Chương 3: Thoát thân - Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hé mắt thấy tên háo sắc bước vào phòng tắm, Yên Vũ mừng thầm. Ai biểu đánh giá thấp phụ nữ làm gì! Phụ nữ rất nguy hiểm, phụ nữ mà biết tận dụng những gì mình có thì càng nguy hiểm hơn. Hai phút trôi qua, cô rời giường, rón rén ra ngoài không quên mang túi xách và cầm đôi giày cao gót theo.

   Két... Đẩy nhẹ cửa, Yên Vũ nhớ ở đầu hành lang bên trái, hai tên bảo vệ đứng canh là người của Lục Văn Tùng, bên phải là ngõ cụt. Muốn trốn thoát chỉ có con đường duy nhất là vượt qua họ. Ừm...cô đưa mắt nhìn quanh phòng, rồi quyết định đánh lạc hướng bọn họ.

   "Bụp...bụp!" - cô ném đôi giày về khoảng đất trống phía dưới hành lang bên phải, trời đang mưa nên không sợ trúng người.

   - Ai đó? - quả nhiên, họ phản ứng rất nhanh.

   - Tôi đến đó xem thử, cậu canh ở đây đi. - một người có vẻ lớn tuổi hơn nói.

   - Được.

   Tên vệ sĩ lớn tuổi hơn đi ngang qua phòng cậu chủ hắn thì phát hiện cửa mở. "Chẳng lẽ là cô ta bỏ trốn?"- hắn nghĩ bụng. Ló đầu vào xem, không có ai, túi xách hay giày dép của cô đều không có. Theo tiếng nước, có lẽ cậu chủ đang tắm.

   - Thành! Cô ta bỏ trốn rồi! Cậu xuống lầu tìm cô ta đi. Tôi đi đường này. - dứt lời, hắn ta theo lan can nhảy phắt xuống. Hắn biết rất rõ, lửa giận của cậu chủ khi miếng ăn đưa tới miệng rồi còn vuột mất sẽ cao cỡ nào, mạng nhỏ của hắn sao mà gánh nổi.

   - Được. - tên Thành đáp.

   - May mà họ trúng kế, phải mau rời khỏi đây cái đã. - mẹo vặt này rất nhanh bị phát hiện thôi. Yên Vũ chạy một mạch đến cuối hành lang bên trái, ở đây có một cầu thang vòng qua nhà bếp của nhà hàng. Vừa ra khỏi cửa sau một đoạn, cô đã nghe tiếng bước chân dồn dập, kèm theo thanh âm quát tháo và tiếng mưa mỗi lúc một to:

   - Chắn chắc là ả ta chạy đường này! Chết tiệt! Nhất định phải bắt bằng được con ả!

   - Mưa to vậy, rất khó bắt taxi, cô ta chạy không thoát đâu. - tên Thành rốt ruộc cũng nói hơn một từ "được".

   - Cậu nói đúng. Mau tìm thôi! - tên lớn tuổi kia thúc dục đôi mắt không quên rà soát xung quanh ( bọn hắn không chịu gọi tên nhau, làm phải kêu tên lớn tuổi này tên nhỏ tuổi kia, mệt chết được (╥﹏╥) ).

   Đúng như tên Thành nhận định, bắt taxi lúc này là điều không thể. Tránh bị đuổi kịp, Yên Vũ chỉ có thể dùng hết sức bình sinh mà chạy, chạy nữa, chạy mãi đến khi thoát được mới thôi.

   - Cô ta kìa! - âm thanh kêu réo vang lên từ phía sau, tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn. Dường như, cô có thể thấy được cảnh bị bắt lấy, chịu cảnh đụng chạm ghê tởm với tên háo sắc đó. Nhất là trong trường hợp bị ép buột nữa mới tức chứ. Không thể! B ằng mọi giá phải thoát khỏi đây! Cô phải lật tẩy chiêu trò dối trá của tất cả bọn họ trước pháp luật. Như được tiếp thêm sức mạnh, cô lại bỏ họ một đoạn.

   Vẫn tự nhiên như chính bản chất của mình, sấm chớp cứ ầm ầm nổ trên bầu trời đầy mưa và gió. Sài Gòn lúc này đã vào mùa mưa bão, nên việc mưa gió dữ dội như vậy diễn ra rất thường xuyên. Đặc biệt, với sự biến đổi khí hậu trên toàn cầu hiện nay thì xu hướng này đã có dấu hiệu gia tăng và xấu đi. Tháng trước vừa có vài ba vụ bị sấm sét đánh chết.

   "Tin...tin...tin......!" - tiếng còi xe tải làm Yên sực tỉnh, không biết từ lúc nào cô đã chạy ra đường lớn.

   "Rẹt...rẹt...! Rầm...rầm!" - một chuỗi các âm thanh vang vọng khắp vùng. Ngay khi, tưởng như sẽ bị xe tải tông ngang, cô lại được thứ ánh sáng tự nhiên - tia sét, bao quanh. Ý thức trước lúc bị cảm giác tê dại đánh gục là cô đã thoát khỏi bọn họ.

   Điện quang hỏa thạch. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, rồi dường như chưa có gì xảy ra cả. Những ai có mặt tại hiện trường lúc đó đều ngỡ ngàng và khăng khăng đổ lỗi cho sấm sét. Tất nhiên là họ phải khăng khăng rồi, một bên thì muốn cưỡng ép nạn nhân, bên còn lại thì dùng thuốc khi lái xe.                                                                                                   ............................................................................................................................................................

   " Lộp bộp...lộp bộp..."

   Cơn đau nhức toàn thân đánh thức Yên Vũ sau cơn mê.

   - Ủa? Mình còn sống ư? - cô nhìn thân thể bầm dập của bản thân, cảm nhận nhịp tim trong lồng ngực mình, không khỏi hoài nghi. Làm gì có chuyện bị sét đánh mà không chết chứ! Kìm nén đau đớn, cô nâng mắt nhìn không gian um tùm, rậm rạm xung quanh, não bộ lần thứ hai bị oanh tạc. Hít một hơi sâu, cô lấy lại bình tĩnh.

   - Tìm chỗ trú mưa rồi tính tiếp. Aizz...

   Tập tễnh lần mò từng bước, dưới cơn mưa, khu rừng trở nên ẩm ướt vô cùng, không cẩn thận sẽ trượt chân té ngã. Cơ thể Yên Vũ đã ngấm mưa một lúc lâu, cộng với men rượu chưa tan, nên bắt đầu lên cơn sốt.

   Không nhanh không chậm, cô tìm được một hang động. Cô gắng gượng bước từng bước vào trong, cởi chiếc áo khoác vì bị thấm nước mà nặng trịch cùng túi xách, nhẹ thả. Ở ngoài rất lạnh, theo bản năng, cô tiến sâu hơn để tìm nơi ấm áp

   "Cạch... Bụp..." - cảm giác bản thân bị té ngã, rồi được nằm lên cái gì đó êm êm ấm ấm. Vì quá mệt mỏi, Yên Vũ cũng không muốn ngồi dậy, hai tay giữ vật thể ấm áp đó.

   - Ấm quá! Thế này chết cũng tốt. - cô lẩm bẩm, rồi ngủ thiếp đi.

   Nhìn nữ nhân nắm chặt vạt áo mình, hắn hoài nghi, vô cùng hoài nghi. Nàng ta sao lại ở đây vào lúc này - hắn vừa tạm thời khống chế được mị dược trong người. Chỉ còn bước cuối, dùng nội lực bao quanh nó, làm nó hạ nhiệt. Vậy mà, nàng ta lại...

   Khi nữ nhân này vào hang động hắn đã biết, rồi phát hiện nàng ta không có võ công nên chưa giết vội. Hắn định sẽ bắt giữ, tra hỏi nàng ta. Ngàn vạn lần không ngờ, nàng ta lại tiếp cận mình bằng cách này, bất ngờ hơn, sau khi ôm hắn, nữ nhân này lại ngủ mất. Đây là chiêu gì đây? Lạt mềm buột chặt?! Đôi mắt phượng đen sẫm lóe sáng. Lần thứ hai quan sát nữ nhân trong lòng, đôi môi mỏng tuyệt mỹ khẽ nhếch, y phục mỏng manh của nàng ta vì bị ướt mà ôm sát cơ thể kiều mị. Đây rõ ràng là câu dẫn hắn mà. Được, hắn sẽ tương kế tựu kế. Hắn thật muốn biết nàng ta là người của ai.    (Na9 xuất hiện nha (づ ̄ ³ ̄)づ ♥ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro