Chương 13: Xuất môn - Chạm mặt 'đồng loại'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Nhanh tay nhanh chân lên! Các ngươi làm gì mà chậm chạp như vậy, đừng có làm trễ giờ của tứ hoa khôi!

Sáng hôm nay chỉ mới đầu Giờ Dần, Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu đã vô cùng bận rộn bởi vì hôm nay là ngày tứ hoa khôi biểu diễn, có điều, các nàng không ở thanh lâu như mọi khi.

Tháng trước các nàng được Thái thú Kinh Châu - Lưu Bình Nguyên - mời đến biệt phủ Lưu gia biểu diễn cho tiệc mừng Bát Vương gia - Bắc Nguyên Vương Lâm Lãng Nghệ tới làm khách. Hôm nay đã đến ngày. Tứ đại thiếu mặc dù không được vinh dự nằm trong hàng ngũ theo hầu tứ hoa khôi, nhưng ngay từ sớm đã phải có mặt để chuẩn bị cho các nàng xuất hành.

- Tiểu Nghiên, ngươi dậy sớm như vậy có mệt không? Nghỉ ngơi một lát đi!

Du Trịnh Nghiên đang cùng ba tiểu tử kia chuẩn bị xe ngựa, đột nhiên một thanh âm mà nàng cho là rùng rợn vang lên khiến họ Du không khỏi rùng mình, toát mồ hôi lạnh.

- T-ta... t-ta không sao! Đa tạ Phương Dung tỷ quan tâm! 

Phương Dung tỷ thấy người kia miệng nói không sao nhưng sắc mặt có chút khó coi, không nhịn được cảm thấy đau lòng, lại nhìn thấy ba tiểu tử kia đang trố mắt nhìn nàng liền tức giận quát:

- Các ngươi lười biếng sao? Tiểu Nghiên đang không khỏe vẫn kiên trì ở đây làm việc, các ngươi lại chỉ biết trố mắt nhìn! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nhanh tay lên! 

- Tứ đại ca, tứ tiểu thư cho gọi các huynh!

- Chúng ta liền tới! 

Thời điểm bốn người còn đang run rẩy, may mắn tiếng của một nha hoàn nào đó vang lên, bốn người không chút chậm chạp lập tức xoay người chạy biến.

- Tiểu Nghiên aaa~ - Tôn Thái Anh chạy song song với Du Trịnh Nghiên, nhớ lại một màn vừa rồi, không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo

- Cút đi cho ta! - Du Trịnh Nghiên nghiến răng tức giận

- Mới sáng sớm đã được mỹ nhân thỉnh an! Lão Đại, ngươi chính là thần tiên!

Kim Đa Hân phía sau bồi thêm một câu liền cùng hai người kia phá lên cười, sau đó lập tức chạy vọt lên phía trước. 

Ba người vừa chạy vừa trêu chọc Du Trịnh Nghiên đến tận tiểu viện của tứ hoa khôi. Các nàng vừa dùng xong điểm tâm, còn đang chờ đợi nha hoàn liền nghe thấy thanh âm náo nhiệt. Liếc mắt một chút rốt cuộc phát hiện là bốn tiểu tử kia đang chạy đến, nhìn đến tình cảnh trước mắt lại nhớ đến vài ngày trước Du Trịnh Nghiên cũng như vậy, bị ba người kia chọc ghẹo đến bốc hỏa. Chỉ có Tỉnh Đào biết rõ nguyên do, không nhịn được bật cười.

Ba đại mỹ nhân không biết sáng sớm mấy tên kia lại có gì vui mà hành xử kỳ lạ như vậy, thêm cả Tỉnh Đào đang cười đến vui vẻ bên cạnh - "Các ngươi đều là do ngủ không đủ giấc mà thành ra thế này sao? Mới sáng sớm đã bát nháo cái gì vậy?"

- Tứ hoa khôi, chào buổi sáng! - Ba người Đa Hân, Thái Anh cùng Tử Du hào hứng chào các nàng, chỉ có Du Trịnh Nghiên gương mặt không có chút sức sống, ủ rũ gật đầu một cái - Chẳng hay tứ hoa khôi cho gọi chúng ta là có việc gì?

- Chúng ta ở đây có một ít đồ cần các ngươi mang theo! - Tỉnh Đào cười nói

- Ra là vậy! - Bốn người gật gật đầu, đột nhiên giật mình phát hiện có điểm không đúng - Khoan đã! Vì sao lại là chúng ta?

- Vì sao không thể? - Nhã Nghiên có chút buồn cười hỏi

- Chúng ta đâu có đi cùng các nàng? Không phải hôm qua đã nói rằng...

- Hôm qua không phải nhưng hôm nay phải!

"Hự! Các nàng ngang ngược!" 

- Không thể sao? - Nhã Nghiên hơi nhướng mày - Như vậy tiền lương tháng này...

- Sao... Sao... Sao có thể không được chứ! - Chu Tử Du nuốt khan, ấp úng trả lời

- Phải đó! Phục vụ tứ hoa khôi là diễm phúc của chúng ta! Sao lại không thể chứ! - Tôn Thái Anh cười gượng

- Tốt! Các ngươi chuẩn bị đi!

Nhã Nghiên hài lòng gật đầu liền phất tay cho bọn họ đi chuẩn bị.

- Ài! Chết tiệt! Chúng ta còn định hôm nay tứ hoa khôi không có mặt sẽ trốn về sớm với cục cưng! - Tôn Thái Anh vừa quay đi lập tức gầm gừ tức giận

- Chúng ta phải đi tận hai ngày, còn không kịp nói bé con! Ta còn hứa chiều nay sẽ đưa cục cưng đi chơi phố! - Kim Đa Hân lắc đầu

- Đành nhờ người báo Lý thẩm một tiếng vậy! - Chu Tử Du nhún vai

- Được rồi! Nhanh đi thôi! Để các nàng chờ, chúng ta sẽ thảm đấy! - Du Trịnh Nghiên thúc giục

Nửa canh giờ sau, bốn người cùng tứ hoa khôi xuất phát. Chuyến đi này, không hiểu vì sao ngoại trừ tứ đại thiếu cùng tứ nha hoàn, các nàng không đem theo bất kỳ hộ vệ nào. Bốn người có chút khó hiểu, bình thường các nàng cũng không cần mang theo hộ vệ sao? Hay bởi vì có chúng ta nên mới không mang thêm người? Các nàng mặc dù hiếu kì nhưng cảm thấy loại sự việc này cũng không quá nghiêm trọng cho nên dứt khoát ném ra sau đầu, nửa điểm tò mò cũng nhanh chóng biến mất.

Tứ hoa khôi còn cho rằng xuất phát sớm như vậy, bốn tên kia sẽ vì mệt mỏi mà ủ rũ, than thở. Rốt cuộc không ngờ đến bọn họ đi theo xe ngựa lại vô cùng náo động, ồn ào. Các nàng ngay cả nói chuyện cũng bị tiếng của bốn tên kia lấn át chứ đừng nói đến chuyện chợp mắt nghỉ ngơi.

- Các ngươi nói xem! Chúng ta hiện tại không phải quá thê thảm sao

Vừa ra khỏi đại môn được một lúc, Tôn Thái Anh đã ghé tai ba người kia thì thầm.

- Làm sao? - Kim Đa Hân thuận miệng đáp lại một tiếng

- Chúng ta lúc trước không phải Maybach, thì là Rolls-Royce, không thì chính là Porsche, Bugatti. Hiện tại thì sao? Theo hầu xe ngựa của nữ nhân! Haiz! Có mất mặt không chứ?

- Ngươi nhắc đến làm ta nhớ Kawasaki* bảo bối! Hự! Thực nhớ cảm giác nắm tốc độ trong tay mà! Vroom... Vroom... - Chu Tử Du bày vẻ mặt bi thương nói

- Muốn nắm tốc độ sao? Ngươi hiện tại có thể nhảy lên giành dây cương. Đua ngựa không chừng còn kích thích hơn đua moto thì sao? - Du Trịnh Nghiên hất cằm về phía Tiểu Bính đang điều khiển xe ngựa

- Phải đó! Có khi ngươi đua thành nghiện đến khi trở về lại đổi Kawasaki kiếm một con Xích Thố thì sao? - Kim Đa Hân miệng ngậm kẹo, huých vào khuỷu tay Chu Tử Du cười nói

- Chưa kể hiện tại trong xe còn có tứ đại mỹ nhân. Thử cảm giác phi nước đại, mỹ nhân ngồi sau có khi còn kích thích hơn đua moto a! - Tôn Thái Anh nói lời này, bốn người đều vui vẻ, cười ầm lên

- Cao kiến! Có khi Chewy thực sự phải cướp dây cương mất! - Chu Tử Du gật đầu hùa theo các nàng

Trong xe ngựa, tứ hoa khôi không có mấy vui vẻ, ngược lại không khỏi cảm thấy đau đầu. Bốn tên kia mới sáng sớm mà đã ồn ào cái gì vậy?

Đã qua nửa canh giờ nhưng bên ngoài còn chưa có dấu hiệu im lặng. Các nàng thực không hiểu bọn họ đang nói nhăng cuội cái gì mà vui vẻ như vậy, chưa kể còn đùa giỡn suýt đụng vào xe ngựa mấy lần!

"Các ngươi không thấy mệt nhưng chúng ta thấy rất mệt! Không thể im lặng một chút sao?"

Tứ nha hoàn cưỡi ngựa bên cạnh cũng cảm thấy đầu sắp bị bốn người kia làm cho nổ tung cho nên cũng hiểu rõ các tiểu thư khẳng định cũng không cảm thấy thoải mái, đành lên tiếng nhắc nhở.

- Các ngươi có thể yên lặng một chút không? Đừng làm phiền các tiểu thư nghỉ ngơi!

Tứ đại thiếu nghe xong thì lập tức yên lặng. Tứ hoa khôi còn cho rằng bốn tên kia sẽ vì bị nhắc nhở mà xấu hổ im lặng. Không ngờ rằng các nàng thực sự đánh giá quá thấp da mặt của bốn tên này.

Tiếng gõ nhẹ vang lên bên thành xe, Tỉnh Nam nhẹ vén màn, nhìn bốn người.

- Tứ hoa khôi cảm thấy phiền sao? - Tôn Thái Anh vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn vào phía trong xe hỏi

"Hỏi thừa! Đương nhiên là phiền! Rất phiền!" 

Tứ hoa khôi trong lòng thầm mắng, nhưng sao có thể nói ra thành lời, như vậy rất mất mặt! Tỉnh Nam cười gượng, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Không phiền! Chúng ta cũng đang trò chuyện!

Các nàng là lịch sự mới trả lời như vậy, không ngờ bốn tên kia lại xem là thật. Họ Tôn nghe xong liền quay sang ba người đi bên cạnh - Các nàng nói không phiền! Chúng ta tiếp tục!

Tứ hoa khôi trong này nghe được liền nghẹn họng muốn thổ huyết: "Chúng ta nói không phiền thì các ngươi liền cho là không phiền? Các ngươi còn muốn tiếp tục?"

Nhưng lời đã nói ra sao có thể rút lại? Các nàng lại coi trọng thể diện như vậy! Cuối cùng đành cam chịu bốn tên ngoài kia náo nhiệt đùa giỡn.

Sau hơn hai canh giờ đi đường, các nàng hiện tại đang trong chợ huyện. Tứ hoa khôi quyết định dừng lại một lúc để bốn người kia nghỉ ngơi, nhưng thực chất là để bảo vệ sức khỏe của các nàng khỏi bốn "cái chợ" đi cùng. Chỉ không ngờ rằng, chuyến đi này các nàng không chỉ bị hao mòn sức khỏe mà túi tiền cũng chịu hi sinh oanh liệt.

Thức ăn đã dọn lên được một lúc nhưng tứ hoa khôi không buồn động đũa nữa. Các nàng là bị bốn tên thực thần nào đó làm cho hoảng sợ. Mà bốn người kia nghe tứ hoa khôi mời thì không chút kiêng nể, ăn đến độ nhân thần đều phẫn nộ.

"Các ngươi là bị bỏ đói lâu ngày sao? Ăn đến mức không kịp thở như vậy? Bàn ăn này cũng phải mười người ăn, các ngươi lại có thể đánh chén sạch sẽ như vậy! Các ngươi là heo sao?"

Nếu không phải Sa Hạ khẳng định bốn người kia là nữ nhân thì có đánh chết các nàng cũng không tin. Mà Sa Hạ lúc này cũng bắt đầu hoài nghi chính mình có sai sót.

Tứ đại thiếu sau khi dọn dẹp sạch sẽ thức ăn trên bàn mới ngẩng đầu, thở ra một hơi. Tôn Thái Anh liếm môi, nhìn bàn thức ăn, còn chẹp miệng một cái:

- Hơi ít nhỉ? Ta còn chưa no!

Ba tiểu cẩu nào đó cũng nhiệt tình "ừm" một tiếng, gật gật đầu.

Tứ hoa khôi nghe lời này thì run rẩy - "Còn chưa no? Như vậy mà các ngươi còn chê ít! Các ngươi là heo sao?". Nhưng như vậy vẫn chưa tính là gì. Đến lúc tứ hoa khôi trả tiền mới thực sự kinh sợ.

- Các vị tiểu thư, của các vị hết ba mươi lượng!

- Ba mươi lượng? Ngươi không nhầm đó chứ? - Tứ hoa khôi bị dọa cho khiếp sợ

- Tính cả bàn ăn này đúng chứ? - Lão bản chỉ vào bàn nơi tứ đại thiếu vừa rời đi - Đúng là ba mươi lượng!

Nhã Nghiên đưa tiền cho hắn mà không khỏi choáng váng - "Ba mươi lượng cho một quán bình dân như vậy! Dù có một chục người cũng chưa chắc đến ba mươi lượng! Các ngươi là heo sao? Nuôi heo hình như cũng không tốn như vậy!"

Các nàng trở ra xe ngựa, nhìn bốn tên vừa ăn no liền vui vẻ kia thì không khỏi tức giận - "Sớm biết các ngươi như vậy, chúng ta đã không cho nghỉ chân! Còn định nghỉ ngơi một lúc không ngờ hiện tại càng không khỏe! Thực hối hận!"

Tứ đại mỹ nhân lên xe thì càng hối hận, hận không thể trực tiếp tháo bốn tên Ôn Thần kia thành tám khối. Bốn tên kia no nê thì như được uống tăng lực, càng nói càng hăng. Các nàng thực sự nghĩ đến xuống xe bóp chết bọn họ.

Đột nhiên, xe ngựa phanh gấp một cái khiến các nàng giật mình.

Xe ngựa của các nàng đang trên đường lớn đột nhiên bị chặn lại. Một đám người cùng một kiệu đối diện ngang ngược chiếm đường. Một tên hộ vệ đi đầu còn hung hăng chỉ vào xe ngựa của các nàng, quát lớn:

- Các ngươi mù rồi sao? Không thấy kiệu Hoắc thiếu gia đi qua à! Còn không mau tránh!

Tứ đại thiếu nghe ba chữ "Hoắc thiếu gia" này trong đầu liền nhảy số - "Lại là tên hâm kia sao?". Du Trịnh Nghiên bỏ qua tên lính kia, lớn tiếng nói cho người trong kiệu nghe:

- Hoắc thiếu gia, xe ngựa của chúng ta đã nhường đường, kiệu của ngài chỉ cần tránh sang bên kia một chút vẫn rất thoải mái đi qua! Như vậy đôi bên đều vui vẻ, không phải sao?

Hoắc Hâm Bằng nghe giọng điệu kia, cảm thấy có chút quen thuộc, lập tức vén màn, bước ra.

- Còn tưởng là ai, hóa ra là bốn tên cẩu tiện nô các ngươi! Thế nào, vừa rời Lữ Gia Quán đã có người mướn các ngươi làm cẩu giữ nhà sao? - Hoắc Hâm Bằng cười khẩy nhìn bốn người

Tứ hoa khôi bên trong thấy hắn nói lời khó nghe, toan bước ra giải quyết. Không ngờ, tay vừa chạm đến, màn đã bị kéo lại, chỉ nghe giọng nói thì thầm của Tôn Thái Anh:

- Tứ hoa khôi không cần ra mặt! Chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết!

Các nàng nghe lời này có chút nghi ngờ - "Giải quyết? Chỉ bằng các ngươi?". Nhưng Nhã Nghiên đột nhiên nghĩ đến gì đó liền ra hiệu các tỷ muội ngồi lại:

- Ta muốn xem bọn họ làm thế nào đấu với Hoắc Hâm Bằng kia!

Bên ngoài, tứ đại thiếu nghe tên họ Hoắc kia độc miệng cũng không có nửa điểm tức giận, ngược lại tươi cười:

- Đều nhờ ơn các vị thiếu gia "mất tiền", chúng ta mới nhanh chóng tìm được nơi tốt như vậy! - Kim Đa Hân lời nói lịch sự nhưng hàm ý khiêu khích

Hoắc Hâm Bằng nghe đến đây liền bật cười lớn:

- Haha! Cẩu tiện nô, không cần khách khí! Có điều, chủ tử của các ngươi rốt cuộc là kẻ mù nào vậy? Lại có thể nhặt chó hoang về canh cửa! Có phải hay không cùng với các ngươi đều là đồng loại!

Tứ đại thiếu chỉ muốn khuyên hắn nhường đường, bị hắn nói xấu thế nào cũng không quan tâm. Thế nhưng tên không biết điều kia lại dám nói đến tứ hoa khôi của các nàng.

"Đã như vậy chúng ta không cần nhịn!"

- Cẩu tiện nô? Ha! Hoắc thiếu gia, như vậy chúng ta nên tán dương ngươi vì hiểu được tiếng chó, hay nên khen chính mình có thể nói tiếng người đây? - Du Trịnh Nghiên tựa tiếu phi tiếu, nhàn nhạt phun ra một câu

Hoắc Hâm Bằng nghe lời này lập tức há hốc miệng kinh ngạc, cư nhiên không thể ngờ bọn họ lại nói ra lời này.

Mà tứ đại mỹ nhân trong xe ngựa cũng á khẩu. Còn có người tự nhận mình là cẩu như vậy sao? Bốn tên này quả nhiên rất kỳ lạ!

- Ng-ngươi... ngươi... Các ngươi...

Hoắc Hâm Bằng ấp úng cả nửa ngày cũng không nói được câu nào. Đột nhiên lại suy nghĩ đến lời vừa rồi của bọn họ, khóe môi vừa kịp kéo lên, nhưng chưa kịp mở miệng lại nghe bọn họ tiếp tục:

- Ồ! Hiểu được tiếng chó cũng là một loại năng lực nga!

- Ai biết được có phải hay không lại là đồng loại? Hoắc thiếu gia nói xem có phải hay không?

Hai người Tôn Thái Anh cùng Chu Tử Du cũng một bên tung hứng khiến đám người trước mắt sửng sốt. 

Hoắc Hâm Bằng trợn mắt há miệng, run rẩy nửa ngày không thể suy nghĩ được gì. Bốn tên khốn kia vừa mới xem hắn là... cẩu?

Tứ đại thiếu bên này khóe môi khẽ nâng lên, lại không chút để ý đến đám người trước mặt, chỉ nhàn nhạt nhìn nhau.

- Dứt điểm thôi!

- Ai đi đây?

- ...

- Well! Chewy thắng rồi! Hai vị đại hiệp chịu khó vận động một lát vậy!

- Shit! Thật là... Được rồi! Các ngươi tiếp tục theo bảo vệ các nàng cho tốt! Chúng ta đi chơi một lát liền về!

- Được!

Bốn người sau khi trao đổi ngắn gọn nói vài lời như vậy liền trở ra.

Tôn Thái Anh cùng Chu Tử Du dứt khoát lùi về phía xe ngựa. Hai người Du Trịnh Nghiên cùng Kim Đa Hân ngược lại tiến lên phía trước, đi qua phía kiệu mới quay đầu lại. Du Trịnh Nghiên đột ngột hô lớn:

- Này! Đồng loại!

Đám người Hoắc Hâm Bằng đồng loạt quay đầu, liền thấy hai người kia đang ngoắc ngoắc tay, miệng còn phát ra tiếng - Tch... Tch... Ki... Ki... Ki...

- Hai... Hai... tên khốn! Các ngươi... các ngươi... dám coi ta là...là... cẩu! - Hoắc Hâm Bằng nhìn cử chỉ của hai người liền giận đến run người, lời nói cũng bị đứt quãng

- Hoắc thiếu gia, ngươi vừa nói gì cơ? - Kim Đa Hân dừng động tác, mở to mắt nhìn Hoắc Hâm Bằng, bày ra vẻ không nghe rõ

- Còn dám giả điếc! Các ngươi...

- Hoắc thiếu gia chúng ta không có giả điếc. Không phải là khoảng cách quá xa sao? Thực sự chỉ muốn làm cho rõ ngươi nói gì, đến khi kiện mới có thể chứng minh trong sạch!

- Mấy tên khốn này! Dám nói ta là cẩu! Lại còn giả ngốc!

- Ngươi là gì? - Kim Đa Hân đưa tay đặt lên tai làm thành ống loa, lớn tiếng hỏi

- Là cẩu!

- Ngươi là cẩu sao? Oa! Lão Đại, thì ra cẩu tinh là có thực! - Kim Đa Hân đột nhiên reo lên

Hoắc Hâm Bằng bị chọc đến uất nghẹn, gương mặt đỏ lên vì giận, rống lên:

- KHỐN KIẾP! BẮT HAI TÊN KHỐN ĐÓ LẠI CHO TA!

Cả đám người toan lao đến, đột nhiên thấy nam nhân cao hơn lấy tay ngăn trước mặt, theo quán tính dừng lại.

Du Trịnh Nghiên chậm rãi chỉ tay thẳng vào Hoắc Hâm Bằng - Hoắc Hâm Bằng... - ngoắc hắn - cả tên khốn nhà ngươi nữa!

Nói xong liền xoay người, cùng Kim Đa Hân lập tức bỏ chạy.

- Còn... còn không mau bắt lấy chúng!

Hoắc Hâm Bằng mặc kệ thể diện, cũng đuổi theo hai người. Con đường trả lại yên ắng ban đầu.

Mà một màn này, tứ hoa khôi đã được xem trọn. Vừa rồi, Tôn Thái Anh cùng Chu Tử Du sau khi lùi lại, đợi hai người kia tiến lên phía trước thì đã chậm rãi vén màn.

- Các ngươi làm gì vậy? - Tỉnh Nam khó hiểu nhìn hai người

- Chúng ta nghỉ ngơi xem nhị vị đại hiệp của chúng ta... ừm... huấn luyện cẩu tinh một chút! Hắc hắc! - Tôn Thái Anh nén cười trả lời các nàng

Còn chưa kịp hỏi thêm đã nghe tiếng hô lớn của Du Trịnh Nghiên, các nàng lập tức tĩnh lặng nhìn về phía hai người đang đối đầu với đám nam nhân bưu hãn ngoài kia.

---

*Kawasaki của Chu Du:

---

Các vị đại hiệp, cầu động lực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro