Chương 27: Thần đồng thổ tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một màn kịch tráng lệ như vậy đột nhiên kết thúc khiến cho quần chúng ngồi xem tiếc hận không thôi. Cư nhiên cũng là bởi vì màn kịch này nhân vật chính không phải các nàng nên mới có thể vui vẻ ngồi thưởng thức như vậy.

Mà nhân vật chính của một màn này lại đang ở hai thái cực phi thường đối lập. Một người vừa vui mừng vừa kích động, người kia lại vừa xấu hổ vừa tức giận.

Sa Hạ sau đó không nói một lời liền xoay người trở về biệt viện. Chu Tử Du trước khi đuổi theo nàng còn hoa lệ nhìn đến những khán giả trung thành của mình nháy mắt một cái, cư nhiên vẫn không sợ chết mà đùa giỡn.

Những người khác sau đó cũng tự giác rời đi.

Chu Tử Du bước vào biệt viện của Sa Hạ, ngay lập tức ngó nghiêng đánh giá.

Để xem! Biệt viện của tiểu băng sơn ngay bên cạnh của Tỉnh Nam tiểu thư, chỉ cách một hoa viên nhỏ, như vậy nàng có thể cùng Tiểu Tôn đàm tiếu. Chưa kể, biệt viện của Tỉnh Đào tiểu thư còn ở đối diện, nhất định có thể nhìn thấy tiểu tổ tông.

Ba người các nàng chỉ cần nhìn mặt nhau đã có thể vui vẻ rồi! Còn cả việc không có lão Đại quản lí, còn gì cao hứng bằng! Lần sau phải đem bộ bài Tây vào mới được!

Nghĩ đoạn liền phấn khích gật gật đầu, lại nhìn thấy Sa Hạ đã tiến đến trước đình ngồi xuống, liền nhanh chân chạy đến yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tận đến lúc này, Chu Tử Du vẫn không thể hiểu rõ tâm tư mà bản thân ôm ấp với Sa Hạ rốt cuộc là như thế nào?

Thưởng thức? Nàng tự nhủ đã dùng loại tâm tình thưởng thức này đối với nhiều người, kể cả ba người chị em tốt kia của nàng, mặc dù đối với Sa Hạ đúng là có chút khác biệt.

Mến mộ sao? Hình như không phải! Nàng đối với ba vị hoa khôi tỷ tỷ cũng ôm lòng hâm mộ nhưng không phải loại cảm giác này!

Say mê? Vẫn có chút tư vị không đúng lắm! Chu Tử Du nàng không phải lần đầu say mê người khác, với mối tình đầu của nàng cũng là loại tâm tư này, cư nhiên hiểu biết rất rõ.

Có điều, đối với Sa Hạ hình như không chỉ đơn thuần là say mê, mến mộ! Là thích sao? Nàng thích Sa Hạ? Nhưng cảm giác hình như còn mãnh liệt hơn?

Chu Tử Du ở hiện đại đã từng trải qua thanh xuân cùng với nữ nhân mà nàng thích, chỉ tiếc là đoạn tình cảm đã dừng lại. Không đúng! Chu Tử Du nàng không có tiếc nuối! Chỉ là đột nhiên phát hiện nàng mỗi khi cùng người kia cạnh nhau hình như không có kích động như lúc ở cùng Sa Hạ.

Vậy là yêu sao? Nàng phải lòng tiểu băng sơn này rồi sao?

Chu Tử Du chống cằm, tỉ mỉ đánh giá người trước mặt, cố tìm ra thứ cảm xúc lạ lẫm trong thâm tâm lúc này.

Nghĩ lại thì nàng vẫn có cảm giác mặt than không phải là tính cách thực sự của tiểu băng sơn. Thật ra, mặt lạnh lùng này của Sa Hạ rất giống bản thân nàng khi ở trạng thái bình thường. Chu Tử Du vốn không phải kẻ nói nhiều, nhưng rõ ràng lần nào mở miệng đều khiến từ tứ hoa khôi đến tiểu bằng hữu tức đến suýt chút tắt thở.

Chu Tử Du cũng không biết rốt cuộc là vừa rồi bản thân bị cái gì, đột nhiên lại nổi hứng diễn kịch, còn là diễn vai người bị hại. Là do thói quen khi làm nhiệm vụ sao? Hay bởi vì có hứng thú trêu chọc vật nhỏ này?

Vật nhỏ? Phải rồi! Thấu Kỳ Sa Hạ vừa rồi tức giận lại giống hệt một con thú nhỏ đang xù lông.

Chu Tử Du tự ngẫm nghĩ lại tự cười. Đột nhiên lại nhớ đến vấn đề ban đầu, nàng đối với Thấu Kỳ Sa Hạ đến cuối cùng là cảm giác gì?

Nhưng rốt cuộc, Chu Tử Du vẫn không có chắc chắn, càng không dám khẳng định tình cảm của mình cùng nàng ấy, cũng không muốn tiếp tục suy diễn, chỉ đành âm thầm thở dài.

Sa Hạ bên này từ lúc bước vào biệt viện cũng không có nói lấy một lời, càng không muốn chú ý đến con người vô lại đáng ghét trước mặt. Nàng không phải là người dễ nổi giận, mà cho dù có đột nhiên tức giận cũng sẽ không giữ lâu trong lòng. Có thể nói, nàng là một người dễ dỗ, ít thù.

Nhưng Chu Tử Du hôm nay vậy mà khiến nàng sinh khí, lại còn ghim chặt ở trong lòng, nhất định phải chỉnh người cho bằng được. Đây có được xem là tài năng của họ Chu không?

Nàng rốt cuộc lựa chọn yên lặng ngồi đó xem sách để tránh đi ý định bạo lực đối với người kia, càng không có ý định sẽ dạy tài nghệ cho nàng ta. Nhưng qua một lúc liền phát hiện, con người vô lại, bỡn cợt vừa rồi, đột nhiên trở nên im lặng.

Sa Hạ có chút không nhịn được liếc mắt nhìn, lại thấy sườn mặt xinh đẹp kia đang cực kỳ nghiêm túc, đăm chiêu nhìn nàng, qua một lúc lại ảo não thở dài.

Sa Hạ có chút không hiểu biểu tình của người kia, chỉ là ánh mắt nhu hòa kia của Chu Tử Du khiến nàng cảm thấy bối rối, trong lòng hiện tại cũng không rõ là loại cảm xúc gì.

Nàng xao động sao? Trước Chu Tử Du? Trước nữ nhân chưa đầy một khắc trước vô sỉ trêu chọc nàng?

Sa Hạ nhất thời cảm thấy nhất định là bản thân đã bị chọc giận đến mức đầu óc cũng có vấn đề, nếu không sao lại có thể trở nên kỳ lạ như vậy! Cuối cùng đành thu liễm, áp chế cảm xúc kỳ lạ, chuyên tâm đọc sách.

Chu Tử Du yên lặng nhìn nàng thêm một lúc, sau mới chậm rãi nâng lên nụ cười, phá tan bầu không khí có chút ngột ngạt này:

- Chủ tử, chúng ta hiện tại có thể bắt đầu học nghệ?

Sa Hạ không có trả lời, sau một hồi đắn đo mới chậm rãi buông sách, hơi liếc mắt nhìn người nọ, sau đó không nói một lời liền đứng dậy ly khai.

Nàng hiện tại chính là bị ép vào tình thế buộc làm sư phụ của Chu Tử Du, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao thì nếu không phải nàng ta thì nhất định Nhã Nghiên cũng sẽ tìm cách ném những cô nương khác đến cho nàng. Chỉ là nàng cực kỳ không có thiện cảm với nữ nhân vô sỉ trước mặt này.

Chu Tử Du thấy nàng cùng mình đáp ứng, lập tức vui vẻ mỉm cười. Chỉ là khi thấy nàng đột nhiên đứng dậy, không nói một lời đã trở về khuê phòng, Chu cún con có chút không kịp phản ứng.

- Sa Hạ tiểu thư...

- Chờ ở đó!

- Vâng!

Chu Tử Du muốn đi theo nhưng bị nàng cản lại, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống chờ đợi. Qua một lúc, Chu Tử Du thấy Sa Hạ trở ra, trên tay còn cầm một hòm gỗ không quá lớn, liền nhanh chân tiến đến giúp nàng mang đến bàn.

- Đa tạ! - Sa Hạ mặc dù đối với người này luôn có bài xích, nhưng dù sao Chu Tử Du là thật tâm muốn giúp đỡ nàng, nàng cũng nên nói một tiếng cảm tạ.

- Đừng khách khí! - Chu Tử Du nhận được lời cảm ơn từ Sa Hạ, trong lòng không ngừng vui sướng chạy loạn - Việc nên làm thôi!

- Ngươi trước tiên... - Sa Hạ vừa nói, tay vừa chậm rãi mở ra hòm gỗ - ...chọn lấy một ống tiêu!

Chu Tử Du cũng không vội, chậm rãi nhìn qua từng ống tiêu một, lại thấy Sa Hạ nhẹ nhàng nâng lên Bạch Ngọc Tiêu mà lần trước nàng biểu diễn, mi tâm nhẹ cau lại, sau liền giãn ra, khóe môi cũng nâng lên nụ cười:

- Ta trước có thể hỏi người một vài điều không? - Thấy Sa Hạ nhẹ gật đầu, Chu Tử Du mới từ tốn tiếp tục - Có thể làm phiền Sa Hạ tiểu thư giúp ta giải thích một chút những ống tiêu này... có phải mang ý nghĩa nào đặc biệt hay không?

Sa Hạ có điểm khó tin nhìn người trước mặt, cư nhiên không thể ngờ đến Chu Tử Du muốn hỏi là loại câu hỏi này.

Chu Tử Du thấy nàng cau mày, cho rằng chính mình hỏi không thích hợp, vội vàng giải thích:

- Sa Hạ tiểu thư, thực xin lỗi! Ta chỉ là...

- Có thể!

- Vâng?

- Những ống tiêu này quả thực mang ý nghĩa khác nhau! Ngươi làm sao có thể biết điều này?

- A! Ta cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi! Ta chỉ là cảm thấy Sa Hạ chọn những ống tiêu này có lẽ là vì có điều gì ý nghĩa với người, còn cả màu sắc cũng đặc biệt... nổi bật. Không phải những vật có giá trị thường mang theo một ý nghĩa nào đó sao?

Sa Hạ đương nhiên không thể tránh khỏi kinh ngạc. Nàng không thể ngờ rằng một người vô tâm vô phế, mỗi ngày đều chỉ biết nghĩ trò vui đùa trêu chọc các nàng, một người mở miệng đều là những lời vô sỉ lại có thể có những suy nghĩ như vậy.

Lại nói, Sa Hạ mặc dù không phải là người thù dai, nàng của ngày trước đương nhiên không phải lạnh lùng như bây giờ, bất quá trước giờ vốn không màng thế sự, nhưng hôm nay lại bị người kia chọc sinh khí, không thể tránh khỏi có chút bài xích.

Có điều, nàng bởi vì có người quan tâm đến ý nghĩa của những ống tiêu này mà tâm tình dần tốt hơn, gương mặt cũng nhu hòa hơn, không có lạnh lùng như vừa rồi, tay nhẹ nâng Bạch Ngọc Tiêu, từ tốn giải thích:

- Bạch Ngọc Tiêu này được làm từ ngà voi, cùng với Hắc Vân Tiêu kia là một cặp! - Sa Hạ vừa nói vừa chỉ vào ống tiêu màu đen duy nhất trong hộp - Hai ống tiêu này được làm từ ngà của bạch tượng (voi trắng), vô cùng quý hiếm, có thể nói cặp Hắc Bạch Tiêu này là duy nhất!

- Làm từ ngà voi tại sao lại có màu đen?

- Hai ống tiêu này trước kia đều là Bạch Ngọc Tiêu, nhưng sau một ống được phủ đen. Đây là món lễ vật ngoại xứ mà ngoại tổ phụ của ta được Tiên Hoàng ban thưởng. Hai màu trắng đen đại diện cho Âm và Dương tương tự như màu sắc của vòng tròn Âm - Dương, mang ý nghĩa trong dương có âm và trong âm lại có dương. Cũng ám chỉ vạn vật trong thế gian này đều là sự tương đối, không có gì là Dương tuyệt đối, cũng chẳng có gì là Âm tuyệt đối!

- Còn Ngọc Bích Tiêu này... - Sa Hạ nâng lên ống tiêu mà xanh - ...là dùng một cây trúc hóa long trăm tuổi làm ra. Trúc hóa long sinh trưởng chậm, lại dễ chết sau khi trổ hoa, cho nên để có được cây trúc trăm năm này rất khó. Trúc hóa long vốn thân nhỏ, nên Ngọc Bích Tiêu này so với những ống tiêu khác cũng nhỏ hơn.

Chu Tử Du nghe nàng chuyên tâm giải thích, mỉm cười gật đầu. Tử Du phát hiện, tiểu băng sơn của nàng đối với loại tài nghệ này phi thường yêu thích. Nàng kể từ lúc bắt đầu vẫn luôn vô cùng chuyên tâm giải thích, trong đáy mắt còn lộ ra tia vui vẻ hiếm có, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa.

Sa Hạ từ đầu chí cuối chỉ một mực để tâm đến ống tiêu, cư nhiên quên mất có người khác bên cạnh, tận đến khi bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười của người kia, nàng mới bối rối thu liễm ánh mắt, cũng không biết nên như thế nào tiếp tục, đành im lặng cúi đầu.

Sa Hạ cảm thấy bản thân hôm nay phi thường kỳ lạ.

Nàng kể từ thời điểm buông bỏ người kia vốn đã không còn là một hài tử thích náo nhiệt, ngược lại thích yên tĩnh, cũng không yêu trò chuyện, có thể không lên tiếng thì cả ngày nhất định sẽ không mở miệng, huống hồ cũng không có nhiều chỗ để nói như vậy. Chưa kể đến, người mà nàng phải đối mặt trực tiếp trong vài tháng sau này lại chính là tiểu cẩu vô lại Chu Tử Du, lại chính là người nàng bài xích nhất trong bốn người.

Chu Tử Du ở trạng thái bình thường quả thực không nói nhiều, so ra trong bốn người hay thậm chí là với cả tứ hoa khôi các nàng cũng là người nói ít nhất. Điểm này thực sự rất hợp ý nàng. Chỉ là người này nói ít nhất nhưng lần nào mở miệng cũng là vô sỉ nhất, nàng không có lần nào có thể nghe lọt tai lời của nữ nhân này.

Cho nên, có thể kết luận một câu, Thấu Kỳ Sa Hạ nàng thực sự vô cùng ghét bỏ Chu Tử Du.

Không ngờ một buổi sáng này, chỉ vì một câu hỏi của người này, nàng lại có thể không màng thế sự, thao thao bất tuyệt như vậy, trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ. Cũng may, người kia cũng không có khiến nàng khó xử lập tức lên tiếng:

- Ta có thể hỏi thêm một điều nữa không?

- Chuyện gì?

- Người hình như rất yêu thích Bạch Ngọc Tiêu này. Vì sao vậy?

- Đây là món quà mà ngoại tổ tặng ta. Hai ống tiêu này chính là tín vật định tình của ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, sau này người đều trao lại cho ta, cũng là hi vọng ta sẽ được hạnh phúc!

Chu Tử Du nghe nàng nói, nụ cười trên môi càng thêm sâu. Sa Hạ ban đầu có chút không hiểu ý, qua một lúc liền phát hiện ý tứ vừa rồi của nàng có chút gây hiểu lầm, lại không biết nên giải thích như thế nào để người kia không hiểu sai ý nàng, chỉ có thể im lặng, trên gò má lại lộ ra chút phiếm hồng.

Chu Tử Du nhìn bộ dạng e thẹn này của nàng càng thêm kích động, tiện tay cầm lên Hắc Vân Tiêu, lời nói cũng mang theo ẩn ý:

- Vừa vặn ta rất hợp mắt Hắc Vân Tiêu này, màu đen này cũng rất hợp với ta, cho nên ta sẽ chọn ống tiêu đen này!

Sa Hạ lập tức hối hận muốn đưa tay đòi lại, rốt cuộc thấy người kia nheo mắt, giọng nói rõ ràng không vui:

- Người không phải vừa rồi nói ta có thể tùy ý chọn sao? Hối hận rồi?

Còn chưa kịp phản ứng, người kia đã vô cùng dứt khoát:

- Không kịp rồi! Đã vào tay của ta thì nhất định là của ta! Bây giờ người có gọi trâu bò đến kéo cũng đừng hòng đoạt lại!

Sa Hạ cảm thấy bản thân như vừa tự lấy đá đập chân mình. Nàng sao hôm nay đột nhiên lại nhiều lời như vậy, những lời vừa rồi không phải là tự tay giao mình cho ác sao?

Sa Hạ hiện tại vô cùng hối hận, thiếu điều muốn đem chính mình đi chôn, cuối cùng lại chỉ có thể bất lực thở dài.

Được rồi! Miễn ngươi giữ gìn tốt một chút là được!

- Ngươi có từng học qua thổi tiêu chưa?

- Ta chưa từng! Đây là lần đầu tiên!

- Vậy ta trước dạy ngươi thổi một khúc dễ nghe!

Sa Hạ nói đoạn, liền dựng thẳng Bạch Ngọc Tiêu, không để ý đến Chu Tử Du nữa, chậm rãi tiến vào thế giới của riêng nàng. Tiếng tiêu trầm thấp vang lên, tựa thực tựa ảo.

Chu Tử Du đứng một bên im lặng thưởng thức. Nhưng thứ nàng thưởng thức không chỉ đơn thuần là tiếng tiêu xa xăm kia, mà chính là cả một bức họa duy mỹ - người tĩnh âm động.

Chu Tử Du đối với âm nhạc vẫn có am hiểu. Lúc trước vì một vài lý do nên có học qua Học viện Âm nhạc. Chỉ là loại âm thanh u buồn này khiến nàng có chút không hứng thú cho lắm. Nếu như người thổi không phải là Sa Hạ, nàng khẳng định sẽ không như bây giờ tình nguyện đứng lắng nghe.

Mặc dù đối với loại âm thanh không mấy quen tai này Chu Tử Du có chút chán nản, thế nhưng nàng không phủ nhận, tiếng tiêu này cùng với Sa Hạ lại hòa hợp đến kỳ lạ, tựa như tiếng tiêu này là giành riêng cho Thấu Kỳ Sa Hạ, mà cũng chỉ có Thấu Kỳ Sa Hạ mới xứng với loại âm thanh trầm thấp này.

- Thế nào? Đã học được chưa?

- ...

- Chu Tử Du!

- ...

- Chu Tử Du!

- A! Thực xin lỗi, ta không có nghe người nói!

- Ngươi không sao chứ? Ta đang hỏi ngươi đã học được hay chưa?

Chu Tử Du mím môi, lắc lắc đầu, "Học được? Làm sao có thể? Sa Hạ nhất định nói đùa! Hay là... ta đã bỏ qua điều gì rồi sao?"

Chu Tử Du mải mê nhìn Sa Hạ cũng miên man suy nghĩ, cư nhiên không phát hiện ra tiếng tiêu của Sa Hạ đã dừng lại, mãi cho đến khi Sa Hạ gọi đến lần thứ hai, Chu Tử Du mới kịp phản ứng. Nhưng mà mới vừa rồi nghe câu hỏi của Sa Hạ, nàng có chút bất động thanh sắc. Làm gì có người nào chưa từng cầm đến ống tiêu nghe một lần lại có thể thổi được chứ?

Sa Hạ nhìn đến khuôn mặt đần ra của người kia, có chút muốn cười. Cuối cùng nhẹ giọng lên tiếng:

- Ta sẽ thổi thêm một lần, ngươi lắng nghe cẩn thận!

Chu Tử Du gật gật đầu, sau đó, tiếng tiêu một lần nữa vang lên.

- Đã học được rồi chứ?

Chu Tử Du nghe nàng hỏi mà ngây người, quả nhiên nàng không có nghe nhầm. Sa Hạ thực sự cho rằng nàng là thần tiên sao? Thổi qua một hai lần liền hỏi học được hay chưa, nàng từ khi nào được đánh giá cao như vậy!

Chu Tử Du khóe miệng méo mó, bất lực vỗ trán. Nếu là người khác hỏi câu này, Chu Tử Du dám khẳng định đã đập cho kẻ đó thừa chết thiếu sống!

Chu Tử Du đưa tay lên múa may một lúc, hình như muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không thể thốt ra lời nào, chỉ có thể thở dài một hơi, trực tiếp lắc đầu.

- Còn chưa học được? Ngươi...

Sa Hạ nói lời này cư nhiên là vô cùng kinh ngạc. Một lần không nhớ thì có thể miễn cưỡng bỏ qua. Nàng hiện tại đã thổi tận hai lần, người này một âm trong đầu không lẽ cũng không nhớ?

Không phải Nhã Nghiên đều nói bốn người này thông minh sao, vì sao nàng thổi một khúc dễ như vậy người này cũng không học được? Còn là thổi qua tận hai lần! Sa Hạ nàng ngày trước chỉ nghe qua một lần liền có thể ghi nhớ mà thành thục thổi.

Khúc tiêu này thử hỏi khắp Hoa Hạ Quốc có mấy người không biết đến? Chu Tử Du là đang bỡn cợt nàng có phải không?

- Chu Tử Du, ngươi lại đang đùa giỡn có phải không? Khúc tiêu kia dễ như vậy, tiểu hài tử nghe qua cũng có thể thổi được! Ngươi rốt cuộc có muốn học hay không?

Chu Tử Du nghe nàng nói như vậy, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Tiểu hài tử nào cũng có thể sao? Vậy Cục Phác cũng có thể sao? Sa Hạ là đang mắng ta ngu dốt, ngay cả một tiểu hài tử cũng không bằng có đúng không?"

Chu Tử Du uất nghẹn nhưng không thể nói được lời nào, nắm tay siết chặt - Người... - đột nhiên xoay người bước đi, cũng không quên ngoảnh lại hướng Sa Hạ nói - Chờ ta một lát! Khừ! Chết tiệt!

Hai chữ sau Chu Tử Du đương nhiên chỉ dám chửi thầm trong miệng, ngay lập tức xoay người rời khỏi biệt viện của tứ hoa khôi. Khi đi ngang qua đình viện, còn bắt gặp sáu cặp mắt khó hiểu nhìn nàng, sau lại nhìn về biệt viện của Sa Hạ.

Sa Hạ nhìn bóng lưng rời đi, trong lòng lại sinh khí: "Ngươi ở đây là tức giận cái gì chứ? Người nên tức giận là ta mới phải! Hừ! Rõ ràng là không có chút thái độ hợp tác, còn cả gan giận ta! Được lắm! Ta không dạy nữa! Muốn học, ngươi tìm người khác mà học!"

Ba đồng đội của Chu Tử Du thấy nàng hùng hùng hổ hổ lao ra khỏi tiểu viện, liền cảm thấy kỳ lạ.

"Không phải luôn mong chờ cùng Sa Hạ ở một chỗ sao? Sao lại tức giận như vậy?"

Dẫu sao cũng là tiểu cẩu nhà các nàng, ba người cư nhiên lo lắng cho Chu Tử Du, liền suy nghĩ tìm cách trốn ba vị hoa khôi ra ngoài. Mà các đại mỹ nhân bên này cũng muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nên lập tức cho ba người kia giải lao, nhanh chóng đến tìm Sa Hạ.

"Nếu để chúng ta biết được ngươi dám khi dễ Hạ Hạ, chúng ta nhất định sẽ cho ngươi một trận! Tiểu tử vô lại!"

---

Du: "Hai lần liền bắt ta học theo? Ta là thánh sao?"

Hạ: "Đây là thứ cơ bản, làm gì có nữ nhân nào không biết chứ?"

Du: "Ta là cầm thú!"

Hạ: "..."

---

Chương trước em Chu trầm cảm quá, chương này cho em trầm lắng lại! Chương sau cho tiểu bằng hữu của Chewy lên sân khấu.

---

Nhân tiện, Cris đang ấp ủ một con fic mới, đọc healing vui vui! Không biết khi nào đăng chap nhưng mọi người rảnh thì ngó qua xíu xem thử Title ổn áp chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro