Chương 127: Ác quỷ quấn thân (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng."

Editor: Vô Danh
Beta: 503258
———

Tính tình của cô nhóc còn rất lớn, Phong Nghiệp nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt đang ngo ngoe rục rịch phản kháng của Tô Đường, không tiếng động nhướng mày.

"Đêm mai chúng ta lập tức âm hôn."

Tô Đường lúc này vừa mua két sắt, tính đem ném hũ tro cốt vào trong đó không quan tâm, đột nhiên nghe được lời này, tay run lên, thiếu chút nữa đã làm đổ bình sứ lên mặt đất.

"Anh nói cái gì?" Đúng thật là cô đã đáp ứng hắn, nhưng cô không nghĩ là nó đến nhanh như vậy!

Cha mẹ Chung tuy cam chịu nghe theo Phong Nghiệp, nhưng không hề nói cho cô biết. Có lẽ hai người nghĩ kéo dài được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Phong Nghiệp cũng không thèm để ý đến mấy động tác nhỏ này. Dù có chuyện gì xảy ra, âm hôn vẫn phải kết, ai cũng đừng hòng ngăn cản được hắn. Chẳng qua kết hôn cũng không biết có thể làm chấp niệm trong lòng hắn nguôi ngoai đi một chút hay không?

Nếu chấp niệm giảm bớt đi, vậy thì hắn cũng không cần thiết phải lưu lại nơi này nữa. Hơn nữa, nếu được thoát khỏi hắn, cô nhóc này hẳn là sẽ rất vui vẻ. Phong Nghiệp mới vừa tưởng tượng đến đây, tâm tình liền nổi lên một trận ác liệt. Dựa vài cái gì, dựa vào cái gì mà chỉ cần thoát khỏi hắn là cô sẽ được vui vẻ. Rõ ràng người trêu chọc hắn ban đầu chính là cô kia mà???

Tô Đường đem hũ tro cốt cất vào két khóa kỹ lại, lại đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh băng ngay phía sau mình. Cô xoay người, nhìn cả người ai đó đang tuôn trào khí đen, lệ khí ác quỷ tăng lên vùn vụt, ngạc nhiên trợn tròn mắt.

WTF, chuyện gì vừa xảy ra? Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc cô đã bỏ lỡ cái gì? Lão đại như thế nào lại đột nhiên tức giận? Tự bản thân tưởng tượng, tự bản thân tức giận đến mức hắc hóa, chuyện như thế này Tô Đường chưa bao giờ nghĩ đến. Cuối cùng, cô đem tất cả quy hết về do lão đại này tính cách thất thường.

"Ngài, làm sao vậy?" Cô cẩn thận hỏi, thậm chí cả tôn xưng cũng đều nói ra.

Phong Nghiệp thưởng thức sợi tóc rơi trên người của Tô Đường, khóe miệng ngậm một tia mỉm cười: "Suy nghĩ ngày mai nên âm hôn như nào."

Lúc trước là do cô trêu chọc chính mình, vậy thì không có lý do để cô toàn thân rút lui, hắn lại còn ngây ngốc chờ đợi cô trở về.

Nếu cô dám lui, hắn sẽ chặt đứt tất cả mọi đường lui của cô.

Tô Đường nhìn hắn cười đến toàn thân nổi cả da gà, nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi bất cứ thứ gì. Thế giới này thật sự quá bí bách, từ đầu đến cuối đều bị người khác nắm mũi dắt đi. Đối mặt nam chủ hắc hóa 100%, cô lại không có một chút năng lực phản kháng nào. Cho đến bây giờ, tất cả mọi thứ chỉ có thể tiếp thu một cách bị động. Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy làm cho chính mình mạnh lên quan trọng đến mức nào.

"Ngày mai âm hôn, em muốn lễ vật như thế nào?" Thân làm Quỷ Vương, Phong Nghiệp có không ít bảo bối, lúc trước hắn cảm thấy mấy thứ này không cần thiết. Nhưng mới vừa trải qua những ý nghĩ hồi nãy, hắn phát hiện sự để ý của mình đối với cô thật sự vượt quá sức tưởng tượng.

Tô Đường: "Không cần, tôi không thiếu bất cứ thứ gì cả."

Tuy cô nói như vậy, nhưng Phong Nghiệp đã bắt đầu nghĩ nên đưa cho Tô Đường lễ vật như thế nào.

Thời gian trôi qua quá nhanh, Tô Đường nguyên một đêm không ngủ, cuối cùng vẫn tới thời khắc âm hôn.

Lần này Chung gia nguyên khí đại thương, hầu hết mọi người đều không biết đến chuyện Tô Đường âm hôn. Nhị lão Chung gia bởi vì con gái mình mà đem tin tức đè ép đến gắt gao, ngoại trừ hai người đồ đệ mà mình thu nhận, người ngoài hầu như không một ai biết được.

Ngày này, tại một đình viện nhỏ phía Tây Uyển của Chung gia, che kín tơ lụa sắc màu trắng hồng. Mới vừa nhìn qua quả thật trông rất quỷ dị. Âm hôn làm việc đại hỉ, cho nên mới dùng hồng và trắng để trang trí. Lúc này, tiểu viện đột nhiên xuất một đội người giấy, chúng nó khiêng mấy chục rương màu trắng hồng, vừa đi vừa rải tiền giấy ra phía trước. Người giấy mênh mông cuồn cuồn đi tới, thật quá đồ sộ. Tô Đường mặc một thân Tú Hòa phục tinh xảo, nhìn tiểu viện đầy ắp người giấy, khóe miệng co rút.

"Đây là chuyện gì?"

Phong Nghiệp nhìn đồng tử của vị tiểu tân nương tràn đầy khiếp sợ, khóe môi không khỏi nâng lên một chút.

"Lễ hỏi."

Chung Ninh hiện tại cũng mới hai mươi tuổi. Cô lớn lên vốn đáng yêu động lòng người. Lúc này trên mặt đánh phấn nhè nhẹ, đôi má hơi hơi phiếm hồng, cộng thêm đôi môi kiều diễm ướt át, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn hôn vài cái.

Phong Nghiệp nghĩ như vậy, liền cúi đầu khiến Tô Đường cả kinh, liên tục lui về phía sau, cả người hoảng sợ xù lông không khác gì một con thỏ nhỏ.

"Anh làm cái gì vậy?"

Phong Nghiệp không bởi vì bị Tô Đường né tránh mà tức giận, ngược lại còn cong lên khóe môi: "Đúng thật, còn chưa bái đường, sao có thể khiến phu nhân bị hốt hoảng như vậy được!"

Tô Đường nghe vậy trừng lớn hai tròng mắt, bởi vì sợ hãi cùng khiếp sợ, đôi lông mi thật dài rung động, khiến người nhìn vào không nhịn được muốn yêu thương một phen.

"Phu nhân, giờ lành đã đến."

Thời gian bái đường chính là khoảnh khắc hung hiểm nhất trong ngày, nửa đêm. Lúc này, toàn bộ Chung gia đều đều là một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại ngọn nến đỏ, yên lặng không tiếng động đốt cháy.

"Phu nhân, mời."

Ban đêm, ánh trăng lành lạnh, bốn phía ngoại trừ Tô Đường hoàn toàn không có bất kỳ sinh vật sống nào. Cô phải ở hoàn cảnh như vậy mà bái đường thành thân. Đến tận khi buổi lễ kết thúc, hai người đi vào động phòng, cô vẫn còn một chút hoảng hốt.

Cô cứ như vậy mà.... Kết hôn? Không không không, phải nói là âm hôn.

Cách trang trí phòng động phòng với trang trí tiểu viện là cùng một dạng, nửa trắng nửa hồng, lụa trắng mỏng dài rũ đến trên mặt đất, mà trên giường thì trang trí hoa văn long phượng.

Tô Đường lúc này ngồi ở mép giường, bởi vì khẩn trương, đôi tay nắm chặt hỉ phục, khiến bộ đồ có chút nhăn nhúm. Lúc này, cửa phòng bị người mở ra, sau đó một đôi giày da màu đen xuất hiện ở trước mặt Tô Đường.

Phong Nghiệp bước nhanh đi tới, vô thanh vô tức, nhưng mỗi bước đi đều như đạp thật mạnh vào trong lòng Tô Đường, khiến cả trái tim cô run lên.

Mắt thấy Phong Nghiệp chỉ còn cách mình có một bước, Tô Đường mới phát hiện bản thân cô thật sự không bình tĩnh giống như trong tưởng tượng. Cô sợ hãi, đây chính là nam chủ đã hắc hóa toàn phần đó! Không hề giống những nam chủ trước kia bị cô xoay đến quay vòng vòng. Một đêm này, cô thật không dám tưởng tượng.

Tô Đường hối hận, âm hôn cái gì gì đó, âm hồn các thứ không phải là không thể, nhưng ít nhất không phải hiện tại! Cô đột nhiên ngẩng đầu, kết quả đối phương lại mở miệng trước.

Phong Nghiệp mặc cũng là màu đỏ hỉ phục, làn da vốn tái nhợt ở dưới ánh nến đỏ chiếu xuống lại sinh ra vài phần hơi thở yêu nghiệt.

"Hối hận?" Hắn lạnh nhạt nhìn Tô Đường, cả người nhìn như ôn hòa, nhưng giây tiếp theo, khóe miệng thốt lên một câu, tất cả ôn nhu mềm mại đều biến mất không sót lại chút gì. Ngược lại toàn thân bốc lên quỷ khí tận trời, nguy hiểm đến cực điểm.

Hắn nói: "Đã muộn rồi!"

Tô Đường vẫn luôn biết hắn rất nguy hiểm, nhưng lúc trước hắn luôn biểu hiện ra bộ mặt ôn văn nho nhã. Dù có ra tay tàn độc cũng là thể hiện với người khác. Không giống như hiện giờ, hắn đem tất cả mọi thủ đoạn đều nhắm vào cô.

"Tôi, tôi không hối hận, tôi chỉ là muốn cùng anh thương lượng một chút." Bởi vì lâm vào thế bí, thanh âm của cô cực kỳ nhỏ.

Tâm tình Phong Nghiệp cũng không tồi, cô nhóc hối hận cũng được, không hối hận cũng được. Dù sao hiện tại cục diện đã được sắp xếp rõ ràng.

"Em nói đi."

Tô Đường trong lòng vui vẻ, vốn tưởng rằng tình huống có thể xoay chuyển một chút, cô vẫn còn đường sống. Kết quả, giây tiếp theo liền nghe đối phương nói: "Nhưng mà ta sẽ không nghe."

Tô Đường: "........"

CMN! Tên nam chủ này thật là quá đáng ghét!

Bởi vì tức giận, đôi mắt sáng ngời nhiễm lên một tầng phẫn nộ, nhưng Phong Nghiệp lại chết mê chết mệt với biểu cảm này của cô.

Cô đem tất cả ánh mắt đều hướng về phía hắn, mà không phải nhìn vào bất kì kẻ râu ria nào khác.

[Đinh, giá trị hắc hóa giảm 10%, giá trị hắc hóa hiện tại: 90%.]

"Phu nhân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta đi ngủ thôi." Phong Nghiệp mỉm cười mở miệng, nhưng cặp mắt hơi cong kia sớm đã tràn đầy dục sắc.

Đây là vợ của hắn, loại cảm giác này, ngoài ý muốn làm hắn cực kỳ thỏa mãn.

———
Thập Bát Sơn Yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro