Chương XXVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vừa ngắm dung nhan mình trong chiếc gương lăng tiêu, Sở Huyên vừa đưa ngón tay rờ nhẹ qua mặt. Làn da còn mịn màng trắng trẻo, đôi mắt còn trong sáng long lanh, bờ môi còn thắm tươi mơn mởn. Đây vẫn là một khuôn mặt trẻ trung, nhưng trái tim thì già nua rồi, già vì những lắng cặn bi thương.

Hôm nay Sở Huyên không phải đi hầu trà, nàng nên kỷ niệm sinh nhật thế nào nhỉ? Bánh ga tô chăng? Hồi ở Đại Lục, năm nào mẹ cũng mua một chiếc bánh cho nàng, sau nàng chuyển đến Mặc Sơn, mẹ lại gửi lời chúc và tình yêu bằng cách nhờ anh trai nàng đặt bánh sinh nhật qua mạng. Nằm sấp mình trên bàn, Sở Huyên không muốn gượng dậy nữa. Ba năm đã qua, đôi chút hi vọng quay về cũng tiêu tan từ lâu. Xem ra đời này kiếp này nàng đành an phận làm Đoàn Sở Huyên tiểu thư thôi.

Cứ nghĩ sinh nhật là ngày mẹ sinh hạ mình, lòng lại trào lên nỗi buồn đau khôn cưỡng, Sở Huyên không muốn nhớ nhung ngày này làm gì nữa, bèn đứng dậy vớ bừa một cuốn sách trên giá, ngồi nghiêng trên sập đọc.

Đương lúc thương thân, chợt nghe có tiếng gõ cửa, nàng ngồi bật dậy, sửa sang y phục rồi nói:

- Vào đi!

Một cung nữ lạ mặt tươi tỉnh đẩy cửa đi vào. Nhược Hi ngạc nhiên, vội vã đứng dậy. Cung nữ nọ nhún gối chào:

- Sở Huyên cô nương cát tường! Nô tỳ là Thanh Trúc, cung nữ hầu hạ Hy tần nương nương.

Sở Huyên khẽ "Ồ" một tiếng. Thanh Trúc tiếp:

- Chủ tử nói vô tình trông thấy mẫu hoa rất đặc biệt trên khăn tay của một cung nữ, hỏi ra mới biết là do cô nương vẽ, nên muốn mời cô qua bên người, giúp họa mấy mẫu hoa.

Sở Huyên tần ngần, rồi đáp: "Được!"

Thanh Trúc đi trước dẫn đường, Sở Huyên theo sau. Trước nay nàng gặp Hy tần cũng nhiều lần, nhưng đây là lần đầu kể từ ngày vào cung nàng tới chỗ bà ở. Hy tần là mẹ Ngọc vương gia, nhưng chạm mặt Sở Huyên, bà luôn lạnh nhạt, Sở Huyên cũng chỉ cúi mình hành lễ cho phải phép. Trong khi đó, ba năm nay, thái độ của các nương nương khác đối với nàng mỗi ngày một cải thiện, thoạt đầu lãnh đạm hồ nghi, bây giờ hòa nhã thân ái, bởi dẫu sao thì ngoài Lý tổng quản, Sở Huyên cũng là người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất trong số hầu cận. Ngay trong vụ thái tử bị phế, ai cũng tưởng Sở Huyên sẽ bị ảnh hưởng vì là người bên "phe Tiếu vương gia" (thật ra là chỉ đứng về phía của Sở Hạ vì Sở Hạ từng là vị hôn thê của Phúc vương gia mà Sở Hạ lại ủng hộ Phúc vương gia, lên nói là cùng phe cũng chẳng có gì là lạ), sau lại thấy Hoàng thượng vẫn đối xử với nàng như cũ, người trong cung càng thêm vì nể.

Thanh Trúc vén rèm giúp:

- Cô nương tự vào nhé!

Sở Huyên gật đầu, bước vào nhà. Sảnh giữa vắng tanh, nghe từ chái sảnh có tiếng chuyện trò vẳng sang, nàng bèn bước sang bên ấy. Cung nữ Tố Ngôn đứng sau rèm châu trông thấy nàng, vội vén rèm lên. Tố Ngôn là nữ quan có phẩm trật cao nhất trong cung của Hy tần, lại rất được Hy tần xem trọng. Sở Huyên tới gần, mỉm cười nói khẽ:

- Đã làm phiền Tố Ngôn tỷ tỷ quá rồi!

Tố Ngôn mỉm cười đáp lễ, không nói năng gì, chỉ đưa tay mời.

Vào tới nơi, Sở Huyên trông thấy ngay Hy tần đang ngồi nghiêng trên ghế. Ngồi chếch bên dưới là Sở Hạ (vì Phúc vương gia cũng là con trai bà, mà Sở Hạ từng là con dâu hụt của bà nên đến thỉnh an cũng không có gì là lạ), mình bận cung trang. Sở Huyên xao xuyến cả người, liền nhún gối thỉnh an:

- Hy tần nương nương cát tường!

Hy tần cất tay, cho nàng đứng dậy, điềm đạm bảo:

- Thấy hoa ngươi vẽ ưa nhìn, nên cho người gọi ngươi sang vẽ giúp vài bông.

Sở Huyên cười đáp:

- Nương nương thấy vừa mắt, là vinh hạnh của nô tỳ.

Hy tần sai cung nữ bê cẩm đôn lại cho Sở Huyên ngồi. Nàng vội từ tạ, Hy tần bèn bảo:

- Thế ngươi định lát nữa vừa đứng vừa vẽ hay sao?

Sở Huyên thấy trong nhà ngoài Sở Hạ, Hy tần, cũng chỉ có cung nữ Tố Ngôn đang đứng chực bên rèm, bởi vậy bèn vâng lời ngồi xuống, rồi quay về phía Sở Hạ cười, Sở Hạ cũng tủm tỉm đáp lại.

Hy tần liếc hai người:

- Chẳng mấy khi Sở Hạ lại vào cung, tình cờ sao tỷ muội được gặp nhau.

Bấy giờ, Tố Ngôn đã mang giấy bút và mực đến, xếp ngay ngắn trên mặt bàn. Hy tần đứng dậy:

- Sở Huyên, ngươi ở đây vẽ nhé! Sở Hạ, con chỉ cho muội muội của con biết ta thích kiểu dáng như thế nào.

Hai tỷ muội đứng dậy nghe dặn. Hy tần nói xong thì cùng Tố Ngôn đi sang chính sảnh.

Sở Hạ bước tới gần, âu yếm vuốt má Sở Huyên, nói:

- Nghe nói Hy tần nương nương dạo gần đây sức khoẻ không tốt, nên hôm nay ta đến thăm người, không ngờ nương nương lại nói muốn muội đến đây vẽ tranh cho người. Ta mừng rơi nước mắt đã lâu rồi tỷ muội chúng ta mới gặp lại nhau.

Sở Huyên cười toe, tựa vào người tỷ tỷ, nũng nịu hỏi:

- Muội tưởng tỷ quên tiểu muội này của tỷ rồi chứ ?

Sở Hạ cười nụ, không nói năng gì. Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, rồi Sở Huyên dắt tay tỷ tỷ đến bên bàn, để tỷ tỷ ngồi cạnh. Vẫn cười với tỷ tỷ, nàng vừa cầm bút lên vừa hỏi:

- Nương nương thích hoa gì?

- Hoa gì màu sắc nhã nhặn giản dị ấy.

Sở Huyên gật gật đầu, ngẫm nghĩ rồi vẽ hoa lê, vẽ liền mấy cụm chi chít hoa, nhưng không lá. Sở Hạ im lặng ngồi xem, đợi Sở Huyên xong xuôi hết rồi mới nói:

- Mấy năm trong cung muội học được nhiều nhỉ. Lúc đầu ta còn tưởng là viện cớ thôi, nào ngờ vẽ đẹp thật! Ta trông mà cũng thích nữa.

Sở Huyên gác bút:

- Quá dễ, thích bao nhiêu có bấy nhiêu. Lát về muội vẽ rồi sẽ nhờ người đưa về phủ cho tỷ.

Trong bụng nàng nghĩ, mình học vẽ từ nhỏ, tuy không tài tình, nhưng nắn nót hoa lá cành thì thừa sức, hoàng cung lại chẳng có trò giải trí nào, đành đổ thời gian vào những việc này, nhờ thế càng lúc càng thành thục.

Hai người ngồi yên bên nhau. Sở Huyên hân hoan ngập lòng, tưởng đâu được trở về hồi mới tới Đoàn phủ, không phải bận tâm gì nhiều, chỉ lo nghĩ xem nên giết thời gian vô vị bằng cách nào, việc quan trọng nhất hằng ngày là nên chơi đùa ra sao. Nàng vừa nghĩ vừa nhoẻn cười, nhẹ ngả đầu vào vai Sở Hạ. Hát hò, đánh nhau với Thanh Nhã, đấu khẩu với lão Kỳ, bị Tiếu vương gia trêu ghẹo, chơi tú cầu với a hoàn... cảnh xưa lần giở trong tâm trí, ngỡ như chuyện mới hôm qua, vậy mà đã xa cách đến bốn năm. Thì ra mấy năm nay, quãng đời vui vẻ nhất của nàng lại là thời gian ở Đoàn phủ tướng quân.

Một lúc sau, Sở Huyên nhẹ nhàng khơi mào:

- Hai mươi rồi đấy!

Sở Huyên tiện miệng "Ừm" một tiếng, Sở Hạ đẩy thẳng đầu em dậy, nhìn nàng. Sở Huyên cũng lặng lẽ nhìn lại, Sở Hạ nghiêm túc hỏi:

- Muội ở bên Hoàng thượng ba năm, có dự tính gì rồi? – Nàng liếc mắt về phía rèm, lại khẽ khàng tiếp – Trong lòng muội đã có ý trung nhân nào chưa?

Ôi bà chị này! Thật giống mẹ Tiểu Miên quá đi! Thoạt tiên thì sợ nàng thích người ta, sau này lại lo vì sao không bồ bịch. Sở Huyên vừa cảm động, vừa ức chế, nhưng không lộ ra mặt, chỉ cười hì hì:

- Mấy năm trước, tỷ chẳng bảo muội đừng rung động linh tinh đó sao?

Sở Hạ trừng mắt:

- Hồi ấy muội sắp nhập cung, ai biết Hoàng thượng sẽ chọn muội hay muốn ban muội cho công tử nhà nào. Rung động cũng vô ích, tội gì tự chuốc ưu phiền? – Nàng ngồi lặng đi chốc lát, rồi tiếp – Nhưng bây giờ muội lớn thế này, lại được Hoàng thượng và các vị phi tần coi trọng, có thể tâu xin cho bản thân trước mặt người. Cũng nên tính toán dài lâu đi, chẳng lẽ định làm cung nữ suốt đời hay sao?

Sở Huyên chỉ cười, không đáp. Sở Hạ cầm tay nàng:

- Muội lớn rồi, trưởng thành rồi suy nghĩ cho bản thân nhiều vào.

Sở Huyên vẫn cười không đáp, Sở Hạ nói tiếp:

- Nếu muội thật lòng ưa Hữu vương gia, thì bảo ngài ấy đến gặp Hoàng thượng mà xin ban hôn – Nàng lưỡng lự – Ngoài ra, ta thấy Kỳ vương gia vẫn thương tưởng muội, theo ngài ấy làm trắc vương phi cũng không hẳn là không được. Chỉ hiềm Diệp vương phi...

Nàng ngừng hẳn lại, chợt cười khẽ:

- Nhưng chẳng sợ, với cái tính này, lại còn lo muội bị cô ta lấn lướt ư?

Sở Huyên im lặng nghe. Chỉ vì một người đàn ông mà bắt nàng phải sống cùng mái nhà với một người đàn bà khác, rồi đấu đá với cô ta suốt đời? Phải bao nhiêu tình yêu mới đủ để nàng chịu đựng cái giá đó?

Một lát sau, Sở Hạ gợi ý:

- Kể ra, Tiếu vương gia ngài ấy cũng khá thiết tha đến muội.

Sở Huyên không nhịn được, phá lên cười:

- Nhiều thế hả tỷ? Còn nữa không?

Vốn chỉ là một câu đùa, nhưng Sở Hạ đáp lại một cách nghiêm túc:

- Thuần vương gia đối với muội cũng rất là để tâm.

Sở Huyên tắt cười, ngoảnh mặt đi chỗ khác, gượng gạo bảo:

- Tỷ cứ nói mãi thế này, hóa ra các vương gia đều nồng nhiệt với muội cả. Chẳng biết muội thành mỡ mèo tự khi nào nữa.

Sở Hạ mỉm cười. Sở Huyên nhìn thẳng ra trước mặt, u uẩn nói:

- Nếu phải lấy ai đó, thì muội muốn một người toàn tâm toàn ý với muội. Tỷ hiểu không?

Sở Hạ nín lặng. Sở Huyên ngoảnh mặt lại, nghĩ tới việc Sở Hạ mãi không chịu đồng ý đến với với Sở hộ vệ, nàng dịu dàng hỏi:

- Đừng chỉ bàn chuyện muội, mấy năm nay tỷ sống có ổn không? Tuy có gặp mặt, nhưng chưa được dịp nào hỏi trực tiếp.

Sở Hạ cụp mắt xuống, đăm đăm ngó bông hoa lê Sở Huyên vừa vẽ, bình thản nói:

- Có gì khác được chứ?

Sở Huyên buột miệng:

- Sao không quên đi?

Sở Hạ cứng người, lâu lắm mới lặng lẽ đáp:

- Muốn quên nhưng không quên được.

Sở Huyên hít một hơi thật sâu:

- Vì sao không trân trọng người ở trước mặt mình?

Sở Hạ vụt ngẩng đầu lên, tiểu muội nhìn thẳng vào mắt nàng. Hai người chằm chằm nhìn nhau một lúc, cuối cùng Sở Hạ mỉm cười não nuột, quay mặt đi:

- Ta biết huynh ấy luôn đối tốt với ta, nhưng chuyện của người ấy mới ổn thoả, ta cũng chưa có ý định sẽ mở lòng với ai sau bao nhiêu chuyện huynh ấy vẫn luôn ân cần với ta, quan tâm ta, ta đều hiểu nhưng ta cần chút thời gian để....

Giọng nàng nghẹn ngào, thanh âm run run, không nói tiếp được nữa. Sở Huyên thở dài:

- Muội mong một ngày nào đó tỷ sẽ mở lòng và chấp nhận huynh ấy, đừng để khi mất rồi mới cảm thấy hối tiếc.

Thấy Sở Hạ không tranh cãi, Sở Huyên buồn bã nghĩ, mấy người chúng ta đây thật giống một nùi tơ, không sao gỡ ra được. Ai cũng khăng khăng cố chấp, thà một mình một ý chứ không chịu nghĩ thoáng ra, dẫu cái giá phải trả là nỗi cô đơn suốt kiếp. Nhìn Sở Hạ rất lâu, Sở Huyên lại ngậm ngùi nhấc bút, im lìm vẽ một bụi âu thạch nam nở tưng bừng. Vẽ xong mới cảm thấy nguôi ngoai đôi chút.

Nét bút vừa ráo mực, Tố Ngôn cũng vào tới, mỉm cười hỏi:

- Cô nương vẽ xong chưa?

Sở Huyên đáp xong rồi, đưa mẫu hoa cho cô ta xem, rồi cùng Sở Hạ bước sang chính sảnh.

Hy tần đón mẫu hoa, vừa ngắm vừa bảo:

- Đây là hoa lê, nhưng chả mấy người thêu hoa lê lên khăn nhỉ!

Sở Huyên thưa:

- Vốn lấy ý trong Vịnh hoa lê ở cung Hư Linh, bài từ theo điệu Vô tục niệm của Khưu Xứ Cơ.

Hy tần mỉm cười:

- Dáng mạo tao nhã, khí chất thanh cao, tinh thần anh hào, tư dung trác việt. Ta thật không dám nhận đâu – Bà lại đỡ lấy mẫu vẽ kia, xem xét một lúc – Hoa gì đây? Ta chưa trông thấy bao giờ.

Sở Huyên vội thưa:

- Đây là một loại đỗ quyên – Thầm nhủ âu thạch nam thuộc họ đỗ quyên thực, kể ra không phải là nói dối – Thông thường sinh trưởng trên vách núi cheo leo nên ít khi bắt gặp. Nô tỳ cũng chỉ ngẫu nhiên trông thấy một lần trên đường từ tây bắc về kinh.

Hy tần gật đầu, ngắm mẫu hoa rồi bảo:

- Có vẻ cô ngạo thoát tục lắm – Bà cười nhìn Sở Huyên – Đúng là một người thông minh khéo léo!

Thấy việc đã ổn thỏa, Sở Huyên bèn bái chào xin lui. Sở Hạ mỉm cười với nàng, Sở Huyên cũng mỉm cười đáp lại, rồi tự mình trở về.






                ~Hết Chương XXVI~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro