Chương XXII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau buổi Hoàng thượng triệu kiến riêng Kiệt vương gia, tình hình không hề thay đổi, Kiệt vương gia vẫn bị cấm cố, văn võ trong triều đều nhớn nhác, không sao dò đoán được tâm tư hoàng thượng. Cuộc tranh giành giữa các phe phái càng thêm dữ dội, kẻ gắng sức bảo vệ thái tử, kẻ vạch vòi những hành vi xấu của y. Nhốn nha nhốn nháo, đỏ mặt tía tai, hết người này cãi dứt lại người kia xông vào.

Các vương gia thì mỗi người phản ứng một kiểu. Từ Bắc Kỳ về, Hữu vương gia ít vào cung hẳn đi, Sở Huyên hầu như không gặp gã. Thuần vương gia dứt khoát cáo bệnh nằm nhà, đóng cửa không ra. Kỳ vương gia cũng không hề đặt chân đến Thượng Thừa cung. Đát vương gia và Tiếu vương gia thi thoảng mới xuất hiện, nhưng đến đi đều vội vàng, lại toàn chạm mặt ở chỗ tai vách mạch dừng nên khó có cơ nói chuyện với nhau.

Hoàng thượng dửng dưng quan sát tất cả, không hé một lời. Có lúc nghỉ ngơi, ông thậm chí còn đàm đạo về trà với Sở Huyên, nào là nước ở đâu thì tốt, trà nào có cái tên thi vị, thơ từ ngâm vịnh về trà của ai là sát thực hơn hết. Trông thái độ ông thư thả như vậy, Sở Huyên và Lý tổng quản hầu hạ cũng ung dung hơn, tựa hồ chưa hề xảy ra biến cố gì.

Sở Huyên lặng lẽ theo dõi diễn biến mà khâm phục Hoàng thượng vô hạn. Lòng ông nung nấu bao nhiêu chuyện, nhưng chẳng ai nhìn mặt ông mà dò đoán được chút gì. Ngược lại, ông cứ lẳng lặng thâu tóm nhất cử nhất động của những người xung quanh.

oOo

Ngày tháng chênh chao như thế đến tận ba mươi Tết. Cựu thái tử Dật Kiệt vẫn bị giam cầm, Đại vương gia Nhữ Lộc cũng bị cấm cố, trong triều ai nấy đều nhấp nhổm vì chiếc ghế thái tử chưa có chủ. Tiệc tất niên dù vẫn háo hức đèn kết hoa giăng, song không giấu nổi những đợt sóng cồn bên dưới. Đúng giao thừa thì Sở Huyên đến lượt trực đêm trong điện, Thu Hương chủ động đề nghị đổi ca, nhưng Sở Huyên vốn không muốn nhìn cảnh tươi tỉnh giả tạo kia, bèn từ chối, bảo cô cứ vui vẻ đi chơi. Vậy là nàng thức trông đèn nến và lò hương trong điện Thượng Thừa, một mình một bóng đón năm Minh Tự thứ năm mươi hai.

oOo

Sáng mùng Một Tết, trời còn tờ mờ, Sở Huyên đã ngồi lặng lẽ bên bàn. Nàng đang đăm đăm dõi ra ngoài song thì Thu Hương đi ngang cửa sổ. Thấy nàng thất thần, cô ái ngại hỏi:

- Tối qua tỷ trực cả đêm, sao không ngủ đi một lát?

Bấy giờ Sở Huyên mới choàng tỉnh, cười đáp:

- Ta đi chợp mắt một chút đây! – rồi đóng cửa sổ.

Thu Hương mỉm cười đi ra khỏi cổng.

Sở Huyên vẫn tần ngần bên bàn. Mặt trời ngoài kia cứ ấm dần lên, cảnh trí trong nhà cũng sáng sủa theo, nhưng lòng nàng càng lúc càng trĩu nặng.

Lòng đang tái tê, chợt nghe có tiếng gõ cộc cộc, Sở Huyên vội chồm dậy mở cửa, ngưỡng tưởng Sở Hạ sẽ đến. Bên ngoài là một tiểu thái giám mặt mũi lạ hoắc. Thấy sở Huyên ngơ ngác nhìn mình, hắn vội cúi chào, rồi cười tươi:

- Nô tài là Tiểu Trắc Tử, bình thường cũng ít đi lại ở điện Thượng Thừa và các cung của các vị nương nương nên cô nương thấy không quen đấy!

Sở Huyên nghe xong, vẫn không nói gì, chỉ chòng chọc nhìn hắn. Tiểu Trắc Tử liếc quanh rồi móc trong ngực áo ra một gói lụa đỏ. Sở Huyên đang thẫn thờ mà cũng không khỏi ngạc nhiên, tại sao lại là gói kìa, nhưng vẫn gắng định thần, đưa tay đón lấy. Thấy nàng nhận rồi, Tiểu Trắc Tử vui vẻ vẩy tay cúi chào rồi nhanh nhảu chạy đi.

Sở Huyên đóng ngay cửa lại, ngồi xuống bên bàn, đợi trấn tĩnh mới mở lớp vải ra.

Bên trong là một sợi dây chuyền.

Nàng cầm lên xem xét. Dây gồm vài sợi bạc cực mảnh cuốn vòng, đan kết với nhau, trông như sóng gợn lăn tăn, mặt dây chuyền là một đóa mộc lan bằng bạch ngọc lóng lánh, trông tinh xảo như hoa thật thu nhỏ, tưởng đâu ghé mũi vào thì sẽ ngửi thấy hương thơm dịu êm. Một ý nghĩ xẹt qua óc, Sở Huyên choáng cả người. Thì ra là đồ của người ấy. Đóa u lan lành lạnh như làn môi ai đó... Một cơn tê buốt thoắt từ lòng bàn tay xộc thẳng vào tim, Sở Huyên ném phắt sợi dây xuống bàn, xạch một tiếng khô khốc, nó rơi đúng vào mảnh lụa đỏ đang mở.

Mảnh lụa đỏ tươi trải ra làm nền, bên trên là làn sóng bạc uốn lượn, yên ả nổi lên một bông u lan tím thanh khiết thoát tục. Sở Huyên đờ đẫn nhìn, cảm thấy bên tai lại có tiếng thở khe khẽ, trên má lại có đôi môi băng giá vờn qua. Người lạnh toát mà tim thì nóng bừng bừng, nàng bật dậy khỏi ghế, hấp tấp dúm mảnh lụa, mở rương vùi nó xuống tận đáy. Sở Huyên ngẫm nghĩ "Nếu quăng nó đi chẳng phải hắn sẽ có cớ ức hiếp mình tốt nhất là cất đi không thì coi như mình toi".

Đang âm thầm nghĩ ngợi, chợt nghe cửa gõ cốc cốc, Sở Huyên vội đứng dậy, vừa hỏi "Ai đấy?" vừa ngó quanh, rồi nhét bừa thư vào chăn.

Bên ngoài đáp: "Nô tài Thuỷ Cát!" Hoá ra là người bên Đoàn phủ, chắc tỷ tỷ sai cô ấy đến. Lòng Sở Huyên bất chợt vui sướng, đứng ngẩn người.

Thuỷ Cát đợi chốc lát, thấy trong nhà không động tĩnh gì, lại gõ gõ, gọi khẽ: "Cô nương!" Bấy giờ Sở Huyên mới bầng tỉnh, vội vã đi mở cửa. Gặp Thuỷ Cát, nàng không kiềm được lòng, hỏi ngay:

- Sao năm nay ngươi lại muộn thế?

Thuỷ Cát mỉm cười đáp nhỏ:

- Sở Hạ tiểu thử cẩn thận dặn, hôm qua cô nương trực cả đêm trong điện, nên để cô nghỉ, đừng đến sớm quá.

Sở Huyên nghe rồi gật gật đầu. Thuỷ Cát ngó quanh, đoạn móc một phong thư nhét vào tay Sở Huyên, sau cúi chào rồi đi.

Sở Huyên nắm lá thư, ngồi xuống bàn, rót một tách trà nhấp vài ngụm rồi từ tử mở phong thư, chậm rãi đọc.

Mấy năm nay, muội không về nhà trong phủ sảy ra rất nhiều chuyện. Ta nghe lời muội đứng lên đấu tranh với tứ phòng, sai người điều tra vụ án năm xưa mẫu thân chúng ta sinh khó mà chết phát hiện ra Thẩm thị (Đoàn phu nhân) sai người đốt than ngoài cửa, không cho mẫu thân chúng ta uống nước, không sai người gọi bà đỡ đến khiến cho mẫu thân và đệ đệ chúng ta chết ỉu. Còn Sở Nguyệt vì muốn trèo cao đòi lấy Tiếu vương gia bất chấp danh dự lễ tiết của người con gái mà trèo lên giường của ngài nhưng thật không ngờ lại người bên cạnh cô ta là Lục công tử của nhà Lục thất phẩm đại nhân (chỉ là hàng quan thất phẩm nội vụ đứng cuối trong đội ngũ các quan trên triều, chỉ hơn quan huyện lệnh một bậc, cai quản sổ sách nội phủ) thật đáng đời. Mẫu thân ả cũng không vẻ vang gì khi nhúng tay vào việc hạ độc Thẩm thị lên bị phụ thân chúng ta vào đuổi ra khỏi Đoàn phủ. Sở Kiều trước nay cũng ít lời qua tiếng lại với chúng ta, muội ấy cuối cùng cũng cải tà quy chính không theo ba người kia nữa, muội ấy mới gả cho Yến thế tử (Trương Bắc Yến) con trai Nhu hầu gia (Trương Hữu Nhu) hai người họ đúng là một đôi trời sinh tỷ lấy làm mừng cho muội ấy. Còn về phần Sở Dung thì chọc giận đến Du quý nhân nên bị nương nương bán vào Tinh Túc viện, một đời sống trong chốn thanh lâu. Mẫu thân cô ta cũng vì vậy mà phát điên phụ thân sai người đưa bà ta ra ngoài thành chữa trị, đúng là đáng lắm trước kia bà ta đối sử như nào với mẫu thân chúng ta giờ đây đã bị ông trời trừng phạt. Sở Hoà vì thế mà cũng không dám hó hé tác oai tác quái nữa, nhưng trong lòng cô ta ắt có dự tính nhưng ta cũng mặc kệ cô ta. Thẩm thị hãm hại mẫu thân khiến cho đệ đệ chưa ra đời chúng ta chưa kịp ra đời mà đã phải chết ta, ta đã đưa bà ta đến nha môn để đền tội với linh hồn mẫu thân đã mất của chúng ta. Sau khi những chuyện này kết thúc phủ ta trở lên yên bình hơn trước, phụ thân vì vậy mà cũng yên lòng tự tay khắc lại bài vị cho mẫu thân, chuyển bài vị của người về lại từ đường sau bao nhiêu năm bị Thẩm thị vứt ngoài vườn hoa bách thảo. Ta cảm thấy mẫu thân chúng ta có thể an lòng mà nhắm mắt nơi chín suối rồi. Ta mừng lắm vì cuối cùng ta cũng làm được, ta cũng trả được thù cho mẫu thân trả lại sự công bằng cho người mà trước nay người chưa từng có. Trả cho mẫu thân tình yêu sâu đậm mà phụ thân luôn dành cho người, gỡ bỏ mọi hiểu lầm giữa ta và phụ thân. Mà còn một chuyện nữa là phụ thân đã được giải oan, Thuần vương gia đã giải oan giúp phụ thân chúng ta, hoàng thượng cũng đã hạ chỉ giao lại binh quyền cho phụ thân chúng ta tiếp tục chỉ huy binh lính chấn chỉnh triều cương. Ta vui lắm Sở Huyên à, nếu muội mà có ở nhà chắc chắn muội sẽ vui mừng lắm. Năm nay tết đến ta không thể vào cung thăm muội được, mấy hôm nữa ta sẽ đến thăm muội sau.

Sở Huyên đọc xong cảm thấy rất vui mừng, nhưng khi đọc lại đến đoạn Thuần vương gia giúp phụ thân giải oan liền thẫn thờ ngẫm nghĩ "rốt cuộc hắn ta muốn làm gì đây, tính mua chuộc gia đình mình sao ?"

...




             ~Hết Chương XXII~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro