Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạ Tiểu Hoa? Sẽ không phải cái kia Hạ gia đi?"

"Ý ngươi là cái kia? Thôi đi, kia gia giống như chỉ có hai cái con trai thôi, bạn học này là nữ sinh không phải sao?"

"Nga... Vậy thì khỏi cần phải lôi léo làm quen gì cho mệt."

Một góc cuối ở lớp, tụm ba tụm năm nữ học sinh nghị luận chỗ ngồi trống không ngay gần đó. Trên bảng vẫn còn đề vị trí chỗ ngồi của đại gia. Trong lớp hầu như đã toàn bộ đủ người.

Bởi vì là năm đầu cao trung, mọi người không quá quen thuộc nhau, hiện tại còn chia thật nhiều nhóm nhỏ nói chuyện.

Tiểu Hoa giống như là cái cuối cùng học sinh nhận chỗ.

Nàng đi tới chỗ ngồi của mình, vừa tầm các nữ sinh tiếng nghị luận nhỏ lại. Bởi vì cái này đi đến chỗ các nàng búp bê sống, quá cmn đáng yêu đi?!

"Di, ngươi là Hạ Tiểu Hoa sao?"

Đằng sau nàng một cái nữ sinh bộ dáng hào phóng bắt chuyện.

Tiểu Hoa thật sự có chút lúng túng, đầu ngoảnh lại nhìn bàn dưới nữ sinh khi, mặt đỏ đến tận mang tai. Miệng nhỏ lại không dám nói cái gì, đầu ngoan ngoãn gật một gật.

Kia nữ sinh ngơ người một lúc, sau lại đột nhiên nở nụ cười rất tươi, tay đột nhiên đưa lên sờ sờ nàng đầu, "Thật ngoan!"

Bên cạnh kia nữ sinh bất mãn chu môi mà lên án nàng, "Ngươi còn chưa như vậy ôn nhu với ta nha!"

"Ngươi không xứng!"

Một câu lạnh lùng bỏ lại, nữ sinh cùng bàn khuôn mặt mếu máo như muốn tích ra nước mắt, mặc dù tích mãi không ra nhưng nhìn cũng rất thê thảm. Nàng nũng nịu giọng điệu đối với nữ sinh ngồi phía trên, cũng là Tiểu Hoa ngồi cùng bàn mà lên án

"Tô tỷ, nàng không thương ta, ngươi phải thương ta gấp bội nha."

Tô tỷ một câu cũng không nói mà xem nàng diễn trò. Kì thật nàng cũng muốn nói ra, ngươi không xứng.

Vừa tầm tiếng chuông vào lớp vang lên, phải nói may mắn Tiểu Hoa được thả ra rất chuẩn giờ. Hạ Thần mà thân nàng mấy khẩu nữa thôi là nàng ngay đầu năm đã đội sổ rồi!

Tiểu Hoa nghiêm túc quay đầu lên chăm chú bục giảng thượng, trong đầu có chút tiếc nuối khi nãy nàng rụt rè cảnh tượng. Nàng lẽ ra nên hỏi nhân gia tên là cái gì, rồi cổ vũ sau này hảo hảo ở trung phấn đấu vươn lên...

Nàng bổn đã chết a.

Đắm chìm trong nội tâm Tiểu Hoa, bỗng dưng phát giác bên phải cánh tay bị chọc. Nàng khuôn mặt trắng nõn nhô ra từ cánh tay nhìn về phía vị ngồi cùng bàn "Tô tỷ".

Tô tỷ lớn lên rất xinh đẹp, có lẽ là vì hào môn khí chất từ nhỏ ăn sâu vào, mỗi một động tác đều toả ra mị ý rất liêu nhân. Nàng cái môi đỏ mở ra đóng vào quyến rũ, giống như là đang cố gắng phóng nhỏ thanh âm,

"Giáo viên điểm danh ngươi."

Tiểu Hoa ngơ người mấy giây, nàng lúc nãy suy nghĩ quá nhiều, một âm thanh của giáo viên cũng nghe không lọt tai. Bây giờ nghe xong Tô tỷ tốt bụng nhắc nhở, đầu nhìn lên phía bục giảng thầy chủ nhiệm có chút chói mắt khuôn mặt, lại phát hiện hắn cùng toàn lớp giống như đều hướng về phía nàng nhìn tới.

Quá xấu hổ!

Nữ hài khuôn mặt trắng nõn nháy mắt "phanh" đỏ bừng bừng, nàng đứng bật dậy từ chỗ ngồi, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nề hà cả lớp đều im lặng chăm chú nhìn nàng ngu xuẩn, ai cũng có thể nghe ra nữ hài tiếng nói, "Ta có..."

Nói như muốn khóc ra tới!

Sau đó ngồi xuống đầu liền chôn ở hai tay, tiếp tục đắm chìm ở miên man suy nghĩ.

"Ha ha... "

Tô tỷ tiếng cười tuy cố gắng đè nén, nhưng nghe liền biết nàng tâm tình rất không tồi. Ánh mắt giống phát hiện thú cưng mà nhìn đầu chôn trên mặt bàn Tiểu Hoa.

Không biết nhà ai nữ nhi mà xuẩn như vậy.

Trần chủ nhiệm đơ người một lúc sau, lại tiếp tục nhìn xuống danh sách lớp mà điểm danh. Kì thật nhìn xuống phía dưới chỗ người đông đủ, hắn liền biết lớp không vắng, nhưng điểm danh chính là có mặt khác ý tứ. Hắn muốn đại gia lẫn nhau nhận biết mặt và quen thuộc tên, chứ không phải nhìn lên bảng chỗ ngồi rồi niệm ra tên của đồng học.

Cái kia nữ hài hành động, xác thực là để cả lớp đồng học đều không cần nhìn lên bảng chỗ ngồi mà nhớ tên nàng.

Rốt cuộc chỗ này con ông cháu cha một đám, toát ra một cái ngu xuẩn vẫn là trường hợp đặc biệt.

Này nữ hài, giống như cần chiếu cố nhiều một chút.

Trần Tự yên lặng đánh cái ghi nhớ, tiếp tục một đợt một đợt làm quen các tân học sinh.

Ra chơi sau một tiết liền sẽ là buổi học đầu tiên, đại gia sôi nổi đứng lên chỗ ngồi mà lau bảng soạn sách. Lần đầu học cao trung, ai trong lòng cũng có tiểu hưng phấn cảm cùng nhiệt huyết.

Tiểu Hoa lấy ra từ trong cặp sách túi bút bày ra trước mặt bàn. Nhìn thấy trang trí trên bìa, mặt một trận hồng lại bạch. Tô tỷ ngồi bên cạnh nhìn xem rất thú vị.

"Ngươi yêu thích cái kia Hạ Thuật?"

Nàng bản là không biết cái kia diễn tinh phú nhị đại, nhưng Bạc Yên, ngồi bên dưới cái kẻ ba hoa, lúc nào cũng bên tai âm ĩ hắn này nọ. Dần dần cả khuôn mặt nhìn cũng sẽ nhận ra tới.

Tiểu Hoa xấu hổ nhìn túi bút hồng phấn dán lên Hạ Thuật ảnh chụp, "Không có... Là anh hai ta mua."

Ý tứ, đây là anh hai khẩu vị, không phải nàng!

Không chỉ túi bút, của nàng cái bút máy, cái bút kì cái tẩy, cái thước cũng đều gắn hắn ảnh chụp! Chính là hôm đi mua sắm Hạ Thuật kêu nhân đưa tới Hạ gia đồ vật!

Bảo sao không cho nàng chọn lựa đâu, hắn là cái tự luyến không hảo sao còn muốn làm nàng trang luyến hắn nha!

"Cái gì Hạ Thuật?!"

Bạc Yên nữ sinh cái đầu nhô lên tới, mắt phát sáng liếc mọi ngóc ngách liên quan "Hạ Thuật". Sau đó nàng liền phát hiện, cái kia túi bút hồng phấn mặt trên hình ảnh.

"Ngươi cũng là Hạ Thuật phấn!"

Ngữ khí rất chắc chắn, nàng liền biết, lên lớp mới cũng sẽ gặp kẻ cùng nàng ái nam thần!

Nhưng nữ hài ngay sau đó ngượng ngùng lắc đầu, nhỏ nhỏ thanh âm sợ Bạc Yên nghe xong sẽ nổi giận, "Ta không phải..."

Tiểu Hoa chính là như vậy, nàng sợ nhất nói dối cùng nói không giữ lời.

Tô tỷ tay bỗng nhiên trên nàng đầu, động tác có chút cứng đờ xoa xoa nàng phát đỉnh, âm thanh hống hống nói, "Không phải liền không phải, ngươi không cần lí Bạc Yên kia kẻ ngu tăng động não."

Bạc Yên bị bạn cùng bàn và Tô tỷ đồng thời vứt bỏ, tâm lãnh.jpg

Thì ra cái kia nữ sinh kêu Bạc Yên, Tiểu Hoa yên lặng nhớ trong lòng, đột nhiên đầu ngẩng lên nhìn về phía Tô tỷ, chầm chậm nói ra một câu

"Kia... Ngươi kêu là gì?"

"Nguyên Tô."

Tiểu Hoa thân chầm chậm quay xuống nhìn ngồi dưới nữ sinh, còn chưa kịp hỏi, kia nữ sinh hóng chuyện trình độ rất nhanh, lập tức hào hùng mà nói, "Ta kêu Lâm Diễm."

Bạc Yên nhìn chuẩn bị quay lên Tiểu Hoa, mặt hoang mang buột ra khỏi miệng câu hỏi, "Chờ, ngươi không hỏi ta tên?!"

Nữ hài có chút sửng sốt nhìn có chút tăng động Bạc Yên, nãi thanh nãi khí trả lời, "Ngươi kêu Bạc Yên."

Bạc Yên vừa lòng gật gật đầu, nàng tên niệm ra vẫn là dễ nghe nhất trong ba người.

Khoan, sao nàng lại cảm thấy, Tiểu Hoa đồng học giống như âm thầm coi nàng là "Bạc Yên kẻ ngu tăng động não" đâu???

Nhầm đi nhầm đi, nhân gia như vậy dễ thương ngoan ngoãn, sẽ không nghĩ xấu về một cô gái trầm tĩnh dịu dàng như nàng.

...

Buổi sáng qua đi là rất mau, Tiểu Hoa chưa từng cảm thấy dễ dàng như vậy liền kết được bạn rồi, vui vẻ cùng ba nữ sinh hướng nhà ăn đi đến.

Vì là trường dành cho phú nhị đại, đồ ăn đều là chất lượng sạch sẽ, bốn nữ sinh ngồi vào bàn ăn bắt đầu bàn tán luyên thuyên. Chủ yếu đều là Bạc Yên khởi xướng chuyện, Lâm Diễm bên cạnh phun tào nàng, Tiểu Hoa ngồi cười nghe theo, Nguyên Tô yên lặng ăn, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.

Một tổ hợp hoàn hảo, nhóm này nữ sinh, mặt bằng khuôn mặt đều xinh đẹp vượt trội, rất dễ thu hút nam nữ thiếu niên mới trưởng thành có chút non nớt tâm.

...

Buổi chiều tiết cuối có thể dục khoá, Trần Tự vừa là hoá học lão sư, còn kiêm thể dục lão sư, như vậy nhiều khoá nguyên do, tất nhiên là an bài vì thân cận với học sinh hắn dẫn dắt ba năm tới.

Mỗi cái học sinh xếp hàng ngay ngắn như đàn vịt con, Tiểu Hoa đứng ngay đầu hàng có chút rầu rĩ, nàng vừa thấy Nguyên Tô là đứng cuối hàng nữ sinh, Lâm Diễm cùng Bạc Yên chiều cao tương tự cũng đứng giữa hàng, chỉ có nàng một cái chân không dài bị chỉ tới đầu hàng.

Buồn.

Xuyên qua có ngực lớn, nhưng chân không dài là loại này thể nghiệm.

Vừa mới khởi động xong tay chân, Trần Tự nghiêm khắc ngữ khí vang lên,

"Nữ sinh hai vòng, nam sinh ba vòng, chạy."

Mặc dù hắn lớn lên rất trẻ rất đẹp, nhưng nghiêm khắc toát ra khuôn mặt cũng làm học sinh có chút sợ hãi. Cả đám nhao nhao chạy trên sân rộng rất thành thật.

Qua nửa phút đồng hồ, kẻ nào cũng đã chạy được nửa cái vòng, Trần Tự một ngửa đầu liền nhìn thấy tuột tại phía sau Tiểu Hoa...

Lại là nàng.

Mặc dù chân ngắn có thể thông cảm, nhưng đổi lại không phải nên là linh hoạt thân hình sao?

Đại gia chạy một vòng, nàng nửa vòng đều chưa tới!

Đám nam sinh tuổi này nhiệt huyết dâng trào, đặc biệt kiêu ngạo cũng rất lớn, ai cũng không chịu mình bị tuột lại phía sau. Vì thế rõ ràng là chạy bền thả lỏng, biến thành mấy cái nam sinh cho nhau thi chạy.

Nữ sinh chân dài rất nhiều, dáng được bảo bọc kỹ càng cơ hồ đều thon thả, chạy hai ba vòng đối với các nàng chẳng là gì.

Vì thế dễ dàng liền hoàn thành xong nhiệm vụ gần cả lớp, mới phát hiện bị bỏ lại Tiểu Hoa...

"Lão sư, nàng chạy mấy vòng rồi nha?"

"Hơn nửa vòng."

Câm nín.

Cái dạng gì gia đình nuôi ra như vậy kiều khí!

"Nàng giống như mệt sắp chết rồi a."

"Mới nửa vòng, toát ra như vậy mồ hôi, bằng ta chạy năm vòng đâu."

"Ngươi im, nàng là nữ sinh được không, cơ thể không tốt thì sao, xương còn nhỏ như vậy."

Trần Tự cái lông mày giật giật, nhìn nữ hài bộ dáng giống như sắp cực hạn rồi. Tốt thôi, mỗi người đều có giới hạn riêng.

"Hạ Tiểu Hoa, ngươi dừng được rồi."

Đáng tiếc, nữ hài không nghe được tựa như vẫn cắm đầu chạy.

Tiểu Hoa đầu óc ong ong không tốt, không nghe thấy âm thanh ngoại vật, nàng định chạy nốt một vòng, sau đó xin phép lão sư lần sau chạy bù, một đoạn nữa liền một vòng...

Nhưng mà cái này đáng chết thân thể quá yếu, nàng chống đỡ không nổi ngã xuống, giống như không có trong tưởng tượng như vậy bị ngã đau tại nền đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro