Chương XXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một buổi chiều, Sở Huyên đang thảnh thơi ngồi nhà lật lật sách thì A Kỷ nhớn nhác chạy vào, nghiêm túc cúi chào rồi thẳng người dậy, nhưng không nói năng gì, chỉ lặng lẽ đứng đấy. Sở Huyên buông sách xuống, ngờ vực nhìn hắn:

- Có chuyện gì, nói đi!

A Kỷ liếc nàng, cúi đầu trầm ngâm một hồi mới đáp:

- Hôm nay trên triều, Vạn tuế gia nổi cơn thịnh nộ.

Sở Huyên giật mình. Vạn tuế gia nổi cơn thịnh nộ cố nhiên là việc ghê gớm, nhưng tại sao tên này phải nhọc công chạy đến đây báo cho mình biết? Nàng định thần, hỏi:

- Vì lẽ gì?

A Kỷ ngẩng đầu liếc nàng rất nhanh, vẻ do dự:

- Hôm nay trên triều, Vạn tuế gia hỏi ý các đại thần về việc lập thái tử. Mấy đại nhân như Bạch Thời Hàn, Phó Hành Ngạc, Giang Triết Kỷ đều đứng ra bẩm tấu xin lập Phúc vương gia làm thái tử. (Trương Bách Phúc, người mà Sở Hạ gửi gắm nhiều tâm tư)

Sở Huyên đứng bật dậy, thầm nhủ, Hoàng thượng vẫn còn tình cảm với thái tử, xử sự như vậy dứt khoát là chọc giận ông rồi, chưa kể các hoàng đế xưa nay đều ghét việc nhi tử ngấm ngầm cấu kết với đại thần, sợ sẽ xuất hiện đảng phái gây rối loạn triều cương và làm lung lay quyền lực của mình. Hoàng thượng càng không phải ngoại lệ.

Sở Huyên lặng thinh một chốc, rồi hỏi:

- Hoàng thượng bảo sao?

A Kỷ hơi ngần ngừ:

- Vạn tuế gia vô cùng giận dữ, bảo...

Hắn ngừng lại, Sở Huyên hít một hơi, xẵng giọng:

- Có sao nói vậy!

- Trước khi bị giam lỏng, Lộc vương gia từng tuyên bố mai sau sẽ tình nguyện phò tá Phúc vương gia, nên Vạn tuế gia cho rằng Phúc vương gia và Lộc vương gia thông đồng với nhau âm mưu chiếm đoạt ghế thái tử, kết tội Phúc vương gia ngầm lập bè phái trong triều, còn nói...

Hắn lại dừng, Sở Huyên thấy vậy bèn bảo:

- Cứ nói tiếp đi

A Kỷ nói tiếp:

- Nói Phúc vương gia quen thói mặt nam mô bụng bồ dao găm, nung nấu dã tâm, kéo bè kéo cánh mưu hại thái tự. Nay việc đã bại lộ, lột hết tước vị, tra xích cổ, giao cho phủ Nghị Chính điều tra – A Kỷ tuôn một lèo, thuật lại y lời Hoàng thượng.

Sở Huyên cảm thấy sống lưng lạnh toát, mắt tối sầm đi, người bủn rủn ngã vật xuống ghế kinh hãi. Nếu việc này mà tỷ tỷ biết được không biết tỷ ấy sẽ như thế nào đây có chịu nổi được cú sốc này không?

Thấy Sở Huyên ngồi im trên ghế, người như hóa đá, mãi mà không phản ứng gì, A Kỷ gọi thử:

- Sở Huyên, Sở Huyên!

Sở Huyên gắng lấy lại tự chủ, hỏi tiếp:

- Về sau thế nào?

- Có mấy vương gia đứng ra xin cho Phúc vương gia. Tiếu vương gia quỳ tấu rằng "Phúc vương gia huynh ấy trước nay không có tham vọng ấy, thần xin lấy cái chết đảm bảo!"

A Kỷ bắt chước đúng giọng của Tiếu vương gia, Sở Huyên gật đầu, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

- Nhưng Vạn tuế gia đang tức giận cực điểm, Tiếu vương gia ngài ấy lại phản bác lời người, sau còn nói là sẵn sàng mất mạng để bảo vệ Phúc vương gia, lấy cái chết để chứng minh cho tấm lòng trong sáng. Sẵn cơn tức giận, Vạn tuế gia rút luôn bội đao của thị vệ định chém Tiếu vương gia.

Sở Huyên "Á" một tiếng kinh sợ, ngó A Kỷ. A Kỷ cũng nhìn lại nàng, nét hãi hùng chưa tan.

Sở Huyên gắng trấn tĩnh, tự an ủi mình, không sao! Tiếu vương gia còn sống mãi đến khi con trai của Thuần vương gia lên ngôi cơ mà. Nàng bảo A Kỷ:

- Tiếp đi!

- Lúc ấy Minh vương gia (Trương Thịnh Minh, huynh đệ ruột của Đát vương gia) nhào lên quỳ ôm chân Vạn tuế gia khóc xin, các vương gia khác cũng vừa cầu khẩn vừa dập đầu bai bải như tế sao, Vạn tuế gia mới hơi hơi nguôi ngoai.

A Kỷ lại ngừng, Sở Huyên thở dài:

- Việc đã đến nước này, còn có thể tồi tệ hơn được ư? Cậu nói đi, đừng úp mở nữa!

A Kỷ vội nói:

- Vạn tuế gia tát vào mặt Đát vương gia, rồi hạ lệnh phạt Tiếu vương gia bốn mươi đại bản.

Sở Huyên ngồi ngay như khúc gỗ, lâu lắm mới nhớ ra, vội hỏi:

- Còn Kỳ vương gia?

- Khi Vạn tuế gia trách mắng Phúc vương gia, tuy Đát vương gia, Kỳ vương gia và Tiếu vương gia đều quỳ xin tội hộ, nhưng mỗi mình Tiếu vương gia tranh luận với Vạn tuế gia, còn Kỳ vương gia lúc ấy thì quỳ khấu đầu thôi, nên không sao hết, chỉ bị răn là phải về nhà đóng cửa sám hối.

Sở Huyên gật đầu rồi nín lặng ngẫm nghĩ. Lo sợ Sở Hạ sẽ chịu đả kích lớn làm thế nào để tỷ ấy không bị tổn thương đây ? Ngay từ đầu mình đã thấy tên Phúc vương gia đã không tốt rồi mà khuyên tỷ ấy không nghe, trong khi Sở hộ vệ xưa nay luôn tốt với tỷ ấy mà tỷ ấy lại không mảy may quan tâm đúng là nghiệt duyên.

A Kỷ đứng im một lúc lâu, rồi bảo:

- Sư phụ tôi....

Bấy giờ Sở Huyên sực hiểu, A Kỷ mất công đến đây kể lể những chuyện này, đều là ý của Lý tổng quản. Nàng gắng lấy lại tinh thần:

- Lý tổng quản dặn gì?

- Sư phụ tôi bảo hôm nay tỷ gắng nghỉ ngơi, mai còn phải đi hầu trà, đừng để lỡ việc chính.

- Chỉ thế thôi à ? Sao ông ta vô tâm quá vậy ?

- Vâng, chỉ thế thôi!

Sở Huyên trầm tư chốc lát, rồi nghiêm nghị bảo A Kỷ

- Cậu về thưa với tổng quản, Sở Huyên không nói cảm ơn gì cả.

A Kỷ quay mình đi, sắp rời khỏi lại vòng lại:

- Tuy tỷ tỷ của tỷ là vị hôn thê của Phúc vương gia, nhưng Vạn tuế gia coi trọng cô ấy như vậy, nhất định không vì việc này mà bạc đãi cô ấy đâu. Nhưng mà hôn sự giữa ngài ấy và Đoàn tiểu thư chắc là sẽ bị huỷ bỏ.

Sở Huyên cảm kích nói:

- Cảm ơn cậu!

Bấy giờ gã thái giám mới đi hẳn.

Còn một mình ngồi lặng, Sở Huyên cảm thấy tim giật thon thót, không có lấy một lúc bình tâm. Nàng cứ tự trấn an, còn may, còn may, chỉ bốn mươi đại bản, chỉ bốn mươi đại bản mà thôi! Phúc vương gia cũng không hề hấn gì, chỉ tạm thời bị giam, tạm thời thôi. Chắc Sở Hạ cũng không sao đâu, nghĩ vậy nhưng nước mắt cô cứ chạy ròng ròng vì trước nay cô đều lo lắng cho người tỷ tỷ này nhất, luôn không muốn cô chịu nhiều tổn thương nhất. Nhưng giờ lại gặp tình cảnh này không biết cô ấy sẽ ra sao.

Nàng cứ tự nhủ mãi, mình biết kết quả, nhưng không biết quá trình, thì ra để đến một kết quả đơn giản lại phải trải qua nhiều đau khổ thế này. Trước mắt còn việc gì phát sinh nữa đây? Còn bao nhiêu biến cố nàng không nắm được? Rốt cuộc phải xảy ra bao nhiêu vấn đề thái tử mới trở về vị trí? Nàng khăng khăng không muốn nghĩ tiếp đến những sự biến mười mấy năm về sau, ai ngờ nguyên việc hiện tại cũng đã đủ sợ hãi. Nhiều lần nàng muốn đứng dậy chạy chốn khỏi hoàng cung đáng sợ này nhưng nghĩ lại làm sao mà chốn được, thiện hạ rộng lớn cô biết đi đâu và rồi thế nào cũng bị bắt lại.





~Hết Chương XXIV~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro