Chương 180: Biến đi, đồ fan giả! (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor/Beta: Nê
———

Từ sau lần hố ký chủ trước đó, hệ thống vẫn luôn khom lưng cúi đầu, khi nó thấy có cơ hội chuộc tội liền lập tức lên tiếng: [Đường Đường, Bạc Nhất Cận không thích ăn táo.]

Tô Đường sửng sốt: "Ta nhớ rõ trong tư liệu viết hắn thích ăn táo mà."

Hệ thống: [Tôi không biết anh ta nghĩ gì, nhưng tư liệu của anh ta không cần xem nữa, những gì ghi trong đó đều là giả, anh ta không những không thích ăn táo, mà còn rất ghét táo nữa.]

Tô Đường sợ đến ngây người, đây là bệnh thần kinh gì vậy, nhất định phải tự ngược mình, nói thứ mình ghét thành thứ mình thích.

Bạc Nhất Cận chú ý đến động tác của cô gái nhỏ, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Đường vừa cầm quả táo đã được rửa sạch sẽ, nghe hắn hỏi liền giật cả mình, quả táo trong tay cô liền rơi xuống đất.

Không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm: "Bạc tiên sinh, quả táo này bị dập rồi, để tôi lấy cái khác nhé." Khi nói xong, liền thật nhanh hỏi hệ thống hắn thích ăn cái gì, sau khi nghe được kết quả liền lập tức nói: "Chúng ta ăn nho với lê đi."

Bạc Nhất Cận thật ra không đặc biệt thích hay ghét ăn trái cây nào, trừ quả táo.

Bới vì táo là trái cây mà người phụ nữ kia thích ăn nhất, cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. Vào sinh nhật mỗi năm của người phụ nữ kia, người cha tốt của hắn vì thể hiện vợ chồng ân ái mà cố ý bỏ ra một số tiền lớn để mua hai cây táo về. Nhưng đáng tiếc, hai cái cây kia hiện giờ đã sớm bị nhổ sạch, ngay cả lá cũng không còn.

Táo trong tủ lạnh là do dì giúp việc chuẩn bị, dù sao hắn cũng là danh nhân nên dì vẫn rất quan tâm hắn. Lúc đầu, hắn nghĩ nếu như cô gái nhỏ đích thân gọt táo thì hắn sẽ cố gắng ăn một miếng, nhưng không ngờ là nó lại bị rơi xuống đất.

Trên vỏ táo còn dính nước, từ trong tay cô rơi xuống, ở độ cao đó thật ra không có khả năng bị dập, cô đây chỉ là lấy cớ, mà cái cớ này lại không tốt lắm.

Ánh mắt hắn hơi tối, nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì, chỉ hỏi: "An tiểu thư thích ăn thịt bò chín mấy phần?"

Tô Đường nơm nớp lo sợ, cô cảm thấy hắn hỏi như vậy là đang thăm dò cô, thật ra là đang hỏi cô, muốn chiên bản thân chín mấy phần.

"Bảy phần đi." Nói xong, cô lại nhanh chóng đem trái cây rửa sạch sẽ, để chúng vào trong rổ rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

Cô vỗ ngực, cảm thấy mình có chút mất mặt, cho dù có là nam chủ thì cô cũng không phải là An Kiều yếu ớt ở vị diện trước, cho dù bị giết cũng không có lực phản kháng.

Bạc Nhất Cận không để cô đợi lâu, rất nhanh đã bưng bò bít tết và mỳ Ý đã làm xong ra. Sau đó, hắn lại cầm quả táo rơi trên mặt đất lên rửa lại lần nữa: "Tôi thấy quả táo cũng không bị dập gì, An tiểu thư có muốn ăn không?"

Giờ khắc này, Tô Đường cảm thấy tên này rất giống mẹ kế ác độc của công chúa Bạch Tuyết, muốn cô ăn quả táo có độc.

Tô Đường tất nhiên là từ chối: "Thật ra có một việc khiến tôi tò mò lâu rồi."

Bạc Nhất Cận: "Đó là cái gì?"

Tô Đường nhắm mắt nói dối: "Bạc tiên sinh xuất đạo lâu như vậy, lúc trước tôi có xem một cái video, nội dung bên trong là lúc anh ăn các loại trái cây, tuy nhiên có một điều kỳ lạ là nhiều trái cây như vậy mà lại không có táo."

Bạc Nhất Cận nhướng mày.

Tô Đường: "Tôi thấy mỗi lần Bạc tiên sinh bị đặt câu hỏi, nhất là những câu có liên quan đến táo đều thấy anh không thích."

Bạc Nhất Cận rốt cuộc cũng nhìn về phía cô: "Chô nên vừa rồi em lấy táo là muốn xem thử phản ứng của tôi sao?"

Tô Đường căng da đầu gật đầu.

Trong mắt Bạc Nhất Cận hiện lên tia kinh ngạc: "Cho nên An tiểu thư kết luận..."

Tô Đường: "Bạc tiên sinh không thích ăn táo."

Bạc Nhất Cận bỗng bật cười: "Em là người đầu tiên phát hiện ra bí mật này của tôi đó."

Tô Đường nửa thật nửa đùa: "A, tôi biết bí mật của Bạc tiên sinh rồi thì Bạc tiên sinh cần phải giết người diệt khẩu thôi."

Bạc Cận Nhất cười càng sâu: "Giết người diệt khẩu, tuy nhiên tôi càng thích cách khác hơn."

Tô Đường: "Cách nào?"

Bạc Nhất Cận liếm liếm khóe môi, nuốt xuống những lời định nói, sửa lại thành: "Làm đối tác."

Tô Đường bị làm cho cảm xúc lúc lên lúc xuống, chờ sau khi trợ lý đem hợp đồng đến, cô ký xong hợp đồng, không bao giờ muốn cùng hắn ở chung một nhà nữa nên liền chào tạm biệt, nói là về ở nhà ba mẹ.

Bạc Nhất Cận không có lý do gì lôi kéo người nữa cho nên tự mình tiễn cô ra cửa.

"An tiêu thư nếu như gặp khó khăn gì, lúc nào cũng có thể tìm tôi, dù sao thì có thể vì thần tượng của mình giải quyết, tôi rất vinh hạnh."

Tô Đường không nghĩ đến tên này còn chưa diễn kịch xong, vì thế thổi phồng lẫn nhau: "Đều là thần tượng thì tôi cũng hoan nghênh Bạc tiên sinh lúc rảnh rỗi có thể đến tìm tôi."

Thấy hắn đã đi, Tô Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng thật ra ba An mẹ An sớm đã ở nhà đợi cô, thấy cô trở về liền lập tức đến đón.

"Kiều Kiều, mẹ đã bảo dì Dung làm nhiều món ăn ngon cho con đó, còn tên đàn ông hư hỏng Cận Cảnh Sinh kia, chúng ta không cần nữa."

Mẹ An an ủi, ba An thì trực tiếp hơn: "Kiều Kiều, con có muốn ba tìm người đến trùm bao tải đánh tên đó một trận không?"

Tô Đường dở khóc dở cười: "Ba, chúng ta là người văn minh, sao có thể kêu người trùm bao tải đánh chứ, ba yên tâm đi, hắn bây giờ ở giới giải trí nhảy nhót không được lâu đâu."

Ba An vừa nghe cô nói vậy thì khó hiểu, nhưng sau đó lại nghe thấy con gái mình nói: "Đắc tội người không nên đắc tội, hắn sống không được bao lâu nữa đâu. Mặt khác, con cũng không cảm thấy thương tâm, vốn chỉ là chơi qua đường mà thôi, cũng không phải là thật."

Mẹ An cùng ba An lại không tin, con gái nhà mình từ lúc nhỏ đã không để người khác lo lắng, lúc nghiêm túc đọc sách cũng không yêu đương. Hơn nữa, cơ bản đây cũng được coi là mối tình đầu của cô mà.

Ban đầu bọn họ cũng coi thường Cận Cảnh Sinh, cái loại con trai không đứng đắn đó. Mặc dù gương mặt khá đẹp nhưng bọn họ là người từng trải, cảm thấy người này không đáng tin, quả nhiên, mới có ba tháng, đã xảy ra chuyện rồi.

Ba An với mẹ An thật sự rất lo lắng cho con gái, sợ cô đau lòng, khổ sở, mà bộ dáng cẩn thận của họ lại làm Tô Đường dở khóc dở cười.

Thôi vậy, nếu họ đã cho rằng cô cố gắng tỏ ra vui vẻ, vậy thì cứ giả bộ bị tổn thương đi, đợi mấy ngày nữa, cô điều chỉnh lại cảm xúc, họ hẳn là sẽ tin cô đã vượt qua lần thất tình này.

Tô Đường ở An gia vài ngày, cho đến khi trợ lý gọi đến. Tốt xấu gì cũng là tiểu thư nhà giàu, cô chỉ phụ trách vẽ truyện tranh, chuyện khác đã có chuyên gia xử lý.

"Alo."

Cô bắt máy, nhưng người bên kia lại có chút cẩn thận: "An An, cô có khỏe không?"

Tô Đường dạo gần đây đã quen với loại mở màn này nên bình tĩnh nói: "Ừm, rất tốt, có chuyện gì sao?"

Trợ lý: "Lúc trước chúng ta nhận một show truyền hình thực tế, bây giờ vẫn tiếp tục quay sao?"

Show truyền hình là do Cận Cảnh Sinh nhận, anh ta muốn cùng cô tạo thành đôi tình nhân để thu hút fans, đáng tiếc bây giờ mới chỉ nửa tháng thì đã chia tay.

Trợ lý thấy đầu bên kia chậm chạp không trả lời, không khỏi thấp thỏm: "An An, chúng ta muốn hủy thật sao?"

Tô Đường trầm ngâm một lát, khi bắt đầu quay sẽ dư ra ba ngày, nếu lúc này mà cô huỷ, đối phương nhất định sẽ bắt cô bồi thường hợp đồng với giá trên trời, tuy nhiên có tiền hay không cô không quan tâm, thứ cô để tâm chính là khách quý.

Chương trình có tất cả sáu kỳ, ngoại trừ cô và Cận Cảnh Sinh, quan trọng nhất là còn có ảnh đế.

"Đi đi, đến lúc đó cậu đến đón tôi."

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."

———
Thập Bát Sơn Yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro