Chương 18: Anh hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyện của Tiên Vân Tông, Thi Miểu nghe từ Thanh Già mới biết chuyện xảy ra sau đó.

Nghiệp hỏa kia kéo dài chừng ba ngày, biến tông môn Tiên Vân Tông đang tốt đẹp thành địa ngục nhân gian.

*Nghiệp hỏa: Lửa dữ của ác nghiệp hay lửa của địa ngục.

**Trong chương 16, trước khi rời khỏi Tiên Vân Tông anh nhà chúng ta đã phóng hỏa á(。・∀・)ノ゙

Thi Miểu từng thấy qua sức mạnh của nghiệp hỏa, ngay cả băng sắt cũng có thể hòa tan, càng đừng nói Tiên Vân Tông.

Sau ba ngày nghiệp lửa đốt, Đạm Đài Ngọc tự mình lên Nam Hải tìm tích vân lộ (?), hóa thành dòng cam lộ mới dập tắt được nghiệp hỏa ở Tiên Vân Tông. Trải qua việc này, Tiên Vân Tông xem như bị huỷ hoại, đệ tử tông môn chết, bị thương, bỏ chạy, còn lại không đến trăm người.

*Cam lộ: thuốc thần không chết, rượu thiêng của cõi trời.

Chưởng môn Đạm Đài Ngọc vì thế sa sút tinh thần nửa tháng.

Đến nỗi Lục giới nghị luận sôi nổi về hành động của Cơ Vô Ưu. Chẳng qua nghị luận hầu hết là về chuyện thảo phạt kia, nói cái gì mà Cơ Vô Ưu lạm sát kẻ vô tội; Ngọc Thanh Yên vì giết Ma tộc chết trận, được tôn sùng làm anh hùng Lục giới linh tinh.

Thi Miểu trong lòng vì Cơ Vô Ưu bất bình --

Rõ ràng là Ngọc Thanh Yên chỉ mang thân phận là chi chủ chính phái, nhưng lại làm những việc tà ma ngoại đạo.

Nhưng Cơ Vô Ưu giống như không thèm để ý chuyện này, mấy ngày này rất ít thấy hắn ở Ma cung, sáng sớm đã ra ngoài, đến khuya mới trở về. Đi ra ngoài cũng không mang nàng theo. Sau khi trở về lại đi thẳng vào địa cung.

Liên tiếp mấy ngày đều như thế.

Lúc này, cửa địa cung mở ra, Thi Miểu do dự, vẫn quyết định đi xuống.

Cầu thang thật dài thông xuống chỗ sâu nhất, nhìn không thấy điểm cuối. Nàng còn chưa đi hết cầu thang đã nghe thấy âm thanh thống khổ truyền đến.

Là Cơ Vô Ưu.

Thương thế của hắn vẫn chưa khỏi sao?

Rõ ràng mấy ngày trước đây hắn vẫn an toàn vui vẻ.

Thi Miểu vội vàng nhảy xuống bậc thang, bốn cái chân ngắn chạy đến trước mặt Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu dựa vào bên cạnh ao, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ có thể nhìn thấy mạch máu dưới da. Môi mỏng không còn tí huyết sắc, lúc đóng lúc mở, phát ra vài tiếng than nhẹ.

Hắn chau mày, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.

Thi Miểu vươn móng chạm vào gương mặt hắn, lo lắng kêu một tiếng, "Cơ Vô Ưu."

Nửa người hắn ở trong hồ nước, màu áo trắng trong bị nước ao thấm ướt, dán ở trên người, đem thân hình hắn phác họa ra ái muội lại gợi cảm.

Chỉ là hiện tại Thi Miểu không có tâm tình thưởng thức dáng người của hắn, nỗ lực dùng móng vuốt đập đập vào mặt hắn.

"Cơ Vô Ưu?"

"Cơ Vô Ưu?"

Miếng thịt lót nhỏ bé này của nàng làm sao đập tỉnh được Cơ Vô Ưu đây?

Đập nửa ngày cũng không thấy Cơ Vô Ưu tỉnh lại, hắn giống như đắm chìm trong thống khổ, tiếng than nhẹ phát ra như con thú nhỏ.

Bởi vì đau đớn khó chịu, cơ thể hắn hơi cuộn lại.

Thi Miểu vươn móng vuốt nhỏ ra, Cơ Vô Ưu không cho nàng cắt móng, nên móng vuốt của nàng nhìn vô cùng sắc bén.

Nàng đem móng vuốt duỗi đến khuôn mặt anh tuấn trắng bệch của Cơ Vô Ưu, nhất thời lại dừng lại.

Nếu nàng cào mặt hắn làm hắn bị hủy dung thì phải làm sao?

Thi Miểu đang do dự, lại thấy sau lưng hắn ẩn ẩn ánh hồng, vì cách lớp quần áo nên nhìn không rõ lắm.

Chính là ánh hồng này làm hắn thống khổ khó chịu?

Tò mò hại chết mèo, nàng nhìn mắt Cơ Vô Ưu, thật cẩn thận tới sau lưng hắn, đang chuẩn bị xốc quần áo hắn lên, Cơ Vô Ưu đột nhiên mở bừng mắt.

Thi Miểu đối diện với cặp mắt đỏ như máu, con ngươi chứa đầy sát ý.

Đó là đôi mắt muốn giết người.

Trong lòng nàng lộp bộp.

Sống lưng chợt lạnh, lông mèo dựng đứng hết lên.

Ngay sau đó, Cơ Vô Ưu vươn tay, nắm đầu nàng.

Cả người hắn tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Chỉ cần dùng một chút lực, đầu nàng sẽ bị hắn bóp nát.

"Cơ, Ma Tôn đại nhân."

"Ngươi đang làm gì?"

Thanh âm hắn lạnh thấu xương, đông lạnh đến độ làm Thi Miểu giật mình.

"Ta...... Nghe thấy tiếng động."

Cơ Vô Ưu thu lại hơi thở thô bạo, buông nàng ra, ngữ khí tốt hơn chút, "Tiếng ở sau lưng ta?"

Thi Miểu: "...... Không phải."

Nàng lắc lắc đầu, lại thử hỏi, "Ngài khá hơn chút nào chưa?"

"Ân."

Cơ Vô Ưu nhàn nhạt trả lời.

Loại đau đớn toàn thân như nứt cốt này đã lâu không phát tác.

Đại khái là do Ngọc Thanh Yên gây ra.

Cơ Vô Ưu trong lòng cười lạnh.

Sau một lúc lâu, Cơ Vô Ưu từ trong nước đứng lên, áo trắng trong dán lên người tự động hong khô. Hắn nhặt trường bào trên mặt đất lên, thong thả ung dung mặc vào, "Đi lên."

Thi Miểu đáp một tiếng.

Bò từ chân lên đến vai hắn, ngoan ngoãn nằm yên.

Mặc tốt quần áo, Cơ Vô Ưu cũng không vội đi ra ngoài, mà là đi hướng địa cung.

"Ngươi không đi tu luyện, xuống dưới này tìm bổn tọa làm gì?"

Thi Miểu túng túng nói, "Ta nghe Thanh Già nói đến Tiên Vân Tông."

Cơ Vô Ưu: "Nga."

Hắn vậy mà lại một bộ hồn nhiên không thèm để ý.

Thi Miểu lá gan lớn hơn chút, "Ngươi không để ý bọn họ nói ngươi như vậy sao? Rõ ràng ngươi mới là anh hùng."

"Anh hùng?"

Cơ Vô Ưu như là nghe được truyện cười, không kiêng nể gì nở nụ cười, cười đến thân hình run rẩy, Thi Miểu túm được cổ áo hắn mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.

"Vật nhỏ, bổn tọa sinh ra chính là tà ác."

Cơ Vô Ưu khặc khặc cười, "Theo như lời bọn chính phái nói đó không phải anh hùng."

Thi Miểu súc cố(?). (Ai giúp mình chỗ này với)

Nàng cảm thấy bộ dáng này của Cơ Vô Ưu vừa đáng sợ vừa đáng thương.

"Anh hùng a, là những cái chỉ dành cho nhân sĩ chính phái, cùng bổn tọa nửa điểm cũng không liên quan."

Hắn mỉm cười hỏi, "Biết không?"

Thi Miểu: "Đã biết."

Nàng liếm liếm cánh môi, chưa từ bỏ ý định hỏi, "Vậy ngươi không ngại bọn họ nói ngươi như vậy sao?"

Cơ Vô Ưu dừng lại vài giây, tự giễu cười cười, "Không ngại."

Thi Miểu đột nhiên có chút đau lòng.

Trong lúc nói chuyện, một người một mèo đã đi tới một phòng khác trong địa cung.

Thi Miểu còn chưa kịp nói tiếp đã tới căn phòng này, nàng tò mò nhìn đông nhìn tây.

Gian phòng này cũng không lớn, bốn phía dùng đá điêu khắc, giữa phòng đặt một cái lò lớn, nghiệp hỏa hừng hực thiêu đốt.

Trong không khí nổi lên hơi nóng rực.

Cơ Vô Ưu đi đến trước cái lò, duỗi tay vào trong, lấy ra một vật.

Thi Miểu: "......"

Hắn vậy mà không sợ nghiệp hỏa.

Cơ Vô Ưu lấy vòng tay ngọc thạch ném vào hồ nước nhỏ, lại nghe thấy một trận thanh âm tê tê, hơi nước thật lớn dâng lên.

Hắn chuyên tâm làm chính sự, Thi Miểu cũng không quấy rầy.

Chẳng qua nhìn hành động này của hắn, hình như là muốn luyện khí.

Qua một hồi lâu, hơi nước mịt mờ dừng lại, Cơ Vô Ưu từ trong hồ nước lấy cái vòng tay kia ra.

Thi Miểu lúc này mới thấy rõ, cái vòng tay kia cột ba con cá nhỏ màu vàng kim.

"......"

Ngay sau đó, Cơ Vô Ưu lại từ trong ngực lấy ra bình ngọc nhỏ, giọt long huyết kia nháy mắt trôi nổi trên đầu ngón tay.

Hắn đem long huyết bôi lên trên vòng tay.

Thi Miểu còn chưa kịp phản ứng, vòng tay được bôi long huyết kia đột nhiên lóe sáng, cực kỳ lóa mắt, toàn bộ căn phòng đều bị ánh sáng chiếu tới, nàng vội vàng nhắm hai mắt lại.

Ánh sáng kia cũng không sáng bao lâu.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy vòng tay được Cơ Vô Ưu thưởng thức ở trong tay, ba con cá nhỏ kia sinh động như thật, chạm vào còn đinh linh linh rung động.

"Tiểu Bạch."

Cơ Vô Ưu đột nhiên gọi nàng.

"Meo?"

Cơ Vô Ưu đột nhiên cười khẽ, đè lại móng vuốt của nàng, ngón tay hắn chạm tới miếng thịt lót của nàng, thịt lót của Thi Miểu liền nứt ra một vết thương nhỏ, một giọt máu chảy ra.

Thi Miểu: "?"

Đau đớn từ chỗ thịt lót truyền tới.

Cơ Vô Ưu đem móng vuốt của nàng ấn vào vòng tay, nháy mắt giọt máu tươi kia liền tiến vào trong vòng tay.

Đây là...... Lấy máu nhận chủ?

Thi Miểu bị cái ý nghĩ này làm cho hoảng sợ.

Sau khi vòng tay hấp thu máu xong, Cơ Vô Ưu liền buông lỏng Thi Miểu ra.

"Cái này đẹp không?"

Thi Miểu: "Đẹp."

Cơ Vô Ưu câu môi, "Vậy đưa cho Tiểu Bạch."

Thi Miểu: "?"

Vừa nói Cơ Vô Ưu vừa đem vòng tay đeo trên cổ nàng.

Thi Miểu giật mình.

Hắn mấy ngày nay đi sớm về trễ chính là vì cho nàng cái vòng tay này?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Thi Miểu ngũ vị tạp trần.

Nàng tới thế giới này không được mấy ngày đã bị đưa tới trước mặt Cơ Vô Ưu.

Lục Giới sợ hắn, kính hắn, cũng muốn giết hắn.

Nhưng chính đại ma đầu giết người không chớp mắt này, lại lo lắng cho nàng đủ điều.

Cơ Vô Ưu rất có hứng thú gãi gãi cằm nàng, mặt mày cong cong, tươi đẹp ấm áp, "Tiểu Bạch về sau hãy dùng cái này để giết người."

Thi Miểu: "......"

Hắn dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói lời tàn nhẫn nhất.

Con mắt mèo xanh thắm của nàng nhìn Cơ Vô Ưu, vừa chuẩn bị mở miệng, phía bên ngoài địa cung truyền đến âm thanh của Thanh Yểm.

"Thuộc hạ có việc gấp bẩm báo tôn chủ."

Cơ Vô Ưu bế Thi Miểu lên, quay đầu rời khỏi địa cung.

Thanh Yểm đứng đợi ở bên ngoài.

Hắn (TY) biết Ma Tôn có tòa địa cung bí mật, nhưng bên trong có đặt pháp trận, không cho người đi vào.

Hơn nữa, cũng không có ai dám đi vào.

"Tôn chủ."

Thanh Yểm cung kính hành lễ.

Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi, lộ ra màu da trắng bệch ốm yếu, tay hắn đặt trên lưng Thi Miểu, thong thả vuốt ve, lười nhác nói, "Chuyện gì."

Thanh Già đem một phong thư trình lên, lá thư kia tự động rơi trên tay Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu dời tay khỏi người Thi Miểu, mở lá thư ra.

Thanh Yểm: "......Dựa vào miêu tả của ma sử, lần cuối cùng thấy hắn ta là ở Nhân giới."

Thi Miểu tò mò ngó đầu ra xem.

Từ góc độ của nàng, căn bản không thấy rõ nội dung trên lá thư.

Bất quá, nàng loáng thoáng thấy được ba chữ -- Nguyệt Minh Các.

Thi Miểu hơi nhíu mày.

Cho nên hắn vẫn chưa từ bỏ chuyện của Ngọc Thanh Yên sao?

Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ sẽ không biến thành long miêu, nhưng sau này nói không chừng sẽ có(?)

Nhưng có khả năng hai người sẽ không có hài tử, rốt cuộc việc sinh con vẫn còn xa ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

---------------------------------------------------------

Hết chương 18 nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro