Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tam Thập Tái.
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và wordpress: meoomcamuoi.wordpress.com
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4

***

"Ngài. . ."
Bạch Thục chưa dứt lời, đã bị "phanh -- --" một tiếng đá cửa đánh gãy, theo sau đó là một đám người ồ ạt tiến vào.

Cánh tay cậu đột nhiên bị kéo lại, lảo đảo đụng vào một lồng ngực rắn chắc, cánh tay của nam nhân mang theo hương đàn hương bá đạo độc đoán quấn chặt lấy cậu. Lần đầu tiên trong cuộc đời được một người đàn ông ôm lấy, cậu cảm thấy có chút vi diệu. Chẳng qua ngay lúc cảm giác vi diệu vừa xuất hiện, cậu nhìn thấy một chiếc vòng tay có dấu thuyền buồm màu đỏ đột nhiên sáng lên trên cánh tay của người nam nhân. Cậu trừng mắt nhìn thứ đồ chơi này biến thành một cái khiên đen thuần? Chưa kịp cảm thán, đầu đã bị đè xuống, hai tai áp sát vào ngực nam nhân, lúc đầu cậu nghe thấy tiếng tim đập 'phập phồng', nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng nhịp đập 'bộp bộp'. Một đám người gõ vào miếng kim loại lớn được làm từ công nghệ hiện đại hơn nửa phút.

Ngay lúc này, đèn sáng!

Bạch thục xuyên qua nam nhân nhìn cảnh sắc tối tăm bên ngoài, cậu nhìn thấy chiếc khiên như chìm trong bóng tối, tựa pha lê, có thể nhìn rõ đám người đông đúc ở bên ngoài, điểm khác biệt duy nhất là tấm chắn pha lê có màu tối hơn so với màu thực tế.

Trong lúc đang căng thẳng, cậu nhìn thấy nhóm người bị đẩy dạt sang hai bên, một người giúp việc trung niên với đôi mắt to tiến đến, vì hốc mắt sâu và gò má lồi cao, mí mắt của người này to hơn người khác hai lớp, khuôn mặt dường như chỉ có hai con mắt được giữ lại. Từ kí ức, Bạch Thục lập tức nhận định đây là Else. Else nỗ lực kiềm chế khoé miệng đang muốn nhếch lên, nhưng vì hai mắt ả lồi ra, làm thế nào cũng không ngăn được vẻ đắc ý hiện lên trong mắt.

"Trời ạ, đại thiếu gia? Ngài làm sao lại ở đây, còn không mặc quần áo? A —— còn nam nhân này là ai!?"

Bạch Thục ngạc nhiên, nàng làm sao có thể thấy mình? Vấn đề là, họ không nhìn thấy thái tử sao?

"Đây chẳng phải là phó tướng Charles hay sao? Ngài là vị khách quý mà Bá tước của chúng tôi mời đến tiếp đãi, Sao ngài lại ở đây!? Ngài và thiếu gia của chúng tôi sẽ không. . .Chúa ơi, hoá ra không phải là trộm cướp, mà là yêu đương vụng trộm ư!?"

Phó tướng Charles? Bạch Thục lục lại ký ức, đó không phải là một vị khách quý khác đã tháp tùng thái tử đến trang viên Dawson sao? Bạch Thục đột nhiên minh bạch, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong cái khiên này.

 Nhưng nếu không nhìn thấy, cô ta làm sao xác định được người bên trong chính là mình và Charles? 

Đang thắc mắc, một vài người lại bị đẩy sang một bên, một nhóm người nữa tiến vào. Đi đầu là một người đàn ông trung niên trong bộ Anh phục tiêu chuẩn. Người đàn ông có khuôn mặt vuông, mắt trái nhỏ, chân trái có vẻ hơi khập khiễng, trên tay cầm một cây gậy đầu rắn màu đen, trong miệng rắn ngậm một hạt cườm, mặt của ông ta không có vẻ gì là tức giận.

 Vừa nhìn thấy người nọ, cậu liền biết đây là Bá tước Dawson, chủ trang viên, Bạch Tấn Nam, cũng chính là cha nguyên chủ. Theo sau là một người phụ nữ mặc váy màu tím sẫm. 

 Nữ nhân trán có chút ửng đỏ, làn da trắng nõn xinh đẹp, khoé mắt mang theo hơi nước, khiến tất cả nam nhân có mặt ở đây nhịn không được yêu thích, cơ hồ nhìn không ra tuổi thật, căn bản trông không giống như mẹ kế, nói là con gái Bạch Tấn Nam thì mọi người cũng tin. Người cuối cùng bước vào đó là Dì Bạch Tịch, mặc dù trông khá trẻ so với Bạch Tấn Nam nhưng bà có khí thế của một nữ chủ nhân trang viên hơn là sự quyến rũ của Helena. Ba người đứng yên tại chỗ, Bạch Tấn Nam cau mày nhìn chằm chằm tấm khiên, sau đó dừng một chút, nói:

" Các ngươi đi ra ngoài, trở về nhà chính, làm việc của mình đi."

Đám người hầu lần lượt rời đi. Else định theo đám người hầu rời đi, lại bị ánh mắt của Helena ngăn lại, vậy nên ả xem như không nghe thấy, tiếp tục đứng phía sau Helena hất cằm lên. Bạch Thục nhìn thấy toàn bộ hành động giữa hai người, trong lòng càng thêm bất an. Helena quay đầu nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào chiếc khiên che chắn hết thảy, trong lòng càng thêm chắc chắn, loại cơ giáp có thể thay đổi ngoại hình này chỉ có số ít người trong quân đội mới có, và Charles chính là người của quân đoàn 7. Chỉ là người trước mặt chậm chạp không lên tiếng, bà ta liền biết hắn khẳng định đang mềm lòng, dù sao cũng không ai hiểu rõ hơn Helena rằng chồng bà là một kẻ đặt lợi ích và thanh danh lên hàng đầu. Chỉ là bà không nghĩ tới hắn sẽ nhân nhượng thứ đồ bỏ đi này như vậy, dù cho nó cùng với một gã ăn chơi yêu đương vụng trộm, hắn vẫn có thể chịu đựng?

Chỉ còn kém một bước nữa thôi, chỉ cần tấm khiên này được vén lên trước mặt bà và Bạch Tịch, bị bắt gian tại trận, nó sẽ phải đưa ra lời giải thích cho chính mình, trưởng tử thanh danh bừa bộn, vẫn là ưu tiên thứ tử. Bàn tay nắm chặt chậm rãi buông thõng, đã hai mươi sáu năm, cuối cùng ... giây phút cuối cùng, bà có thể chờ đợi!

Nhưng vào lúc này, Bạch Tấn Nam quay đầu lại và nói với Helena: "Các ngươi cũng đi ra ngoài, trở lại nhà chính đi, tất cả mọi người!"

"Không"

 Helena khó mà tin tưởng nhìn ông ta, rốt cuộc nhịn không được ôm chầm lấy ông mà nói:

"Lão gia, vừa rồi chúng ta đều nghe thấy những lời Else nói ở bên ngoài. Em chỉ là mẹ kế của thằng bé, nhưng sau khi nhìn nó trưởng thành, em xem nó giống như con ruột em vậy. Nếu xảy ra chuyện như thế này, chúng ta nhất định phải đứng về phía nó."

Bạch Tấn Nam mặc dù rất sốt ruột nhưng vẫn vỗ vỗ tay nàng: "Mọi chuyện không giống như em nghĩ, em về trước đi, chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết."

Dì Bạch Tịch mới đầu cũng không minh bạch sự bất thường của anh trai. Nhưng khi thấy rõ ấn ký thuyền buồm, dì ấy ngay lập tức sáng tỏ, bởi vì con trai dì làm việc trong Hoàng gia, nên dì biết biểu tượng đó đại diện cho thân phận nào. Dì Bạch Tịch xoay người toan rời đi.

"Dì Bach Tịch đừng vội rời đi." Helena lập tức giữ nàng lại, lấy dáng vẻ thân cận mà trước đây hai người chưa từng có nói:

"Không có người nào hiểu đứa nhỏ này hơn chúng ta, nó đối với con của Simpson hoàn toàn là toàn tâm toàn ý, chắc chắn Phó tướng Charles đã lợi dụng nó lúc nó gặp khó khăn."

Bạch Tấn Nam liếc mắt nhìn nàng và hỏi:" Làm sao em biết người này là Phó tướng Charles?"

Không phải hắn thì còn có thể là ai?

Helena cảm thấy hận sự bình tĩnh của Bạch Tấn Nam, nhưng bà vẫn phải trang nghiêm mỉm cười, quay đầu liếc nhìn người phía sau, Else lập tức tiến lên nói:

"Lão gia, lúc mới đi vào tôi đã thấy rõ ràng, bọn họ. . .quả thực là trần trụi dây dưa với nhau."

Ả tuổi đã cao, chưa từng trải qua sự tình thiếu nữ, thật sự hết lòng muốn giúp đỡ chủ nhân. Else lúc này phát giác lão gia tựa như chim ưng đang nhìn mình chằm chằm, da đầu không khỏi có chút tê dại. Ả biết lão gia ngày thường có bao nhiêu yêu quý thanh danh, cho nên lúc này chắc chắn không phải tức giận vì người trên giường, mà là vì trưởng tử Bạch Thục đã hủy hoại thanh danh của mình. Thắng lợi chỉ còn cách một bước, Else căng da đầu nói tiếp:

"Lão gia, phu nhân thật sự một lòng vì đại thiếu gia mà suy nghĩ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của trang viên sẽ ra sao? Charles bất quá chỉ là một tôn tử không được sủng ái của công tước Woods, chờ huynh trưởng hắn kế vị, hắn liền rơi xuống nước, đến con chó cũng không bằng, cái tay ăn chơi này rõ ràng đã có gia thất......"

Bạch Tấn Nam híp mắt lại, cây trượng màu đen lập tức đánh vào cánh tay trái của Else. Cây trượng thô bạo vung lên một đạo gió, Else ngã xuống đất, run rẩy không dám hét lên. Ả nghe thấy tiếng quát:

"Câm miệng cho ta, cút."

Toàn bộ gia tộc Dawson không ai không sợ hãi cây trượng của Bạch Tấn Nam, ngay cả Helena người luôn tỏ ra kiêu ngạo, hiện tại cũng nhìn chằm chằm Bạch Tấn Nam, kìm nén một hơi, nhẫn đến cực hạn. Cuối cùng bà ta cũng không thể kìm lòng được nữa, sau bao nhiêu năm phòng ngừa, thứ ẩm ương âm thầm nhấn chìm cả thế giới, chỉ còn cách một bước chân.

Không quản vai trái của Else bị gãy hay chưa, chỉ khi khuôn mặt tái nhợt của Else đối diện với bà, bà liền ác độc ra tay, hướng else thực hiện một cử chỉ. Như thể được tiếp thêm năng lượng ngay lập tức, Else co ro thân thể rồi khuỵu xuống đất, túm lấy cây gậy, vượt qua tấm chắn hướng vào bên trong đập mạnh...

Cây gậy bị người bên trong một tay tiếp được, tấm khiên co lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng chỉ còn lại dấu ấn thuyền buồm màu đỏ, vừa vặn đeo trên tay của người nam nhân trên giường.

Đèn tấm tắc sáng lên.

"A----" Sau khi Else nhìn rõ khuôn mặt nam nhân trên giường, không chờ đại não kịp xử lý, ả liền kinh hô một tiếng, theo bản năng gắt gao che miệng lại, tròng mắt liền kém rơi ra.

_Hết chương 3_

Tác giả: Tam Thập Tái.
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và wordpress: meoomcamuoi.wordpress.com
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro