Chương 34: Chúng ta là chó! - Nữ nhân của tứ đại thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Họ Du, ngươi nói phải! Sao có thể không nể mặt chúng ta như vậy?

Tỉnh Đào trên mặt đột nhiên nở nụ cười, ngữ khí ôn hòa. Tứ đại thiếu ngược lại trong lòng bất an, cảnh giác nhìn nàng. Tỉnh Đào lại chậm rãi lên tiếng - Lạc Nhân hình như còn chưa có xem qua, có phải không?

Nhã Nghiên phát hiện tứ lúc bốn tên kia bước vào, có một người còn chưa lên tiếng hay đúng hơn chính là không có động tĩnh. Nàng lại phát hiện tên mặt trắng kia còn đeo trên mặt thứ đồ vật tên gọi "khuất mắt" kia, cư nhiên là không dám nhìn đến các nàng. Cho nên, Nhã Nghiên liền để Tỉnh Đào ra tay, một đao hạ gục tiểu bạch kiểm kia, chí ít cũng sẽ khiến bốn tên này lung lay.

Quả nhiên, hai tiếng "Lạc Nhân" này rất có hiệu nghiệm. Trong tình cảnh có điểm ám muội này, Kim Đa Hân vừa nghe đến mình liền đỏ mặt cúi đầu. Mà ba đồng đội kia của nàng cũng hoảng loạn không kém. Không phải bởi vì giọng điệu yêu nghiệt kia của Tỉnh Đào, cái chính là biểu hiện bất thường của tiểu bánh bao kia.

Du Trịnh Nghiên vừa uống được một ngụm nước lập tức phun ra toàn bộ. Ba người vội vội vàng vàng khích lệ Kim Đa Hân.

- Tiểu tổ tông, không được phép gục ngã lúc này! Nào nào, Hân Hân, mạnh mẽ lên nào! Không thể để thua các nàng được!

- Tiểu tổ tông, Tỉnh Đào tỷ ấy cũng chỉ như bình thường gọi ngươi mà thôi! Bỏ qua tỷ ấy đi! Chúng ta bàn về Kinh tế vi mô và vĩ mô, có được không?

- Hài tử đáng thương của ta, tỉnh táo lên nào! Đúng là kẻ địch có chút mạnh nhưng cũng không thể chỉ mới gọi hai tiếng ngươi liền hồn bay phách lạc như vậy chứ! Tiểu Hân...

- Lạc Nhân!

Du Trịnh Nghiên còn chưa kịp động viên tinh thần của Kim Đa Hân xong đã bị giọng nói mị hoặc kia lần nữa cắt ngang. Mà lần này, họ Kim còn nghiêm trọng hơn, không chỉ hai má phiếm hồng mà cả gương mặt đều đỏ ửng, thiếu điều muốn rỉ máu.

Ba tiểu cẩu kia tròn mắt nhìn phản ứng của họ Kim nhà các nàng, liền gấp gáp lấy tay bịt chặt mũi nàng, ngăn không cho thứ chất lỏng màu đỏ kia lại trào ra.

Chỉ là kẻ địch lần này quyết tâm hạ gục các nàng, cho nên, hết thảy đều đã có chuẩn bị. Tỉnh Đào lợi dụng thời điểm ba tên kia đang lo lắng cho Kim Đa Hân, nhanh chóng ra khỏi bồn tắm, cũng lấy được y phục cho các nàng. Đoạn, chính mình khoác lên một lớp áo, vừa vặn che đi cảnh xuân, nhưng thể loại nửa kín nửa hở này, quả thực rất có tính sát thương. Nàng tiến đến chỗ bốn tiểu vô lại, "đẩy nhẹ" những kẻ không liên quan ra, tay nâng cằm Kim Đa Hân, bày ra bộ mặt câu nhân, giọng nói cũng câu hồn đoạt phách:

- Bảo bối, làm sao vậy?

Mà đương sự Kim Đa Hân chỉ vừa nghe nàng gọi hai tiếng "bảo bối" kia, máu mũi lại không nhịn được trào ra, ngay lập tức bất tỉnh. Ba đồng đội của nàng sửng sốt nhìn đến kì tích kia, trong đầu liền hiện lên hai chữ: "Knock out!"

Ba người hết nhìn Tỉnh Đào, lại liếc đến tiểu bánh bao trong lòng nàng, quả thực không biết bày ra vẻ mặt gì. Rốt cuộc chỉ có thể vỗ trán thở dài.

- Lão Đại, lần sau hành đại sự có thể đừng mang tiểu hài tử này theo có được không? - Chu Tử Du chán nản kéo Kim Đa Hân ra khỏi Tỉnh Đào, bất mãn lên tiếng

- Lên kế hoạch thì chỉn chu như vậy, đến khi thực chiến thì... Chậc! - Tôn Thái Anh tặc lưỡi, nhăn nhó nhìn Tỉnh Đào - Tỷ tỷ lần sau có thể nương tay một chút được không? Hài tử của chúng ta chưa có trải sự đời, không thể chịu đựng được loại kích thích này đâu!

- Hài tử đáng thương! Quả nhiên, ngoan ngoãn cũng là một cái tội!

Du Trịnh Nghiên thở dài. Cùng lúc, ba vị hoa khôi đã thay xong y phục, chậm rãi tiến đến. Ba tiểu cẩu kia cư nhiên vẫn rất thức thời, hiện tại kẻ địch đang chiếm thế thượng phong, nếu chúng ta còn ngông cuồng, khẳng định sẽ không toàn mạng. Nói thế nào ở nhà không có mẹ già nhưng vẫn có con thơ, không thể chết bất đắc kì tử như thế này được. Cho nên, ngay lập tức quỳ gối, khoanh tay nhận lỗi.

- Tứ hoa khôi, phàm là người ai cũng có lúc sai phạm! Nhân sinh vô thập toàn, các tỷ nói có phải không? Chúng ta thực sự biết sai rồi! Cầu tỷ tỷ tha mạng! Ăng~! - Du

- Tỷ tỷ, chúng ta nãy giờ chỉ là đùa giỡn, cái gì cũng không nhìn đến! Tỷ tỷ, cả ngày hôm nay chúng ta đều chạy ngoài nắng, đầu óc cũng bị thiêu hỏng rồi cho nên mới nghe lời tiểu gia hỏa này làm loạn! Tỷ tỷ, cầu tha mạng! Ngao~! - Tôn

- Tứ hoa khôi, nếu các tỷ cảm thấy thiệt thòi, lần khác chũng ta tắm rửa nhất định gọi tỷ tỷ đến xem, chúng ta coi như hòa! Nhé? - Nghiên

- ...

Du Trịnh Nghiên nói lời này, hết thảy đều yên tĩnh lại. Chu hài tử cùng Tôn hài tử đen mặt nhìn nàng, "Lão Đại biến thái đến điên cuồng sao? Hết trò rồi? Muốn thì tự mình cởi, kéo chúng ta làm gì?", ánh mắt không ngừng biểu đạt chính mình muốn đánh chết cầm thú mang danh lão Đại này. Tứ hoa khôi cũng đỏ mặt ngây người. Còn có loại người nào vô sỉ hơn tên này không?

Tình huống hiện tại, đổi lại là người khác, sớm đã đầu thai được vài lần. Chỉ là tứ hoa khôi cũng không hiểu vì sao chính mình lại hết lần này đến lần khác dung túng cho bốn tiểu cẩu này. Lần này cũng không ngoại lệ. Mặc dù ngoài mặt như muốn giết người nhưng thực chất các nàng không có loại ý định này. Lại nhìn đến ba kẻ kia đang ngoan ngoãn quỳ gối nhận lỗi, bên cạnh còn có cả một tên đã sớm bất tỉnh, các nàng quả thực không biết nên phản ứng như thế nào!

Đột nhiên, có vẻ để góp phần làm tăng mức độ sinh động cho cuộc đối thoại, Tôn Thái Anh chớp chớp mắt hỏi:

- Tỷ tỷ từng giết người bao giờ chưa?

Tứ hoa khôi rõ ràng sửng sốt, tên kia như thế nào lại hỏi đến chuyện này. Không phải là sợ quá hóa điên đó chứ? Tỉnh Đào sau khi âm thầm đánh giá đã sớm thu liễm, tựa tiếu phi tiếu đáp:

- Nếu ta nói có thì thế nào?

- Vậy tỷ tỷ có giết chó bao giờ chưa?

- Chưa từng! Làm sao?

Tứ hoa khôi khó hiểu nhìn tiểu bạch kiểm họ Tôn, đột nhiên lại giết chó, giết gà gì ở đây? Có bệnh?

- Chúng ta là chó! Gâu âu âu... ẳng!

- ...

Tứ hoa khôi quả thực á khẩu.

"Ta rốt cuộc đã nhặt về thứ gì vậy?" - Nhã Nghiên

"Nên giết hay trực tiếp chôn sống đây?" - Tỉnh Đào

"Các ngươi thực sự là người?" - Sa Hạ

"Làm người bình thường rất khó sao?" - Tỉnh Nam

- Được được được! Các ngươi là cẩu! Chúng ta không đánh cầm thú, cho nên... CÚT!

- Đa tạ, tỷ tỷ! Đa tạ! Cáo từ!

Ba người chỉ vừa nghe Nhã Nghiên cho phép cút, liền không chậm trễ vác tiểu bánh bao kia chạy biến, chỉ là trong lòng không ngừng thở dài.

"Haiz! Ngày mai lại là một ngày dài!"

.

.

.

Mặc dù đối với việc học nghệ ít nhiều có tiến triển, nhưng tứ hoa khôi đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà bỏ qua cho bọn họ. Chưa kể, cách đây mấy ngày còn diễn ra sự kiện nhìn trộm kia, cho nên, có những người không tránh khỏi chính mình chịu phạt. Những ngày sau đó, các nàng bởi vì bị bốn tiểu vô lại kia chọc cho sinh khí, cho nên không chút lưu tình, mạnh tay chỉnh người.

Không ngoài dự đoán, tứ đại thiếu quả nhiên bị chỉnh đến người không ra người, cầm thú không ra cầm thú.

Phải nói, Nhã Nghiên cùng các nàng thực sự rất biết cách trừng phạt. Bình thường làm thêm công việc cũng thôi đi, nàng ta hôm nay lại bắt bọn họ sáng chép kinh sách, trưa phạt quỳ gối, chiều đi gánh nước, quả thực là muốn ép chết bọn họ.

Xui xẻo hơn, ngày hôm sau khi đến làm việc, tứ lưu manh không rõ vì sao lại bị đau bụng. Kết quả phải ôm cầu tiêu ba ngày liền, mà hình phạt thì không chút nương tình, hại các nàng sụt cân nghiêm trọng.

Vốn nghĩ là do bản thân ăn uống bậy bạ mới thành ra như vậy, nhưng ngẫm lại thì ngoại trừ đồ ăn Chu Tử Du nấu và nước uống ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, các nàng rõ ràng không có ăn vặt. Mà nếu có, cũng chỉ có tiểu tổ tông hay ngậm kẹo. Thế nhưng, kỳ lạ là nàng lại là người có triệu chứng nhẹ nhất.

Ba người kia phải nói là thảm hại. Tệ hơn là ngay cả đại phu xem bệnh cho thuốc cũng không thuyên giảm, ngược lại càng bi kịch hơn. Mà thảm nhất chính là Chu Tử Du, ngoại trừ nước sôi, ngay cả cháo cũng không thể nuốt. Lão Đại của bọn họ cũng không khá hơn là bao, nhưng chí ít vẫn nuốt được vài muỗng cháo loãng. Tôn Thái Anh mặc dù đi ngoài không ít nhưng vẫn còn có thể cầm cự được.

Rốt cuộc xâu chuỗi lại, chuyện này rõ ràng là do có người cố tình. Mà người đó còn ai khác ngoài tứ đại chủ tử cường đại kia chứ!

Bốn người rốt cuộc không thể tiếp tục cứng đầu, đành xuống nước cầu hòa, chỉ mong Sa Hạ mau giao thuốc giải. Nếu không phải Chu Tử Du kiệt sức đến ngất đi, Nhã Nghiên còn định chỉnh thêm mấy ngày nữa, thậm chí đã nói qua Sa Hạ chuẩn bị liều mạnh hơn. Nữ nhân này quả thực là tâm địa rắn rết mà!

Nhưng ngẫm lại thì, có phải Tử Du là đối tượng hay trêu chọc Sa Hạ cho nên nàng ta mới ra tay nặng như vậy không? Sa Hạ là muốn một lần trả hết có phải không? Băng sơn cái gì chứ? Rõ ràng là Hỏa Diệm Sơn. Thấu Kỳ Sa Hạ, người này cũng không đơn giản!

Thật ra, Sa Hạ chưa từng dùng thuốc để hại người. Nói đúng ra thì ngoại trừ ba tỷ muội lâu lâu bị nàng bí mật đem ra thử thuốc, tứ đại lưu manh chính là những người đầu tiên vinh hạnh được dùng đến số độc dược đó.

Sau sự kiện "thuốc xổ thần dược" kia của Sa Hạ, tứ Ôn Thần cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn một chút. Nhưng khỏi bệnh là một chuyện, bị phạt lại là một chuyện khác. Các nàng sau khi khỏi bệnh thì lượng hình phạt càng tăng lên. Vốn ban đầu chỉ chép vài trang sách, hiện tại phải chép toàn bộ một cuốn kinh thư dày cả chục trang.

Tứ đại thiếu bởi vì bị các nàng chỉnh đến khó coi, nhưng việc học nghệ cũng không thể dừng lại, mấy ngày gần đây không kịp dùng bữa trưa đã vội vàng chạy đi tìm sư phụ của các nàng.

Cho đến một ngày kia, Tôn Thái Anh chỉ vừa kịp chạy đến trước cửa tiểu viện của Sa Hạ, đột ngột gục xuống. Sa Hạ ban đầu còn cho rằng tiểu tử này lại bày trò, cho nên cũng mặc kệ. Chỉ khi thấy Chu Tử Du từ đình viện gấp gáp chạy đến, còn không ngừng lớn tiếng gọi hai người kia, Sa Hạ mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Các nàng sau đó mới biết họ Tôn là do chưa kịp ăn trưa nên mới gây đau dạ dày. Sau đó phải dùng thuốc của Sa Hạ mới miễn cưỡng làm dễ chịu một chút.

Sau sự kiện đó, tứ hoa khôi cũng không có mạnh tay như tuần đầu tiên, vừa vặn để cho bốn tiểu nghịch tử cũng có được chút ít thời gian nghỉ ngơi. Họa may các nàng chỉnh đến mất mạng người, nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó coi.

Có điều, bốn tiểu lưu manh kia không rõ vì sao cũng không có rảnh rỗi. Mấy ngày trước bị giao việc không nói, lại qua hai tuần, khối lượng công việc đã được giảm bớt, có điều bọn họ xem chừng vẫn rất bận rộn, ngay cả thời gian ăn trưa cũng không đủ. Các nàng phát hiện, bốn tên kia giờ nghỉ trưa còn lén chạy ra ngoài, gần đến giờ học mới gấp gáp trở về.

Nhã Nghiên nghe Tiểu Nguyệt bẩm báo, trong lòng có chút khẩn trương, lại hỏi đến Tỉnh Đào, nàng ngược lại không chút lo lắng, còn vui vẻ trêu đùa:

- Bốn tên kia có khi tìm đến thanh lâu cũng nên!

"Có bệnh? Giữa trưa nắng nóng này lại tìm đến thanh lâu? Còn có thanh lâu nào mở cửa loại giờ khốn nạn đó sao?"

Các nàng nghi ngờ Tỉnh Đào ít nhiều điều tra được điều gì, cho nên mới có loại thái độ đó. Chỉ là nữ nhân kia cái gì cũng không nói, còn làm như không phải chuyện của mình. Nhã Nghiên còn đang ý định tự mình điều tra, cũng bị nàng khua tay ngăn cản, chỉ đơn giản nói không cần lo lắng, bốn tên kia cũng không có làm loạn. Cũng phải qua thêm vài ngày Tỉnh Đào mới đơn giản giải thích cho các tỷ muội, bốn tiểu lưu manh kia cũng chỉ là trong nhà có chút chuyện, thân nhân mang bệnh, rốt cuộc mới khiến các nàng yên tâm đôi chút.

.

.

.

Một tuần này, tứ đại tiếu quả thực có chuyện cần giải quyết, nhưng lại không liên quan đến nhiệm vụ kia. Chính là liên quan đến tiểu hài tử của bọn họ.

Mẫu thân của Chí Hiếu, Phác a di, năm ngày trước đã được người đưa về. Có điều, không phải là do nàng đã trả đủ nợ mà chính là vì sức khỏe không tốt, không thể tiếp tục làm việc. Đại phu đến xem bệnh cũng lắc đầu thở dài, cư nhiên không thể cầm cự bao lâu nữa.

Cho nên, gần hai tuần nay, tứ đại thiếu đã mang tiểu hài tử về với nàng, chí ít vẫn nên để bé con gặp mẹ, họa may có chuyện, các nàng cũng không hối hận. Tứ đại thiếu những ngày này bận rộn việc trong lâu nhưng cũng không quên chăm sóc hai mẹ con Phác Chí Hiếu. Để cho thuận tiện, những ngày gần đây đã trực tiếp dọn đến nhà Phác a di.

Hai ngày trước, Du Trịnh Nghiên còn đến Nhã Nghiên mượn tiền để trả trước tiền thuốc cho Phác a di. Nhã Nghiên ban đầu nghi hoặc không có ý định đưa tiền, nhưng Tỉnh Đào ngược lại hào phóng, không chút do dự liền ném cho nàng một trăm lượng. Du Trịnh Nghiên đương nhiên biết rõ nàng đã tra ra được, nhưng Tỉnh Đào cũng không có hỏi đến, cho nên, trong lòng không khỏi cảm kích nữ nhân này.

.

.

.

Tứ đại thiếu hơn một tuần nay đều tất bật giữa Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu và tệ xá của Phác a di. Bởi vì phải chạy một quãng đường dài như vậy, còn cả công việc trong lâu cũng không thể bỏ, rốt cuộc, thể lực không được tốt, mà tâm trạng cũng không thoải mái khiến cho những ngày này việc học nghệ có chút sa sút. Các nàng học không quá nửa canh giờ đã mệt mỏi đến gật gù. May mắn tứ hoa khôi cũng không quá ép buộc, đều để mặc bốn người tùy ý.

Lại qua thêm mấy ngày, tâm trạng của bốn tiểu lưu manh kia hình như càng ngày xấu, đối với các nàng cũng chỉ ôn hòa cười một cái, không có ý nghĩ trêu chọc.

Cho đến một ngày, bốn người đột nhiên không xuất hiện, mà hôm đó cũng không phải ngày nghỉ của bọn họ. Tận đến giờ cơm trưa của tứ hoa khôi, Tôn Thái Anh một thân hắc y gấp gáp chạy đến, chỉ đơn giản xin các nàng nghỉ ba ngày bởi vì nhà có chút chuyện.

Tỉnh Đào nói Nhã Nghiên chấp thuận cho bọn họ, sau liền sai Tiểu Thanh đi điều tra một chút. Kết quả, phát hiện nữ nhân mà bốn người kia những ngày qua giúp đỡ rốt cuộc không qua khỏi, vừa mới mất tối hôm qua, cho nên bốn người mới xin nghỉ để lo tang lễ. Nhã Nghiên cũng nhân tiện hỏi đến nữ nhân kia rốt cuộc là ai, Tỉnh Đào lại chỉ lắc đầu:

- Ta cũng không điều tra rõ! Chỉ biết người kia sống ở Trúc Lâm, cùng bốn tiểu tử kia không quan hệ! Hình như, chỉ là một trong số những người bọn họ giúp đỡ! Phải rồi, nữ nhân kia là Ngô Uyển, chủ nhân của căn nhà hiện tại mà bốn tên kia đang ở! À nàng có một hài tử, nghe nói đang ở cùng một vị bá mẫu!

- Bọn họ tốt như vậy?

Tỉnh Nam không tránh khỏi bất ngờ, nhưng cũng không thể trách nàng. Dù sao, bốn kẻ vô tâm vô phế kia mỗi ngày không làm loạn thì chính là bày trò chọc phá các nàng. Cho nên, khi nghe đến bọn họ đối với một người chính mình không quan hệ lại đối xử tốt như vậy, loại chuyện này, các nàng quả thực không thích nghi được.

- Phải! Ban đầu ta cũng giống Nam Nam, không tin tưởng bọn họ! Nhưng mà, bốn tiểu tử kia ngoại trừ vô lại cùng không minh bạch, những mặt khác đều rất tốt! Ta nghe nói, những lão nhân trong thôn Trúc Lâm, bọn họ đều giúp đỡ qua!

Các nàng ngẫm lại lời của Tỉnh Đào cũng gật gù đồng thuận. Bốn tiểu Ôn Thần kia đúng là ngoại bỏ cái miệng vô sỉ và hành động lưu manh kia thì chính là hoàn hảo. Tứ hoa khôi sau đó cũng không bàn đến chuyện này, chỉ là hảo cảm đối với bốn tiểu lưu manh kia đã âm thầm tăng lên không ít.

Lại qua đến ngày thứ ba, trước giờ cơm chiều của tứ hoa khôi, hai người Du Trịnh Nghiên cùng Tôn Thái Anh thần sắc phi thường khó coi, mắt còn hằn tia máu, rõ ràng là không ngủ đủ giấc, đột nhiên tìm đến các nàng nói muốn thương lượng.

- Các ngươi không khỏe sao? Sắc mặt không tốt lắm!

- Đa tạ Tỉnh Nam tiểu thư quan tâm! Chúng ta rất tốt! Chỉ là vài ngày mất ngủ nên có chút mệt mỏi! - Du Trịnh Nghiên ngữ khí có chút trầm khàn, khẽ đáp lời nàng

- Như thế nào đột nhiên lại tìm chúng ta?

- Nhã Nghiên tiểu thư, chúng ta hiện tại muốn thương lượng một chút! - Tôn Thái Anh không chậm trễ lên tiếng

- Các ngươi muốn thương lượng việc gì? - Nhã Nghiên khẽ gật đầu xem như đã hiểu ý

- Không biết tứ hoa khôi có còn nhớ đến giao ước ban đầu của chúng ta? - Du Trịnh Nghiên không chút do dự, thẳng thắn lên tiếng - Các nàng có nói qua, chúng ta có thể đem theo người thân đến đây! Hiện tại, chúng ta vẫn có thể chứ?

Tứ hoa khôi đột nhiên bất động thanh sắc, không nghĩ tới bọn họ muốn thương lượng là loại chuyện này. Tỉnh Đào đột nhiên nhớ tới điều gì, lập tức mỉm cười chấp thuận:

- Có thể! Ngày mai sao?

- Phải! Đa tạ tứ hoa khôi cho phép! Chúng ta chỉ xin để người ở phòng của mình là được!

Tỉnh Đào đột nhiên bật cười, lắc đầu không đồng ý - Không được! Đem nữ nhân của các ngươi đến đây đi! Ta rất muốn biết tiền của chúng ta ném cho các ngươi rốt cuộc là đi nuôi nữ nhân như thế nào!

Ba tỷ muội của Tỉnh Đào bất động thanh sắc, kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn đến hai người trước mặt.

"Nữ nhân? Bốn người kia thực sự đem tiền của chúng ta nuôi dưỡng nữ nhân khác sao?"

Mà hai người Trịnh Nghiên cùng Thái Anh cũng ngây người, nhưng rất nhanh hiểu ý, bật cười nhìn nàng đáp ứng.

- Được thôi, tỷ tỷ! Sáng mai, Tôn nhất định đem nữ nhân của mình đến diện kiến tỷ tỷ!

- Đã như vậy, chúng ta không tiếp tục làm phiến tứ hoa khôi dùng bữa! Cáo từ!

Hai người rời đi rồi, nghi vấn trong lòng ba hoa khôi còn chưa được giải đáp, liền hướng Tỉnh Đào truy hỏi:

- Ngươi nói nữ nhân là có ý gì?

- Quận chúa, tỷ ghen sao?

- Ta chỉ không muốn tiền của mình bị ném đi lung tung!

- Ha ha! - Tỉnh Đào cợt nhả - Nghiên Nghiên, như vậy thì ngươi nên lo lắng rồi! Nữ nhân của bọn họ rất xinh đẹp, là dạng khuynh quốc khuynh thành, lại phi thường khả ái! Theo ta biết thì bọn họ đối với nữ nhân kia tâm tư cũng không tầm thường!

- Ngươi từ khi nào thích nói nhảm như vậy?

- Nói nhảm? Không có a! Ta là nói sự thực! Được rồi, dù sao ngày mai cũng gặp, các ngươi không cần gấp! Nào dùng cơm đi!

Nhã Nghiên gần đây rất không vừa ý thái độ của nữ nhân họ Bình này. Nàng ta khẳng định biết rõ bốn người kia đang thần thần bí bì làm chuyện gì, chỉ là có đánh chết cũng không nói, lại còn úp úp mở mở trêu chọc ba người các nàng. Cho nên, trong lòng Nhã Nghiên ít nhiều ghi thù, tự nhủ sẽ cùng hai người Sa Hạ và Tỉnh Nam chỉnh chết nữ nhân này.

.

.

.

Sáng hôm sau, Chu Tử Du như thường lệ đem điểm tâm đến cho các nàng. Tỉnh Đào đảo mắt lại không thấy người mình muốn gặp, có chút không vừa ý lên tiếng:

- Không phải nói sẽ đem nữ nhân của các ngươi đến sao? Người đâu?

- Hắc hắc! Sư phụ nóng vội quá đi! Chờ các tỷ dùng xong bữa sáng, chúng ta liền mang nàng đến!

- Được rồi! Nhanh một chút! Ta rất gấp!

Quả nhiên, sau điểm tâm, bốn người cũng không chậm trễ mang "nữ nhân" của mình đến diện kiến tứ hoa khôi. Có điều, ba người Nhã Nghiên, Sa Hạ cùng Tỉnh Nam lại không ngờ rằng, nữ nhân mà bọn họ nói đến kia lại chính là một tiểu hài tử nhỏ nhắn, đáng yêu mà Du Trịnh Nghiên đang ôm trong lòng. Rốt cuộc phát hiện, bốn tên kia cùng Tỉnh Đào cùng một phe trêu đùa các nàng.

Tứ đại thiếu ôm cục bông nhỏ kia đến lương đình của tứ hoa khôi, liền bắt gặp gương mặt kinh hỉ của ba đại mỹ nhân, còn có bộ dạng háo hức của Tỉnh Đào tiểu thư.

Bốn người mỉm cười, thoải mái chào một tiếng - Tứ hoa khôi, buổi sáng tốt lành! - Đoạn, lại hướng đến tiểu hài tử trong lòng, nhẹ nhàng nhắc nhở - Bé con, có phải nên chào hỏi một chút rồi không?

Cục bông nhỏ ở trong ngực Du Trịnh Nghiên từ lúcbước vào tiểu viện đã vô cùng phấn khích quan sát, lại nghe thúc thúc của mìnhchào đến ai đó, đầu nhỏ liền ngoảnh lại nhìn. Rốt cuộc phát hiện có bốn đại tỷ xinhđẹp đang nhìn mình, tiểu bảo bối trong lòng càng thêm thích thú chớp chớp mắt.Vừa nghe Nghiên ca nói phải chào hỏi, cục bông nhỏ liền gật gật, từ trong lòng DuTrịnh Nghiên leo xuống, lon ton chạy đến trước mặt các đại tỷ, chớp chớp mắt nhìn các nàng.

---

*Warning: Đề nghị các độc giả không làm theo phương pháp chỉnh người của Sa Hạ tỷ tỷ! -.-

---

Làm hề lâu quá, nay cho trầm tính lại chứ không người ta quên mất mình đã từng là người có địa vị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro