Chương 113: Đinh! Ngài đã nhận được nón xanh (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cùng là nam nhân, hắn quá hiểu ánh mắt kia có ý gì."

Editor: Nê
Beta: A Lãnh
———————

Sở dĩ Tô Đường nghi ngờ là bởi vì động tĩnh nháo lớn như vậy mà hài tử kia còn không tỉnh lại. Còn có quần áo trên người nó, nhìn như không phô trương nhưng lại là tơ lụa có chất liệu tốt nhất. Hơn nữa lộ ra tay nhỏ nhắn, khuôn mặt sạch sẽ không nhiễm một chút bụi bặm nào. Đây rõ ràng là có người cố ý che chở.

Nghiêm túc cẩn thận như vậy, khẳng định là người trong nhà đối xử với nó rất tốt. Cũng bởi vậy mà nàng dám chắc chắn, đứa nhỏ này là bị bắt tới, thậm chí thời gian bị bắt còn chưa lâu. Bọn họ chắc là đột nhiên nảy sinh ý định, lại sợ nó không nghe lời nên cố ý chuốc thuốc mê cho nó.

Tốc độ của hệ thống rất nhanh: [Tìm được rồi, là Lương Bình đích trưởng tử của Bá gia, nhưng cha mẹ của đứa nhỏ này đã qua đời. Hiện tại thúc phụ và thẩm thẩm trong phủ sợ nó lớn lên đoạt đi tước vị này, liền cố ý để người khác bắt nó đi.]

Tô Đường không nghĩ tới chỉ thuận miệng hỏi lại phát hiện ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại nhìn đứa bé đang ngủ say, trong lòng cũng cực kỳ thương hại.

"Mộc Lam, đi ôm hài tử kia tới đây."

Tô Đường làm việc không theo lẽ thường, thậm chí còn để người ôm hài tử đi, thao tác này trực tiếp khiến thanh niên kia ngốc tại chỗ.

Từ từ, không nên phải là nên cố gắng giải thích sao? Hoặc là xúc động chút, vung tay đánh nhau với hắn ta a.

Hiện tại cứ thản nhiên ôm hài tử đi như vậy, sao lại thế này?

Thời điểm Mộc Lam ôm hài tử, thanh niên theo bản năng ôm đứa bé sát vào trong lòng ngực, sức lực kia ngay cả Mộc Lam cũng không bế được đứa bé.

"Là ngươi ngoan ngoãn tự đưa hài tử cho ta, hay là ta cho người chặt hai tay của ngươi, ngươi chọn đi."

Tứ đại nha hoàn của Thiệu Dương quận chúa chính là một người so với một người càng xinh đẹp hơn, thân hình khí chất đều hơn các quý nữ khác. Bây giờ Mộc Lam lại cười tủm tỉm uy hiếp, trong mắt thanh niên cực kì giống như ác quỷ.

"Ngươi ngươi......"

Mộc Lam: "Ta làm sao, ngươi dám đắc tội với quận chúa nhà ta chính là đang tìm đường chết, bây giờ đưa hài tử cho ta thì còn có thể chịu ít tội."

Giọng điệu của nha hoàn cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thanh niên lại luống cuống, hắn ta chỉ là lấy tiền làm việc, hắn ta không muốn chết!

Không, sẽ không chết, quý nhân kia thân phận cao như vậy, nhất định có thể bảo vệ hắn ta!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay vẫn không tự giác đưa hài tử qua. Không vì cái gì khác, oắt con này nhìn như rất nhỏ nhưng ôm vào thật sự là quá nặng.

Mộc Lam nhận hài tử, Tô Đường kiểm tra một phen, phát hiện chỉ là hít vào một ít khói mê, cũng không có gì đáng lo ngại, lúc này mới yên lòng.

"Đi gọi Kinh Triệu Doãn tới đây, hỏi ông ta một chút, tội lừa bán hài tử xử như thế nào?"

Nàng từ đầu tới cuối cũng chưa nhìn tên thanh niên kia một cái, cao cao tại thượng không thể chạm vào như vậy, lại làm tên thanh niên nhìn ngây người.

Hắn ta đã sớm nghe nói Thiệu Dương quận chúa có liên quan đến nhiều nam nhân khác, không biết kiểm điểm, lả lơi ong bướm. Cái này làm cho hắn một lần nữa cảm thấy cái gì gọi là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, giống như nữ nhân chỉ cần cho tiền là có thể ngủ, nhưng chờ đến khi hắn ta tiếp xúc, mới biết được nàng có bao nhiêu xinh đẹp.

Hắn ta chỉ có một cái túi da, trước đây trong nhà có chút tiền, hắn ta liền thường xuyên ra vào kỹ viện, hắn chính là công tử ca mà chị em kỹ viện yêu nhất, loại nữ nhân gì mà chưa từng hưởng qua. Nhưng hôm nay hắn ta lại cảm thấy người lúc trước mình gặp được đều là dung tục tầm thường, căn bản không so được với nữ nhân trước mắt.

Có Tô Đường tọa trấn, nàng không mở miệng, ai cũng không quản thanh niên kia. Cứ như vậy để hắn ta rúc ở trong góc, nhìn như đang run bần bật, nhưng đôi mắt hạt châu kia lại lộ ra một cỗ điên cuồng.

Nếu, nếu như có thể ở cùng nàng một lát, đừng nói là muốn hắn ta nói ra người đứng sau màn, cho dù là muốn mạng hắn ta, hắn ta cũng cam tâm!

Kinh Triệu Doãn cũng không để Tô Đường đợi lâu, nhưng nàng không nghĩ tới Ngụy Khuyết cũng đến.

Hắn trưng một khuôn mặt hung ác nham hiểm, nhấc chân đá một cái thật mạnh vào ngực tên thanh niên.

Cùng là nam nhân, hắn quá hiểu ánh mắt kia có ý gì.

Thanh niên không kịp phòng ngừa bị đạp một cái, 'a' một cái liền hộc ra thật nhiều máu.

Một màn này bất ngờ xảy ra, làm tất cả mọi người sợ ngây người.

Cuối cùng vẫn là Tô Đường phản ứng kịp, giữ chặt người lại: "Ngụy Khuyết, ngươi đừng đem người đánh chết, ta còn phải để Kinh Triệu Doãn tra ra người phía sau màn nữa."

Ngụy Khuyết hai mắt đỏ như máu, mang theo sát ý hung ác: "Hắn nhìn ngươi! Thứ đồ chơi này cũng dám nhìn ngươi!"

Tô Đường dở khóc dở cười: "Nhìn một cái ta cũng không bị gì, bây giờ quan trọng nhất chính là tra ra người phía sau. Ngươi bình tĩnh, đem chuyện này giao cho Kinh Triệu Doãn đi."

Ngụy Khuyết: "Không được, hắn nhìn ngươi, ta muốn móc mắt hắn!"

Kinh Triệu Doãn đột nhiên bị điểm danh, bây giờ đang mùa đông, trán ông ta lập tức sinh ra một cổ mồ hôi nóng.

Ai da, một cú đạp này của Ngụy Hầu gia, người nọ hẳn là mất nửa cái mạng đi. Chỉ bởi vì dám nhìn nàng một cái, lại mất đi nửa cái mạng, thậm chí còn có khả năng bồi thêm một đôi mắt!

Cũng bởi vậy, ông ta nhớ kỹ vết xe đổ, đôi mắt cũng không dám nhìn loạn: "Quận chúa yên tâm, hạ quan chắc chắn sẽ cho quận chúa một cái công đạo."

Tô Đường lại để người ôm hài tử tới: "Đứa nhỏ này ta thấy là bị bắt tới, tạm thời nuôi ở chỗ ta đi. Chờ đến khi điều tra được người nhà, lại đưa trở về cũng không muộn."

Thiệu Dương quận chúa bây giờ là trò cười trong kinh thành, Kinh Triệu Doãn lại không nghĩ tới quận chúa còn rất có lòng thương người.

Kinh Triệu Doãn đang định nhân cơ hội này nói mấy câu nịnh bợ, dù sao tư thế vừa rồi của Ngụy Hầu gia cũng không giống như là không thích. Ai ngờ, ông ta còn chưa mở miệng, bên tai liền vang lên một tiếng hét thảm.

Ban ngày ban mặt, cũng bởi vì tiếng kêu này làm người ta nổi lên một thân da gà.

Kinh Triệu Doãn vừa quay đầu lại, lập tức run rẩy: "Hầu gia, ngài làm gì vậy?"

Ngụy Khuyết: "Bổn hầu là người thô tục, không hiểu kéo tơ lột kén chậm rãi điều tra."

Khoé miệng Tô Đường co rút, thời điểm hắn nói ra lời này rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy. Người ở Tây Bắc vì bắt được nàng, vài ngày trước còn bất động thanh sắc đâu!

Thanh niên này là vì tiền nên mới diễn vở kịch này, làm sao chịu được loại khổ hình như vậy, mười ngón tay, mỗi cái đều bị người bẻ gãy, dưới loại thống khổ như tim bị khoét đi này, rất nhanh liền ngất đi.

Hắn ta chân trước vừa ngất, sau lưng Ngụy Khuyết liền cho người đi tra, trước sau chỉ mất một canh giờ đã điều tra xong.

Ngự Dương cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cái đuôi nhỏ căn bản không xử lý sạch sẽ, rất nhanh đã bị Ngụy Khuyết bắt được nhược điểm. Vốn là công chúa hoàng gia cao cao tại thượng, lúc này lại bị hắn mời tới cửa Hầu phủ.

Ngự Dương làm việc này là bởi vì có người mê hoặc, nàng ta thậm chí còn chưa thấy qua bộ dáng thanh niên kia, từ đầu tới cuối đều là nha hoàn bên người nàng ta ra chủ ý. Lúc này chợt thấy bộ dáng Ngụy Khuyết giống như sát thần, lập tức sợ tới mức run bần bật.

"Ngụy Khuyết ca ca, không phải ta, không phải ý của ta, đây đều là chủ ý của nha hoàn kia." Bởi vì sợ hãi, cho nên nàng ta đem tất cả sai lầm đẩy lên người nha hoàn.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu không phải là công chúa gật đầu, cho dù nha hoàn có gan đi chăng nữa cũng không vượt qua được nàng ta.

Chẳng qua lời này không thể nói, bởi vì cho dù Ngự Dương có làm sai thì nàng ta vẫn là công chúa.

Cuối cùng, nha hoàn bị ném ra có tác dụng, Ngự Dương hồi cung đóng cửa ăn năn. Về phần thanh niên kia, Ngụy Khuyết nói được làm được, chặt đứt tay chân và móc mắt hắn ta, sau đó mới để người quăng hắn ta ra ngoài.

Trò khôi hài như vậy vừa kết thúc, nhưng lời đồn đãi trong kinh lời lại chưa bao giờ thiếu.

Cuối cùng chuyện này truyền ra đều biến thành Thiệu Dương quận chúa cùng tình nhân đau khổ quỳ xuống cầu xin Hầu gia thả người, nhưng Ngụy Khuyết lại máu lạnh vô tình, chẳng những chặt đứt tay chân người ta mà còn móc đi đôi mắt, mà Thiệu Dương quận chúa lại bị hắn nhốt trong Hầu phủ, vĩnh viễn không được đi ra ngoài.

———
Thập Bát Sơn Yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro