Đội Trưởng Có Chút Ngoan (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cường Lực cùng Dương Quang nhìn thấy đám tang thi đi mất thì thở phải nhẹ nhõm hai người vô lực ngồi phịch xuống đất dưỡng sức, Cường Lực đưa tay lau mồ hôi trong miệng lẩm bẩm chửi :"Mẹ nó cứ nghĩ là bỏ mạng ở đây rồi chứ!"

Dương Quang cũng có ý nghĩ như vậy, hôm nay nếu không nhờ Hắc Linh ba người bọn họ có lẽ sẽ không sống nổi với đám tang thi này, hắn đưa mắt nhìn Hắc Linh đứng phía kia, không thể nói thực lực Hắc Linh đúng là rất cường đại, một mình cô có thể xử lý được cả đám tang thi này so với tất cả dị năng giả hiện nay phải nói cô là bá chủ, nếu như cô đi theo nhóm bọn họ ,bọn họ chỉ lợi chứ không hại

Lục Hạ bên này đang tức giận đen mặt không thèm nhìn đến Hắc Linh, hắn hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong chỗ để số thuốc bọn họ tìm được trong phòng thí nghiệm, hắn tìm băng vải muốn băng lại vết thương trên vai cô, nhưng mọi người đều biết vết thương trên vai cô là do tang thi làm bị thương chứ không phải vết thương bình thường, làm sao có thể dùng băng gạc và thuốc trị thương cơ chứ

Nhưng Hắc Linh cũng không nề hà ,cô ngồi xuống đất mặc cho Lục Hạ mặt đen xì lì băng bó cho cô, Hắc Linh muốn cởi áo nhưng bị Lục Hạ đè lại, hắn lấy một con dao nhỏ từ túi ra, cắt bỏ phần vải chỗ bị thương đắp thuốc rồi băng bó

Thật ra Hắc Linh có thể tự mình làm lành vết thương đó một cách nhanh chóng nhưng cô lại không muốn, vết thương này là do cô đánh đổi mạng sống của mình để cứu Lục Hạ đấy, nếu như nó lành thì cô lấy gì làm bằng chứng để ăn vạ đây

Nhìn xem không phải người nào đó lúc đầu còn cự tuyệt lạnh mặt với cô sao, bây giờ còn đau lòng băng bó nhẹ nhàng cho cô đây

Lục Hạ siết chặt mảnh vải , cả quá trình khuôn mặt hắn vẫn cứ đen thui, Cường Lực cùng Dương Quang đứng bên cạnh muốn hỏi thăm Hắc Linh cũng không dám, làm xong việc Lục Hạ đi vào nhà thí nghiệm khiêng đồ bên trong ra đem lên xe, Dương Quang cũng sực nhớ ra ,hắn ta chạy nhanh lại chiếc xe ,bên trong xe tiểu Ngọc đang ôm lấy đầu mình run rẩy khi nhìn thấy Dương Quang cô ta nhào đến mắt mũi tèm lem khóc lóc, Dương Quang vỗ lưng an ủi cô ta, qua một lúc thì hắn muốn đi khiên đồ phụ mọi người, tiểu Ngọc sợ hãi nói muốn đi theo hắn, Dương Quang gật đầu

Bên này Cường Lực hai tay bốn thùng giấy khiêng lên xe, tiểu Mã đi bên cạnh hắn ta nhìn cái bắp tay chà bá kia thì thật muốn đưa ngón tay cái lên khen một tiếng trâu bò, nhưng nó không thể làm được

Hắc Linh nghe tiếng lòng của nó liền đưa mắt nhìn qua hắn ta, Cường Lực nhìn thấy cô nhìn mình thì nở ra nụ cười tiêu chuẩn khoe tám cây răng, Lục Hạ thấy vậy liền nói :"Bên trong thuốc có nhiều thuốc đựng bằng ống thủy tinh, khiêng nhiều quá chồng chéo lên nhau dễ vỡ!' nói xong quay qua nhìn cô một cái rồi hừ mạnh bỏ đi

Ở chỗ những người khác không thấy được hắn len lén vén áo lên nhìn bụng mình, ừm có cơ bụng, ừm bắp tay cũng rất săn chắc vừa đủ, hừ bự quá có gì hay đâu, vừa vừa là đủ đẹp rồi, có gì hay ho đâu mà nhìn chằm chằm

Hắc Linh đúng thật sự là bị oan. Cô nhìn còn chưa đến ba giây thì ở đâu ra mà gọi là nhìn chằm chằm nhưng cô không biết được suy nghĩ của Lục Hạ nên không thể nào giải thích cho mình được

Số thuốc đưa lên xe chất đầy thùng sau xe bọn họ muốn lấy thêm nữa cũng không thể, Dương Quang lấy bản đồ đánh dấu địa điểm lại rồi tiếc nuối lên xe , tiểu Ngọc đi theo sau hắn ta đưa mắt nhìn qua Hắc Linh liền thấy trên vai cô bị quấn băng vải, cô ta liền hỏi :"Cô..cô bị thương sao?"

Hắc Linh thấy cô ta hỏi liền gật đầu, tiểu Ngọc trắng bệt mặt, lúc nãy ở trên xe cô không hề bị gì bây giờ lại bị, khoảng thời gian này nếu như bị thương thì chỉ có thể là :"Cô...cô bị tang thi cắn !"

Hắc Linh lắc đầu :"không!" chưa đợi cô ta thở ra nhẹ nhõm thì Hắc Linh liền bồi thêm một câu :"Là bị cào !"

"Cô...cô!" cô ta run run chỉ ngón tay vào Hắc Linh nhìn thấy Hắc Linh muốn bước lên xe cô ta nhanh chóng chạy lại kéo cô xuống , Hắc Linh né khỏi cánh tay cô ta, cô ta vồ hụt liền té mạnh xuống đất, Dương Quang nhíu mày chạy lại đỡ cô ta lên hắn ta nói xin lỗi với Hắc Linh nhưng tiểu Ngọc kế bên liền hét lên :"anh, anh điên rồi, cô ta là bị tang thi cắn đó nếu như để cô ta lên xe lỡ cô tang trở thành tang thi cắn chúng ta thì sao?"

"Thì cô bị biến thành tang thi chứ sao, hứ !" tiểu Mã chửi thầm

Dương Quang đưa tay kéo cô ta nhăn mặt lạnh giọng nói :"tiểu Ngọc không được nói bậy, mau xinh lỗi chị Hắc Linh! "

Cô ta không thể tin được mà nhìn Dương Quang, ánh mắt như thể nói hắn ta bị điên hay sao mà bảo cô ta xin lỗi :"anh hai, em nói có gì sai sao, là do cô ta không ở yên trên xe lại cứng đầu đi xuống rồi lảng vảng ở đó để cho tang thi cào trúng. Bây giờ cô ta lại ích kỷ không nghĩ đến người khác mang cái vết thương có thể biến cô ta trở thành đám tang thi ngoài kia lên xe chúng ta, anh em chỉ là nghĩ cho mọi người, em có làm gì sai đâu mà anh bắt em xin lỗi cô ta!"

Dương Quang đau đầu hắn làm sao có thể giải thích chuyện gì xảy ra được , chẳng lẽ hắn lại nói một đám tang thi vừa rồi là một mình cô gái này giải quyết thì vết thương này có là gì liệu ai tin đây, nếu như không phải hắn ta tự mình nhìn thấy thì có lẽ hắn cũng sẽ không tin

Tiểu Ngọc thấy hắn nhăn mày như đang suy nghĩ thì vui vẻ đứng trước mặt Hắc Linh nói :"nếu như cô thật sự có đạo đức cùng với suy nghĩ thì nên biết mình phải làm gì, chúng tôi tốt bụng cho cô đi nhờ xe bây giờ cô lại muốn lấy oán báo ơn ,muốn chúng tôi chết cùng cô hay sao, cô mau biến đi!"

"Cô mới nên là người cút đi!" Lục Hạ hùng hùng hổ hổ đi đến, hắn cũng với Cường Lực vừa mới đi dấu số thuốc còn lại ở nơi bí mật khi về đến nơi thì nghe thấy có người lớn tiếng, đến gần thì thấy em gái Dương Quang đang lớn tiếng chỉ trích Hắc Linh, không những vậy còn muốn đuổi cô đi, Lục Hạ tức giận quát lớn đi đến kéo Hắc Linh ra sau lưng mình, nhìn cô cả một đường bị người ta mắng mỏ mà không phản bác lại thì tức điên, không phải cô giỏi lo việc bao đồng lắm sao, đến cả việc cứu hắn mặc cho tang thi làm bị thương rồi tự mình rạch tay cứu bọn họ vậy mà bây giờ lại đứng im re cho người ta mắng, coi có tức điên không cơ chứ

Nhìn thấy Lục Hạ tiến đến che chở mình Hắc Linh đưa tay ngăn lại tiểu Mã đang nhe răng ở đằng kia đang chuẩn bị nhào qua cắn đứt cổ cô ta lại

"Lục Hạ ca, cô ta bị tang thi cào rồi có khả năng sẽ trở thành tang thi, em chỉ sợ cô ta sẽ hại chúng ta, nên em muốn đuổi cô ta đi thôi!" cô ta run run cắn môi vẻ mặt quật cường ấm ức nhìn hắn, Lục Hạ không thèm ăn vẻ mặt này trong lỗ tay của hắn bây giờ chỉ tiếp nhận thông tin là cô ta đang rủa Hắc Linh trở thành tang thi

Lục Hạ điên lên nắm lấy cổ áo cô ta hất mạnh, cô ta bị hắn ném xuống đất cánh tay bị thương hai mắt đẫm nước mắt nhìn Lục Hạ, rồi nhìn qua Dương Quang

Lục Hạ chỉ vào mặt cô ta lạnh lùng nói :"Cô còn dám nói câu đó một lần nữa thì người cút là cô!" nói rồi hắn kéo Hắc Linh lên xe

Cường Lực đi đến bên cạnh gãi đầu nhìn cô ta rồi nói :"tiểu Ngọc em không sai khi làm vậy, có lẽ suy nghĩ của em là muốn bảo vệ chúng ta, nhưng trước khi nói hay khẳng định điều gì em cũng nên biết nguyên nhân của nó, Hắc Linh tiểu thư là do cứu Lục Hạ nên mới bị thương, còn chúng ta cũng là nhờ cô ấy giúp mới có thể sống sót được khỏi đám tang thi kia, muội yên tâm cô ấy không có khả năng biến thành tang thi đâu. Nếu cô ấy bình thường như chúng ta thì sẽ không nuôi được cái con phía kia đâu!" hắn ta nói rồi đưa tay chỉ tiểu Mã phía xa

Đúng vậy, một người bình thường thì làm sao có thể sai khiến con quái vật kia được

Cô còn hơn cả quái vật .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro