Chương 20: Cuồng vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Miểu tức giận kêu meo meo với Cơ Vô Ưu.

Cho dù hắn muốn thay đổi hình dáng đi nữa cũng không thể cho mình tí nhan sắc hay sao vậy! Làm gì mà biến thành đen xì như thế này chứ!

Đen như cái động không đáy.

Nếu mà trên trán nàng không có dấu trăng này thì thật sự là nhìn không ra cái đống đen thùi lùi này là một con mèo.
Cơ Vô Ưu nghe được Thi Miểu đang "lên án mạnh mẽ", tâm tình sung sướng, hắn câu môi, "Tiểu Bạch, à không...... Tiểu Hắc, ngươi có ý kiến gì với sự sắp xếp của bổn tọa?"

Thi Miểu nháy mắt hoảng sợ, "Ma Tôn đại nhân sắp xếp, Tiểu Bạch không có ý kiến gì."

Cơ Vô Ưu hừ một tiếng.

 "Tiểu Bạch nhát gan, không dám trách cứ Ma Tôn đại nhân."

Thi Miểu chân chó cười, "Tiểu Bạch tuyệt đối trung thành tận tâm với Ma Tôn đại nhân."

"Phải không."

Ngón tay thon dài của Cơ Vô Ưu nâng cằm nàng, động tác nhẹ nhàng gãi gãi, cười như không cười nói, "Bổn tọa lại cảm thấy lá gan Tiểu Bạch rất lớn nha."

Hắn thong thả ung dung kể ra một ít "chứng cứ phạm tội" của Thi Miểu, "Lén chạy đến đình nhỏ mơ ước Ngọc Tang quả của bổn tọa, không được bổn tọa đồng ý đã lẻn vào địa cung, còn dùng thần thức nhìn trộm bổn tọa tắm rửa....."

Hắn không nặng không nhẹ nhéo mặt Thi Miểu, "Những việc này chẳng lẽ không phải Tiểu Bạch làm sao?"

Thi Miểu: "......"

Nàng nâng con mắt, vừa đáng thương vừa vô tội nhìn hắn.

Ngươi đang nói cái gì? Meo meo cái gì cũng không hiểu nha.

Cơ Vô Ưu nhìn cặp mắt mèo thanh triệt ngoan ngoãn, cười, "Chiêu này của ngươi đúng là lúc nào cũng hữu dụng."

Hắn nhấp môi dưới, đột nhiên nắm đầu nàng, đôi mắt cũng trở nên sâu thẳm, "Về sau, chiêu này chỉ có thể dùng với bổn tọa, biết chưa."

Thi Miểu chớp chớp mắt, "Biết."

Nàng mà dám không đáp ứng, đảm bảo tứ chi chia lìa.

Cơ Vô Ưu buông lỏng tay ra, nhẹ vỗ về nàng, "Nghe nói đêm nay ở Biện Lương có Tết Thượng Tị, nếu Tiểu Bạch ngoan, bổn tọa sẽ đưa ngươi đi xem."

*( Tết Thượng Tị: lễ hội tắm gội rũ bỏ bệnh tật, trừ tà)

Đôi mắt Thi Miểu tròn xoe, lóng lánh.

Thật ra hắn cũng muốn đi xem đúng không?

Nhân giới vào xuân phân, trời tối sớm, trời vừa mới xám xịt, đèn lồng đỏ trên đường phố liền sáng lên.

Tết Thượng Tị là một lễ hội truyền thống của Đại Chu.

Bắt đầu từ ba năm trước, mỗi khi đến giờ Tuất (19h - 21h), quốc sư sẽ mang theo đám đệ tử đến đài hiến tế, khẩn cầu thần minh phù hộ Đại Chu mưa thuận gió hòa, cũng phù hộ cho hoàng đế Đại Chu trường thọ.

Giờ Tuất một khắc lễ hiến tế cử hành, lúc Cơ Vô Ưu mang theo Thi Miểu xuống lầu, lễ hiến tế còn chưa bắt đầu.

Thấy thời gian còn sớm, Cơ Vô Ưu liền tìm một vị trí ngồi xuống.

Tiểu nhị thấy có khách nhân ngồi xuống, nhanh nhẹn đưa trà và điểm tâm lên, "Nếu khách quan không có việc gì, có thể ngồi nghe chưởng quầy nhà ta kể một ít chuyện đãi khách."

"Chuyện đãi khách gì?"

Vị khách ngồi bàn phía sau dò hỏi.

Thi Miểu nghe vậy quay đầu lại, liền thấy một người quen.

—— đây không phải là tên Hứa Thính Song ban ngày mời Cơ Vô Ưu diệt trừ quốc sư sao.

Hứa Thính Song cũng thấy được Thi Miểu.

Nhưng sau đó, hắn lại thấy Cơ Vô Ưu mặc trường bào đen, ánh mắt có chút ngượng ngùng.

Tiểu nhị hảo tâm giải thích, "Truyện cười Chưởng giáo chân nhân Tiên Vân Tông đại chiến Ma Tôn Cơ Vô Ưu."

Thi Miểu: "......"

Chuyện này của Tiên Vân Tông, phàm nhân cũng biết?

Nàng theo bản năng nhìn về phía Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu câu môi, "Tại hạ rất mong chờ."

Tiểu nhị cười hắc hắc, tiếp tục ra ngoài đón khách.

 Tiểu nhị vừa đi, Cơ Vô Ưu chỉ chỉ đầu Thi Miểu, "Bổn tọa tò mò xem phàm nhân hình dung bổn tọa như thế nào."

Thi Miểu: "......"

Chắc cũng chẳng hay ho gì.

Qua tầm một khắc (15 phút), chưởng quầy khoan thai tới muộn, hắn mặc áo ngắn màu than chì, tầm bốn năm mươi tuổi, tinh thần phấn chấn.

Mỗi ngày vào giờ này chưởng quầy đều ở trong tiệm kể chuyện, nói một ít chuyện của Lục Giới, hấp dẫn không ít trà khách tới nghe.

Chưởng quầy cùng các khách nhân cúi chào, ngồi xuống, hắn gõ thước mạnh xuống bàn, giọng nói hữu lực.

"...... Ngày Chưởng giáo chân nhân Ngọc Thanh Yên xuất quan đã tu đến bán thần, bèn mở tiệc chiêu đãi Lục Giới; trong yến hội đàn sáo không ngừng, ăn uống linh đình, chén chú chén anh, vô cùng náo nhiệt. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy giữa không trung truyền đến thanh âm, "Hôm nay bổn tọa tới là muốn lấy mạng của Ngọc Thanh Yên, những người khác dám nhúng tay vào, chính là kẻ thù của Ma giới, nếu đệ tử Tiên Vân Tông dám ngăn cản, bổn tọa sẽ diệt sạch Tiên Vân Tông."

Chưởng quầy ngừng lại, uống nửa chén trà.

 Thi Miểu nghe được tiếng của Hứa Thính Song ở phía sau, "Cơ Vô Ưu này thật quá cuồng vọng!"

Thi Miểu: "......"

Nàng cẩn thận nhìn về phía Cơ Vô Ưu, thấy môi mỏng của hắn hơi gợi lên, bộ dáng rất có hứng thú.

"......"

Đây là dấu hiệu trước khi hắn tức giận sao?

Chưởng quầy uống trà, nghe khách nhân thúc giục, tiếp tục giảng: "Thanh âm kia vừa biến mất, Tôn chủ Ma giới Cơ Vô Ưu xuất hiện trước mặt mọi người, Cơ Vô Ưu tóc hạc da mồi, tướng mạo gầy khô, hắn hằng năm đều ở Ma giới, toàn thân hắn là một màu đen, hai mắt đỏ đậm. Hắn cầm trong tay một thanh trường kiếm, chỉ thẳng vào Ngọc Thanh chân nhân. Mà Ngọc Thanh chân nhân lâm nguy không sợ hãi, làm gương cho lục giới."

**(Tóc hạc da mồi: người già cả, da lốm đốm những chấm màu nâu nhạt như mai con đồi mồi, tóc bạc như sương tuyết)

Thi Miểu nghe được da đầu tê dại.

Vị đại thúc này xin ngài nhanh im miệng đi! Không thì đến lúc đó chết lúc nào cũng không biết. Ông biết chính chủ không ở đây nên có thể tùy tiện bịa đặt chuyện xưa gì đó cũng thôi đi.

Nhưng Cơ Vô Ưu rõ ràng là một thiếu niên xinh đẹp như hoa, lại bị ông nói thành tiểu lão đầu bảy tám mươi tuổi.

Hiện tại Cơ Vô Ưu cũng không biết tình huống này là như thế nào, khóe môi nở một nụ cười nhạt, nụ cười giấu đao, ánh mắt giấu châm. 

"...... Hai người không nói hai lời liền đánh nhau, thắng bại khó phân. Ngọc Thanh Yên đã tu đến bán thần, Cơ Vô Ưu tất nhiên không phải đối thủ, liền dùng thủ đoạn âm hiểm, dùng tam vị chân hỏa đốt cháy Tiên Vân Tông. Ngọc Thanh Yên không có cách nào phân thân, bị Cơ Vô Ưu nghiền nát thần hồn."

Khách nhân đang ngồi nghe xong đều thổn thức cảm thán.

Thi Miểu xấu hổ cào cào móng chân, cào đến mức có thể cào ra được một gian ba phòng hai sảnh.

Xem ra vị chưởng quầy này đến tam vị chân hỏa và nghiệp hỏa cũng không phân biệt được.

"Chưởng giáo chân nhân cho dù ngã xuống, Tiên Vân Tông không bao giờ quên dĩ vãng huy hoàng."

Nói tới đây, chưởng quầy đập bàn đứng lên, "Cơ Vô Ưu bạo ngược vô đạo, âm hiểm xảo trá, người chính phái nên trừng gian trừ hại, cùng nhau diệt trừ."

Hứa Thính Song cũng đứng lên, ra sức vỗ tay, "Đúng! Nói rất đúng!"

"Đệ tử chính phái chúng ta nên trừ ma vệ đạo! Không thể làm rùa đen rụt đầu!"

Thi Miểu: "......"

Hắn nói lời này như muốn nói cho Cơ Vô Ưu nghe.

Kể xong chuyện cười, chưởng quầy lại vỗ vỗ thước, "Hôm nay đến đây thôi, mời các vị khách quan trở về đi."

Dứt lời, khách nhân lần lượt rời đi.

Cơ Vô Ưu ngồi ở trước bàn, ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.

Đây là thời gian yên tĩnh trước cơn bão sao.

Thi Miểu lúng túng không dám mở miệng.

Chưởng quầy thấy Cơ Vô Ưu không đi, cười tủm tỉm đi tới, "Vị công tử này có chuyện gì sao?"

Cơ Vô Ưu cười một cái, "Chính là đang nhớ lại chưởng quầy kể chuyện xưa."

Chưởng quầy: "Công tử cảm thấy như thế nào?"

"Chưởng quầy kể câu chuyện này ——" hắn cố ý tạm dừng, trái tim Thi Miểu nháy mắt nhảy tới cổ họng, hắn muốn giết người sao!

"Thật không sai."

Cơ Vô Ưu buồn bã nói.

Thi Miểu: "?"

Hắn bị tức đến choáng váng à?

Chưởng quầy nâng nâng cằm, "Nếu công tử thích nghe, mỗi ngày vào canh giờ này có thể tới đây."

"Được."

Cơ Vô Ưu không để bụng mà cười cười.

Hắn đứng dậy, "Lát nữa quốc sư hiến tế, tại hạ chuẩn bị mang theo sủng vật đi xem, xin cáo từ."

Chưởng quầy chắp tay.

Cơ Vô Ưu đi đến trước cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói với chưởng quầy, "Lần sau khi chưởng quầy kể chuyện xưa, phải điều tra rõ ràng chút, Cơ Vô Ưu không phải là lão già tóc trắng xóa, mà là ——"

Hắn dừng một chút, "Giống như ta vậy."

Ra khỏi khách điếm, Thi Miểu muốn nói lại thôi.

Sao có cảm giác đến nhân giới, Cơ Vô Ưu ôn hòa hơn hẳn?

Hắn không giết người làm nàng không quen. 

Cơ Vô Ưu thấy nàng không đúng, "Tiểu Hắc, ngươi có gì muốn hỏi sao? Hỏi đi, bổn tọa nhất định nói hết không giấu giếm nửa lời."

Thi Miểu bĩu môi, "Chưởng quầy kia bịa đặt chuyện như vậy, ngươi không tức giận sao?"

 Cơ Vô Ưu gật đầu, "Tức giận a, giận đến muốn đồ sát cả Nhân giới."

Thi Miểu mở to hai mắt.

Hắn quả nhiên vẫn là một tên đại ma vương!

Thấy dáng vẻ này của nàng, Cơ Vô Ưu cười to, "Đùa ngươi thôi."

"Bổn tọa hà cớ gì lại so đo với một đám phàm nhân kiến thức hạn hẹp." Hắn thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, "Nhìn thấy bọn họ rất sợ bổn tọa, như vậy là đủ rồi."

...

Hoàng đế Đại Chu đối với hoạt động hiến tế một năm một lần này rất coi trọng, bởi vậy còn cố ý cho người xây vu lâu.

*Vu lâu (巫楼): theo mình thì có nghĩa là lầu hoặc tháp cho phù thủy, thầy pháp làm phép. Bạn nào có cách dịch dễ hiểu hơn thì giúp mình với nhé!

Lúc Thi Miểu và Cơ Vô Ưu đến, đã bắt đầu hiến tế.

Bên trong ngoài vu lâu dân chúng đứng thành ba vòng, trong vu lâu có một tế đài hình tròn, có một người đang đứng trên đó, đó là quốc sư Đại Chu, thân hình hắn cao gầy, mang mặt nạ sói, đang ba quỳ chín lạy với thiên địa.

Khấn lễ xong, sáu người mặc trường bào màu than chì đeo mặt nạ sói đi lên tế đài. Bọn họ vây quanh quốc sư, nhảy điệu nhảy kì quái, luôn miệng lẩm bẩm chú ngữ khó hiểu.

.......

Thi Miểu đang hứng thú bừng bừng nhìn hiến tế, đột nhiên Cơ Vô Ưu mang nàng rời khỏi vu lâu.

Hắn đi về phía bắc, thân hình nháy mắt di chuyển.

Thi Miểu vừa định hỏi hắn sao vậy, liền nghe được tiếng cầu cứu yếu ớt cách đó không xa.

Hiển nhiên, Cơ Vô Ưu cũng nghe thấy tiếng cầu cứu, thân hình hắn nhoáng một cái liền xuất hiện ở một hẻm nhỏ tối tăm.

Sau đó Thi Miểu liền thấy hai "người" động tác kỳ quái, bọn họ đang kéo một nam tử mặc trường bào màu xanh trắng, động tác cứng đờ đi về phía trước.

Tiếng cầu cứu kia chính là của nam tử.

Thi Miểu nhìn kỹ.

Nam tử kia không phải ai khác mà chính là Hứa Thính Song vừa mới gặp ở khách điếm.

Hứa Thính Song nhìn thấy Cơ Vô Ưu, hai mắt phát sáng, hắn giãy giũa tránh khỏi gông cùm xiềng xích, liều mạng cầu cứu Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu không để ý đến Hứa Thính Song, hắn di hình đổi ảnh tới trước mặt hai gã kỳ quái kia.

Hai người kia phản ứng rất chậm, động tác cứng đờ như người máy.

Thi Miểu đột nhiên nghĩ tới cái gì.

Hai người kia không lẽ là——

Vừa mới nghĩ đến đó, lại nghe được một tiếng vang lớn.

Cơ Vô Ưu đem hai người sống sờ sờ kia bẻ thành mấy khúc, thân thể chia lìa, một cái đầu lộc cộc lộc cộc lăn đến dưới chân Hứa Thính Song.

Hứa Thính Song: "!"

Mặt hắn bị dọa trắng bệch, chân tay luống cuống đá văng cái đầu kia đi.

Thi Miểu đánh bạo tiến đến thi thể người kia, dùng móng nhấc quần áo lên, nàng nhìn thấy trên người người kia rậm rạp phù chú như giun bò khắp cơ thể.

Nàng còn nhớ rõ phù chú này.

Cái con rối nữ lần trước bay tới hành thích Cơ Vô Ưu, trên người nó cũng khắc loại phù chú này.

"Là Nguyệt Minh Các."

Thi Miểu nói.

Bọn chúng vậy mà đã duỗi tay tới Nhân giới rồi.

Cơ Vô Ưu ừ một tiếng, duỗi tay ra, hai cỗ thi thể kia nháy mắt đã biến thành bột mịn.

Hứa Thính Song lau mồ hôi trên trán, lần đầu tiên hắn xuống núi lại gặp được loại chuyện này.

"Đạo hữu, Nguyệt Minh Các là cái gì?"

Cơ Vô Ưu tốt bụng trả lời, "Môn phái chế tạo con rối."

Sau lưng Hứa Thính Song lạnh lẽo, "Đạo hữu, cái này, bọn họ không phải là muốn đem tại hạ làm thành con rối đấy chứ?"

Khóe môi Cơ Vô Ưu giương lên, quét mắt qua, trong mắt viết mấy chữ to đùng chói lọi "Cũng không ngu lắm".

Hứa Thính Song: "......"

Cơ Vô Ưu cười nhạo một tiếng, xoay người bỏ đi.

Hứa Thính Song thấy vậy, vội vàng đuổi theo, "Ít nhiều lần này nhờ có đạo hữu cứu giúp, ân cứu mạng không có gì báo đáp, xin hỏi danh hào của đạo hữu.....?"

Cơ Vô Ưu dừng bước chân, kỳ quái nhìn hắn, giọng điệu hơi kéo dài, khàn khàn lạnh băng, "Bổn tọa, Cơ Vô Ưu."

Cơ Vô Ưu......

Tên này sao nghe quen quá.

Hứa Thính Son đột nhiên phản ứng lại, không thể tin nhìn về phía Cơ Vô Ưu, đầu lưỡi run lên, "Ngươi ngươi ngươi chính là Ma Tôn Cơ Vô Ưu giết người như ngóe?"

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Thính Song: Ta mẹ nó điên rồi!

-------------------------------------------------------------

Hết chương 20.

Nghe miêu tả hình dạng mà anh Cơ thiết kế cho chị Miểu mình lại nhớ đến bạn Đậu nhà Vitamin mèo🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro