Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Minh cố nén mình cười ra tiếng tới, tay từ túi móc ra hai tấm vé mỏng đưa qua. Người kia nhận lấy kiểm tra, gật đầu phê duyệt rồi rời đi chuẩn bị công tác doạ người tiếp theo.

"Nghĩ xuống sao?"

Nữ hài mặt không nâng lên, đầu ở hắn hõm cổ ra sức lắc lắc.

Quá mất mặt, không nghĩ bị người nhìn lạp.

Phó Minh đột nhiên tâm tình tốt cực kì, nghĩ đến sắp xảy ra hoàn cảnh, toàn thân càng là một trận kích thích.

Vừa vào cửa gỗ giả, không ít sinh viên chốn sau đạo cụ nhìn bọn họ bằng ánh mắt quỷ dị.

Trong nhà ma nhất quen thuộc cảnh tượng thì chính là nam nữ ôm nhau rồi, bọn họ nhìn cũng muốn mòn mắt. Bất quá cái cảnh tượng ôm như con cua kia thì có hơi quá rồi không?!

Bọn họ tự biết mình đang chuẩn bị doạ ma, nhưng còn chưa doạ cặp tình lữ kia nha? Mới vào cửa liền ôm ôm ấp ấp phát cơm chó, a phi!

Tiểu Hoa vốn là loại người mau quên, khi nãy ngượng ngùng cảm xúc bất quá một phút liền tiêu tán, nàng còn yên lặng an ủi bản thân rằng ngoài nàng ra hẳn sẽ có người bị doạ thành như vậy. Ân, Minh ca ca không tính.

Vì vậy đang hưởng thụ trong lồng ngực âu yếm mềm thơm nữ hài Phó Minh, nhận ra nàng giống con mèo nhỏ nghịch ngợm bắt đầu vùng vằng đòi xuống. Tức khắc có chút không vui.

Hắn không vui, cũng không nghĩ nàng được như ý nguyện.

Nam nhân hữu lực cánh tay vỗ nàng nho nhỏ tấm lưng, ý đồ đánh dời nàng chú ý. Quả nhiên Tiểu Hoa nâng mặt lên tới, mặt nghi hoặc nhìn hắn cực kì ngốc manh.

Nam nhân khó đến phát hiện mà nhếch môi cười, hắn hất cằm ý bảo nàng nhìn ra đằng sau, giọng phóng đến trầm cực kì, không hiểu mang theo cổ liêu nhân ý vị, "Nhìn."

Nữ hài kì thật còn không biết mình mua vé chơi cái gì, nghe xong liền tò mò ngoảnh mặt lại, chìa ra trước mặt nam nhân một đoạn cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp. Phó Minh đột nhiên cảm thấy họng khô khốc, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Còn chưa kịp để hắn tự mình điều chỉnh lại hỗn loạn cảm xúc, nữ hài tiếng hét kinh thiên động địa liền vang lên. Triệt để dập tắt cỗ lửa vừa chớm bùng.

"..."

Thật tác dụng.

"Minh ca ca, ngươi mau đi, mau đi, chạy ra chỗ khác ô...ô..."

Hù chết nàng, vì cái gì vừa quay qua nhìn lại là máu me đầm đìa nữ nhân chứ!

Nữ hài bị doạ cả người mềm, sức lực chạy hoàn về linh, nàng chỗ dựa hoàn toàn đều là nam nhân này, vì thế muốn chạy không thể không thúc dục này "mã" phi.

Thật xin lỗi vì coi hắn thành phương tiện đi lại, nhưng nàng quá sợ hãi.

Phó Minh cảm nhận nữ hài thân thể vì sợ mà tiểu biên độ run, thậm chí còn ôm hắn càng khẩn. Thật may vì đang trong phòng tối, nếu đèn flash mà chiếu tới chỗ này, chắc chắn nhìn thấy được hắn đũng quần khởi cái lều trại, nhô lên ngay dưới cái mông nàng.

Nam nhân tay không an phận hướng dưới mông nữ hài sờ đi xuống, làm bộ muốn cố định thân thể nàng mà bóp. Nữ hài hồn nhiên không phát giác, hiện ra sức mà chui vào hắn trong cổ khóc thút thít.

Kia con ma thành công nhiệm vụ rồi cũng không hứng thú ở lại ăn cẩu lương. Không gian nháy mắt hoàn về yên tĩnh, chỉ còn thút thít tiếng khóc nỉ non dần nhỏ xuống.

"Ngoan bảo, hắn đi rồi."

Nam nhân tiếng nói từ đỉnh đầu truyền tới, Tiểu Hoa không cấm ngưỡng cổ lên nhìn hắn để xác nhận. Mặc dù đã nghe hắn nói, nàng cũng vẫn thật sự không dám tin, khi nãy còn không phải tin hắn quay đầu lại rồi nhìn thấy kia một màn sao? Nữ hài nãi thanh nãi khí hỏi lại, "Thật sự đi rồi?"

Nam nhân nhìn nàng ánh mắt càng là ám trầm, còn nhịn được nữa thì không phải thẳng nam!

Phó Minh nhất thời xúc động, liền cúi mặt xuống thân lên rồi. Hôn nàng cặp môi đỏ thích chu lên trước mặt hắn.

Phòng tối, không phải không có ánh sáng, ở góc nhỏ chỗ luôn là có tia sáng nhỏ giúp hai người nhìn được đối phương sáng rực đôi mắt.

Lúc hắn cúi đầu xuống khi, Tiểu Hoa rõ ràng thấy hắn ánh mắt ẩn chứa thứ gì đó cảm xúc khó nhịn. Càng nhìn, nàng cảm thấy vô thố.

Phó Minh xác thực không dám chơi lớn, hắn bất quá là mặt ngoài môi dán môi, dán vào lại nhả ra, lặp lại liên tục mấy lần. Đợi hắn chưa đã thèm mà tách ra sau, chính đối thượng ngốc bức khuôn mặt xinh đẹp, vừa tức vừa muốn cười.

Nàng bao giờ mới trưởng thành đâu?

"Ngươi... Ngươi vì cái gì hôn ta nha?"

Bị thân quá không hiểu nguyên do, Tiểu Hoa càng ngày càng cảm thấy quái quái, Hạ Thần là, Phó Minh cũng là, trong tiểu thuyết này hai cái nam chính như vậy yêu thương Hạ Tiểu Hoa sao?

"Ngươi không phải sợ sao? Như vậy thân sẽ làm ngươi được trấn an a."

Lời lẽ đương nhiên, giống như nàng mới là nhất cái kia kì cục.

Tiểu Hoa đối "hôn" khái niệm càng ngày càng mơ hồ.

Nàng cảm thấy hai người là tình lữ quan hệ sẽ hôn môi, Hạ Thần lại cho rằng anh em chi gian hôn môi là bình thường sự tình. Bây giờ Phó Minh cư nhiên nói hôn là để trấn an?

Hôn thôi, nhiều tác dụng như vậy?

Phó Minh nhìn nàng còn không phản ứng lại đây, đầu nghiêng dựa lại gần nữ hài, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, "Không thích?"

Tiểu Hoa bị hỏi ngơ một chút, hắn là có ý trấn an nàng, nàng giáo dưỡng không cho phép phụ lòng ý tốt của người khác. Vì thế căng da đầu mà phủ nhận, "không phải."

"Kia ta nhiều thân thân ngươi một chút."

"?"

Nàng tự dưng cảm thấy bị lừa là sao? Ôn nhu tốt bụng như Phó Minh, hẳn sẽ không như vậy...

Tiếp theo đó, nàng bị nam nhân ôm mà mang đi một đường. Có trước kinh nghiệm, Phó Minh có nói gì nàng cũng không chịu ngẩng đầu lên, đầu rúc sâu được bao nhiêu thì rúc bấy nhiêu. Thỉnh thoảng có mấy con ma nhảy ra hù doạ, bất quá là nghe âm thanh la hét đánh cái rùng mình tới, dù sao mắt không thấy, tâm không phiền liền hảo rất nhiều.

Nhưng là Phó Minh lại không cảm thấy vậy, nói tốt muốn thân thân trấn an nàng đâu, nàng đầu căn bản là nhấc không lên a.

Tâm tình ủy khuất nam nhân không đạt được như nguyện càng là không buông tha nàng. Mắt thấy rồi sắp đi ra nhà ma, không thể không ra hạ chiêu.

Phó Minh đặt nàng tựa lưng vào tường đen, hai chân nữ hài vẫn gắt gao cô hắn eo rắn chắc, nhưng lưng tựa đằng sau làm thay đổi trọng tâm, cơ thể dần dần có xu hướng trượt đi xuống. Ngay là lúc này, nam nhân thân hình đĩnh khởi, hông càng là ép sát nàng vào tường. Tiểu Hoa ẩn ẩn cảm giác ra tới ấn ở chính mình bụng thượng một cây gậy cứng.

Nữ hài có chút hoảng hốt ngửa lên đầu, chưa kip thăm dò sự tình đã trước mắt tối om. Phó Minh kia trương ôn nhu mặt mày dán sát tới, thẳng đến khi môi môi tương dán mới dừng lại.

Nhưng hắn lần này không giống trước như vậy chạm nhẹ liền rời, răng trắng càng là há ra cắn nàng môi đỏ lên. Cắn rồi lại liếm, bất quá chỉ trêu chọc bề ngoài liền không đủ, hắn cảm thấy cần thiết cạy ra kia cứng đầu đôi môi.

Vì thế Phó Minh vươn tay, chuẩn xác mà bóp lên nữ hài hai bên thịt má, thành công làm nàng há ra miệng mời gọi hắn xâm nhập.

Tiểu Hoa toàn bộ quá trình ngốc lăng, vì cái gì lại biến thành dạng này tình huống?

Nhớ tới lúc trước mỗi lần cùng Hạ Thần thân thân sau, cả thân thể mềm nhũn ỉu xìu, trên người còn bị cắn mấy khẩu. Nữ hài tức khắc thanh tỉnh dạy dụa lên, trong miệng kháng cự "ô ô" ra thanh âm tới.

Nề hà sức quá tiểu, vào mắt nam nhân lại như ỡm ờ phản kháng, cực kì có tình thú. Vì thế Phó Minh quyết định thân nàng đến khi mệt mới thôi.

Mặc dù trên phương diện này không có qua kinh nghiệm, nhưng nam nhân bản tính vẫn là hướng dẫn hắn, thậm chí nam chủ quang hàn còn ở đó, nam chủ thịt văn bất quá hôn môi liền khó khăn thì xuất cái gì bản sách?

Tiểu Hoa nội tâm ủy khuất, càng dãy dụa càng thấy nam nhăn ôm eo siết càng chặt, đặt ở bụng kia côn cứng càng là ma sát không ngừng. Người nàng muốn mềm thành thủy tới, đều là nam nhân cánh tay hữu lực giữ lấy cong cong eo nhỏ không buông.

Phó Minh gặm nhấm nàng môi hương vị, không khỏi âm thầm tấm tắc khen thưởng. Như vậy ngọt món ăn, như thế nào trước đây không phát hiện ra?

Kể cả nữ hài cái lưỡi trơn ướt càng là mĩ vị, hắn càng là dùng sức mút vào nhả ra tới, giống như muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước bị vắng vẻ dường như.

Nếm tới rồi thơm mềm chu chu miệng nhỏ, Phó Minh không thể không cảm thán.

Ăn ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro