Chương 41: Hoàng Lĩnh náo nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm tứ hoa khôi cách giờ dùng bữa tầm một khắc, Tiểu Thanh từ đâu gấp gáp chạy đến, sắc mặt phi thường kích động, giọng nói cũng ngập ngừng, đứt quãng:

- T-tiểu... tiểu thư... có chuyện... có chuyện lớn a!

- Là chuyện gì? - Tỉnh Đào mỉm cười, ngữ khí xem chừng có chút cao hứng, giống như đã chờ đợi thời khắc này từ rất lấu rồi

Tiểu Thanh gấp gáp hít sâu vài hơi, sau mới miễn cưỡng khôi phục hồi đáp:

- Liên quan đến Huân gia, thưa tiểu thư!

- Ồ! Huân gia lại có đại tiệc gì sao? - Ý cười trên môi của Bình đại mỹ nhân càng đậm

- Tiểu thư, đêm hôm qua, kho gạo ở phía Tây của Huân gia đột ngột bị bốc cháy, nghe đồn là do có gia đinh bất cẩn làm đổ đèn, sau mới gây hỏa hoạn!

Ba người Nhã Nghiên, Sa Hạ cùng Tỉnh Nam nghe đến đây vẫn không cảm thấy có gì bất thường. Kho gạo bất cẩn bị cháy thì có liên quan gì đến các nàng? Chủ tớ nhà họ Bình rảnh rỗi đến như vậy sao?

Duy chỉ có Tỉnh Đào xem chừng ngày càng kích động, liền ra hiệu Tiểu Thanh tiếp tục.

- Nhưng thời điểm phát hỏa là lúc thay ca gác đêm của gia đinh, thời gian đó ở kho gạo thường không có người!

- Còn gì nữa?

- Chính là trong đêm hôm qua, Huân nhị thiếu gia đột nhiên bị mất tích. Huân đại nhân ban đầu còn tưởng hắn đi chơi thanh lâu, nhưng đến tận sáng hôm nay, có người làm phát hiện hắn bất tỉnh ở một căn nhà hoang cách biệt phủ không quá xa, trên người nồng nặc mùi rượu, khắp nơi đều toàn vết thương! Tiểu Thanh còn nghe ngóng được, hắn bị thương không nhẹ, hai tay tạm thời bị phế!

Tiểu Thanh càng kể càng kích động, chỉ hận không thể lập tức đem tên thiếu gia họ Huân đó đến trước mặt các tiểu thư để các nàng tự mình kiểm chứng. Tỉnh Đào nghe hết lời này liền cao hứng bật cười.

- Bốn tiểu tử kia quả thực rất có lòng! Không uổng công ta nuôi bọn họ tốn cơm tốn gạo!

Các nàng nghe thấy lời này có chút kinh ngạc. Toàn bộ đều là bốn tiểu lưu manh kia làm sao? Loại chuyện phóng hỏa đánh người này, bọn họ vậy mà thực sự dám động thủ?

Là ai lúc trước kí khế ước lại kiên quyết không làm chuyện phi pháp? Các ngươi bây giờ phóng hỏa đốt nhà quan, lại còn đánh thiếu gia nhà người ta thành tàn phế là đang tuân thủ luật pháp đó hả?

Trong lúc các nàng còn đang thất thần, Tôn Thái Anh đã tung tăng chạy đến đưa điểm tâm, nhìn kỹ một chút có thể nhìn ra quầng thâm mắt do thiếu ngủ, có điều, gương mặt khả ái kia vẫn vô cùng rạng rỡ:

- Tỷ tỷ, sớm!

Tỉnh Đào đảo mắt nhìn nàng một chút, sau đó mới mị hoặc cười:

- Họ Tôn, đêm qua chơi rất vui vẻ?

- Chơi? - Tôn Thái Anh chớp chớp mắt vô tội - Tối qua Tôn ngủ rất sớm! Tôn ngủ với cục Phác mà! - Nói đoạn lại hướng mắt đến tiểu hài từ trong lòng Nhã Nghiên - Có phải không, cục cưng?

- Hong pải! - Cục bông nhỏ lắc lắc đầu, khó hiểu nhìn nàng - Túi hum qua Híu Híu ngủ pới Du ca mà!

- ... - Hừ! Phác Chí Hiếu một sẹo!

- Ha ha! Tỷ tỷ, nhưng mà Tôn là hài tử ngoan, không có thức khuya đâu, tỷ đừng có vu oan giá họa cho người có tội! Nhầm, vô tội!

Tỉnh Đào cười đến vui vẻ, lại nói tiếp:

- Phải phải! Là ta không tốt, đặt điều nói thật! Vậy chuyện của Huân gia, ngươi có nghe qua chưa?

Tôn Thái Anh vỗ tay một cái, sau đó nhanh chóng ngồi xuống buôn chuyện:

- Tỷ tỷ, ta có nghe qua rồi a! Quả thực là gia môn bất hạnh mà! Không biết là kẻ nào ra tay lại đẹp mắt như vậy! Chậc! Hại Tôn kích động muốn chết! Đêm qua thậm chí còn mất ngủ! Chết, đêm qua ta ngủ rất tốt, tỷ tỷ đừng hiều lầm!

- Ồ, thực không biết là ai có lá gan lớn như vậy, lại dám công khai đối đầu Huân gia? - Tỉnh Đào nhìn bộ mặt giả điên của kẻ nhỏ người kia quả thực không nhịn được bật cười

- Phải đó! Tỷ tỷ nói xem, người đó có phải rất ngầu không? Ta mặc dù không biết người đó là ai nhưng mà thực sự rất đáng ngưỡng mộ. - Tôn Thái Anh đột nhiên thấp giọng, bày ra bộ dạng nghiêm trọng nói tiếp - Tỷ tỷ, Tôn có thông tin cơ mật!

- Thật vậy sao? Nói thử xem! - Tỉnh Đào cũng rất phối hợp đáp lời

- Không được đâu! - Tôn Thái Anh lắc đầu - Thông tin cơ mật không thể để lộ ra ngoài a!

Tỉnh Đào nhìn mặt người kia, không còn tâm tình tiếp tục hỏi, nàng hiện tại chỉ một lòng muốn cười. Tên này giả ngu cũng thực giỏi!

Nhã Nghiên qua một lúc nghe hai người Tỉnh Đào và Thái Anh ngươi một câu ta một câu, rốt cuộc mới chắc chắn thực sự là do bốn tiểu lưu manh làm. Nàng sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng:

- Xem ra các ngươi chào hỏi cũng rất có thành ý!

Tôn Thái Anh chép miệng, nhún vai hồi đáp:

- Không phải mà! Chúng ta chỉ mới chào, còn chưa có hỏi!

Tứ hoa khôi khựng lại. Mấy tên này vậy mà còn chưa chơi đủ, không phải định giết người diệt khẩu luôn đó chứ? Lại nghe Tôn Thái Anh tiếp tục:

- Chúng ta sẽ không làm hại mạng người, cho nên đừng lo lắng! À không, không phải chúng ta! Tôn nói nhầm! Là cơ mật! Suỵt! Tỷ tỷ phải giữ bí mật đó! Tôn sẽ không nói cho các tỷ biết là sớm mai còn có kịch hay đâu! Ai biết được các tỷ có bán đứng Tôn mách với người ta không!

Tôn Thái Anh nói xong liền chạy mất, để lại tứ đại mỹ nhân đang mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì. Các nàng sau đó có dò hỏi bốn người một chút, nhưng bốn tên này nhất mực bày ra bộ dạng "chúng ta vô tội" khiến các nàng nghẹn uất, rốt cuộc chỉ có thể cắn răng chờ đợi đến ngày hôm sau.

Quả nhiên, theo lời Tôn Thái Anh, sáng hôm sau quả thực có kịch lớn, khắp Hoàng Lĩnh đột nhiên náo nhiệt đến lạ thường. Tiểu Nguyệt ra ngoài nghe ngóng được đôi chút liền để Tiểu Thanh tiếp tục theo dõi, chính mình gấp rút trở về báo tin cho các tiểu thư.

Bên ngoài đang náo loạn nguyên lai cũng vì quan Tri huyện Hoàng Lĩnh - Huân Hàn Trạc bất ngờ thông báo sẽ mở phiên xét xử công khai trước toàn bộ bách tính Hoàng Lĩnh đầu Giờ Tị. Huân đại nhân còn đặc biệt nhấn mạnh phiên xét xử này không diễn ra ở công đường mà công khai là trên đường Tô Luân - một trong tứ đại lộ của Kinh Châu.

Bởi vì Huân gia ngày hôm qua gặp phải đại nạn, kho gạo bị hỏa hoạn, còn có Huân nhị thiếu gia bị kẻ khác đánh đến trọng thương, hôm nay Huân Tri huyện đột ngột mở phiên xét xử, xem chừng là đã tìm được kẻ gây thương tích cho Huân Cơ.

Có điều, ai ai cũng tò mò không rõ vì sao Huân đại nhân không xét xử ở nha môn mà lại kéo đến đường lớn làm gì, có phải hay không chính là vì muốn công khai danh tính của thủ phạm. Nhưng như vậy cũng có điểm không hợp lý, ở huyện đường không phải vẫn có thể biết được sao? Rốt cuộc bởi vì tò mò, bách tính khắp nơi đều tụ tập chật kín đường Tô Luân để xem kịch hay.

Thời điểm Tiểu Nguyệt vừa thuật lại toàn bộ tình huống cho tứ hoa khôi xong, đích thân Huân Hàn Trạc đột nhiên tìm đến các nàng, ý tứ muốn mời các nàng tham dự vào phiên tòa ngày hôm nay của hắn. Tứ hoa khôi sửng sốt, không rõ những chuyện này đối với chính mình có quan hệ gì, bốn tiểu lưu manh kia rốt cuộc đã làm gì khiến Huân Hàn Trạc đích thân đến đây mời các nàng tham gia loại chuyện này.

Trong lúc các nàng còn đang do dự không biết có hay không nên chấp thuận theo ý của Huân Hàn Trạc, Du Trịnh Nghiên vừa vặn dâng trà, trừng mắt ý tứ nói các nàng nên tham gia, trên gương mặt thiếu điều muốn viết lên mấy chữ: "Còn chần chờ cái gì? Mau đồng ý đi!". Tứ hoa khôi trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn theo lời nàng gật đầu.

Huân Hàn Trạc thấy các nàng đồng ý mới dám thở ra một hơi, vội vàng cáo từ để lo liệu cho phiên xét xử nửa canh giờ sau. Đợi cho nam nhân kia đi khuất, tứ hoa khôi mới nghi hoặc truy vấn Du Trịnh Nghiên, nhưng người kia ngược lại chỉ mỉm cười vô tội, còn ngang ngược nói:

- Ta làm sao biết được hắn ta tìm đến tứ hoa khôi làm gì chứ? Ta chỉ là mỏi cổ gật đầu một cái, là các nàng hiểu lầm lại còn quay ra truy hỏi ta. Dòng thứ lạ đời!

Tứ hoa khôi á khẩu, trừng mắt nhìn tiểu vô lại trước mặt, chỉ hận không thể cho nàng ta một trận. May mắn còn nhớ ra bản thân yêu thương động vật cho nên mới kiềm chế không động thủ. Chí ít đồ khốn kia trước khi rời đi còn tốt bụng để lại một câu:

- Không cần căng thẳng, chỉ là mời tứ hoa khôi đi xem kịch một chút thôi!

.

.

.

Trước Giờ Tị hai khắc, người của Huân Hàn Trạc như đã nói đến mời tứ hoa khôi. Các nàng muốn kéo theo bốn tên kia, nhưng bọn họ tuyệt nhiên lại ôm hài tử trốn đi đâu mất, tìm ở đâu cũng không thấy. Các nàng rốt cuộc chỉ có thể cùng nha hoàn đến đó.

Thời điểm tứ hoa khôi vừa đến, dân chúng đã đứng chật kín đường Tô Luân. Huân Hàn Trạc cũng đã chờ sẵn ở đó, thấy các nàng liền vội vàng ra tiếp, sau liền tìm cho các nàng một nơi mát mẻ, phân phó gia đinh che lọng. Ngó thấy đã đến giờ, Huân Hàn Trạc ra hiệu cho hết thảy mọi người đều im lặng, sau đó chính mình tiến lên phía trước cất lời:

- Như đã thông báo nửa canh giờ trước, hôm nay bản quan đứng ở đây chính là muốn công khai mở phiên xét xử trước toàn bộ bách tích Hoàng Lĩnh, trước tiên chính là để các vị chứng kiến và làm chủ để ta xét xử những kẻ vô phép vô tắc, coi thường sự tín nhiệm của các vị đối với bản quan!

Âm thanh vừa dứt, tiếng bàn tán khắp nơi liền nổi lên, mọi người càng chắc chắn Huân đại nhân đã bắt được kẻ đã đánh Huân Cơ đến thương tích nghiêm trọng. Huân Hàn Trạc đương nhiên nghe hết thảy những lời này, trong đáy mắt càng trở nên ảm đạm, chính mình cố gắng kiềm chế, tiếp tục lên tiếng:

- Nguyên lai bản quan muốn mở phiên xét xử tại Tô Luân này chính là để đòi lại công bằng cho Sa Hạ cô nương cùng Tỉnh Nam cô nương của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu!

Lời này vừa nói ra, hết thảy người đều an tĩnh lại.

Cái gì? Chúng ta là nghe lầm sao? Huân Tri huyện không có nói sai chứ? Như thế nào lại đột ngột mở phiên tòa này vì tứ đại hoa khôi? Rốt cuộc là kẻ không có mắt nào lại đắc tội tứ đại mỹ nhân của Kinh Châu vậy?

Không chỉ có bá tánh xung quanh cảm thấy khó hiểu, mà ngay cả bốn đương sự cũng ngạc nhiên không kém. Các nàng khi nào bị thiệt thòi mà cần đến Huân Hàn Trạc đòi lại công bằng? Xem ra là bốn tiểu nghịch tử kia giả thần giả quỷ. Thực không biết bọn họ đã làm ra chuyện gì lại khiến Huân Hàn Trạc lại đích thân bày ra phiên xét xử này!

Huân Hàn Trạc sau khi ổn định đám đông xung quanh khoát tay ra hiệu cho hộ vệ đem người đến. Hai hộ vệ cao lớn sau đó đẩy đến hai người bị trùm kín mặt bất quá vẫn có thể nhìn ra là một nam một nữ.

Sa Hạ và Tỉnh Nam nhíu mày, nhìn kĩ một chút liền phát hiện ra là hai người lần trước ở trên đường khi dễ các nàng. Hai người Nhã Nghiên, Tỉnh Đào đối với chuyện của các nàng có nghe qua, Tỉnh Đào cách đây vài ngày còn cho người điều tra thân phận hai người kia. Cho nên, thời điểm nhìn thấy gương mặt tức giận của Tỉnh Nam cùng mặt than của Sa Hạ thì lập tức hiểu rõ hai kẻ không có mắt kia hiện tại đang ở trước mặt.

Âm thanh bàn luận ngày càng náo nhiệt, ai ai cũng phỏng đoán đôi nam nữ trước mặt rốt cuộc đã đắc tội gì với tứ đại mỹ nhân của bọn họ. Qua một lúc đột nhiên có người nhớ đến lần náo loạn trên đường của hai đại hoa khôi Sa Hạ và Tỉnh Nam cho nên liền lớn giọng thuật lại. Xung quanh theo đó mà ngày càng trở nên xôn xao, náo nhiệt.

Thời điểm khăn che mặt trên đầu đôi nam nữ kia được tháo xuống, quần chúng càng trở nên kích động, quả nhiên là hai kẻ lần đó cùng Sa Hạ và Tỉnh Nam tranh cãi. Hai tiểu nha hoàn Tiểu Linh và Tiểu Vân vừa nhìn thấy gương mặt kia, trong lòng lập tức có khí. Nếu không phải Tiểu Nguyệt và Tiểu Thanh nhanh tay giữ người, chỉ e rằng nơi đây nhất định đổ máu.

Tứ hoa khôi không quản đám đông xung quanh, sắc mặt như cũ không biểu tình, yên lặng chờ đợi. Không ngoài dự đoán, Huân Hàn Trạc sau đó buộc tội hai người tội danh lừa đảo, vu oan, lăng mạ và gây thương tích cho người khác, cho nên bị phạt bồi thường tiền cùng năm mươi trượng.

Mọi người xung quanh gật đầu tán thưởng loại hình phạt của quan Tri huyện đưa ra, kích động yêu cầu lập tức thi hành án. Chỉ là, Huân Hàn Trạc không vội đáp ứng, ngược lại ra hiệu bá tánh im lặng. Hắn sau đó nói tiếp:

- Sẽ không có kẻ nào rảnh rỗi đến độ sẽ tự mình kiếm chuyện vu oan cho người đối với chính mình không chút quan hệ, các vị nói có phải hay không?

- Phải phải!

- Phải đó!

Bởi vì một lời này của Huân Tri huyện, quần chúng xung quanh càng trở nên kích động lợi hại, thiếu điều muốn thay hắn làm chủ phiên xét xử này.

Tứ hoa khôi bên này quan sát, rõ ràng có thể nhìn ra tia ảm đạm trong mắt Huân Hàn Trạc, mơ hồ còn có cả hận ý. Bộ dạng của hắn hiện tại chính là không phục nhưng vô lực phản kháng, xem chừng chuyện này ít nhiều Huân Hàn Trạc đã bị uy hiếp.

Các nàng đến thời điểm hiện tại vẫn cảm thấy có chút vô thực. Loại chuyện này không lẽ thực sự là do bốn tiểu vô lại kia âm thầm tính kế? Nghĩ như thế nào vẫn có điểm không hợp lí, nhưng cũng không hẳn là vô lí. Có điều, rốt cuộc bốn người kia nắm được cái gì mà Huân Hàn Trạc lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy?

- Các ngươi muốn tự mình khai hay còn phải đợi bản quan kể tội?

Huân Hàn Trạc gần như là gầm lên, bộ dạng phát hỏa này của hắn xem chừng là thật, có điều hình như không phải là tức giận hai kẻ trước mặt. Đôi nam nữ kia đã sớm bị dọa cho hồn bay phách lạc, lại nghe đến Tri huyện đại nhân lớn tiếng gọi đến bọn họ, cả người không tự chủ run rẩy một trận. Nam nhân kia qua một lúc mới run rẩy lên tiếng:

- Đ-đại nhân, hạ dân quả thực là bị người khác uy hiếp mới làm loại chuyện này! Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!

Huân Hàn Trạc lúc này cả người rõ ràng run lên, hơi thở cũng mơ hồ trở nên gấp gáp. Hắn xem chừng không muốn tiếp tục, rốt cuộc vẫn cắn răng lên tiếng:

- Rốt cuộc là kẻ nào lớn gan như vậy? Còn không mau khai ra?

- Đ-đại nhân... là... là... Huân nhị thiếu gia... Huân Cơ...

Huân Hàn Trạc lúc này đã giận đến đỏ mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, thiếu điều muốn chạy đến bóp chết nam nhân trước mặt. Thời điểm mọi người đang chắc chắn hắn sẽ phát hỏa, không ngờ đến Huân đại nhân lại thu liễm, có điều giọng nói run rẩy đến lợi hại.

- Ngươi có biết tội vu oan, lừa gạt bản quan sẽ có kết cục như thế nào không?

- Đ-đại nhân, hạ dân không có! Hạ dân không có! Hạ dân... hạ dân có bằng chứng!

Ngó thấy Huân Hàn Trạc không lên tiếng, nam nhân kia sợ hãi vội vàng lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy được gấp gọn. Huân đại nhân sai người mang đến, không rõ thứ mà hắn đang cầm là gì, mọi người chỉ thấy sắc mặt hắn ngày càng khó coi.

Huân Hàn Trạc quả thực tức giận đến run rẩy, cả người đều đứng không vững, nhưng hắn vừa ngẩng đầu, không rõ nhìn thấy cái gì mà tận đến mấy ngày sau Tỉnh Đào mới tra ra, sắc mặt lập tức trắng bệch. Rốt cuộc ở trước đông đảo bá tánh sai người đọc rõ toàn bộ nội dung trong tờ giấy kia, nguyên lai chính là tờ khế ước giữa nam nhân kia và Huân Cơ.

Đôi nam nữ kia vốn là vợ chồng, có một quán nhỏ ở chợ. Bọn họ làm ăn ban đầu chỉ vừa đủ qua ngày, đôi khi dư dả được chút ít. Sau này, lại vì nam nhân kia đánh bạc thua lỗ, rốt cuộc chạy đến lừa gạt Huân Cơ lấy tiền, sau này bị hắn phát hiện, cho nên mới bị buộc làm loại chuyện này.

Đại khái tờ khế ước kia chính là nói nếu hai người kia giúp Huân Cơ bôi nhọ thanh danh của tứ hoa khôi, hắn sẽ trả bọn họ hai trăm lượng bạc, ngược lại bất thành, hắn sẽ nói cha hắn đến siết nợ căn nhà cùng tống hai người họ vào đại lao. Hai người rốt cuộc bần cùng sinh đạo tặc, làm ra loại chuyện kia.

Đám đông vì tình huống trước mắt mà trở nên náo loạn, cư nhiên quên mất Huân Cơ có địa vị gì, nhất mực đòi Huân Hàn Trạc đưa người đến nghiêm trị. Huân Hàn Trạc nhìn đến tình hình trước mắt, vừa thẹn vừa giận, nhưng rốt cuộc vì cái mũ quan của hắn, vẫn là sai người trở về đem Huân Cơ đến đây.

Huân Cơ còn đang mê man ngủ, đột ngột bị hộ vệ một đường kéo đến trước mặt nhiều người như vậy, có chút hoảng hốt không kịp phản ứng. Tứ hoa khôi lúc này mới nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn, trên người đều là vết bầm tím khó coi, nhưng bắt mắt nhất có lẽ vẫn là hai bàn tay quấn vải kia của hắn, trong lòng không khỏi cười thầm.

"Bốn tên khốn kia ra tay cũng thực ác!"

Huân Hàn Trạc nhìn thấy con trai của mình bị đám người hạ đẳng xung quanh không ngừng chửi bới, còn ném cả thức ăn hôi thối lên người, chỉ hận không thể đem tất cả ra hành quyết một lần. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn lựa chọn nhẫn nhịn, sai người ngăn cản đám người qua khích kia, cố gắng bày ra bộ dạng đạo mạo, liêm chính, ở trước mặt Huân Cơ buộc tội:

- Huân Cơ, hai người này đã khai ra ngươi chính là người ép buộc bọn họ vũ nhục thanh danh của tứ hoa khôi, ở đây còn có khế ước của các ngươi, ngươi còn lời nào để giải thích hay không?

- C-cái... cái gì? Ch-Cha... cha... sao... sao người lại... Con không có! Con không quen biết bọn họ... Là... là bọ chúng vu oan cho con... cha... con vô tội... cha...

- Im miệng! Nhân chứng vật chứng còn ở đây, ngươi còn muốn chối!

- Cha... Người... người làm sao vậy? Con...

- Huân Cơ, ngươi có nhận tội hay không?

- Con... con...

Huân Cơ từ đầu đến giờ vẫn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên cha hắn lại hành xử kỳ lạ như vậy? Lại nhìn đến hai người bên cạnh, không phải hắn đã sai người bắt bọn họ lại rồi sao, như thế nào lại cùng hắn hiện tại ở một chỗ? Còn nữa, không phải cha nói toàn bộ đều giải quyết ổn thỏa rồi sao, cha như thế nào lại bỏ mặc hắn như vậy?

Huân Cơ không tin nhìn đến cha hắn, nhưng ngoại trừ ánh mắt tràn ngập lửa giận kia, Huân Cơ không nhìn thấy một sự thương cảm nào khác. Cha hắn dường như muốn hắn phải nhận tội. Huân Cơ gần như là gào lên, bò đến trước mặt cha hắn mà khẩn cầu.:

- Cha... cha... Cơ nhi sai rồi... Cha... con không muốn chịu phạt... Cha... cha tha cho con lần này có được không? Từ sau... con... con nhất định nghe theo cha... cha...

- Ta...

- Huân đại nhân, ngài không thể vì Huân thiếu gia là con trài của ngài liền có thể không chịu phạt!

- Phải đó!

- ...

Huân Hàn Trạc khó xử nhìn hài tử đang quỳ dưới chân, lại nhìn đến đám quần chúng đang kích động kia, từ trong đám người không biết lại nhìn thấy thứ gì, cả người run lên một trận gần như ngay lập tức trở mặt, lạnh lùng lên tiếng:

- Huân Cơ, không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, thực là làm xấu mặt Huân Hàn Trạc ta, làm xấu mặt Huân gia!

Nhớ lại trước đó mấy hôm, nếu như không phải có người đột nhiên tìm đến cho hắn xem cuốn sổ ghi chép lại những lần nhận hối lộ mà hắn cất giấu kỹ trong phòng, Huân Hàn Trạc cũng không đến mức tự lấy nhọ bôi lên mặt như vậy.

Nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, người kia một thân hắc y, đeo mặt nạ sắt không biết từ đâu lẻn vào phòng hắn. Không thể nói rõ người này là nam hay nữ, chỉ biết dáng người nhỏ bé, có điểm giống nữ nhân, nhưng khí tràng mạnh mẽ đầy áp bức, ngay cả nam nhân cũng khó có được, trên tay cầm một chồng sổ sách quen mắt, còn có cả con ấn cùng rương bạc nhỏ mà hắn vừa nhận được từ tên thương lái phía Bắc.

Rốt cuộc đứng giữa cái mũ quan che trời của hắn và đứa con trai mà hắn yêu thương, Huân Hàn Trạc dứt khoát lựa chọn quyền lực.

Huân Cơ gào khóc thảm thiết rốt cuộc vẫn không tránh khỏi chịu nhục hình, nhận ba mươi trượng lớn, phạt thêm năm trăm lượng bạc, nhưng nhục hình mà cả đời này Huân Cơ cũng không dám quên chính là hắn bị ném vào xe gỗ, du nhai thị chúng. Hắn trước bị đánh ba mươi trượng trước mọi người, sau liền bị hộ vệ ném lên xe gỗ, kéo đi hết nửa ngày, dọc đường đều là thanh âm phẫn nộ của bá tánh trước đây bị hắn khi dễ, cho nên đối với bộ dạng này của hắn rất hả hê.

Trong lúc mọi người tập trung xem Huân Cơ cùng đôi nam nữ kia nhận hình phạt, tứ hoa khôi sớm đã bị đẩy ra phía sau, lúc này phát hiện trên đầu có ô che phủ, lại nghe thanh âm oán trách quen thuộc:

- Cả ngày chỉ biết trách móc chúng ta nghịch ngợm ham vui, nhìn xem, bây giờ là ai đã quá Ngọ còn chưa chịu mò về, hại chúng ta phải đến đây vậy?

Quay đầu lại quả thực là Du Trịnh Nghiên vẻ mặt nhăn nhó cùng với ba tiểu lưu manh kia đang giúp các nàng che nắng, lại nghe thấy cục bông nhỏ trên tay Chu Tử Du phấn khích gọi hai tiếng: Tỷ tỷ!

Tứ hoa khôi nhìn thấy bọn họ, không rõ vì sao trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường. Thì ra cảm giác có người thay chính mình trút giận lại thành tựu đến như vậy. Ngẫm lại một chút, bốn tiểu lưu manh này hình như cũng có chút... đáng yêu đi!

Cho nên, tứ đại mỹ nhân đối với giọng điệu oán trách kia không có tức giận, ngược lại vui vẻ bật cười, trong lòng không khỏi cao hứng. Du Trịnh Nghiên mặc kệ các nàng cười cái gì, nàng đã đứng đây cả nửa ngày, đầu cũng bị nóng đến sắp hỏng, có chút không kiên nhẫn lên tiếng:

- Lại cười cái gì vậy? Chơi chưa đủ sao? Còn không mau trở về!

Nhã Nghiên đối với tên ngạo kiều kia không có tức giận, ngược lại cười đến quyến rũ, khẽ nâng cằm Du Trịnh Nghiên, ngữ khí nhẹ nhàng - Đồ khốn này, đa tạ các ngươi!

Du Trịnh Nghiên có chút ngây người vì hành động của nữ nhân trước mặt, cả hương thơm cam quýt kia như có như không phảng phất khiến Du Trịnh Nghiên không nhịn được nuốt khan vài cái.

Không được, không được! Du Trịnh Nghiên, ngươi phải tỉnh táo!

Tôn Thái Anh nghe thấy lời này thì đần mặt, chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi đồng đội:

- Này, đây là đang mắng chúng ta khốn nạn hay đang cảm tạ chúng ta vậy?

- Chính là cảm ơn bốn tên lưu manh các ngươi! - Tỉnh Đào nghe thấy lời này thì không nhịn được bật cười, cục bông nhỏ trong lòng Chu Tử Du thấy tỷ tỷ xinh đẹp cười cũng khúc khích cười theo

- Cảm ơn vì cái gì chứ? - Kim Đa Hân làm mặt lạnh - Nếu vì chúng ta cất công đem ô đến đây thì không cần! Nếu không phải vì tiểu bảo bối của chúng ta không thấy các tỷ tỷ xinh đẹp thì không ăn cơm, ta cũng không đi làm loại chuyện vô nghĩa này! Khừ!

Tứ hoa khôi sau đó cũng không nói thêm, im lặng mỉm cười, chỉ là đối với người đi bên cạnh các nàng, có thêm một phần hảo cảm. Nhưng, cũng là thêm một phần cảnh giác.

---

*Xưng hô của tứ đại thiếu và tứ hoa khôi + Phác Chí Hiếu (Phổ biến nhất)[Phần 6]

Tôn Thái Anh:

- Gọi:

+ Lâm Nhã Nghiên: Đại tỷ/Nhã Nghiên tỷ tỷ

+ Bình Tỉnh Đào: Tỉnh Đào tỷ tỷ/Tỉnh Đào đại tỷ (Trong trường hợp sắp bị đòn)

+ Thấu Kỳ Sa Hạ: Sa Hạ tỷ tỷ

+ Danh Tỉnh Nam: Tiểu Nam Nam

+ Du Trịnh Nghiên: Lão Đại

+ Kim Đa Hân: Hân/Tiểu tổ tông

+ Chu Tử Du: Chu cún/Tử Du/Tình yêu

+ Phác Chí Hiếu: Cục cưng

- Xưng: Ta/Tôn

---

Chơi bời lâu quá rồi, hôm sau chúng ta sẽ quay lại làm nhiệm vụ nhe! -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro