TG1-11: Em trai của bạn không dễ chọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay bọn họ không có tiết học buổi chiều, Trình Thanh bình thản cùng nhân vật thụ chính ngồi ở thư viện tra tài liệu rồi chăm chỉ giải đề.

Sau một hồi lâu, ngẩng đầu thêm lần nữa mới phát hiện, mặt trời kia dường như đã mỏi mệt muốn trốn sau lưng đồi, trên đường trở về nhà cũng chỉ còn sót lại vài vệt nắng cuối cùng trong ngày.

Thắc mắc của hệ thống vẫn chưa có lời giải đáp, cho đến khi Trình Thanh tắm rửa xong, nằm nghiêng ráo nước trên chiếc giường 2m trong phòng nguyên chủ.

Hệ thống: "...Đừng nói là anh thực sự cảm thấy việc học quan trọng hơn đối tượng công lược."

"Đâu có? Tao biết rõ mình tới nơi này để làm gì mà." Trình Thanh tùy ý đáp, anh đang chơi xếp hình trên điện thoại, điểm số sắp phá kỉ lục lần trước.

Chỉ thấy ánh sáng xanh loé lên một cái, một con mèo hình thành từ chuỗi số liệu nhảy phắt lên người thiếu niên, huơ móng đánh rớt cái điện thoại từ trên tay anh xuống.

Hệ thống hoá thành thực thể.

"..."

Đanh đá ghê...

Trình Thanh câm nín liếc nhìn mấy chữ "Game Over" hiển thị trên màn hình, rồi lại đối mặt với con mồn lèo xanh lè đột nhiên xuất hiện, đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.

Anh không thể chống cự lại trước những thứ dễ thương.

Nhất là động vật nhỏ, gần đây còn có thêm Hứa Quân Triệt...

"Đừng sốt ruột mà, không phải tao lơ là nhiệm vụ, mà là đang dùng chiêu lấy lui làm tiến."

Hệ thống tuy hơi nóng tính, nhưng được cái dễ tin người.

Thế là nó lập tức tin rằng đây là kế hoạch mới của Trình Thanh, thậm chí còn vểnh tai mèo lên thỉnh giáo: "Lấy lui làm tiến là sao?"

Trình Thanh nghiêm túc giải thích: "Thử nghĩ mà xem, nếu tao cứ mãi ân cần với nhân vật công chính, dần dà sẽ tạo thành thói quen cho hắn. Điều này cũng giống như con dao hai lưỡi vậy, lợi hay hại đều tùy thuộc vào cách sử dụng."

"Lòng tốt bị xem thành lẽ hiển nhiên sẽ dần mất đi phân lượng. Cách tốt nhất là khiến đối phương có được, nhưng đồng thời cũng lo sợ mất đi."

"Vậy nên tao không thể là một người an toàn quá mức." Trình Thanh dang hai tay hai chân, bày ra tư thế thoải mái nhất trên giường.

Hệ thống nghe cái hiểu cái không, tuy nhiên nó có cảm giác rằng kí chủ rất nguy hiểm, hai chữ an toàn quả thật không hề dính dáng gì trên người anh...

Dường như từ đầu đến cuối, đối với Trình Thanh, Hứa Quân Triệt chỉ đơn thuần là nhiệm vụ phải hoàn thành, ngoài ra anh hoàn toàn không có chút suy nghĩ dư thừa nào khác.

Lúc Trình Thanh được chọn trở thành kí chủ của nó, hệ thống còn hơi nghi hoặc.

Tiêu chí ban đầu đặt ra cho dạng người xuyên không thứ nhất, chính là bọn họ phải có chấp niệm lớn không tài nào buông bỏ, thứ hai là dạng người vô tình.

Nó từng nghĩ có sự nhầm lẫn nào ở đây chăng? Bởi thông qua dữ liệu tra được ở thế giới của anh, người này tựa như ánh mặt trời vậy, đi đến đâu là toả nhiệt đến đó, kể cả lúc khó khăn nhất cũng có thể tươi cười bước tiếp. Cho dù anh chỉ có một cái bánh bao lúc đói bụng, vẫn sẵn sàng chia cho người không có gì ăn hơn phân nửa, thoạt nhìn không hề phù hợp với tiêu chí nào đã đặt ra.

Hoá ra người lạc quan và ấm áp, cũng có thể là người vô tình nhất.

...

Trình Thanh không ngờ mình nói nhăng nói cuội vài câu, dòng tư duy của hệ thống đã biến hoá khôn lường đến mức độ này.

Đành chịu, dù sao cái mặt già của anh vẫn chưa đủ dày để tiết lộ sự thật phía sau...

Rằng trong lúc rảnh rỗi vào kho vật phẩm của hệ thống, dùng 10 điểm tích phân đổi lấy một món đồ gọi là "Kính Dự Báo" có thể tùy chỉnh thời gian, nhưng chỉ dùng được trong một lần.

Vì dòng mô tả quá dài nên Trình Thanh chỉ đọc lướt qua, bỏ sót luôn phần "chỉ dùng được trong một lần" điền ở phía cuối thông tin.

Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.

Ha hả, 10 điểm không phải là con số ít đâu!!!

Trong khi công dụng cũng chỉ có bấy nhiêu, sao không thể viết phần mô tả một cách ngắn gọn súc tích vậy, đây cũng đâu phải đi thi học sinh giỏi văn?

Trình Thanh ruột đau như cắt, thế nhưng vật đã đổi đến tay rồi, không trả lại được thì đem ra dùng.

Anh chỉnh thời gian xong, theo hướng dẫn đeo kính lúc đi ngủ, quả thật kính dự báo cho anh nhìn thấy một vài cảnh tượng...

Một vài cảnh tượng khiến anh khó lòng đối mặt với Hứa Quân Triệt.

---------

Trong căn phòng rộng lớn, rèm cửa dày nặng che khuất ánh sáng chiếu vào từ những ô cửa sổ sát sàn.

Trên chiếc giường duy nhất được bài trí nơi này, một chàng thanh niên với thân hình mảnh khảnh hiện đang rơi vào giấc ngủ sâu. Sau một thời gian không gặp, ngũ quan tinh tế của anh dần rũ bỏ nét ngây ngô thuở thiếu thời, so với dạo trước càng mang theo một loại cảm giác thanh lãnh khó tiếp cận.

Duy chỉ có nốt ruồi son điểm ở đuôi mắt vẫn dụ người như cũ.

Tiếng hít thở của ai đó dần dần thay đổi, từ bình ổn trở thành nặng nề, gấp gáp.

Hắn từ từ cúi xuống, lấp kín nốt lệ chí kia bằng đôi môi mình, đầu lưỡi khẽ vươn ra, nhẹ liếm.

Trình Thanh bị quấy rầy bởi nhiệt độ nóng ấm xen lẫn ẩm ướt trên mi mắt.

Với tình trạng đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực, Trình Thanh chỉ muốn tiếp tục chìm đắm trong mộng mị... Thế nhưng dần dà phát hiện, nếu anh không nhanh chóng tỉnh dậy, khả năng cái thứ kia sẽ mãi càn quấy không chịu ngưng!

"Đừng... Nhột lắm..."

Trình Thanh huơ tay trong không khí, ý đồ kháng nghị, lại lập tức bị một bàn tay khác dễ dàng chế trụ.

Đối phương hơi ngừng lại, âm thanh êm ái tràn đầy từ tính cất lên:

"Anh, anh tỉnh rồi sao?"

Giọng nói này...

Mí mắt Trình Thanh run rẩy mở ra.

Trước mặt là một thiếu niên vô cùng tuấn mĩ, hắn ta đang rũ mi nhìn anh, tròng mắt đen láy, sâu thẳm, tựa như đại dương đang dấy lên từng đợt sóng ngầm, cuồn cuộn và mãnh liệt, khiến người đối diện chợt nảy sinh ảo giác rằng bản thân có thể bị nó nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Trình Thanh phát hiện tình cảnh hiện giờ có chút kì quái, liền không khỏi chất vấn: "Cậu đang làm gì vậy?"

Thiếu niên đáp lại một câu chẳng hề liên quan: "Em rất nhớ anh..." Sau đó khẽ cúi đầu, day cắn vành tai người trong lòng, miệng thủ thỉ nói: "Dù là lúc mơ hay lúc tỉnh đều muốn được ôm anh như thế này."

Trình Thanh vô lực bị chế trụ trên giường, rõ ràng tình trạng cơ thể đang có vấn đề, khỏi cần nghĩ cũng biết thủ phạm là ai... Anh chỉ đành nỗ lực tránh né đôi môi đang đáp xuống của đối phương: "Cậu bình tĩnh lại, có gì từ từ nói. Trước hết thả tôi ra đã có được không?"

Đang yên đang lành, đối tượng công lược đột nhiên bị cái gì kích thích rồi?

Trả tên nhóc Hứa Quân Triệt má bánh bao ngoan như cún nhỏ lại đây cho anh!

"Thả?" Hắn hơi nghiêng đầu, dùng mu bàn tay ve vuốt gò má anh, nụ cười nhợt nhạt chậm rãi lan trên khoé môi: "Tại sao? Anh lại muốn rời khỏi em ư?"

"Vậy thì không được đâu."

"Cho dù là Diêu Lệ, Hứa Ngôn, hay bất kì ai khác đều không thể chia cách hai chúng ta."

"..."

Mạch não của hắn bị làm sao vậy...

"Chẳng lẽ cậu muốn nhốt tôi ở đây mãi?"

"Em chỉ muốn hai chúng ta cùng một chỗ thôi, có gì không tốt chứ?"

"Hứa Quân Triệt!"

Thiếu niên khẽ nâng tay, nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán Trình Thanh, mặc cho anh giận dữ vẫn không hề tỏ ra nao núng.

"Anh nóng lắm sao? Em nhớ mình đã bật điều hoà rồi cơ mà..." Hứa Quân Triệt lẩm bẩm, sau đó chợt nhướng mày như vừa nghĩ ra được ý tưởng hay: "Hay là anh cởi đồ ra đi, không mặc quần áo sẽ thoải mái hơn đó."

"Dù gì chỗ này cũng không có ai nhìn thấy."

Không - có - ai?

Thế bị cậu nhìn thấy thì không tính à???

Trình Thanh thật sự rất muốn chửi thề.

Nói là làm, Hứa Quân Triệt bắt đầu đè anh ra lột đồ.

Dùng cái lí do sứt sẹo kia để đối phó anh mà coi được hả? Rõ ràng ngay từ đầu tên này đã có mục đích không được trong sáng!

Nhìn cái ánh mắt kia là biết, hắn muốn cùng anh abcxyz.

Trắng trợn đến mức khiến người ta không khỏi xấu hổ...

Trình Thanh dùng sức chín trâu hai hổ, hòng muốn thoát khỏi chế trụ của đối phương, thế nhưng mặc kệ anh giãy dụa như thế nào, Hứa Quân Triệt vẫn giống như kẻ điên cố chấp lột từng thứ trên người anh ra, trạng thái hưng phấn lẫn gấp gáp này chẳng khác gì đang bóc một gói quà yêu thích.

Đạp mãi cũng không chịu văng xuống, cái tên này thật sự không biết đau là gì hả?

... Hay là do anh quá cùi bắp???

Trình Thanh đành phải chấp nhận sự thật, luận về sức mạnh, anh hoàn toàn không phải đối thủ của Hứa Quân Triệt ver trưởng thành.

Huống hồ cơ thể anh hiện tại cũng không phải đang trong trạng thái bình thường.

"Anh Trình... Trình Thanh à..." Hứa Quân Triệt mê mẩn ngắm nhìn cơ thể anh, hôn lên từng tấc da thịt bại lộ trong không khí, hắn ngước đôi mắt tràn đầy tình yêu lẫn dục vọng nhìn người trong lòng: "Em có thể không?"

Ý tứ đã quá rõ ràng.

"...Nếu tôi nói 'không' cậu sẽ chịu dừng lại sao?" Trình Thanh kìm nén để không bật ra thứ âm thanh nào đó kì quái, xúc cảm đọng lại trên da thịt mỗi khi đôi môi kia lướt qua khiến anh không ngừng run rẩy.

Vốn dĩ anh chỉ đang bất mãn cái tính thích tự ý định đoạt của nhân vật công chính... Ai mà ngờ được, câu nói này lọt vào tai đối phương lại mang theo hàm nghĩa khác.

Hứa Quân Triệt mừng rỡ, hắn đan chặt hai tay Trình Thanh trên giường, đôi tay thon dài hữu lực hơi siết lại, bộc lộ sự kích động sâu thẳm trong nội tâm.

"Anh nghĩ như vậy khiến em rất vui." Vừa rồi Trình Thanh không hề từ chối hắn.

Khoan đã!

Anh nghĩ như thế nào cơ?

Sao Hứa Quân Triệt có vẻ không đúng lắm!

"Em yêu anh."

Trình Thanh còn chưa kịp thắc mắc xong, đã tiến vào quá trình bị người ta abcxyz.

"A... Không!"

"... Dừng lại."

"Hứa Quân Triệt!"

...

[ Lược bớt 7749 chữ ]

...

Đúng vậy, "Kính Dự Báo" cho Trình Thanh thấy trong tương lai, vì một nguyên nhân nào đó mà anh nhất định sẽ bị một tên nhóc kém 6 tuổi đè.

Xem GV do bản thân đóng chính thì sao mà không sang chấn tâm lí cho được? Nhất là khi bạn diễn của anh ngoài đời vẫn còn là một nhãi con đang học tiểu học...

Haha, rõ ràng lúc đeo kính anh đã chỉnh bừa mốc thời gian mà!!!

Trình Thanh không thể tin được mình có thể gặp được loại trải nghiệm thần kì như thế này.

Sau khi sử dụng xong thì vật phẩm cũng biến mất, lúc anh tỉnh dậy thì đã không còn thấy Kính Dự Báo đâu.

Đúng thật là chỉ cho dùng một lần duy nhất mà...

Đơn giản là Trình Thanh muốn thăm dò thử tình hình sau này để liệu cách ứng biến, rằng với cái đà này thì mối quan hệ giữa anh và Hứa Quân Triệt sẽ đi đến đâu? Ai mà ngờ được sự việc lại phát triển đến mức ngoài sức tưởng tượng như thế này?

Phải thận trọng hơn mới được.

Rõ ràng anh mới là người phía trên!

Trong tương lai, khi hệ thống biết được suy nghĩ hiện giờ của kí chủ, nó không nói một lời đã lập tức khinh bỉ thẳng mặt.

Xin lỗi đi, anh chỉ có thể là người bị đè thôi.

Tóm gọn lại, nguyên nhân Trình Thanh tránh mặt Hứa Quân Triệt nguyên cả ngày hôm nay chính là vì anh vô tình nhìn thấy mấy cảnh tượng khó chấp nhận đó.

Cũng may con người anh giỏi nhất là tự làm công tác tư tưởng, dù sao đó cũng là chuyện trong tương lai, chưa chắc đã diễn ra, nhưng chắc chắn sẽ không thay đổi nếu Trình Thanh chỉ biết xoắn xuýt ngồi một chỗ.

Chi bằng trước khi sự việc được dự báo xảy đến, nghĩ cách ngăn cản Hứa Quân Triệt trở thành dáng vẻ kia là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro