Chương 17: Bốn cái đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu trở về Ma cung.

Tầng thứ ba Ma Điện như cũ không có ma binh canh giữ, vắng tanh, lộ ra một cổ lạnh lẽo. Hắn buông Thi Miểu, mở cửa đá đi vào địa cung.

Thi Miểu nhìn bóng dáng của hắn.

"Meo!"

Hắn có chút không thích hợp.

Cơ Vô Ưu cũng không vì Thi Miểu kêu mà dừng lại, hắn kéo trường bào màu đen thêu viền bạc, chậm rãi đi xuống cầu thang địa cung thật dài.

Thi Miểu chỉ thoáng do dự một giây, liền đuổi kịp bước chân của Cơ Vô Ưu.

Đường vào địa cung vẫn như vậy.

Thi Miểu đi xuống dọc theo cầu thang, lại thấy Cơ Vô Ưu đỡ vách tường, thân hình cao lớn hơi khom khom, dưới chân hắn có vết máu đỏ thắm, địa cung tràn ngập mùi máu tươi.

Hắn hộc máu?

Thi Miểu lo lắng đi qua, nhìn hắn meo meo vài tiếng.

Ngọc Thanh Yên dù sao cũng là bán thần, làm sao hắn có thể đối phó dễ dàng như vậy.

Cơ Vô Ưu cúi đầu nhìn nàng, khóe môi hắn còn có một vết máu, càng làm nổi bật màu da trắng như tuyết, có loại cảm giác lả lướt diễm lệ.

"Chưa chết được đâu."

Hắn ho một tiếng, đau buồn nói, "Cho dù chết, ta cũng muốn kéo ngươi đi cùng."

Thi Miểu: "......"

Cơ Vô Ưu duỗi tay chạm vào vết máu trên môi, hắn cười, ngồi xổm xuống, ngón tay trắng nõn khớp xương rõ ràng nắm đầu nàng, "Mèo con à, ngươi thấy bổn tọa hộc máu."

Mắt hắn đen như mực.

Thi Miểu không cảm giác được nguy hiểm.

Cơ Vô Ưu thê lương cười, ngón tay lại nhéo nhéo đầu Thi Miểu, "Đừng nói cho những người khác biết bổn tọa hộc máu."

Con ngươi hình cánh hoa của hắn ửng đỏ, lóe lên ánh sáng đỏ như máu, "Chỉ cần ngươi không nói, bổn tọa vẫn là người cao cao vô thượng, thần ma khó chắn, thế nhân đều sợ Cơ Vô Ưu."

Không biết vì sao, Thi Miểu đột nhiên đau lòng cho hắn.

 Hắn nhẹ giọng hỏi: "Biết chưa? Tiểu Bạch."

"Meo."

Đã biết.

Cơ Vô Ưu lại gãi gãi cằm nàng, "Ngoan."

Vừa nói xong, hắn lại hộc ra một búng máu.

Sắc mặt trắng đến dọa người, không khác gì tờ giấy, ngay cả đôi môi bình thường đỏ thắm cũng không còn chút huyết sắc nào.

"Meo!"

Cơ Vô Ưu không để ý Thi Miểu, hắn một lần nữa đứng dậy, bước đi tập tễnh, lung lay đi đến cạnh suối nước nóng.

Thi Miểu lo lắng hãi hùng mà nhìn hắn.

Sợ hắn không cẩn thận ngã xuống.

Cơ Vô Ưu cởi áo khoác, bước vào giữa ao.

Thi Miểu cũng nhấc cái chân ngắn ngủn đi theo, nàng cúi đầu nhìn trường bào màu đen kia, ngửi thấy mùi máu nồng đậm.

Lần này hắn thật sự bị thương rất nặng.

Cơ Vô Ưu để tay bên cạnh ao, nhìn nàng, lười nhác nói, "Mèo con, lại đây."

Thi Miểu đi phía trước rồi dừng lại, ngồi trước mặt hắn, cái đuôi vung vẩy.

Cơ Vô Ưu lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, đổ ra ngoài, một giọt máu trôi nổi trong lòng bàn tay hắn.

"Đây là thứ Ngọc Thanh Yên muốn có."

Cơ Vô Ưu nhàn nhạt nói.

Thi Miểu theo tầm mắt nhìn qua.

Giọt máu kia hội tụ ở đầu ngón tay, "Mèo con à, thực lực của ngươi thật sự quá kém, lần sau bổn tọa không định cứu ngươi nữa."

"Meo?"

Thi Miểu còn chưa kịp phản ứng, Cơ Vô Ưu duỗi tay qua đây, để đầu ngón tay chứa giọt long huyết trên đầu nàng, giọt máu nháy mắt đã chui vào thân thể nàng.

"Tự cứu mình đi."

Thi Miểu: "?"

Sao lại giống lần trước quá vậy?

Nàng mới vừa nghĩ như vậy, toàn thân bắt đầu đau đớn, giống như bị xe nghiền qua người, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan..

Không giống với Ngọc Tang quả lần trước, nguồn gốc của rồng vốn bá đạo, mà nàng chỉ là một con mèo bình thường, tất nhiên không chịu nổi áp lực mạnh mẽ như vậy.

Giọt long huyết kia ở trong cơ thể đấu đá lung tung, nàng sắp thành một con mèo chết rồi.

Cơ Vô Ưu sâu kín thở dài, "Mèo con này sao ngươi ngu ngốc như vậy."

Hắn lẩm bẩm một tiếng, "Đến vận khí cũng không biết."

Hiện tại Thi Miểu không còn sức để cùng hắn so đo.

Đầu ngón tay Cơ Vô Ưu chạm vào đầu Thi Miểu một lần nữa, dưới sự hướng dẫn của hắn, giọt long huyết đang đấu đá lung tung kia đột nhiên ngoan ngoãn trở lại.

Chính mắt Thi Miểu "thấy" giọt long huyết kia chậm rãi dung hợp với huyết mạch của nàng.

Cơ Vô Ưu thu tay, nhẹ giọng khụ khụ, "Đi tu luyện đi."

Hắn thản nhiên biến về nguyên hình.

"Mèo con, nếu bổn tọa tỉnh lại không thấy ngươi tiến bộ, ngươi, xong đời rồi."

Thi Miểu: "......"

Nói xong hắn biến trở về hình rồng, lời nói đặc biệt đau tim, làm người ta.... nghĩ muốn thần phục.

Thi Miểu nghe theo đi tu luyện.

Địa cung này không hấp thụ được tinh hoa nhật nguyệt, Thi Miểu nhảy lên cầu thang, ra khỏi địa cung.

Ánh trăng ở Ma cung vừa tròn vừa sáng.

Thi Miểu hưởng thụ ánh trăng, tâm bắt đầu lắng đọng, nàng tiến vào trong thức hải.

Trước kia nàng đã bắt đầu hình thành cái đuôi thứ hai.

Viên Ngọc Tang quả như cũ đem tinh hoa nhật nguyệt hấp thu, ngưng tụ rồi chảy về bảy kinh tám mạch, chỉ là lần này, nàng rõ ràng cảm giác được tốc độ "Nhánh sông nhỏ" kia chảy càng lúc càng nhanh.

Nàng thấy cái đuôi thứ hai đã hoàn toàn hình thành, sau đó cái thứ ba, thứ tư.

Má!

Thần lực của long huyết quả nhiên bá đạo.

Khi đến cái đuôi thứ năm, tốc độ chảy chậm lại, Ngọc Tang quả ngưng tụ, linh khí cũng chậm rãi hạ xuống.

Thi Miểu biết, hôm nay đã đạt tới cực hạn.

Nàng nhìn nhìn cái đuôi của mình.

Bốn cái!

 Xoã tung mềm mại, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Ở phía dưới bốn cái đuôi, còn có một cái đuôi chưa hoàn toàn hình thành, màu sắc vẫn còn trong suốt.

Không thể không nói, một giọt long huyết này đã đuổi kịp mấy trăm năm tu vi.

Thi Miểu vừa lòng từ thức hải đi ra.

Bên ngoài đã trời đã sáng, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, nàng hạ người duỗi eo, thích ý mà ngáp.

Thi Miểu nhìn bãi đồ ăn trên mặt đất.

Một, hai, ba...... Mười bốn, mười lăm.

Thi Miểu: "!"

Nàng vậy mà tu luyện liên tục mười lăm ngày.

"Xong rồi?"

Thanh âm của Cơ Vô Ưu từ đỉnh đầu truyền đến, thanh nhuận dễ nghe, mang theo một tia lười biếng.

Thi Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy cặp con ngươi đen nhánh thanh triệt của hắn.

Sắc mặt hắn vẫn trắng như tuyết, nhưng lần này là kiểu trắng khỏe mạnh.

"Cơ Vô Ưu, vết thương ngươi đỡ chưa?"

Nói xong, nàng giống như ý thức được cái gì không thích hợp.

"Cái gì?"

"Meo?"

"Meo ô?"

"Ta có thể nói?"

"Ta sao lại có thể nói?"

"Ta vậy mà có thể nói?"

Cơ Vô Ưu cười to, thanh âm sung sướng, "Quá ngốc."

"Cũng may——" hắn chốt một câu, "Cuối cùng cũng không uổng phí giọt long huyết kia của bổn tọa."

Thi Miểu nghe vào tai này ra tai kia, nàng lâu chưa được nói tiếng người, cảm giác đặc biệt mới lạ, "Cơ Vô Ưu, ta có thể nói, meo ô meo ô meo ô."

Cơ Vô Ưu: "......"

Hắn nhăn mày, "Ồn ào."

Thi Miểu lập tức ngậm miệng.

Cơ Vô Ưu như nhớ tới cái gì, rũ mắt nhìn nàng, "Mèo con, ngươi vừa kêu bổn tọa là gì?"

Trong lòng Thi Miểu lộp bộp một tiếng.

Nàng vừa rồi hình như kêu thẳng tên Cơ Vô Ưu.

Xong rồi xong rồi.

Nàng muốn chết.

Thi Miểu nháy mắt liền ngoan ngoãn, nàng ngồi xổm trên mặt đất, con ngươi màu lam thanh triệt vô tội, đáng thương hề hề mà nhìn Cơ Vô Ưu, "Ma Tôn đại nhân QAQ"


**Chị Miểu nhà ta chắc sẽ trông như này điii~o(* ̄▽ ̄*)o

---------------------------------------------------------------------------

Hết chương 17 nhoaaa!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro