Chương XXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tháng Tư về với nhân gian, bướm bay én liệng, cỏ trổ hoa tươi, non sông chúm chím, sức sống ngời ngời! Mọi chuyện trong cung cuối cùng cũng êm đẹp.

Bạch Thục thời này vẫn chưa ô nhiễm vì khói bụi, bầu trời xanh ngắt trong trẻo, màu sắc đơn giản nhưng đầy đặn, khác nào một bức thủy họa thanh tân. Gió xoay tròn tung tẩy trên không, thi thoảng có thể nghe tiếng nó cười khúc khích khi đùa trong rừng, giỡn cợt với đám chồi non. Chồi non mới nhú chưa lâu, ánh lên óng mướt dưới nắng, mướt đến mát mắt, mướt đến mức tưởng chừng có thể thắp sáng trái tim người nhìn.

Tháng tư là mùa đinh hương, những bông hoa tím bé xíu với đủ sắc đậm nhạt đơm chi chít đến trĩu cả đầu cành, hương thơm lan tỏa rất xa. Sở Huyên đang cầm giỏ trúc hái hoa. Phơi khô rồi, có thể cho vào thức ăn làm gia vị, không thì đem pha nước tắm rửa, trị ngứa rất tốt. Nhưng hoa đinh hương nhỏ, lại phải chọn lúc nở rộ nhất, loại hết những bông còn he hé hoặc đã gần tàn, mất cả buổi sáng mới được lưng lửng giỏ, Sở Huyên đứng mãi đã thấy ê ẩm cả người, mồ hôi lấm tấm đầy trán.

Nàng đang cầm khăn tay thấm thấm thì thấy Kỳ vương gia và Tiếu vương gia đi đến, bèn cúi mình thỉnh an. Hai người cùng ngó đinh hương trong giỏ, Thập a ca hỏi:

- Việc này mà cũng tự làm à? Bảo bọn tiểu thái giám đi hái là được mà. Mặt cháy nắng hết rồi!

Sở Huyên bật cười:

- Để họ làm, họ chỉ nhồi hoa vào làn thôi, có phân biệt gì hoa tốt hoa xấu. Nô tỳ không yên tâm.

Tiếu vương gia than:

- Mỗi mình nàng cầu kỳ thế!

Sở Huyên mỉm cười, không nói gì. Lát sau, thấy hai người không có ý định đi, nàng hỏi:

- Hôm nay các vương gia nhàn rỗi nhỉ? Định xem nô tỳ hái hoa chăng?

- Chủ ý đến tìm nàng mà – Kỳ vương gia nói – Thu Hương bảo nàng đi hái đinh hương, bọn ta nghĩ mãi, đoán chỉ ở đây có hoa này thôi.

Tiếu vương gia ngó vạt đinh hương sau lưng Sở Huyên:

- Mấy cây kia là do Hạ Lan hoàng hậu tự tay trồng đấy.

Sở Huyên "A" một tiếng, không đừng được phải ngoảnh lại nhìn. Hạ Lan Cách Tự Đan (tên đầy đủ), mỹ nhân truyền kỳ của trung nguyên! Tự dưng lòng nàng man mác "người đi theo gió mất rồi, đinh hương vẻ cũ còn cười gió xuân".

Một lúc thôi xúc cảm, nàng mới hỏi:

- Chủ ý đến tìm nô tỳ? Vì việc gì?

Tiếu vương gia bảo Kỳ vương gia:

- Ta nói cấm có sai. Cô ấy quên rồi!

Kỳ vương gia gật đầu:

- Ngày sinh người khác thì nhớ nằm lòng, chỉ xao lãng ngày sinh của mình thôi.

Sở Huyên nghe vậy sực nhớ, ba hôm nữa là sinh nhật nàng. Sinh nhật thứ hai mươi của Đoàn Sở Huyên, cũng là sinh nhật thứ hai mươi năm của Hàn Tiểu Miên. Kể ra thật trùng hợp vì Sơt Huyên và Tiểu Miên lại sinh cùng ngày. Chưa biết chừng sự trùng hợp ấy chính là nguyên nhân khiến nàng về đây.

Lòng bỗng bùi ngùi, Sở Huyên than:

- Có cô nương nào muốn nhớ ngày sinh của mình đâu? Năm qua năm, chỉ để nhắc rằng mình lại già một tuổi.

Tiếu vương gia cười bảo Kỳ vương gia

- Nghe kìa! Thành ra lỗi của chúng ta.

Kỳ vương gia cũng cười, rồi hỏi:

- Già hay trẻ hẵng mặc kệ nó đấy. Nàng có thích món gì đặc biệt không?

- Mua ít đồ lặt vặt cho nô tỳ như mọi năm là được.

- Mấy năm cùng một kiểu không chán à?

- Thứ thật sự muốn thì ngoài tầm tay. Cứ ra ngoài cung mua đồ chơi gì mơi mới hay hay cho nô tỳ là xong.

Nghe đến đây, Tiếu vương gia và Kỳ vương gia đưa mắt nhìn nhau. Rồi Tiếu vương gia chăm chú nhìn Sở Huyên, giọng chân thành:

- Nàng cứ nói xem, được hay không tính sau.

Kỳ vương gia cũng trân trân nhìn Sở Huyên. Nàng quay mặt đi, ngẫm nghĩ. Từ ngày vào cung, tuy mỗi dịp tết nhất đều được gặp Sở Hạ, nhưng chỉ thăm hỏi qua loa, không được cùng nàng tâm tình thủ thỉ. Nếu sinh nhật mà có Sở Hạ ở bên thì thực là một món quà tuyệt diệu. Khổ nỗi quy định trong cung rất ngặt nghèo, đâu cho phép tỷ muội nàng tán gẫu chuyện nhà chuyện cửa. Chưa kể so với những người mà gặp gỡ thân nhân còn khó hơn lên trời, Sở Huyên đã là may mắn lắm. Lại nói, sóng gió thái tử mới yên chưa bao lâu, tốt nhất là không nên vì mong ước cỏn con mà làm tỷ tỷ thêm phiền lòng vì cuộc hôn nhân tan vỡ của mình, Phúc vương gia cũng trở mặt với tỷ ấy. Tốt hơn hết là dẹp bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi.

Bởi vậy nàng quay lại mỉm cười:

- Sinh nhật thôi mà, các ngài cứ tặng nô tỷ món gì hay hay ấy!

Tiếu vương gia và Kỳ vương gia đều im lặng. Tiếu vương gia đăm đăm nhìn nàng:

- Nàng ở trong cung lâu ngày, bắt đầu học được cái thói nói năng lấp lửng rồi, không còn thẳng thắn như xưa nữa.

Sở Huyên nghĩ bụng, hoàng cung là nơi nào? Người xốc nổi đến đâu, vào cung cũng biến thành cẩn thận cả. Nhưng không muốn giải thích, nàng chỉ lấy giọng nghiêm túc bảo Tiếu vương gia:

- Sinh nhật thì có gì mà phải rầm rĩ? Các ngài bình an vô sự, mọi người chúng ta đều bình an vô sự, đấy mới là điều quan trọng nhất.

Tiếu vương gia nghe vậy, mặt lộ vẻ tư lự, lẳng lặng nhìn nàng. Kỳ vương gia hình như cũng nhớ lại cơn phong ba vừa qua, sắc diện trầm mặc hẳn đi, đứng yên một bên không nói không rằng.

Từ sau vụ xử phạt, Sở Huyên đã gặp hai người này hai lần, nhưng đôi bên đều giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ chào hỏi đối đáp bình thường, không một lần nhắc đến tai vạ. Hôm nay, vì một câu nói nóng vội của Sở Huyên, bọn họ lại thành u ám.

Sở Huyên gắng xua đuổi mối thương cảm trong lòng, mỉm cười bảo:

- Các ngài không đi thì nô tỳ mặc kệ nhé! Nô tỳ còn phải hái hoa, dạo này đương rảnh rỗi, tranh thủ hái ít nhiều, bằng không lỡ dịp là phải đợi sang năm kia đấy.

Kỳ vương gia cười xòa:

- Thế thì đi thôi, không làm mất thời gian của nàng nữa.

Tiếu vương gia vẫn cứ thần người ra, im lìm ngó Sở Huyên mãi, khiến hai người kia phải đưa mắt nhìn nhau. Kỳ vương gia vỗ vai gã hỏi:

- Nghĩ gì thế hoàng huynh?

Bấy giờ Tiếu vương gia mới bừng tỉnh:

- Không có gì, nhớ lại một bài thơ thôi mà.

Kỳ vương gia giễu:

- Lũ mọt sách các huynn, bạ lúc nào cũng sợ thiên hạ không biết các huynh có học. Nhớ bài gì?

Tiếu vương gia tủm tỉm nhìn Sở Huyên, chậm rãi ngâm:

- Khuyên người chớ tiếc áo tơ vàng, Khuyên người hãy tiếc lúc xuân sang, Hoa đương thì hái người mau hái, Chớ đợi hoa phai luống bẽ bàng.

Sở Huyên yên lặng nghe hết, mỉm cười không đáp lại. Kỳ vương gia thì có vẻ động tâm, ngơ ngẩn nhìn Sở Huyên một lúc rồi khe khẽ thở dài. Sở Huyên cúi mình chào cả hai, quay đi tiếp tục hái hoa, không để ý đến bọn họ nữa.

Hai người đi rồi, nụ cười đọng nơi khóe miệng nàng nhạt dần, miệng cảm thấy đắng ngắt. Tuổi của nàng, bất kể cổ đại hay hiện đại, đều đã quá lứa gả chồng. Nàng vừa hái hoa, vừa thầm khấn, tôi không muốn trở thành truyền kỳ, tôi chỉ muốn làm một cô gái bình thường, dẫu từng tổn thương, phải giấu trái tim mình vào nơi sâu kín nhất, song vẫn nuôi hi vọng sẽ có một người sẵn lòng dùng tấm chân tình khêu cái nhụy vàng ẩn dưới lớp lớp cánh hoa ra. Nhưng con người đáng mặt để gửi gắm ấy, giờ đang ở đâu?





             ~Hết Chương XXV~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro