Chương 14: Nhìn lén hắn tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyệt Minh Các bí tịch." Nghe mấy chữ này trong đầu Thi Miểu nổ tung.

Ngày đó ở trên tàu bay, kẻ hành thích Cơ Vô Ưu chính là con rối thất giai của Nguyệt Minh Các.

Đường đường là một phái tu tiên chưởng giáo chân nhân thế nhưng lại cất giấu bí tịch âm độc như vậy.

Mấy tiên nhân đó lúc nào cũng nói Ma giới âm hiểm ngoan độc, chính bọn họ không phải cũng như vậy sao? Cái này chính là bên chính phái làm việc tà đạo. 

Như vậy xem ra, tám người trong địa cung kia của Ngọc Thanh Yên không thể nghi ngờ cũng là do nàng ta luyện chế con rối, khó trách Cơ Vô Ưu nói bọn họ là người đã chết.

Con rối trên tàu bay kia cùng Ngọc Thanh Yên có quan hệ gì?

Theo lý thuyết, vào thời gian ấy Ngọc Thanh Yên đang bế quan tu luyện, không có khả năng chỉ huy con rối. Nếu con rối trên tàu bay không phải của Ngọc Thanh Yên, vậy chủ nhân của nó là ai?

Chẳng lẽ còn có người có được Nguyệt Minh Các bí tịch.

Cơ Vô Ưu đem ngọc giản trong tay ném vào nghiệp hoả trì.

Ngọc giản kia giống như viên đá băng, còn nước ao phía trên đã bị lửa hòa tan.

"Tiểu Bạch ngươi nói xem, bổn toạ đem bí tịch luyện chế con rối của Nguyệt Minh Các phá hủy, có phải làm một chuyện tốt hay không?"

Cơ Vô Ưu vui vẻ hỏi.

Thi Miểu nhìn vào mắt hắn, cặp mắt kia đen như có một đoàn không hòa tan được sương đen.

Hắn hình như cũng không vui vẻ như vậy.

"Meo"

Thi Miểu chủ động thò lại gần, cọ cọ gương mặt hắn.

Cơ Vô Ưu sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ, "Vật nhỏ này, ngươi vậy mà lại biết an ủi người khác."

Meo.

Cơ Vô Ưu ôm nàng, ngón tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lưng nàng, thanh âm trầm thấp, "Tiểu Bạch, bổn toạ càng ngày càng luyến tiếc ngươi."


...

Xử lý ngọc giản xong, Cơ Vô Ưu mang theo Thi Miểu trở về hành cung.

Thanh Già đã sớm canh giữ ở cửa, thấy Cơ Vô Ưu trở về, nàng vội vàng đi đón, "Tôn chủ, thuộc hạ đã điều tra rõ mục đích đến trấn Thiên Thùy của Úc Ảnh Hà."

Cơ Vô Ưu nhướng mày, "Là gì."

Thanh Già từ trong ngực lấy ra một bình gốm sứ trắng, "Tôn chủ, đây là ngọc tủy đan, thuộc hạ trong một hắc điếm ở trấn Thiên Thùy lấy được, lần này Úc Ảnh Hà đến đó là vì cái này."

Thi Miểu cũng tò mò mà nhìn lại.

Cơ Vô Ưu nhận bình sứ trắng, ánh mắt ám ám.

Thanh Già tiếp tục nói, "Ngọc tủy đan có thể rút ma khí hoặc tiên khí bên trong cơ thể ra ngoài, rồi dẫn độ cho người có quan hệ huyết thống, thuộc hạ cũng điều tra được, phụ thân Úc Ảnh Hà cũng sinh hoạt ở trấn Thiên Thùy, vậy Úc Ảnh Hà cố ý dùng ngọc tủy đan để thanh trừ ma khí trong cơ thể của mình, sau đó dẫn độ cho phụ thân hắn."

Cơ Vô Ưu cong cong môi, thần sắc lạnh băng, "Úc Ảnh Hà cũng thật tàn nhẫn."

Thanh Già mím môi.

"Vì vứt bỏ thân phận của mình, tình nguyện vi phạm lệnh cấm Tiên giới, ngàn dặm xa xôi đi tới trấn Thiên Thùy để đổi ngọc tủy đan, còn xuống tay với chính phụ thân của mình."
Cơ Vô Ưu chốt hạ, "Thủ đoạn không tầm thường."

Từ mấy vạn năm trước, ngọc tủy đan đã là cấm phẩm của Tiên giới, chỉ có một số ít chợ đen ở Ma giới mới bán.

Nghe bọn họ nói chuyện, Thi Miểu đột nhiên nhanh trí.

Nguyên văn cũng đề cập qua ngọc tủy đan ----- đem tiên khí hoặc ma khí trong cơ thể chính mình dẫn độ sang cho người thân nhất, để loại bỏ đi thể chất hỗn huyết của bản thân.

 (Theo mình hiểu có thể ý ở đây là Úc Ảnh Hà sẽ dẫn ma khí trong người mình sang cho cha hắn để trong người hắn chỉ còn lại tiên khí, không còn nửa tiên nửa ma nữa, kiểu vậy á)

Nếu chỉ có vậy, ngọc tủy đan cũng không cần thiết phải thành cấm phẩm của Tiên giới.

Sử dụng ngọc tủy đan dẫn độ, đối với người khác cực kỳ tổn hại, khả năng người dẫn độ đang sống sờ sờ bị làm cho đau đến chết, cho dù may mắn còn sống, cuộc sống sau này cũng chịu hết những tra tấn, cuối cùng chết thảm.

Hơn nữa người dẫn độ không phải ai cũng làm được, chỉ có thể là người có huyết thống thân cận nhất, như cha mẹ, huynh đệ.

Khó trách Cơ Vô Ưu nói Úc Ảnh Hà tàn nhẫn.

Thanh Già: "Tôn chủ, chúng ta có cần ngăn cản Úc Ảnh Hà không?"

Cơ Vô Ưu thưởng thức bình sứ nhỏ trong tay, nhàn nhã nhìn nàng, "Bổn toạ tốt bụng như vậy?"

Thanh Già vội vàng cúi đầu nhận tội, "Thuộc hạ đã biết."

Đêm nay trời quang mây, một vòng trăng sáng rõ giữa không trung.

Sau khi trở về hành cung, Thi Miểu lại bị Cơ Vô Ưu bắt đi tu luyện.

Thi Miểu: "...."

Nếu trở về thời gian học cao trung, có Cơ Vô Ưu ở bên cạnh thúc giục như thế này, nàng xác định thi đại học sẽ đỗ Trạng nguyên.

Trong lòng thầm phun tào hai câu, Thi Miểu vẫn ngoan ngoãn đi tu luyện.

Không thể không nói có thêm Ngọc Tang quả, tốc độ tu hành của nàng nhanh hơn rất nhiều. Cho đến giờ, cái đuôi thứ hai của nàng đã chậm rãi hình thành.

Thi Miểu thông qua ngọc giản xem những tộc nhân miêu tộc khác tu hành, tư chất kém, một trăm năm mới có thể tu thành một cái đuôi; mà những người tư chất tốt nhất cũng phải mất hai đến ba năm.

Tốc độ tu hành này của nàng đã xem như là biến thái.

Ánh trăng bao phủ trên người nàng, nàng "thấy" Ngọc Tang quả hấp thu những tinh hoa ánh trăng, trải qua ngưng tụ rồi tan rã, lại quay lại thành từng "Nhánh sông nhỏ" chảy về tứ chi toàn thân, thân thể như càng uyển chuyển nhẹ nhàng, nàng cũng có thể nhìn được xa hơn.

Nàng thả thần thức ra khắp hành cung, uốn lượn đi tới cung điện của Ô Tầm.

Ban ngày Ô Tầm cùng Ô Bồng chết đấu, bị vũ khí bản mệnh của hắn làm bị thương, thương thế rất nặng. Trong cung điện ma ma tới lui hầu hạ, Vạn Sĩ Lộc Nguyên cũng ở đó, vẫn luôn lẳng lặng canh giữ bên người Ô Tầm.

Thi Miểu tính tới gần để xem thương thế của Ô Tầm, lại cảm giác được một ánh mắt tàn nhẫn nhìn lại đây.

"Ai?!"

Thi Miểu trong lòng lộp bộp.

Cánh môi không huyết sắc của Ô Tầm giật giật, lông mi nàng run rẩy, "Làm sao vậy?"

Vạn Sĩ Lộc Nguyên nâng mi, "Có thần thức vào được đây, không biết là địch hay là bạn."

Thi Miểu cả kinh, vội vàng rời khỏi phòng.

Nàng thiếu chút nữa đã bị Vạn Sĩ Lộc Nguyên phát hiện.

Thi Miểu vỗ vỗ ngực, thần thức tránh đi cung điện, tiếp tục điều tra. Nàng đi thật lâu, cuối cùng đi tới một gian nhà ở bên ngoài hành cung.

Gian nhà này nàng chưa từng tới.

Thần thức Thi Miểu xuyên qua ván cửa vào phòng.

Trong phòng có thắp ngọn nến, ánh nến mờ nhạt. Ở giữa phòng có một tấm bình phong, phía trên treo một ít quần áo, đằng sau loáng thoáng truyền đến tiếng nước. Thi Miểu không quá để ý đến tiếng nước này là cái gì, thần thức liền lướt qua tấm bình phong.

Là Cơ Vô Ưu.

Giờ phút này hắn đang tắm rửa.

Lúc trước thời điểm ở Ma cung, nàng may mắn xem qua hắn tắm rửa vài lần, chẳng qua khi đó, hắn sẽ mặc áo trong, chân trần bước vào suối nước nóng, sau đó lại biến thành bản thể.

Có thể do thau tắm quá nhỏ, không đủ để hắn biến ra bản thể, chỉ có thể ngoan ngoãn tắm rửa.

Hắn lúc này cởi bỏ áo trong, tóc cũng tùy ý để rối tung. Mặt nước chỉ tới eo hắn, lộ ra cơ bụng. Cơ Vô Ưu tuy rằng là bộ dáng thiếu niên, nhưng vai rộng chân dài eo thon, quan trọng nhất còn có cơ bụng.

Thi Miểu không khống chế được nuốt một ngụm nước miếng.

Đúng lúc này, Cơ Vô Ưu đột nhiên mở mắt ra.

Thi Miểu đối mặt với con ngươi đen nhánh của hắn, trong lòng hoảng hốt.

Hắn hình như phát hiện mình nhìn lén hắn tắm.

Cơ Vô Ưu nhếch môi, sắc môi diễm lệ, mê hoặc vô cùng, "Vật nhỏ lá gan không nhỏ a, dám nhìn lén bổn tọa, hửm?"

Không khí trước mặt hắn như đông lại  ——

Thi Miểu sợ hãi run run.

"Muốn tắm cùng bổn tọa?"

Cơ Vô Ưu cười khẽ hỏi.

Không khí lại lần nữa dao động.

Thi Miểu: "......"

Không, nàng không nghĩ.

Nàng cùng Cơ Vô Ưu cùng nhau tắm rửa, sợ là bị hắn nhéo cổ chết chìm trong thau tắm.

Da đầu Thi Miểu tức khắc tê dại, nghĩ đến cảnh mình bị chết chìm liền hít thở không thông.

Nàng nhanh chân chạy ra ngoài.

Cơ Vô Ưu thấy Thi Miểu trốn đi, khóe môi cong lên, tâm tình rất tốt, ngữ khí còn có chút sung sướng.

"Lúc này lá gan lại nhỏ."

Tiên Vân Tông lúc này, Đạm Đài Ngọc ngồi trên phía trên phủ điện, hai bên trái phải là các phong chủ.

Dung Nguyệt Chi ở đại điện quỳ khóc đến khổ sở.

Ngày ấy Cơ Vô Ưu đem hai quả lưu ảnh thạch để lại cho Lăng Vân Phong phong chủ xong, hôm sau liền nhấc lên sóng to gió lớn.

Đạm Đài Ngọc nghe xong nội dung bên trong lưu ảnh thạch, vừa tức vừa bất đắc dĩ.

"Nguyệt Chi, vi sư đã cùng các phong trưởng lão thương lượng, ngươi——"

"Sư phụ!" Dung Nguyệt Chi sợ hắn nói ra câu 'đuổi nàng ta ra khỏi sư môn' kia, đánh gãy lời Đạm Đài Ngọc, nàng ta khẩn cầu, "Sư phụ, là đệ tử có ý nghĩ kỳ lạ, trong lòng cũng biết rằng không có khả năng, cầu sư phụ đừng đem đệ tử đuổi ra khỏi Tiên Vân Tông."

Tiên Vân Tông chính là nhà nàng ta, nếu nàng ta bị đuổi đi, vậy cái gì cũng không có.

Đạm Đài Ngọc đen mặt.

Có chút không đành lòng.

Thấy Đạm Đài Ngọc không nói, một vị nữ đệ tử đứng dậy, "Chưởng môn, Dung Nguyệt Chi làm trái với môn quy, làm cả Tiên Vân Tông hổ thẹn, phải đuổi ra khỏi tiên môn!"

Dung Nguyệt Chi vừa nghe liền vội vàng, nàng ta nhìn về phía vị nữ đệ tử kia, nói chuyện cũng không thèm suy nghĩ, "Tần Tố Y, chính là ngươi hãm hại ta! Ngươi đã sớm bất mãn chưởng môn nhận ta làm đồ đệ, nơi nào cũng đối nghịch với ta, lưu ảnh thạch lần này là ngươi làm có phải hay không?!"

Nàng ta cơ hồ là thét chói tai.

Người gọi là Tần Tố Y kia lập tức lạnh mặt, "Dung Nguyệt Chi, ta xác thật chán ghét ngươi, hận không thể đá lăn ngươi ra khỏi Tiên Vân Tông, nhưng ta làm ta nhận, việc này ta vốn không làm, ngươi còn muốn ấn đầu ta xuống nhận tội? Một khi đã như vậy, ngươi nói ta làm, có chứng cứ sao?"

Dung Nguyệt Chi hét lớn: "Ngươi chán ghét ta như vậy còn không phải chứng cứ sao?"

"Đủ rồi."

Đạm Đài Ngọc hộc ra một búng máu.

Thương thế của hắn vốn dĩ chưa khỏi hẳn, hiện giờ Dung Nguyệt Chi lại làm ra việc này, đương nhiên làm hắn mang khí.

"Sư phụ!"

"Chưởng môn!"

Lăng Vân Phong phong chủ lại đây đỡ hắn một phen.

Đạm Đài Ngọc ra hiệu dừng, "Từ khoảnh khắc này trở đi, Dung Nguyệt Chi không phải đồ đệ của bản tôn, cũng không phải đệ tử của Tiên Vân Tông nữa."

Hắn quá thất vọng với tiểu đồ đệ này rồi.

Rõ ràng biết chính mình sai, chẳng những không nhận, còn đi chỉ trích người khác.

"Sư phụ, không cần...... Cầu người đừng đuổi ta đi."

Khuôn mặt nhỏ của Dung Nguyệt Chi trắng bệch.

Đạm Đài Ngọc đưa lưng về phía nàng ta, hoàn toàn không để ý tới.

Tần Tố Y mở miệng châm biếm, "Người nào đó là cóc mà còn dám ăn thịt thiên nga."

Mặc kệ Dung Nguyệt Chi giãy giụa như thế nào, nàng ta vẫn bị mấy đệ tử khác mạnh mẽ kéo ra khỏi Tiên Vân Tông.

Trong lòng Đạm Đài Ngọc cũng không chịu nổi, lại nặng nề ho một tiếng.

Lăng Vân Phong phong chủ nôn nóng nói, "Ngươi đi về nghỉ ngơi trước, việc còn lại giao cho chúng ta. Chưởng giáo chân nhân hiện tại còn chưa xuất quan, Tiên Vân Tông còn cần ngươi trấn thủ."

Đạm Đài Ngọc ừ một tiếng.

Vừa dứt lời, từ bên ngoài đại điện có một lão nhân béo, chừng 50 tuổi vội vàng đi vào, mặt hắn lộ vẻ vui sướng, "Chưởng môn, phong chủ, chưởng giáo chân nhân xuất quan!"

----------------------------------------------------

Cho mị 1 vote cho có thêm động lực nào các tềnh iu ~~ (* ̄3 ̄)╭ ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro