mấy vị nương nương kia nói được. Bởi vậy lúc nãy làm đổ trà vào tay Lan thường tại tuy dạ bồn chồn lo nghĩ chuyện khác, nhưng nàng lo nghĩ cho rằng chuyện nghiêm trọng lắm thì chỉ tới mức bị lôi ra đánh roi mà thôi, không phải lo lắng đến tính mạng. Vả chăng lúc ấy ruột gan rối bời, những muốn giải quyết ngay vấn đề lỡ lời của Lan thường tại nên không kịp cân nhắc hậu quả.

Sở Huyên đang ngồi lặng thinh thì tiểu Thuận Tử vào tới, bước đến gần bảo:

- Sở Huyên cô nương à, Dương Thục phi gọi cô vào trong nói chuyện kìa.

Thu Cúc và thu Hương nghe vậy đều lộ vẻ hoảng hốt, đứng bật cả dậy. Sở Huyên không nhìn bọn họ, đứng lên theo tiểu Thuận Tử ra khỏi phòng pha trà.

Tiểu Thuận Tử dẫn Sở Huyên đến vườn hoa trước tẩm cung, nơi Dương Thục phi đang đợi. Đưa Sở Huyên tới xong, tiểu Thuận Tử xin cáo lui. Sở Huyên bái chào rồi đứng im. Một lúc lâu sau, Dương Thục phi hắng giọng:

- Ta nghe người trong cung nói, ngươi xưa rày rất mực cẩn thận, vì sao hôm nay lại vụng về thế?

Sở Huyên chỉ đáp:

- Xin nương nương khai ân đừng trách phạt nô tì!

Dương Thục phi thở dài, bảo:

- Lát ta kêu Lý tổng quản trừ hết lương tháng này của ngươi, xem như là ta đã khoan dung với ngươi lắm rồi.

Sở Huyên vội nhún gối:

- Đa tạ nương nương khai ẩn!

Dương Thục phi không để ý đến nàng nữa, quay mình bước vào tẩm cung, giọng khẽ buông lại như vô tình:

- Sống trong cung này, chẳng được nhiều lần may mắn như thế này nữa đâu!

Dương Thục phi đi rồi, Sở Huyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nỗi bi ai xen lẫn sợ hãi rịn dần ra khỏi tim, từ từ tuôn đi khắp châu thân, gặm nhấm sức lực nàng. Cảm thấy không đứng vững được nữa, nàng loạng choạng mấy bước rồi ngồi bệt xuống, úp mặt vào gối, hai tay ôm đầu, cắn chặt môi dưới, nước mắt mấp mé hàng mi, nhưng gắng nén lại không để trào ra. Đang gục đầu nghĩ ngợi, Sở Huyên chợt nghe bên trên có tiếng hỏi:

- Nàng ngồi ở đây làm gì? Ta nghe nói mẫu phi không khoẻ nên tới thăm thì nàng lại ngồi chắn đường ở đây.

Nhận ra giọng Kỳ vương gia, Sở Huyên không buồn phản ứng, vẫn vùi đầu ngồi yên. Kỳ vương gia ngồi xổm xuống bên cạnh:

- Nàng có chuyện gì sao, nói với ta đi biết đâu ta có thể giúp nàng?

Sở Huyên vẫn không đếm xỉa. Kỳ vương gia yên lặng chốc lát, chợt cảm thấy bất an, bèn đưa tay nâng đầu Sở Huyên lên, rồi lộ vẻ sửng sốt, hỏi to:

- Sao lại cắn môi đến bật cả máu thế này? Mẫu phi ta trách phạt nàng sao?

Sở Huyên ngẩng đầu, phát hiện không chỉ có Kỳ vương gia mà Thuần vương gia, Tiếu vương gia, Hữu vương gia, và mấy vị vương gia khác nàng chưa từng gặp đều đang đứng xung quanh. Nàng hoảng hồn, vội đưa tay quệt môi, lập cập nhỏm dậy thỉnh an.

Kỳ vương gia thấy nàng chỉ lo cúi chào, không trả lời câu hỏi của mình thì bực bội nói:

- Để ta đi tìm mẫu phi hỏi người cho rõ ngọn ngành.

Đoạn cất bước định đi, Sở Huyên bèn gọi khẽ:

- Ngài quay lại đây.

Kỳ vương gia dừng chân:

- Vậy nàng nói ta nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Sở Huyên nhìn Kỳ vương gia, tâm trạng hết sức phức tạp, buồn vì thói bộp chộp của gã, mà cũng cảm động vì thói bộp chộp của gã. Nàng đăm đăm nhìn một lúc, cuối cùng vừa lườm vừa đáp:

- Chỉ là nương nương phạt một tháng nương của nô tì mà thôi.

Kỳ vương gia vỗ đùi kêu lên:

- Vì một tháng lương mà nàng giận đến nỗi này?

Sở Huyên dẩu môi:

- Sao lại không đến nỗi? Chút bạc ấy chẳng là gì với ngài, nhưng nô tì thì mong ngóng lắm. Hơn nữa, nô tì chưa bị phạt bao giờ nên cũng thấy muối mặt.

Kỳ vương gia cười an ủi:

- Được rồi, nguôi giận đi! Nàng về nghĩ xem có thích đồ chơi hiếm lạ gì không, ta mua mang vào cho.

Sở Huyên mỉm cười không đáp. Nàng đứng im, các vương gia cũng chẳng nói chẳng rằng. Thuần vương gia vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm dửng dưng và lạnh lùng như thường ngày. Hữu vương gia thì cười nháy mắt, còn làm ra vẻ rất chi bất lực, Sở Huyên cười đáp lại gã. Tiếu vương thì nhíu mày u ám, ưu tư ngó sang chỗ khác.

Sở Huyên lướt mắt một vòng, thấy không ai buồn nói năng, bèn cười ngọt ngào:

- Các vị vương gia, nếu không có gì sai bảo, nô tỳ xin lui trước.

Thuần vương gia nhạt nhẽo đáp:

- Đi đi!

Sở Huyên cúi mình thỉnh an, rồi đi.





         
                ~Hết Chương XV~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro