Chương 16: Tứ hoa khôi biểu diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua hơn nửa canh giờ du ngoạn, tứ đại thiếu rốt cuộc mang theo tâm trạng phấn khởi trở lại Lưu phủ. Hiện tại cũng sắp đến giờ tứ hoa khôi biểu diễn, các nàng liền lẻn vào đại sảnh, nơi đây đã chật kín khách nhân, đang chờ đợi Bắc Nguyên Vương.

Bởi vì là đại tiệc chào đón Bát Vương gia cho nên không tránh khỏi có nhiều quan lại quý tộc, những kẻ có tiền có quyền ở Kinh Châu hầu như đều được mời đến. Phần lớn những người đến đây đều là nam nhân, chủ yếu để xem tứ đại hoa khôi biểu diễn. 

Từ lâu đã nghe các nàng lớn lên không chỉ dung mạo xinh đẹp, tài nghệ tinh thông mà còn là thanh quan, cho nên nam nhân theo đuổi si mê các nàng nhất định không thể đếm xuể. Lần này còn được miễn phí xem biểu diễn, thử hỏi sẽ có mấy ai khước từ, bọn họ đều cầu còn không được.

Đại sảnh đường bình thường rộng lớn hôm nay rốt cuộc bởi vì sự kiện này mà tưởng chừng như bị thu hẹp đi mấy phần. Khắp nơi đều vang lên tiếng nói nói cười cười, đem đại sảnh huyên náo một trận.

Tứ đại thiếu cẩn thận tìm một góc khuất, an tĩnh đứng đó, lặng lẽ quan sát, không thể không cảm thán, quả nhiên là kẻ có tiền! Thực phô trương! 

Các nàng ở trong một góc khuất cho nên không có quá nhiều người để mắt đến, vừa vặn có thể nhìn rõ vũ đài. Thời điểm đang chờ đợi, rốt cuộc nghe thấy mấy lời bỉ ổi của đám nam nhân xung quanh không khỏi cảm thấy khinh thường.

Bình thường vẫn bày ra bộ dạng đạo mạo nghiêm trang, rốt cuộc cũng chỉ là cái mã. Nhìn xem không phải hiện tại đều bàn luận loại chuyện thiếu đứng đắn với nữ nhân sao? Mẹ kiếp, lại còn dám nói xằng bậy tứ hoa khôi!

"Một lũ sắc lang! Dám nói tứ hoa khôi của chúng ta như vậy, cẩn thận ta phế các ngươi!"

Lại qua một lúc, xung quanh đột nhiên náo nhiệt hắn lên. Từ phía cửa lớn, một nam nhân phong thái nho nhã, phong lưu, chậm rãi tiến vào. Hắn chính là Bắc Nguyên Vương Lâm Lãng Nghệ, là bát đệ của đương kim hoàng đế. Bát Vương gia phong thái ung dung đĩnh đạc được nhiệt liệt chào đón, ngồi ở chính diện sảnh đường, đối diện vũ đài nơi tứ hoa khôi biểu diễn.

Lưu Thái thú mang theo vẻ mặt nịnh nọt, phấn khởi đến chào đón Bắc Nguyên Vương, sau đó trước mặt toàn thể khách nhân nói đôi lời. Cuối cùng chính là giới thiệu đến tứ hoa khôi. Lúc này, cả đại sảnh im lặng chờ đợi các nàng.

Rèm lụa nhẹ nhàng nâng lên, bước ra đầu tiên là một bạch y nữ tử, khí chất đạm mạc lạnh lùng. Thấu Kỳ Sa Hạ trong tay cầm một cây Bạch Ngọc Tiêu, ánh mắt lạnh nhạt, đứng bên trái vũ đài.

Nối gót nàng là Lâm Nhã Nghiên quý phái, xinh đẹp, lại có phần kiêu ngạo trong xiêm y màu vàng nhạt, ung dung tiến đến vị trí đối diện trung tâm đại sảnh có đặt sẵn cổ cầm mà ngồi xuống, bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ lướt nhẹ cổ cầm màu đen, tạo nên hình ảnh đối nghịch mà động lòng người.

Khoác trên mình một thân y phục màu lam, Danh Tỉnh Nam ôn nhuận như ngọc, tĩnh lặng như nước, nhẹ nhàng ngồi ở bên phải Sa Hạ. Trước mặt nàng là bàn nhỏ được chuẩn bị sẵn cùng giấy Tuyên và nghiên mực. Phong thái dịu dàng, tao nhã, nàng khẽ cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

Người cuối cùng vén màn là hồng y đại mỹ nhân Bình Tỉnh Đào. Nữ nhân này trên gương mặt luôn mang theo ý cười quyến rũ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra một luồng phong tình, chân trần xinh đẹp đi vào giữa vũ đài.

Trong một khắc, bốn phía đang im bặt bùng nổ tiếng vỗ tay reo hò như sấm rền, ngay cả sàn nhà cũng cảm nhận được rung lắc mạnh mẽ. Tứ đại thiếu dám khẳng định, các nàng nếu ra mắt với tư cách nhóm nhạc ở hiện đại, thì lực lượng fan ít nhất cũng phải như thế này.

Tiếng cổ cầm đột nhiên cất lên, xung quanh lập tức tĩnh lặng trở lại. Tứ đại thiếu cũng dừng thảo luận, ánh mắt lần nữa dán chặt trên vũ đài.

Tiếng đàn thứ hai của Nhã Nghiên vang lên, hết thảy mọi người gần như nín thở chờ đợi. Sa Hạ nâng tiêu, dựng thẳng, Tỉnh Nam chấm mực tùy thời có thể hạ bút, Tỉnh Đào xoay người tiến lên phía trước, tay cũng nhẹ nhàng nâng lên. Lại thêm một tiếng đàn vang lên, các nàng đồng thời bắt đầu.

Tỉnh Đào di chuyển trên mũi chân, nhẹ nhàng mà thanh thoát, khí chất mị hoặc, quyến rũ nhưng đầy uy lực đến bức người. Động tác uyển chuyển, hoa lệ, cùng hồng y như lửa, tưởng chừng như đem ánh mắt của tất cả người ở đây, thiêu rụi thành tro. Mỗi một nụ cười đều tà mị, mê hoặc chạy thẳng vào lòng người. Nàng cùng với vũ đài như hòa làm một, mỗi một cái nhấc tay, xoay người đều khiến vũ đài như vì nàng mà xoay chuyển.

Tiếng tiêu của Sa Hạ vang lên xa xăm, thanh âm vang vọng như thoát ra từ khe núi. Đại sảnh rộng lớn nay lại vì tiếng tiêu mà thu hẹp lại, âm thanh như muốn thoát ra khỏi mà vang vọng muôn nơi. Nàng đứng trên vũ đài đạm mạc lạnh lùng, không xao động, nhưng cảm giác như đang trên đỉnh núi mà thấy được trời đất cao vời vợi, hoa nở hoa tàn, nhân sinh như vì nàng mà hoan hỉ, mà bi thương, tựa hồ có cảm giác như nàng cùng hết thảy thế gian đang ở hai thế giới tách biệt.

Cổ cầm trầm thấp vang lên, kết hợp cùng với tiếng tiêu vang vọng, tạo ra một loại áp lực bức người. Tiếng cổ cầm trầm thấp như chạm đến đáy lòng người, chạm đến tận cùng của thế gian, xuyên qua màn đêm tịch mịch rồi lại trở về nơi nó xuất phát. Nhã Nghiên cùng cổ cầm giống như là một thể không thể tách rời. Nàng đang đắm chìm trong mảnh hồi ức nào đó, xa xôi, u sầu tựa như tiếng cầm, khi tỉnh dậy lại tịch mịch, ưu thương.

Tỉnh Nam khí thế hạ bút, động tác thành thục, dứt khoát, cũng uyển chuyển, mềm mại. Mỗi nét bút đều như in sâu vào lòng người, vô luận như thế nào cũng không thể xóa nhòa. Nét vẽ của nàng như lấy tâm làm xương cốt, mỗi một nét đều kiên định, vững chãi. Hạ một nét lại như thấy được bức họa kì vỹ của giang sơn, của hết thảy nhân sinh thế gian này. Tựa hồ có thể nghe được tiếng thác nước đổ xuống cọ rửa đá ngầm, có thể nhìn thấy ánh nắng dần tắt của mặt trời chiếu rọi nhân gian, có thể nghe tiếng vạn vật tâm sự, cũng tựa hồ nhìn thấy núi rừng hùng vĩ ôm trọn thiên nhiên vào lòng. Tất cả thắng cảnh như muốn nhảy ra từ trong giấy mực của nàng. Ngay cả những nét chữ cũng như phượng múa rồng bay, cùng với bức họa hợp nhất thành một khung cảnh tuyệt mỹ.

Bốn loại tài nghệ không giống nhau nhưng kết hợp cùng một chỗ lại vô cùng hòa hợp, khiến người ta được mở rộng tầm mắt, không khỏi hít thở không thông, uy lực phi thường lớn. Các nàng giống như bốn màu sắc chủ đạo, bốn mảnh ghép của một bức họa lớn, dù là tách biệt hay kết hợp lại thì đều xinh đẹp, tráng lệ, không đối chọi mà càng dung nạp càng hài hòa.

Tứ đại thiếu nhìn lên vũ đài ý vị xa xăm, ánh mắt cũng trở nên sâu hơn. Quả nhiên tứ đại hoa khôi không phải là hữu danh vô thực! Các nàng khẳng định thời khắc này, chính mình toàn tâm toàn ý đổ tứ hoa khôi vì cả tài nghệ lẫn dung mạo của các nàng.

Minh tinh, ca sĩ, diễn viên, tứ đại thiếu đã gặp không ít qua cả TV cùng đời thực, những tác phẩm điện ảnh, âm nhạc kinh điển các nàng cũng xem qua không thiếu. Nhưng hiện tại nếu để đem so với tứ hoa khôi, tứ đại thiếu chắc nịch khẳng định, những thứ kia quá mức tầm thường, những nữ nhân hiện đại kia các nàng càng không buồn xét đến.

"Chẳng trách các nàng có thể kiêu ngạo như vậy! Muốn tài có tài, cần dung mạo có dung mạo, tiền lại càng không thiếu, ngoại trừ xuất thân có thêm hai chữ thanh lâu thì chính là vô cùng hoàn hảo! Nhưng các nàng là thanh quan, kẻ muốn leo lên giường các nàng còn thiếu sao! Ngay cả chúng ta còn muốn!"

- Bảo bối của ta tài giỏi như vậy, ta phải nhanh chóng mang nàng về. Tình địch nhiều như vậy, ta làm sao cản nổi đây chứ! - Chu Tử Du thở dài một hơi, cảm khái nhìn Sa Hạ nói

- Câm miệng! Ngươi cho rằng mình là ai mà đòi cưới nàng! Còn dám mở miệng bảo bối của ngươi, là muốn nhanh chóng đi đầu thai sao? - Tôn Thái Anh khinh bỉ, ánh mắt ngược lại vẫn không rời khỏi một thân y phục màu làm kia

- Hừ! Nếu như là ở hiện đại, ta đương nhiên có thể sánh với các nàng! Muốn tiền ta liền có, tướng mạo ta đương nhiên không cần bàn đến, có gì mà không xứng!

- Nên tỉnh mộng đi! Chúng ta hiện tại chỉ là tiểu tư, tiền còn không đủ sống, ngươi muốn sánh thế nào! Ở đây chúng ta không phải là thiên nga đâu! Ngay cả làm cóc ghẻ chưa chắc đã có cửa!

- Có ai bắt người làm cóc ghẻ sao? Làm người đi!

- Hai tên cẩu các ngươi có thể im miệng được không? Ngươi cho rằng chúng ta hiện tại là hạng mục gì mà muốn cưới các nàng! Ngay cả bản lề còn không có chứ đừng nói đến cửa! - Kim Đa Hân nghe hai tên kia tranh cãi thì đau đầu, khẽ quát

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các nàng thực không phải hư danh. Không ngờ rằng cả thi cả họa của Tiểu Nam Nam nhà ta tốt như vậy. Biết như vậy khi xưa ta đã chăm học Văn hơn rồi! - Tôn Thái Anh nhìn Tỉnh Nam, thở dài tiếc nuối

- Phải! Tỉnh Đào! Hồng y! Vũ đạo! Chậc! Ta không còn gì hối tiếc! - Kim Đa Hân híp mắt nhìn Tỉnh Đào đang phủ mị cười phía trên vũ đài, không khỏi cảm thán, người này quả nhiên là yêu tinh mà!

- Ha! Thực không ngờ Nhã Nghiên lại có thể chơi cổ cầm! Ta còn cho rằng nữ nhân kiêu ngạo, phúc hắc như nàng làm sao có thể biết đến loại tài nghệ tao nhã kia. Thực là sai lầm! Sám hối! Sám hối! - Du Trịnh Nghiên lắc đầu tỏ vẻ hối hận

- Tiểu băng sơn biết thổi tiêu! Tiểu Tôn, khi nào ngươi dạy ta thổi tiêu đi! - Chu Tử Du đột nhiên trở nên nghiêm túc, lay Tôn Thái Anh bên cạnh

- Ta làm sao biết thổi tiêu? - Tôn Thái Anh đần mặt, khó hiểu nhìn người cao lớn trước mặt

- Thổi tiêu chắc hẳn tương tự như thổi sáo thôi! Ngươi biết thổi sáo thì thổi tiêu cũng không thành vấn đề! - Chu Tử Du nói như lẽ đương nhiên

- Ngươi nói hay như vậy sao không tự đi mà thổi! Không bằng ngươi trực tiếp tìm Sa Hạ tiểu thư, nhờ người dạy ngươi! - Họ Tôn đen mặt

- Ài! Tiểu Crush, ngươi không hiểu! Ta đương nhiên phải biết được trước khi đến tìm nàng. Như vậy mới có thể lấy lòng mỹ nhân. Ngươi thực kém cỏi, không biết tính toán! - Chu tiểu cẩu lên giọng khinh thường

- Tiểu cẩu, ngươi từ khi nào lại muốn học nghệ khoe tài để lấy lòng mỹ nhân vậy! Không phải luôn miệng nói rằng phương thức đó ấu trĩ sao? - Tôn Thái Anh bĩu môi khinh bỉ

- Thời thế thay đổi, ta sao có thể cứng đầu không xoay chuyển theo! Như vậy rất không khôn ngoan! - Tiểu cẩu họ Chu không thấy có gì đáng xấu hổ, mặt không đổi sắc lên tiếng

- Có vẻ như các nàng biểu diễn xong rồi! Chúng ta cũng nên chuẩn bị rời đi thôi!

Kim Đa Hân mặc kệ hai tên nhóc đang tranh luận ầm ĩ kia, kéo kéo tay áo Du Trịnh Nghiên, thấp giọng nói. Du Trịnh Nghiên gật đầu, đỡ lấy nàng, lại bồi cho hai tên kia mấy cước, toan xoay người ly khai.

*Xoảng*

Màn biểu diễn kết thúc, tứ hoa khôi trên vũ đài rất ăn ý chậm rãi rời đi. Không ngờ xuất hiện một tiếng đổ vỡ thực lớn, tiếp sau là một tiếng nói đầy khinh thường vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh đường:

- LƯU BÌNH NGUYÊN! NGƯƠI XEM BỔN VƯƠNG LÀ TRÒ ĐÙA SAO? TỨ ĐẠI HOA KHÔI? NỰC CƯỜI! CHỈ NHƯ VẬY MÀ CÁC NGƯƠI LẠI DÁM TUNG HÔ TRƯỚC MẶT BỔN VƯƠNG!

Lời này vừa nói ra liền khiến hết thảy người trong đại sảnh kinh động. Bát Vương gia như vậy lại chê bai tài nghệ của tứ hoa khôi! Tất cả người trong đại sảnh như muốn bùng nổ, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trung tâm sảnh đường, nhưng vì e ngại thân phận của người nọ, chỉ dám đảo mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận cách nói của hắn.

Tứ đại thiếu đang ý định trở về, nghe tiếng động lớn cũng dừng chân. Các nàng còn đang cảm khái mị lực của tứ hoa khôi, không ngờ lại có kẻ dám làm loạn! Đảo mắt một lúc liền xác định được giọng nói kia là của Bắc Nguyên Vương đầy uy quyền, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn về phía trung tâm sảnh đường.

"Nam nhân cổ đại đều là những kẻ có bệnh về thần kinh sao? Sáng nay là tên hâm kia, hiện tại còn có thêm một Lâm Lãng Nghệ có mắt chỉ để trưng bày? Tứ hoa khôi mà ngươi còn chê, mắt ngươi rốt cuộc làm từ thứ gì vậy?"

- Chúng ta đến vũ đài xem thử! - Bốn người đồng lòng, quyết định tiến lên phía trước

Tứ hoa khôi trên vũ đài bị lời nói khó nghe làm cho dừng bước, xoay người đối diện với nam nhân ngồi ở trung tâm kia, nhẹ nhàng tiến tới. Nhưng còn chưa kịp làm gì tiếp theo, đã nghe âm thanh khinh miệt kia lần nữa vang lên:

- Tứ đại hoa khôi thanh danh vang xa khiến bổn vương vô cùng mong đợi. Không ngờ nghe danh không bằng gặp mặt, cư nhiên lại là mặt hàng như thế! Còn nói mua vui cho bổn vương, không phải thực sự là muốn làm hỏng tâm tình tốt đẹp sao? Lưu Bình Nguyên, ngươi có biết lừa dối bổn vương sẽ có kết cục thế nào không?

Lưu Thái thú nghe gọi tên mình thì hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống sàn, dập đầu nói:

- Bắc Nguyên Vương, hạ quan không có ý lừa dối gì ngài. Tất cả mọi người đều ca ngợi các nàng, chẳng hay Bắc Nguyên Vương là bất mãn điều gì?

- Bát Vương gia, không biết lời của ngài là có ý gì? - Tỉnh Đào mỉm cười - Là do biểu diễn của chúng ta không tốt, hay dung mạo chúng ta khó coi vậy?

- Khó coi? Bổn vương thực không hiểu các ngươi điểm nào lại được yêu thích? Xấu xí đến nhân thần phẫn nộ, lại dám ca tụng là khuynh quốc khuynh thành. Một lũ lừa đảo ngu muội! - Lâm Lãng Nghệ chán ghét, tông giọng cũng nâng cao

Nhã Nghiên nghe những lời này thì đen mặt, Sa Hạ cũng nhíu mày nhìn xuống phía dưới vũ đài, Tỉnh Nam trên mặt hiện lên nét giận dữ hiếm thấy. Chỉ có Tỉnh Đào đứng khoanh tay, trên mặt duy trì ý cười phủ mị, nhìn nam nhân kia đầy ẩn ý. Đột nhiên, hắn xoay đầu, nhìn lên gương mặt đang hoảng sợ của một nữ nhân phía sau, ánh mắt cũng dịu xuống vài phần, nhẹ kéo tay nàng ta lên phía trước, bi thương cất lời:

- Lệ Lệ, thế nhân ngu muội, bọn họ đều không có mắt, lại khiến nàng ủy khuất như vậy! Những nữ nhân kia làm sao có thể sánh với nàng. Ngay cả loại nữ nhân xấu xí như vậy, bọn chúng còn si mê thì làm sao có thể không để mắt tới nàng. Ta thực hận không thể giấu nàng đi cho bản thân mình. Nàng xuất chúng như vậy, nhất định sẽ khiến bọn chúng muốn cùng ta tranh đoạt!

- Vương gia, ngài không nên nói nữa! Lệ Lệ hiểu tấm chân tình của ngài, cũng chỉ cần một mình ngài! Không ai có thể tranh đoạt Lệ Lệ với ngài bởi trái tim của nô tì chỉ thuộc về một mình ngài! - Nữ nhân kia thẹn thùng, cúi đầu không dám đối diện với Lâm Lãng Nghệ, lại có chút lo lắng nói - Nếu Vương gia không thích thì chúng ta không xem nữa, người không nên làm lớn chuyện ở đây!

- Lệ Lệ, vẫn là nàng tốt nhất! Thế gian này để tìm một nữ nhân tài sắc vẹn toàn như nàng thực quá khó khăn! - Bắc Nguyên Vương thâm tình nhìn Lệ Lệ nói

Xung quanh nhất thời vì một màn này mà ngưng trọng. Gió lạnh vô hình thổi qua khiến hết thảy người trong đại sảnh đều run rẩy.

Tứ hoa khôi trên đài sắc mặt càng trở nên khó coi, không biết phải phản ứng thế nào. Tứ đại thiếu vừa tiến lên đã thấy trọn một màn này, đầu như có sấm nổ, cả người run rẩy. Bốn người nhìn nữ nhân "Thiên hương quốc sắc", dáng người đầy đặn, "nhỏ bé" trong miệng của Lâm Lãng Nghệ kia, khóe miệng kịch liệt run rẩy.

Ngũ lôi oanh đỉnh! Là sét đánh trúng mà chưa chết!

Tứ đại thiếu mở to mắt nhìn nữ nhân "dung mạo như hoa" cùng "đường cong hoàn mỹ" kia, một lúc lâu sau mới khó khăn phun ra bốn chữ: Khẩu vị thực nặng!

- Hự! Mắt Chewy hỏng rồi! - Chu Tử Du hai tay che kín mắt, run rẩy lên tiếng

- Lão Đại, không ngờ còn có người có gout nặng hơn ngươi! - Tôn Thái Anh không thể kìm nén run rẩy, khó khăn mở miệng

- Shit! Nói cái vẹo gì thế? Ngươi là chê cuộc đời quá dài sao? Mau cút! - Du Trịnh Nghiên còn đang cảm thán khẩu vị đặc biệt của vị Bát Vương gia kia, lại nghe Tôn Thái Anh nói lời này, liền tức giận nhéo mạnh vào một bên hông nàng

- Aish! Lão Đại, Tôn sai rồi! Mau buông tay! - Tôn Thái Anh bị đau nhưng không dám hét lớn, chỉ có thể cắn răng nhăn nhó cầu xin Du Trịnh Nghiên buông tay

- Lão Đại, ngươi nên vui mừng mới phải! ­- Chu Tử Du một tay khoác vai Du Trịnh Nghiên, tay kia đỡ lấy Kim Đa Hân, khẽ nói

- Nói tiếng người đi! - Du Trịnh Nghiên nghe lời này thì có chút khó hiểu, hơi gắt lên

- Lão Đại, Chewy nói đúng! Ngươi nên vui mừng! Khẩu vị tên kia nặng như vậy, khẳng định đối với Phương Dung tỷ sẽ yêu thích! - Kim Đa Hân cũng thuận thế dựa vào người Chu Tử Du, hạ giọng nói

Du Trịnh Nghiên nghe lời này liền có chút ngưng trọng, ngay lập tức có một tia vui mừng hiện lên đáy mắt. Nhưng còn chưa kịp bao lâu đã nghe Tôn Thái Anh một bên trêu chọc:

- Lão Đại, hay là ngươi nên cảm thấy đau lòng đây!

Du Trịnh Nghiên còn đang muốn tẩn người kia một trận liền nghe thấy âm thanh có chút run rẩy cất lên:

- Bắc Nguyên Vương, hạ quan chỉ là muốn chiêu đãi ngài một chút tài nghệ của tứ đại hoa khôi, tuyệt đối không có ý lừa dối! Hạ quan...

- Ha! Cầm kỳ thi họa thì tính là tài nghệ gì chứ? Tam tòng tứ đức mới là phẩm hạnh, nữ công gia chánh cùng sinh con mới là công việc mà một nữ nhân phải làm! Ngươi ở đây dẫn đến loại mặt hàng từ thanh lâu, nhảy múa loạn lên, lại dám nói để ta thưởng thức! Rõ ràng là vội tìm chết!

- Hạ quan kh-không có ý đó! Bắc Ng...

- Không có ý đó? Vậy ý ngươi chính là bổn vương nói láo?

- Không không không! Bắc Nguyên Vương, ngài sao có thể nói không đúng được! C-chỉ...

- Vậy ngươi có phải hay không cũng cho rằng bốn nữ nhân này đều xấu xí, đáng khinh? Tốt lắm! Nhìn xem, đây mà là loại xinh đẹp gì chứ! Loại mặt hàng không ra gì như vậy, bổn vương thực không biết các ngươi thích bọn họ ở điểm gì? Vì xuất thân kĩ nữ sao? Thực đáng khinh! Chỉ tổn bẩn mắt bổn vương!

Lâm Lãng Nghệ liếc tứ hoa khôi trước mặt, giọng nói càng gay gắt khinh thường.

Hết thảy người trong sảnh đường đều run sợ, Bắc Nguyên Vương như vậy lại không nể mặt mà chà đạp thanh danh của tứ hoa khôi. Phải biết, tứ hoa khôi đến hiện tại vẫn có thể kiêu ngạo ở Kinh Châu này mà không có mấy kẻ có lá gan đụng đến nguyên lai cũng vì xuất thân thần bí của các nàng.

Những kẻ to gan lớn mật ép buộc, khinh thường các nàng không phải không có. Chỉ là sau đó không có mấy kẻ còn có thể mở miệng khoác lác, thậm chí không ai gặp lại bọn họ nữa. Cho nên những người khác không cần nói cũng tự hiểu rõ, các nàng mặc dù xuất thân thanh lâu, nhưng bối cảnh nhất định không tầm thường. 

Lại nói, hiện tại nắm quyền ở Hoa Hạ Quốc này chính là Lâm gia, bên cạnh còn có ba đại gia tộc phò tá, mà nữ nhân Lâm Nhã Nghiên kia trùng hợp lại mang họ Lâm. Ai có thể nói trước nàng ta có phải hay không liên quan đến hoàng tộc, cư nhiên bọn họ cũng không dám làm càn mà trêu chọc các nàng.

Nhưng bọn họ không ai dám lên tiếng đồng tình hay phản bác, chỉ im lặng quan sát. Dù sao cũng không phải chuyện của mình, vẫn nên im lặng xem kịch là tốt nhất! Có điều, không phải bọn họ hèn nhát im lặng thì người khác sẽ chịu khuất phục. Cùng lúc, có bốn bóng người nào đó đang lặng lẽ di chuyển lên vũ đài.

Tứ hoa khôi nghe lời sỉ nhục như vậy, mi tâm nhíu chặt, trong lòng thập phần khó chịu, ngay cả ý định đánh người cũng đã hình thành rõ ràng. Cuối cùng, vẫn là Tỉnh Nam tốt tính, toan tiến lên phía trước đáp lời, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng:

- Bắc Nguyên Vương nói sai rồi! Thỉnh ngài hãy rút lại những lời vừa rồi!

---

Tứ đại thiếu: Hừ! Mấy kẻ quyền thế thời cổ đại đều có bệnh sao? Lại còn nói tứ hoa khôi của chúng ta xấu xí! Con mẹ nó! Hôm nay chị đây sống chết với ngươi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro