Chương 21: Nhớ ơn bạn cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi chính là Ma Tôn Cơ Vô Ưu giết người như ngóe?"

Sắc mặt Hứa Thính Song trắng bệch.

"Đúng vậy."

Cơ Vô Ưu âm trầm nói, nửa khuôn mặt tuấn tú bị bóng đen che khuất, đôi môi đỏ thắm quyến rũ mê người, như một bóng ma ẩn trong bóng tối quỷ mị.

Hứa Thính Song giật giật môi, vẻ mặt sắp nứt ra, "Đạo, đạo hữu thật biết nói đùa."

Hắn lúng túng cười, "Chưởng quầy nói Cơ Vô Ưu là một lão già, đạo hữu trẻ tuổi tuấn tú như vậy, chắc chắn không phải."

"Chắc chắn không phải!"

Hắn lặp lại lần nữa.

Cơ Vô Ưu môi mỏng khẽ nhếch, "Đạo hữu tin lời chưởng quầy kia nói hay là tại hạ."

Hứa Thính Song mím môi, khẳng định nói, "Chưởng quầy!"

"Chưởng quầy kia đã từng đi qua linh vực, kiến thức rộng rãi, linh vực...... Đạo hữu có biết không?"

Cơ Vô Ưu ngây thơ vô (số) tội nói, "Không biết."

Hứa Thính Song kiên nhẫn giải thích, "Linh vực chính là chợ đen do Ma giới mở ra, trước kia chỉ dành cho Ma tộc. Sau khi Lục giới ký kết hiệp ước, con người chúng ta cũng có thể đi vào." 

Cơ Vô Ưu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Thật vậy sao."

"Đạo hữu đã từng đi qua rồi à?"

Hứa Thính Song mặt mày đỏ lựng, "Tại hạ không có thẻ thông hành, chưa từng, chưa từng đi qua."

Cơ Vô Ưu ồ một tiếng, không để ý đến Hứa Thính Song nữa, chuẩn bị quay về tế đàn.


Hứa Thính Song vội vàng đi theo, "Đạo hữu vừa mới tới Đại Chu chắc không biết lai lịch của quốc sư."

 Cơ Vô Ưu không ngắt lời, chỉ tò mò nhìn hắn.

Hứa Thính Song thấy vậy, tiếp tục kể.

Hoàng đế Đại Chu đam mê tu tiên, vọng tưởng được trường sinh bất lão. Hắn ta nhiều lần đến Thanh Mạc Môn xin thuốc, nhưng đều thất bại, đúng lúc này, có một vị tự xưng là tiên nhân Thanh Mạc Môn.

Vị tiên nhân kia đưa cho hoàng đế đan dược kéo dài sự sống, hoàng đế sau khi ăn xong, quả nhiên thân thể khôi phục trở về thời kỳ thịnh vượng nhất, hắn ta quá đỗi vui mừng, lập tức phong tiên nhân làm quốc sư, luyện đan chế dược cho hắn ta.

Sau đó, trong cung xuất hiện một con giao long ngàn năm muốn đoạt ngai vàng hoàng đế Đại Chu. Quốc sư đúng lúc này ra tay, đánh bại giao long.

Cũng bởi vậy, hoàng đế càng tín nhiệm tiên nhân.

Ở Đại Chu, quốc sư có thể nói dưới một người trên vạn người, đôi khi hoàng đế cũng phải nghe lời hắn.

Cơ Vô Ưu nghe Hứa Thính Song lảm nhảm dài dòng một hồi, chỉ ồ một tiếng.

Hứa Thính Song: "......"

Hắn nói nhiều như vậy toàn phí nước miếng.

Vẻ mặt Hứa Thính Song phẫn uất bất bình, "Đạo hữu, trên đời này làm gì có cái gọi là đan dược trường sinh bất lão?! Rõ ràng là yêu đạo mê hoặc thánh tâm, ức hiếp dân chúng, nếu đã như vậy, chúng ta thân là đệ tử chính phái sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"

Hắn có cơ hội là mời Cơ Vô Ưu đi trừ gian diệt bạo.

Cơ Vô Ưu nhàn nhạt nhìn hắn, "Bổn tọa đâu có nói bổn tọa là chính phái?"

Dứt lời, Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu nháy mắt rời khỏi con hẻm.

Hứa Thính Song: "......"

Vị đạo hữu này đóng giả Cơ Vô Ưu còn đóng đến nghiện!

Cơ Vô Ưu là một ông lão không nói, cho dù không phải, hắn đang ở Ma cung, sao có thể đến nhân giới?

----

Khi Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu trở lại vu lâu, hiến tế đã gần kết thúc.

Quốc sư cởi mặt nạ ra, lộ ra một khuôn mặt gầy khô, hắn ta hành lễ với hoàng đế Đại Chu, "Bệ hạ, trời xanh đã nghe được lời khấn cầu, chắn chắn sẽ phù hộ Đại Chu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an."

Hoàng đế Đại Chu vội vàng hỏi: "Trẫm thì sao? Trời xanh có đáp lại yêu cầu của trẫm hay không?"

Quốc sư cười thần bí, "Bệ hạ tự nhiên sẽ có được thứ mình muốn."

Hoàng đế nói vài câu khen ngợi, "Ban thưởng lớn cho quốc sư."

Quốc sư lại chắp tay thi lễ, "Tạ bệ hạ."

Hiện giờ thuế má tăng cao, dân chúng Đại Chu lầm than mà hoàng đế lại ban thưởng một đống vàng bạc châu báu cho quốc sư.

Đối với việc này, dân chúng giận mà không dám nói.

Nếu có người bất mãn, không chừng sẽ xử trảm cả nhà.

Thi Miểu nhìn hoàng đế, lại nhìn quốc sư đang bái tạ, nhíu mày.

 "Cơ Vô Ưu, kia......"

"Hửm?"

Cơ Vô Ưu nghiêng đầu nhìn nàng, Thi Miểu cả kinh, vội vàng sửa miệng, "Ma Tôn đại nhân, hoàng đế kia đã có dấu hiệu suy bại, thời gian chỉ sợ không còn nhiều, mà trên người quốc sư kia có linh khí, nhìn dáng vẻ hẳn là người tu tiên, nhưng tu vi của hắn cũng không cao, không hơn Hứa Thính Song là bao."

Người trong Lục giới, trừ khi cố tình ngụy trang, nếu không chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người nọ là tiên hay là ma.

Cơ Vô Ưu ừ một tiếng.

Thi Miểu bĩu môi, "Quốc sư kia có quan hệ cùng Nguyệt Minh Các hay không a?"

Cơ Vô Ưu rũ mắt nhìn nàng, con ngươi màu đen thuần tịnh trong suốt, "Cái này...."

Hắn dừng một chút, "Bổn tọa cũng không biết."

Thi Miểu: "......"

...

Hiến tế kết thúc, Cơ Vô Ưu mang Thi Miểu trở về khách điếm.

Tối nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng phủ xuống cả một vùng đất rộng lớn như một tầng lụa mỏng. Thi Miểu đang chuẩn bị đánh một giấc ngon lành lại bị Cơ Vô Ưu bắt đi tu luyện.

Cơ Vô Ưu hừ một tiếng cười nói, "Hình như Tiểu Bạch muốn lười biếng thì phải."

Thi Miểu: "......"

Oke oke, ta đi tu luyện liền đây.

Thi Miểu bị bắt nhập định, một lần nữa tiến vào trong không gian.

Tinh hoa của ánh trăng cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể nàng, ánh trăng xuyên qua Ngọc Tang quả chứa linh lực dồi dào, sau đó hòa vào "dòng sông nhỏ", cuối cùng chảy về khắp tứ chi.

Thi Miểu nhìn bốn cái đuôi lớn ở sau lưng, mềm mại như bông.

Mà cái đuôi thứ năm cũng bắt đầu mọc.

Chờ cái đuôi thứ năm hoàn toàn mọc ra, nàng có thể biến thành người.

Mặc dù làm mèo rất vui nhưng nàng vẫn chờ mong bộ dáng khi  hóa thành người.

Thi Miểu đang "vui vẻ" tu luyện thì đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng, hàn ý thấm vào trong tận xương tủy, lạnh đến mức hàm răng run rẩy.

Mà tinh hoa ánh trăng đang hấp thu cũng ngưng lại.

Thi Miểu buồn bực từ trong không gian ra ngoài.

Vừa mới bước ra, một cơn ớn lạnh ập tới.

Trong phòng như một cái kho đông lạnh vậy.

Thi Miểu nghĩ tới cái gì, chân ngắn vội vàng đi vào phòng——

Nàng thấy Cơ Vô Ưu đang thống khổ nằm trên giường, thân thể hơi co quắp, mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, gương mặt không còn chút huyết sắc, trắng bệch đến gần như trong suốt, ma khí dày đặc toát ra từ cơ thể hắn. Hiện giờ hắn đã không duy trì được hình người, hai chân đã biến thành đuôi rồng.

May là gian phòng này đã được đặt kết giới, bằng không ma khí nặng như vậy, người ngoài chắc chắn đã nhận ra.

Thi Miểu nhảy lên giường, sốt ruột dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt hắn, "Cơ Vô Ưu, Cơ Vô Ưu."

Lần trước ở địa cung hắn cũng đau đớn như vậy.

Không lẽ lần trước ở Tiên Vân Tông quyết đấu với Ngọc Thanh Yên thương thế còn chưa lành sao?

Nghe được tiếng của Thi Miểu, Cơ Vô Ưu nặng nề mở mắt ra, hai mắt hắn đỏ đậm, trên trán mơ hồ hiện ra sừng rồng.

Đối mặt với cặp mắt đỏ ngầu khát máu của hắn, sau lưng Thi Miểu như bị gai đâm.

Đôi mắt này quá mức đáng sợ, như là Tu La tắm máu trở về từ địa ngục.

Nhưng mà hiện tại nàng không quan tâm được nhiều như vậy, dùng đầu cọ cọ mặt Cơ Vô Ưu, sốt ruột gọi, "Cơ Vô Ưu, ngươi sao rồi?"

"Ngươi đừng làm ta sợ!"

"Ngươi đau ở đâu vậy?"

"Có muốn ta gọi Thanh Già tới hay không?"

Cơ Vô Ưu nhịn đau, khẽ hừ một tiếng, "Vật nhỏ, giờ không gọi Ma Tôn đại nhân nữa hửm?"

Thi Miểu: "......"

Hắn còn có tâm tình nói những lời này!

"Còn chưa chết được."

Cơ Vô Ưu dùng một tay túm Thi Miểu ấn vào ngực, thanh âm lạnh lẽo, vừa điên cuồng vừa cố chấp, "Bổn tọa đã nói, cho dù bổn tọa có chết cũng sẽ mang Tiểu Bạch theo."

Thi Miểu: "......"

Trên người hắn vô cùng lạnh, dựa gần hắn như dựa vào một khối băng ngàn năm.

Nghĩ đến bộ dáng đau khổ của hắn, Thi Miểu cắn răng, mặc kệ cho hắn ôm.

Cơ Vô Ưu gác đầu trên người nàng, nhắm mắt lại, giọng điệu rốt cuộc có chút độ ấm, hắn lẩm bẩm nói, "Tiểu Bạch, người ngươi ấm quá."

Bây giờ hắn giống như một vật nhỏ bị thương không có nhà để về, mùa đông khắc nghiệt chỉ có thể trốn ở một góc tự liếm láp miệng vết thương, chờ cái chết tìm đến.

Trong lòng Thi Miểu mềm nhũn, lấy bốn cái đuôi xù xù ra dán chặt vào hắn.

Mèo con ấm áp làm mày hắn dần dần giãn ra, hắn càng ôm chặt, cơ hồ muốn dùng hết sức để cảm nhận chút ấm áp này.

Một người một mèo cứ ôm nhau như thế.

Thi Miểu không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Đến khi nàng tỉnh lại, Cơ Vô Ưu đã không còn trên giường. Nàng mở mắt ra, nhìn bốn cái đuôi đang đong đưa, vội vàng thu lại.

Nàng nhảy xuống giường, nhìn thấy Cơ Vô Ưu đang dựa vào lan can nhìn người đi đi lại lại phía dưới. Hắn vẫy vẫy Thi Miểu, "Mèo nhỏ, ngươi cảm thấy những người này ngày nào cũng bận rộn như vậy, sống có vui vẻ hay không?"

Thi Miểu không biết vì sao hắn lại hỏi vậy, nhảy lên lan can kiên nhẫn trả lời, "Tìm niềm vui trong lúc bận rộn."

Trước kia nàng sinh hoạt xã súc, không gì vui hơn lúc tan tầm, nghỉ ngơi.

Có lẽ trời sinh nàng tính tình tốt, cho dù bận cũng sẽ tự tìm niềm vui cho mình.

Cơ Vô Ưu ừ một tiếng.

Hắn thu hồi tầm mắt, duỗi tay sờ đầu nàng, mặt mày trở nên nhu hòa, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng khát máu tối qua.

...

Thấy Thi Miểu đã dậy, Cơ Vô Ưu ôm nàng đi xuống lầu.

Bấy giờ trời mới tờ mờ sáng, trong tiệm chỉ lác đác hai ba vị khách.

Ngồi được một lúc, Thi Miểu để ý đến hai con mèo hoang đang ngồi trước cửa khách điếm.

Hai con mèo kia cũng trông thấy Thi Miểu, giọng nói ghen ghét.

"Thấy con mèo đen kia không? Xấu như vậy mà cũng có người nuôi."

Thi Miểu: "?"

Bọn nó đang nói nàng phải không?

Nàng xấu chỗ nào! Rõ ràng Cơ Vô Ưu cố ý biến nàng thành như thế này!

Một con mèo nói, "Hôm nay đi quận Vĩnh Lâm xem nữ nhi Giang đại nhân gả đi, may thì có thể húp được chút canh thừa."

Con mèo còn lại khinh thường nói, "Chỉ là một tiểu thiếp thôi, lấy đâu ra canh thừa? Đi chi cho mất công."

"Dù gì cũng là phủ quốc sư, không có thịt cá thì cũng phải có chút canh chứ."

"......."

Nghe hai con mèo hoang nói chuyện, lông mày Thi Miểu nhảy dựng, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh linh tinh tán loạn. Nàng nhảy khỏi bàn, đi đến trước mặt hai con mèo hoang, "Giang đại nhân các ngươi nói chính là Giang Thu Diệp?"

Hai con mèo nhìn nàng như nhìn đứa ngốc, như đang nói "ngươi đến Giang Thu Diệp cũng không biết."

Thi Miểu tự động bỏ qua ánh mắt khinh thường của chúng nó.

Một con mèo đáp: "Đúng vậy."

Thi Miểu: "Người gả đi kia là vị nào?"

Nàng nhớ Giang Thu Diệp có năm đứa con gái.

Mèo: "Tam tiểu thư."

Thi Miểu nhíu mày.

Cơ Vô Ưu cũng đi tới, khom lưng bế Thi Miểu lên.

Hai con mèo hoang thấy Cơ Vô Ưu không dễ chọc, vội vàng trốn đi.

Cơ Vô Ưu nhéo nhéo mặt Thi Miểu, "Chuyện gì?"

Thi Miểu nói với hắn đúng sự thật.


Cơ Vô Ưu cười khẽ, "Tiểu Bạch có quan hệ gì với tam tiểu thư Giang gia kia?"

"Nàng ấy là chủ nhân đầu tiên của ta."

Thi Miểu rụt rụt cổ, đáng thương vô cùng nhìn Cơ Vô Ưu, "Ma Tôn đại nhân, hôm nay tam tiểu thư gả chồng, ta muốn đi xem nàng ấy."

"Ồ?"

Ngón tay Cơ Vô Ưu khớp xương rõ ràng nắm lấy đầu nàng xoa xoa, có vẻ hơi mạnh tay, "Xem ra Tiểu Bạch là mèo con biết nhớ ơn bạn cũ."

Thi Miểu không hiểu.

Giọng điệu Cơ Vô Ưu kéo dài, "Chủ nhân đầu tiên cũng nhớ đến rõ ràng."

Tác giả có lời muốn nói: Thi Miểu: Trí nhớ bổn meo vô cùng tốt!

----------------------------------------------------------------

Hết chương 21.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro