Chương 28: Thơ ca kiệt xuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lão Đại, Sa Hạ nàng ấy cố ý làm khó ta, còn khi dễ ta!

- Họ Chu đó chỉ một lòng muốn đùa giỡn, ta đã thổi một khúc dễ như vậy tận hai lần, nàng ta lại một mực chống đối, còn nói không học được!

- Nàng ấy chỉ vừa thổi một lần, lại hỏi ta đã học được hay chưa? Ta là thần thánh sao?

- Khúc tiêu kia tiểu hài tử vừa nghe qua cũng có thể thổi, ta năm đó chỉ nghe qua một lần đã có thể ghi nhớ, Chu Tử Du kia rốt cuộc là vì cái gì mà không thể?

- Nàng ấy còn nói khúc tiêu kia tiểu hài tử nghe qua đã có thể thổi được, không phải là đang mắng ta ngu ngốc sao? Hừ! Ta còn chưa đụng vào ống tiêu bao giờ làm sao có thể biết được, ngay cả cầm như thế nào, nốt tiêu như thế nào nàng cũng không nói một lời liền trực tiếp thổi một khúc, ta làm sao có thể học theo!

- Nhã Nghiên, ngươi không phải nói bọn họ rất thông minh chỉ cần dạy dỗ một chút là có thể sao? Chu Tử Du hiện tại nếu không phải cố tình chống đối thì chính là vô cùng đần độn, ngươi muốn ta làm sao tiếp tục dạy dỗ?

- Ta nói này, Sa Hạ nàng ấy là một nghệ nhân giỏi nhưng nhất định không phải là lão sư giỏi. Nếu không phải ta không có đánh nữ nhân, mà nàng còn là đối tượng ta để ý, khẳng định đã sớm cho nàng một trận!

- Lâm Nhã Nghiên, ta không muốn tiếp tục dạy dỗ người này, càng không muốn cùng Chu Tử Du ở cùng một chỗ! Nếu ngươi còn muốn để nàng ta tiếp tục thi đấu, vậy ngươi tự mình dạy đi!

- Sa Hạ đã như vậy, ba vị hoa khôi kia liệu có thể khác sao? Ta sợ rằng đến lúc đó các ngươi sẽ còn thảm hơn ta! Lão Đại, Hân Hân, mau nhìn đại bảo bối của các ngươi đi, các nàng không chỉnh chết các ngươi, ta nhất định không mang họ Chu nữa! Hừ!

- Chu Tử Du đã như vậy, các ngươi còn có hi vọng vào ba người kia sao? Bọn họ không phải đều cùng một thể loại, làm sao có thể nghiêm túc học tập! Các ngươi nếu còn muốn tiếp tục vậy thì vẫn nên chuẩn bị thật tốt!

"Tử Du nói có điểm hợp lý. Dù sao thời đại này làm gì đã có những lớp học bài bản như ở hiện đại chúng ta, tất cả đều là truyền đạt bằng kinh nghiệm. Chưa kể, những loại tài nghệ này hầu hết nữ nhân không nhiều thì ít cũng đều biết đến. Chúng ta hiện tại cái gì cũng không biết làm sao có thể tránh khỏi không bị chỉnh đốn chứ? Haiz!"

"Hạ Hạ nói không sai! Bốn tên vô tâm vô phế kia, ngoại trừ rất được việc, những thứ khác chúng ta cũng chưa có hỏi qua, lại đột ngột rước họa vào thân như vậy! Sau này quả thực phải nghiêm khắc mới mong trấn áp được bốn tiểu lưu manh này!"

Một buổi sáng này, cái gì học nghệ cũng đều chưa bắt đầu, nhưng giữa tứ đại thiếu và tứ hoa khôi đã nhanh chóng xảy ra một cuộc đấu tranh tâm lý gay gắt. Ai ai cũng đề cao cảnh giác đối với đối tượng của bên còn lại, bầu không khí trong tiểu viện mơ hồ tràn ngập mùi thuốc súng.

.

.

.

Ngoại trừ tiểu cẩu vô lại họ Chu, bên này còn có một tiểu hổ phấn khích họ Tôn, trong lòng đang không ngừng nhảy múa.

Tôn Thái Anh vừa rồi chỉ mới nghe đến là tứ hoa khôi đích thân dạy tài nghệ, trong lòng lập tức nở hoa, chưa nói đến việc Nhã Nghiên tỷ tỷ còn để các nàng chọn sư phụ. Không cần phải nói, hổ con lưu manh họ Tôn vui sướng đến độ có cảm giác ngay cả trong mơ cũng có thể ha ha cười.

Tôn Thái Anh cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy Nhã Nghiên tỷ tỷ xinh đẹp như hôm nay, chính là phi thường xinh đẹp, phi thường đáng yêu! Bởi vì chỉ có người xinh đẹp đáng yêu mới có thể tác thành cho nàng cùng Tiểu Nam Nam ở cùng một chỗ như vậy! Tôn Thái Anh hôm nay đặc biệt tôn sùng Nhã Nghiên tỷ tỷ, thiếu điều muốn chạy đến ôm chân nàng mà quỳ lạy.

Họ Tôn kể từ lúc nhận mặt sư phụ đã không ngừng nhảy nhót từ trước đình viện phỏng đến tận biệt viện của Tỉnh Nam, miệng cũng vui vẻ mà huýt sáo.

Tỉnh Nam thì hoàn toàn ngược lại. Nàng chỉ vừa mới nghe đến chính mình phải dạy cho bốn người này, cả đầu không tự chủ liền cảm thấy đau nhức. Tận đến lúc thực sự bị Tôn Thái Anh gọi tên, nàng mới thực sự hiểu cái gì được gọi là ngũ lôi oanh đỉnh. Cái này so với nhận án tử khẳng định là cường đại gấp bội.

Nhìn xem, hiện tại không phải là nàng đang phải đeo thêm một cái gông lên người sao? Tôn Thái Anh kia từ lúc vào biệt viện đến giờ đã không ngừng lảm nhảm, hết nói rồi hát, hết hát lại nhảy, khiến nàng thực sự hối hận với hình tượng dịu dàng tốt bụng của bản thân.

Nếu là Nhã Nghiên, khẳng định một cái liếc mắt có thể khiến con người này im lặng, hay như Tỉnh Đào nếu có tâm tình sẽ đáp ứng, bằng không trực tiếp cho nàng ta một quyền mà ngậm miệng lại, hay phỏng như Sa Hạ băng sơn, nàng nhất định sẽ không để tâm đến mấy lời vô nghĩa này.

Nhưng Tỉnh Nam nàng lại không có được loại tính cách như bọn họ, nàng vẫn luôn đối với mọi người ôn nhu, hòa nhã cư nhiên đối với những lời của Tôn Thái Anh liên quan đến nàng, nàng đành phải miễn cưỡng trả lời nàng ta.

Tỉnh Nam cảm thấy có chút may mắn bởi Tôn Thái Anh cũng không có giống như Chu Tử Du, mở miệng đều là điều vô sỉ phóng túng. Nàng không phủ nhận họ Tôn kia vẫn có điểm đáng yêu, luôn luôn vui vẻ, vẻ ngoài cũng hợp mắt nàng, nếu không muốn nói là một tiểu hài tử lanh lợi khả ái. 

Chỉ có điều, nàng ta nói nhiều không tính, cái chính là tán tỉnh nhiều đến vô tội vạ, mở miệng nói một câu, thì hết hai câu là lời đường mật tán tỉnh.

Nàng không có phúc hắc như Nhã Nghiên cũng không có mặt dày như Tỉnh Đào có thể nhanh chóng vui vẻ đáp ứng Tôn Thái Anh, cũng không thể làm mặt than như Sa Hạ lạnh lùng bỏ qua người nọ. Cuối cùng, chỉ có thể đỏ mặt nghe nàng ta nói những lời trêu ong ghẹo bướm.

Tỉnh Nam vì muốn lập tức chấm dứt người bên cạnh lải nhải, liền không chút chậm trễ lấy ra giấy bút, bắt đầu dạy tài nghệ.

- Tôn cô nương, ngư...

- Đừng gọi Tôn cô nương! Tôn không muốn gọi xa cách như vậy a! Người có thể gọi ta là Thái Anh, Tiểu Tôn, Anh nhi hay Tiểu Anh đều được!

- Được! Thái Anh, ngươi trước giúp ta mài mực! - Tỉnh Nam đối với Tôn Thái Anh hiện tại vẫn trong phạm vi chịu đựng cho nên là ôn nhu đối đãi, cũng rất hào phóng tặng cho nàng một nụ cười kiều diễm, khiến cho người kia đột nhiên có chút hít thở không thông - Phải rồi, Thái Anh, ngươi có biết làm thơ không?

- Thực ra, ta không có khiếu làm thơ lắm, nhưng vì Tỉnh Nam tiểu thư, ta hiện tại miễn cưỡng làm một bài!

Tỉnh Nam không rõ vì sao bản thân đột nhiên có linh cảm không tốt, trong lòng vô cùng bất an, còn đang định nói người kia không cần tiếp tục, đã thấy người nhỏ nhắn trước mặt nhắm mắt, hít một hơi, lập tức tuôn ra một tràng:

"Đố ai định nghĩa được từ hôn.

Có khó gì đâu, dạ bồn chồn.

Hai người một góc trong đêm tối.

Tựa má, kề môi thế là hôn...."

- ...

Nụ cười trên môi lập tức cứng lại, Tỉnh Nam ngay lập tức đỏ mặt, " Đây là thể loại thơ gì vậy? Đầu óc người này rốt cuộc tại sao lại có thể không trong sáng như vậy? Ngay cả làm thơ cũng không thể đứng đắn!".

Tỉnh Nam thực sự vô cùng hối hận với yêu cầu chính mình đưa ra, lại nhìn thấy người kia phi thường phấn khích trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.

"Ta thực sự phải dạy cho người này suốt ba tháng sao? Còn chưa bắt đầu học nghệ, nàng ta đã cật lực phô diễn tài năng kiệt xuất như vậy, ta làm sao có thể tiếp tục dạy đây? Sa Hạ nói không sai, bốn người này cơ bản chính là cùng một loại người, chính là "chỉ cần bản thân vui vẻ, người khác như thế nào đều không quan trọng!" Ta có phải hay không nên học theo Sa Hạ làm mặt than, trực tiếp bỏ qua người này?"

- Thế nào? Thơ của ta có hợp ý của Tỉnh Nam tiểu thư!

- Ngươi... ngươi... Sau này vẫn nên không làm thì hơn!

- Ồ! Tại sao vậy? Vì quá xuất sắc sao? Không sao! Ta có thể hiểu được!

- ...

Tỉnh Nam quả thực là bất động thanh sắc, vô lực phản kháng với người đối diện. Làm ra được thể loại thơ như vậy còn có thể dương dương tự đắc, Tôn Thái Anh kia khẳng định là người đầu tiên! Mà bản thân nàng cũng là lần đầu tiên phải đơn thương độc mã đối phó với loại người mặt dày không biết xấu hổ như Tôn Thái Anh!

Được rồi! Bởi vì chí ít nàng ta cũng không có nói ra mấy lời phóng túng vô sỉ như Chu Tử Du, không có bày trò như Kim Đa Hân càng không có không đứng đắn như Du Trịnh Nghiên cho nên Tỉnh Nam nàng sẽ miễn cưỡng chấp nhận khả năng thơ ca này của nàng ta.

Chỉ có điều, Tỉnh Nam đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân. Con người kia không chỉ có tài thi ca kiệt xuất mà ngay cả nói nhảm cũng là do thiên phú.

Nàng yêu cầu người này chép thơ, nàng ta chép một chữ lại nói một lời, cư nhiên qua một lúc đem bài thơ của nàng tự động chuyển thể thành một loại khác.

Tỷ như hai câu thơ mà nàng cho người này chép:

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng"

(Có duyên dù ngàn dặm vẫn gặp mặt.

Không duyên dù ngay trước mặt vẫn xa cách.)

Cuối cùng, sau gần nửa canh giờ tay chép miệng nói, Tôn Thái Anh đã hoa lệ biến hai câu thơ ý chỉ mối nhân duyên giữa người với người đầy sâu sắc thành hai câu thơ mang một ý nghĩa bạo lực hoàn toàn mới:

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện cước vào mồm"

Tỉnh Nam thực sự muốn khóc, trong lòng không biết đã đổ bao nhiêu lệ, cũng không biết đã khai đao nữ nhân này bao nhiêu lần.

Lâm Nhã Nghiên bày ra trò tiêu khiển này là để chỉnh nàng có phải hay không? Nếu không tại sao lại ném cho nàng loại đồ đệ như thế này? Không phải! Chính xác là Nhã Nghiên như thế nào lại ném nàng cho loại người như thế này để dạy tài nghệ?

Đồ đệ của nàng có thể không biết thơ ca thi phú cũng không có vấn đề, nhưng chí ít cũng nên có thái độ tích cực. Nhưng Tôn Thái Anh kia thì không cần bàn đến, hoàn hảo đến độ ôn nhu đại mỹ nhân Danh Tỉnh Nam cũng sắp phát hỏa.

Người này thơ ca không biết đã đành, lại không chút hợp tác, ngược lại còn nói nhảm đủ điều, tán tỉnh đủ loại, chưa kể bài thơ của nàng cũng bị nàng ta xuyên tạc đến méo mó, ý nghĩa cũng lệch lạc, không thể chấp nhận.

- Tôn Thái Anh...

- Là Thái Anh!

- Tôn...

- Thái Anh!

- THÁI ANH! Ngươi rốt cuộc có muốn học hay không?

- Ta đương nhiên là muốn!

- Vậy ngươi có thể nghiêm túc được hay không?

- Tôn đang rất nghiêm túc!

- Có sao? Sao ta còn chưa thấy?

- Người chỉ cần mở mắt ra liền thấy!

- Ngươi...

- Ta thì thế nào chứ? Ta nói đâu có sai a! Ta từ đầu đến giờ vẫn luôn có thái độ học tập rất tốt, người không nhìn thấy sao? Người như thế nào có thể kiếm ra một đồ đệ như ta, vừa chăm chỉ chép thơ, lại vừa tích cực làm phong phú ca từ!

- ...

Tỉnh Nam bị nói đến nghẹn uất, không thể đáp trả bất cứ lời nào.

"Thái độ tốt? Ta thấy chính là thái độ bỡn cợt rất tốt! Chăm chỉ? Tích cực? Phải! Chính là phi thường tích cực nói nhảm, chăm chỉ mở miệng! Ngươi chép thơ bằng miệng sao? Nói ra thì liền in được vào giấy sao? Còn nữa, đồ đệ tốt? Một nửa đồ đệ như ngươi ta cũng không cần! Hừ!"

Tỉnh Nam giận đến đỏ mặt, nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống nước trà để hạ hỏa. Nàng căn bản không nói lại nữ nhân vô sỉ, miệng lưỡi trơn tru này. Nhìn xem! Nàng ta nói mình từ sai thành đúng, từ thủ phạm thành nạn nhân, từ tiểu miêu cũng có thể ra tiểu cẩu!

Tỉnh Nam hiện tại vô cùng hối hận. Lẽ ra vừa rồi nàng nên cật lực phản đối, nhất định Sa Hạ sẽ theo phe của nàng. Hiện tại thì như thế nào chứ? Nàng chính là bị người trước mặt này bức đến sinh khí lại không thể phát tiết, chỉ có thể ôm cục tức trong lòng!

Đối với bốn người Tôn Thái Anh, tứ hoa khôi các nàng là lần đầu tiên gặp phải. Bọn họ trong mắt các nàng kỳ lạ không tính, cái chính đó là phi thường ồn ào, phi thường vô sỉ. Nhưng chí ít ba tỷ tỷ của nàng vẫn có cách đối phó. Nhưng Tỉnh Nam lại khác. Nàng không có phúc hắc như Nhã Nghiên, cũng không có cường đại như Tỉnh Đào, so với Sa Hạ băng sơn thì lại càng đối lập, cư nhiên không biết làm cách nào đối phó với tiểu lưu manh họ Tôn này.

- Tỉnh Nam tiểu thư, sao người lại im lặng như vậy? Ta nói sai sao? Nhất định là đúng rồi nên mới không thể nói được!

- ...

- Không phải sao?

- Thái Anh! Ngươi có thể nói bớt một câu không?

- Ý người là muốn ta rút gọn câu, nói ngắn gọn lại sao? Ồ! Không thành vấn đề! Nếu Tỉnh Nam tiểu thư không thích dài dòng, ta sẽ nói ngắn lại!

- ...

"Ta có nói như vậy sao? Tôn Thái Anh, ngươi là thực sự không hiểu hay cố tình không hiểu đây?"

Nàng rốt cuộc vẫn là kiềm chế, trong đầu không ngừng trì niệm: 

"Ta theo hình tượng ôn nhu, không được bạo lực." 

"Nghiên mực để mài mực chấm bút, không phải để đánh người." 

"Danh Tỉnh Nam trước giờ có đánh người nhưng chưa từng đánh chó. Ta yêu thương động vật nhỏ."

Cuối cùng lửa giận trong lòng cũng vơi bớt một chút. Chỉ một chút thôi, không đáng kể. Nhưng chí ít, nghiên mực bằng đá trong tay nàng cũng hạ xuống. Nàng tự nhủ nếu như một lát không thể kiềm chế cầm lấy nghiên mực, vậy thì người chết hoặc là Tôn Thái Anh hoặc là nàng.

- Ngươi... vẫn nên tiếp tục chép thơ đi!

- Vẫn là hai câu thơ đó sao? - Tôn Thái Anh vô cùng rầu rĩ, chép hơn một tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa được sao? Không phải Tiểu Nam Nam định huấn luyện nàng như Leonardo da Vinci vẽ trứng gà đó chứ? "Mấy thứ này không phải trứng gà không vẽ được thì có thể luộc ăn đâu! Tiểu Nam Nam, đây toàn là chữ không đó! Ta không ăn được, nuốt không trôi!"

- Phải! - Tỉnh Nam ngó lơ gương mặt đáng thương kia, kiên định gật đầu

- Có thể đổi không? - Đổi sang câu nào nhiều ngữ nghĩa một chút thì mới có thể làm phong phú ca từ được!

- Đến khi ta có thể một lần nữa đọc được chữ viết của ngươi, chúng ta sẽ đổi sang bài thơ khác! - Tỉnh Nam vẫn rất cứng rắn

- Ta viết tệ như vậy sao? - Tôn Thái Anh vẫn rất kiên trì tìm biện pháp

- Ngươi chỉ cần cẩn thận lại một chút là được!

- Ta cảm thấy rất đẹp!

- Vậy đây là chữ gì?

Tôn Thái Anh nghe nàng hỏi như vậy, khẽ liếc mắt nhìn đến nơi Tỉnh Nam đang chỉ tay, chỉ thấy có một cụm màu đen ngoằn ngoèo liền cảm thấy có chút xấu hổ, bất quá vẫn rất mạnh miệng.

- Ừm... thực ra chữ này... ờ... là tinh hoa của vạn vật, muôn loài. Chữ này được tạo ra từ cảm xúc dâng trào trong lòng thi sĩ mang trong mình vẻ đẹp tri thức lãng mạn, đẹp đến mức ta cũng không thể hình dung ra được!

- ...

"Bây giờ cầm lấy nghiên mực thì có muộn không?"

- Chưa kể...

- Ngươi vẫn nên rèn chữ!

- Nhưng mà không thể đổi bài khác sao? Chép cùng một bài nhiều đến như vậy, Tôn thực sự có chút chóng mặt hoa mắt a!

Tôn Thái Anh bày ra gương mặt cực kỳ đáng thương nhìn Tỉnh Nam, khiến nàng có chút mềm lòng. Thế nhưng còn chưa kịp đồng ý, mắt lại vô tình liếc đến hai câu thơ được biến tấu đầy đặc sắc của Tôn Thái Anh, trong lòng đã kịp nguội lại, lập tức lắc đầu từ chối.

"Nếu để ngươi viết sang bài thơ khác, ta làm sao biết được ngươi sẽ biến nó thành thể loại gì!"

Tôn Thái Anh nhăn nhó bĩu môi, còn đang ý định tiếp tục thương lượng, đột nhiên một âm thanh bất chợt vang lên, không chỉ thu hút sự chú ý của nàng mà còn của những người khác trong tiểu viện.

Một loại âm thanh trầm thấp, cũng phi thường kéo dài vang lên phát ra từ...

.

.

...biệt viện của Sa Hạ.

Sau tình huống kích động ban đầu, Nhã Nghiên cùng hai vị tỷ muội cũng hết lòng khuyên nhủ Sa Hạ thu nhận Chu Tử Du. Nàng chỉ cần dạy học, những việc khác mắt nhắm mắt mở cho qua là được. Sa Hạ qua một lúc đấu tranh tâm lý cũng lạnh lùng đáp ứng. Có điều...

"Hừm! Thể loại âm nhạc đám tang này nhất định là của Tử Du rồi! Làm gì có ai thổi tiêu mà lấy hơi dài như vậy chứ! Ngươi đang đo dung tích phổi sao? Hay là đo khả năng chịu đựng của màng nhĩ Sa Hạ tỷ tỷ?"

Tôn Thái Anh ngay lập tức rướn người nhìn sang phía biệt viện bên cạnh, quả nhiên là Chu bằng hữu của nàng đang tích cực thổi tiêu. Chỉ có điều Chu Tử Du chỉ lấy một hơi liền thổi, tận đến khi hết hơi mới dừng lại, rồi lại tiếp tục lấy hơi mà thổi, cứ như vậy lặp lại, khiến Tôn Thái Anh muốn nhịn cười cũng không thể.

Cuối cùng tiếng tiêu báo tử kia cũng dừng lại bởi vì sức chịu đựng của Sa Hạ có giới hạn, cư nhiên vừa không thể nghe nổi loại giai điệu này, vừa không thể chấp nhận loại đồ đệ như Chu Tử Du.

Tôn Thái Anh ghé mắt nhìn sang Chu Tử Du, lại liếc mắt về phía Tỉnh Nam, khẩn thiết cầu xin:

- Tỉnh Nam tiểu thư, chúng ta đã học hơn một canh giờ rồi, tay ta cũng tê liệt rồi! Có thể hay không, nghỉ ngơi một lát?

"Ngươi có học cái gì sao? Ngươi chỉ ngồi nói làm sao mà tay tê liệt? Đáng ra ngươi nên nói "miệng ta đã nói đến đau rồi" như vậy sẽ không quá vô lý! Hừ! Người xin nghỉ ngơi nên là ta mới phải!"

Tỉnh Nam trong lòng thầm mắng, nhưng cũng không có nói ra, suy nghĩ một lúc liền gật đầu cho nàng nghỉ, cũng là cho chính mình giải thoát.

Tôn Thái Anh được ân xá ngay lập tức chạy sang biệt viện của Sa Hạ, vừa vặn lúc Sa Hạ cũng buộc chính mình phải nghỉ ngơi trước đồ đệ vô sỉ nào đó của nàng.

Chu Tử Du nhìn thấy Tôn Thái Anh ngay lập tức mỉm cười, chạy đến.

- Tiểu Crush đến tìm ta sao? Thực cảm động mà! Ta thực sự rất nhớ ngươi!

- Đương nhiên phải đến tìm tình yêu của ta rồi! Ngươi thổi tiêu đến rung động đất trời như vậy, ta đương nhiên phải đến!

- Bị làm cho cảm động sao?

- Không phải! Ta lo sợ tiểu viện của Sa Hạ tiểu thư sẽ bị ngươi thổi sập, vì vậy liền chạy đến, họa may có thể cứu một mạng người!

- ...

- Còn may là Sa Hạ tiểu thư vẫn tốt!

- Đương nhiên là nàng rất tốt! Thân là crush của ta lại nói những lời như vậy, ngươi có xứng không?

- ... - Người nào đó nhắm mắt giả điếc

- Hừ, ngươi nên lo lắng cho Tỉnh Nam tỷ tỷ mới đúng! Ta thực sự lo lắng tỷ ấy phải vác theo cái chợ bên người như vậy không chừng ngày mai phải tìm đại phu chữa điếc!

- Ta rất kiệm lời!

- Cái beep!

- ...

- ...

Hai người Chu Tử Du và Tôn Thái Anh vừa hội ngộ liền ngươi một câu, ta một câu, tưởng chừng như đôi phu thê bị chia cắt lâu ngày, giờ mới được hội ngộ. Nhưng hai người cũng không có tốn quá nhiều thời gian vào việc nói nhảm, không lâu sau đó liền kéo nhau bày trò vui đùa, phỏng đến tận giờ cơm trưa.

Mà Sa Hạ và Tỉnh Nam cũng không có ý nhắc nhở bọn họ trở lại học. Các nàng chính là mong hai tên giặc con kia tránh đi càng xa càng tốt. Chỉ có điều hai tên này ở đâu không chơi, lại chọn đến giữa sân tiểu viện của các nàng mà làm loạn. Các nàng chính là tránh vỏ dưa gặp hai tên giặc này, bị bọn họ làm ồn đến đau nhức đầu.

---

Tỉnh Nam: "Hạ Hạ, ngươi có thuốc gì để người khác mở miệng mà không có tiếng không? Nếu không thì có thuốc gì khiến ta bị điếc tạm thời mỗi khi gặp Tôn Thái Anh không?"

Sa Hạ: "Nam Nam, ta cảm thấy ngươi trực tiếp mở bảo bối của ngươi ra tiễn nàng ta một đoạn có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu hiệu nghiệm thì tặng cho Chu Tử Du một cái giúp ta, ta sẽ rất biết ơn!"

---

Đoán xem ai sẽ lên thớt tiếp theo đây??? -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro