Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đầu năm liền có nhân ngất xỉu, cảnh tượng ở ngay giữa sân trường phá lệ đáng chú ý.

Trần Tự vừa chạy tới định ngăn lại nàng, nữ hài thế mà trực tiếp ngất xỉu vào lòng hắn. Chạy tới gần ngất xỉu vậy mà còn cố chấp!

Nam nhân đĩnh bạt dáng dáng người gần 1m9, bế lên tới tiểu cô nương rất dễ dàng. Hắn chân dài sải bước nhanh đến phòng y tế gần nhất.

"Các ngươi vào lớp tự học."

Lớp trưởng sửng sốt một hồi muốn chạy theo xem, nghĩ lại đã có giáo sư ở đó, hắn bắt đầu kéo cả lớp trở lại phòng học, trấn an các bạn học sôi động tâm.

Trần Tự kì thực là lần đầu làm chủ nhiệm lớp, hắn lần đầu tiên cảm thấy bản thân có chút "gà mờ" trình độ. Mặc dù những năm trước dạy quá thể dục tiết khoá, nhưng chưa có toát ra tới nhược như vậy học sinh. Thậm chí nếu nàng có bệnh bẩm sinh thì bên trên trường học hẳn là có thông báo tới hắn.

Nan nhân ôm nữ hài tới phòng y tế cửa, hai tay bận rộn liền dùng chân đá ra môn. Bên trong đang đọc truyện cười lão sư giật mình rớt cả điện thoại xuống đất.

"Các ngươi mới đầu năm, ôn nhu một chút nha!"

Trần Tự không có cùng lão già đùa theo, hắn nhẹ nhàng đặt nữ sinh mồ hôi khuôn mặt xuống giường bệnh, nói chút sự tình vừa xảy ra cho lão sư y tế rồi đứng một bên nhìn.

Kì quái, hắn biết không phải việc to tát, nhưng tâm là khống chế không được lo lắng quá mức.

"Sao rồi?"

Lão già nhặt đến rớt trên mặt đất điện thoại, ngón tay xoát xoát, miệng lười biếng trả lời, "Là thân thể quá nhược so kẻ khác, không nên vận động mạnh, nàng chỉ ngất xỉu, sớm liền tỉnh."

"Ai u, có hàng gửi tới ta chỗ này đâu, ngươi trông kỹ ta phòng!"

Nói xong xách theo thân già chạy ra ngoài.

Trần Tự kéo xê cái ghế dựa đến gần Tiểu Hoa giường, nhìn nàng yên tĩnh ngủ nhan. Hắn tay lấy ra trương khăn tay, giúp nàng chà lau bên thái dương cùng cổ chỗ mồ hôi.

Hắn nhìn nàng làn da hồi lâu, không có cách, này vừa bạch vừa nộn như da em bé quá gây chú ý.

Hắn vừa xoa vừa lẩm bẩm, "Ta sao có thể có như vậy ngu xuẩn học trò."

Nói là thầy trò có vẻ tuổi tác khác biệt, kì thật Trần Tự vẫn là rất trẻ trong trường giáo viên, mới hai bảy hai tám, sinh ra dáng người cao lớn, khuôn mặt lại soái soái tĩnh tĩnh. Hiệu trưởng còn suýt không nhận hắn vào trường, sợ hắn là tới nơi này đề câu tâm nữ học sinh trường hắn.

Hắn dậy ở đây cũng được ba năm, lần đầu gặp đến cảnh tượng luống cuống như vậy. Ở đại gia trong mắt xem ra, chắc chắn là hắn khi dễ tiểu cô nương kiều khí, để nàng chạy ngất mới chịu buông tha mà thả vào phòng y tế.

A, tiểu khắc tinh.

Hắn đợi năm phút, cửa phòng y tế vẫn lặng im.

Hắn đợi mười lăm phút, kia lão già vẫn không trở lại.

Hắn đợi ba mươi phút, Trần Tự mới nhận ra mình bị hố. Kia lão già căn bản là lười biếng đi về rồi để lại hắn được không!

Trần Tự nhân sinh lần đầu đối mặt với nhất khó khăn ngày dài, tâm mệt mỏi nhìn về phía ngủ cực kì ngon nữ hài.

Vừa lúc, hai hàng lông mi dài vốn lặng yên lại nhè nhẹ run lên. Rõ ràng là nữ hài sắp tỉnh dấu hiệu.

Trần Tự khuôn mặt chưa đầy 0.1 giây liền chuyển sang nghiêm túc, một bộ thầy chủ nhiệm trách nhiệm cao cả chăm lo cho học sinh.

"Ngươi tỉnh."

Tiểu Hoa hai con mắt dần dần từ hé mở chuyển vì trợn lớn. Nàng nhìn về phía ngồi bên cạnh săn sóc nam nhân, tâm trở lại bình tĩnh.

Hoàn hảo, trợn mắt thấy cảnh lạ, nàng còn tưởng nàng lại xuyên.

"Trần lão sư."

Giọng điệu có vẻ khàn khàn vì mới ngủ dậy nguyên nhân, Tiểu Hoa khuôn mặt vốn non nớt, bây giờ lại suy yếu nằm trên giường nhìn thập phần gợi người tiếc thương.

"Lão sư, ta lần sau sẽ chạy bù một vòng."

Trần Tự thở dài một hơi, tay vỗ vỗ nàng cái đầu nhỏ, âm thanh mang theo chút hống trẻ con ý tứ nhưng lời nói xuất ra từng từ lại đâm xuyên nữ hài tim, "Không cần, ngươi thân thể so kê còn kém chút, chạy liền ngất."

"Ta không có, ngươi xem ta bây giờ liền--"

Tiểu Hoa tự tôn bị đả kích nghiêm trọng, muốn đứng bật dậy cho hắn xem nàng sung sức trạng thái. Nhưng khi chân vừa đặt xuống đất, cả trọng tâm liền không xong ngã nhào về phía trước.

Trần Tự lại cảm nhận được chuyện gì đó không hay sắp xảy đến, nhưng căn bản tránh là tránh không được.

Vì vậy còn chưa trải qua nhất sung sướng sự việc tiểu Trần Tự đột nhiên bị đập.

Trần lão sư mặt xanh.

Tiểu Hoa hoảng hốt.

Hạ Thần nói, đó là bộ vị rất quan trọng của đàn ông, nó yếu ớt nhưng lại cũng tượng trưng cho sức mạnh. Một hỏng, cả đời liền không dậy nổi. Vì thế, ngươi cần đối xử với nó ôn nhu chút.

Đáng thương Hạ Thần, hắn chỉ nói đối với kia nam tính vật ôn nhu, chứ không nói chỉ được ôn nhu với một mình tiểu huynh đệ của hắn.

Tiểu Hoa dùng cực kì tiếc thương ánh mắt nhìn Trần Tự bên trong đũng quần đồ vật.

Nàng bây giờ ghé tại Trần Tự bên đùi, cách hắn đũng quần chỉ năm xăng ti mét, nam nhân cố nén bạo rống ý tưởng, kìm nén thanh âm vang từ nữ hài đỉnh đầu xuống, "Ngươi sao còn chưa đứng dậy."

Chỉ thấy kia nữ hài nghe xong hắn một câu, đáng thương hề hề khuôn mặt nâng lên nhìn thẳng hắn ánh mắt, đôi mắt to tròn không biết từ khi nào tích ra thủy tới làm nàng hai viên nhãn sáng long lanh, tùy thời đều có thể chảy ra lệ.

"Ta không đứng được."

Chân nàng có chút tê rần. Nàng thề, từ ngày mai sẽ chăm chỉ tập thể dục!

Trần Tự không biết là cái thứ mấy thở dài trong ngày, hắn hai tay đặt lên nữ hài eo xách đến ngồi trên giường. Đầu cúi xuống liền nhìn đến nàng hai cái đùi nhỏ trắng có chút thái quá, lại nhỏ lại thon, hắn tâm có chút hoảng hốt rời đi ánh mắt.

Bây giờ nhìn này nữ hài, trong tâm hắn một chút bình thường suy nghĩ cũng không có.

"Lão sư, ta sẽ không va hỏng nó rồi đi?"

"Sẽ không!" âm thanh phát ra thậm chí có điểm chốn tránh.

Hắn càng phủ nhận, Tiểu Hoa càng cho là hắn nói dối. Nàng cái tay nhỏ vươn ra đặt lên hắn đũng quần, khuôn mặt ngây thơ non nớt phát ra một câu khiến cái nào nam nhân nghe cũng muốn chui xuống hố, "Ta giúp ngươi xoa xoa nó?"

Trần Tự: jvd₫&#jfga!

Hắn tay dùng lực rất mạnh cầm nàng cái tay hư kéo ra tới, khuôn mặt thế mà mang theo chút ngại ngùng của thiếu niên chất vấn nữ hài.

"Ai dạy ngươi như vậy! Không được loạn động chỗ đó của nam nhân!"

Là Hạ Thần nói vậy nha!

Không phải anh cả nói chỗ đó nếu có khó chịu, nên xoa xoa để giảm bớt sao?!

Mặc dù nàng chưa xoa quá nam nhân chỗ đó, nhưng "xoa" tự ý tứ ngay trên mặt chữ đó thôi? Trần lão sư sợ nàng xoa không cẩn thận làm hư nó đây!

Tiểu Hoa nhìn hắn kia nghiêm túc lại chật vật biểu tình, quăng cho hắn biểu hiện: "Ngươi như vậy rất trẻ con sao, ta chỉ muốn giúp ngươi xoa xoa, còn hung!"

Giống như trưởng bối trách cứ vãn bối không nghe lời cảnh tượng.

Trần Tự rất muốn ngay tại chỗ dán lại nàng cái hư miệng.

"Hạ Tiểu Hoa, này chỗ là nam nhân cấm kị, không phải bạn lữ thì không được chạm, hiểu không?"

Hạ Thần nói, thân nhân như hắn cùng nàng là có thể chạm, không nhất thiết phải phu thê quan hệ.

Trần lão sư sẽ dạy nàng kế tiếp ba năm học, một lần làm thầy cả đời làm cha, không phải thân nhân quan hệ sao?

Nhưng cũng không tốt lắm tiếp tục cãi hắn, nàng nho nhỏ thanh âm mang theo chút không phục ứng thanh, "Ta biết."

"Ngươi chân không đi được, ta giúp ngươi gọi người nhà tới đón. Dù sao cũng sắp tan học."

Gọi người nhà, tất nhiên là số của Hạ Thần. Kia nam nhân còn đặc biệt ghi số tư nhân cùng số ở văn phòng ký vào giấy liên lạc.

Hạ Thần vừa xuống tầng để xe, nhận được cuộc điện thoại do số lạ đánh tới, hồ nghi mà ấn nghe. Mấy giây sau bảo an gần đó nhìn thấy nhà bọn họ Hạ tổng không biết ra cái gì đại sự mà lái xe như đang trên đường đua tốc độ.

Trần Tự báo lớp trưởng để người tới giúp mang Tiểu Hoa balo lại đây. Qua năm phút, ba cái học sinh nữ đi vào phòng, lần lượt là Nguyên Tô, Lâm Diễm cùng Bạc Yên. Khi nãy họ cũng tiến mấy lần, chỉ là Tiểu Hoa vẫn còn ngủ say không dám đánh thức, cả ba đành đi về lớp giúp nàng dọn bàn.

"Ngươi ổn a Tiểu Hoa."

"Lần sau không cần chạy liều mạng như vậy."

Sau đó từ balo móc ra mấy khối đường đưa nàng.

Tiểu Hoa rất vui vẻ mà tiếp nhận, bọn họ hảo tốt a, "Cảm ơn các ngươi. Ta nghe thấy tiếng chuông tan học, các ngươi bình an về trước, lát anh cả sẽ tới đón ta."

Ba người cũng có chút không tha nói chuyện thêm nhiều chút, nhưng nhớ tới hôm nay lần đầu học cao trung, trong nhà ba mẹ đều đang chuẩn bị sẵn tiệc mừng, bên cổng trường còn dừng xe tài xế chờ sẵn, các nàng đứng không lâu liền về rồi.

"Lão sư, ngươi cũng về đi nha."

Trần Tự lười biếng xem nàng mặt, nghiêm túc biểu tình cũng lười thể hiện, "Ta đợi ngươi phụ huynh tới rồi về."

Vừa nhắc, Hạ Thần thế mà tới thật.

Nam nhân lạnh lùng khuôn mặt mang theo hãn bên thái dương bước vào. Đứng trước nữ hài giường xách nàng lên như vật nhỏ mà xem xét trạng huống. Trực tiếp làm lơ một bên ngồi Trần Tự lão sư.

"Ta chỉ bị tê chân." không đành lòng hắn như thế lo lắng tâm thái, nàng khuôn mặt cười đặc biệt ngọt ngào, muốn nói rằng ngươi xem, ta một chút cũng không còn đau.

Nam nhân thở dài một hơi, đem nàng hướng trong lòng ngực dựa, bế như bế tiểu hài tử.

"Hạ Thần...?"

Mang chút không xác định ý vị, Hạ Thần quay lại xem đứng phía sau làm bóng đèn nah giờ Trần lão sư.

"Trần Tự?"

Tiểu Hoa: (◐ω◑ )???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro