Chương 44: Thân phận của tứ đại thiếu - Tiểu hộ vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lời kia của Du Trịnh Nghiên đột ngột khiến phòng khách im ắng. Danh Tử Khâm ánh mắt dò xét nhìn về các nàng. Vân Thanh Hạm ngược lại không giấu được thương cảm, bốn tiểu tử này cũng quá cực khổ rồi. Danh Tử Linh bên này còn đang si ngốc, lại bị một lời này thức tỉnh, không nhịn được cảm thấy đau lòng.

Riêng tứ hoa khôi ngoại trừ một chút sửng sốt ban đầu, ngoài mặt không có phản ứng. Có điều, trong lòng đã không ngừng gợn sóng.

Hình như bốn tiểu lưu manh này, các nàng chưa một lần đối với bọn họ thực sự tìm hiểu, ngoại trừ điều tra bốn người thực sự có âm mưu gì, đối với những chuyện khác đều chưa một lần hỏi đến. Thảo nào bọn họ luôn miệng nói: "Lão Đại nuôi chúng ta lớn!" hóa ra không phải nói đùa. Cho nên hiện tại nghe được lời này, các nàng đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ thấy trong ngực hung hăng nhói một cái, tâm tình cũng không dễ chịu.

Tứ đại thiếu đối với ánh mắt thương hại của người khác sớm đã quen thuộc, cho nên cũng không có nhìn đến. Có điều đối với những ánh mắt thương cảm hiếu kì kia, trong lòng không có mấy phần thoải mái, cho nên Du Trịnh Nghiên mới mở miệng giải thích một chút:

- Chúng ta đúng là từ nhỏ không cha không mẹ, may mắn sau này được dưỡng phụ nhận nuôi, cuộc sống cũng không tính là quá vất vả. Chỉ là sau này thân thể cha nuôi không chịu được, thời điểm cùng chúng ta đến Kinh Châu đã qua đời!

- Thực ra chúng ta ở Kinh Châu này không quá khó khăn, công việc khá thuận lợi, sau này gặp được các tiểu thư thì càng thoải mái! Các nàng đối với chúng ta rất tốt! - Kim Đa Hân cũng gật đầu tiếp lời, chỉ là mấy chữ cuối có chút nhấn mạnh, chính là đang đá xéo tứ hoa khôi

Tứ hoa khôi đối với lời này của họ Kim cũng không có tức giận, bất quá vì không muốn để bọn họ nhìn ra điểm khác thường, phối hợp trừng mắt một cái, chỉ là trong lòng không rõ vì sao vẫn âm ỉ khó chịu.

Bốn người sau đó lại cùng với Danh Tử Khâm bồi chuyện. Danh đại nhân ban đầu đối với các nàng có chút địch ý cũng chỉ là để thăm dò, rốt cuộc một hồi nói chuyện lại cảm thấy bốn nam nhân này không tồi, am hiểu không ít, dù luận văn hay luận võ cũng có thể đáp ứng cho nên cùng hắn không thiếu chuyện đàm luận. Vì vậy tận đến đầu Giờ Tí hai khắc (23.30h) mới miễn cưỡng thả bọn họ trở về.

Tứ đại thiếu chạy về tiểu viện mới sực nhớ ra bản thân còn chưa có ăn tối, nhưng giờ này có lẽ đã sớm hết thức ăn, suy nghĩ một lát sẽ ghé qua phòng bếp xem thử. Hài tử đã sớm được tứ hoa khôi ôm trở về, hiện tại đang trong phòng Nhã Nghiên. Các nàng vừa trở về đã nhìn thấy bốn thân ảnh ngồi ở đình viện, Tôn Thái Anh liền lập tức hỏi:

- Tỷ tỷ còn chưa ngủ sao?

- Còn chưa! Nhưng cũng sắp rồi!

Nhã Nghiên nhàn nhạt đáp lời, cũng không rõ có phải là do đêm khuya thanh vắng hay tai có vấn đề mà tứ đại thiếu lại nghe ra có chút ôn nhu trong lời nàng. Bốn người nghe nàng nói như vậy cũng gật đầu một cái, Du Trịnh Nghiên sau khi bỏ lại một câu - Tứ hoa khôi nên đi nghỉ sớm đi, dù sao hôm nay đi đường cũng mệt rồi! - liền xoay người định rời đi, lại nghe phía sau lưng vang lên tiếng của Tỉnh Nam:

- Các ngươi còn chưa có ăn tối!

Bốn người dừng bước nhưng không có quay đầu, chỉ có Tôn Thái Anh cười xán lạn đối với các nàng trả lời:

- Các tỷ tỷ không cần lo lắng, chúng ta sẽ tự lo liệu được! Các tỷ mau nghỉ sớm đi! Ngủ ngon!

Tôn Thái Anh nói xong liền chạy đến khoác vai ba người kia đi mất. Tứ hoa khôi nhìn thấy bọn họ rời đi cũng không có tiếp tục giữ lại, nhưng cũng không có trở về phòng, ngược lại an tĩnh ngồi đợi.

Các nàng cứ như vậy mà chờ đến khi bọn họ mang theo thức ăn quay trở lại, trong ánh mắt bốn tiểu cẩu kia rõ ràng kinh ngạc nhưng cũng không có lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn quay lại lấy thêm chén đũa cho các nàng.

Các nàng ban đầu không có ý định động đũa, dù sao cũng đã ăn rồi, lại nói thức ăn buổi tối có lẽ đã sớm không còn, bàn ăn này xem chừng là bốn tiểu lưu manh kia tự mình chuẩn bị. Chưa kể sức ăn của bốn người này cũng thực lớn, nếu bây giờ còn cùng các nàng dùng bữa, chỉ sợ bốn tiểu cẩu này tối nay không đủ no, các nàng cũng không muốn bị mang tiếng là giành ăn cùng với hộ vệ của mình.

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu. Thời điểm bốn tên kia mang thức ăn lên, các nàng không nhịn được cùng bọn họ dùng một chút. Loại chuyện cùng nhau dùng bữa này quả thực không phải lần đầu, cư nhiên không có gì để bàn tới, chỉ là có một số chuyện khiến các nàng để tâm.

.

.

.

"Vì sao chúng ta chấp nhận nuôi Chí Hiếu sao? Nói như thế nào mặc dù hoàn cảnh của Chí Hiếu và chúng ta không khác nhau, nhưng chí ít chúng ta còn chưa phải bận tâm đến chuyện cơm áo. Nhưng hài tử của chúng ta thì khác. Nếu không phải là chúng ta, ta thực sự không dám chắc Phác Chí Hiếu có thể tìm được người khác tốt hơn hay bản thân phải tự lực vượt qua! Phác Chí Hiếu thậm chí còn chưa thể nhận thức được mẫu thân qua đời rốt cuộc là ý gì chứ đừng nói đến cuộc đời này thực ra tàn nhẫn đến mức độ nào. Dù sao ta cũng không muốn để cho hài tử nhìn thấy. Không phải người ta vẫn thường nói thế giới này tồn tại màu hồng sao? Chỉ là hình như không đến lượt chúng ta nhìn thấy loại màu sắc đó, cho nên thời điểm gặp gỡ Phác Chí Hiếu, ta đột nhiên có suy nghĩ, muốn hài tử sẽ thay chúng ta nhìn thấy màu hồng đó của cuộc sống! Xem ra ta có hơi ích kỷ thì phải? Rốt cuộc lại khiến hài tử trở thành ước mơ của chúng ta!"

Tứ hoa khôi hiện tại trở về phòng đã qua nửa canh giờ vẫn chưa thể vào giấc, cả đêm trằn trọc vì câu nói kia của Du Trịnh Nghiên.

Rốt cuộc, bốn tiểu lưu manh nhà các nàng là người như thế nào? Bọn họ thực sự đã trải qua cuộc sống ra sao? Còn nữa, bọn họ thực sự đang che giấu điều gì?

Càng nghĩ, các nàng càng cảm thấy bối rối, không muốn tiếp tục suy nghĩ nhưng lại không thể ngăn chính mình hiếu kì, trong lòng không cảm thấy quá thoải mái. Cho nên đến gần lúc gà gáy canh ba, tứ đại mỹ nhân mới mệt mỏi đi vào giấc ngủ, mà tứ tiểu lưu manh ngược lại rất thoải mái, sau khi dọn dẹp một chút liền ngủ mất.

Sáng hôm sau, tứ hoa khôi bởi vì hôm qua ngủ muộn nên so với mọi ngày dậy trễ hơn một chút. Các nàng đến phòng ăn trong tiểu viện dùng bữa đã thấy bốn tiểu cầm thú đang loay hoay dọn dẹp thiếu chút khiến các nàng cho rằng bản thân còn đang ở nhà. Vốn cho rằng mấy tiểu hài tử này sớm đã trốn đi chơi, không ngờ đến bọn họ vậy mà dành một ngày này để dọn dẹp khu đãi phòng này.

Tiểu viện này đương nhiên ngũ thúc của Tỉnh Nam đã sớm sai người dọn dẹp, cho nên không có mấy bụi bẩn. Chỉ là cách bài trí không hợp mắt tứ đại thiếu, rốt cuộc không tránh khỏi bị thanh trừ. Tứ hoa khôi quả thực không biết nói gì hơn, đã sớm biết bốn tiểu Ôn Thần kia cuồng sạch sẽ, chỉ là không ngờ bọn họ cuồng đến mức độ này.

Danh phu nhân từ sớm đã phái nha hoàn đến thay các nàng dọn dẹp , lau chùi, nhưng rốt cuộc bị tứ hoa khôi ngăn lại, nói là để cho nha hoàn của các nàng liền được, không cần phiền đến người khác. Vân Thanh Hạm nghe như vậy cũng không có ý kiến, chỉ là không hề hay biết nha hoàn trong lời của các nàng chính là bốn hộ vệ kia.

Tứ đại mỹ nhân ban đầu còn định giao y phục cho nha hoàn, nhưng không biết nghĩ như thế nào, Nhã Nghiên lại đem toàn bộ ném cho tứ vô lại giúp các nàng giặt giũ. Tứ đại thiếu nhận lệnh, ngoài mặt là vẻ "con mẹ các nàng" nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn đem toàn bộ ra suối giặt sạch.

Sau giờ nghỉ trưa, Danh Tử Linh đột nhiên chạy đến, lôi kéo các nàng cùng mình ra ngoài. Ngoài mặt là muốn đưa tứ tỷ tỷ du ngoạn Nghi Dương, thực chất là muốn mượn cơ hội ra ngoài cùng với bốn nam hộ vệ tuấn mỹ kia kết thân.

Tứ hoa khôi đương nhiên biết ý tứ của tiểu nha đầu này, trong lòng mặc dù không vui nhưng cũng không tiện từ chối, chỉ lạnh mặt gọi bốn tiểu cẩu kia đến hỏi có muốn cùng ra ngoài không. Danh Tử Linh quả thực cảm thấy khó hiểu, đường đường là hộ vệ của các tỷ tỷ, nếu các tỷ ấy ra ngoài đương nhiên cần mang theo bên người, đâu cần thiết phải hỏi đến bọn họ làm gì, bất quá nàng cũng không có nói ra.

Tứ hoa khôi còn cho rằng bốn tên này nghe đến được phóng thích ra ngoài, khẳng định sẽ hào hứng đến bát nháo. Không ngờ đến bốn tên này lại triệt để đen mặt, họ Du còn thấp giọng mắng các nàng một câu:

- Nhà bao việc lại còn kéo nhau ra ngoài! Chúng ta rất rảnh rỗi sao?

Bốn tên cuồng dọn dẹp này quả thực khiến các nàng á khẩu. May mắn Danh Tử Linh không có nghe được mấy lời này, nếu không khẳng định sẽ bị hù chết. Nhưng bất quá cũng chỉ là lời nói ngoài miệng. Các nàng biết bọn họ không quá thoải mái khi ra ngoài trong khi còn chưa xong việc, chơi đùa một lát lại phải chạy về làm việc quả thực không mấy vui vẻ. Cho nên bốn tiểu lưu manh này nghe được ra ngoài cư nhiên vô cùng hào hứng, chỉ là bởi vì đống công việc tự mình bày ra ngáng chân nên có chút khó xử.

Rốt cuộc qua một hồi cùng nhau thảo luận, tứ đại thiếu quyết định sẽ để hai người đi cùng các nàng, hai người ở lại trấn giữ bộn công việc kia. Tứ hoa khôi bởi vì đã sớm quen với loại tình huống này cho nên vô cùng nhàn nhã, kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ có Danh Tử Linh khó hiểu, tròn mắt kinh ngạc xem bốn nam nhân kia không biết đang làm trò gì, khi lại phá lên cười, khi lại cãi đến ầm ĩ.

Rốt cuộc tranh luận một lúc lâu cũng tìm ra Top 2 chung cuộc cho cuộc du ngoạn. Hai tiểu cẩu may mắn đó là Kim-gia-hỏa-lươn-lẹo-Đa Hân và Tôn-lưu-manh-bịp-bợm-Thái Anh. Thực ra theo lời của những người thắng cuộc, bọn họ chơi rất công bằng, nhưng Chu Tử Du và Du Trịnh Nghiên vẫn có điểm không phục.

Đột nhiên không nói không rằng, họ Kim liền giơ lên năm ngón tay, theo quy tắc của bọn họ, như cũ, ai gập hết trước thì thua cuộc. Bởi vì chưa kịp chuẩn bị họ Du cùng họ Chu lập tức bị đánh úp bốn lần liên tiếp không kịp trở tay.

- Ai cao hơn Hân thì gập tay!

- ...

- Ai cao hơn một mét sáu mươi lăm thì gập tay!

- ...

Được rồi! Chơi bời gì nữa! Tưởng các ngươi ngắn hơn chúng ta thì hay lắm sao!

Cho nên, hai người Trịnh Nghiên và Tử Du phải mất một lúc để bắt kịp nhịp độ của hai kẻ ngắn người kia, chỉ là vừa kịp định hình đã bị Kim Đa Hân cho mất lượt với lý do: "Quá chậm!"

Con mẹ nó! Thiên lý ở đâu? Nhân tính ở đâu? Các ngươi có còn là con người nữa không? À không phải? Chúng ta đều là cầm thú! Nhưng cũng nên có thú tính một chút chứ! Các ngươi ngay cả chút thú tính cuối cùng cũng không có! Mẹ kiếp!

Hai kẻ dài người gầm gừ cãi nhau với hai tiểu lưu manh ngắn người nhưng bại trận hoàn toàn. Rốt cuộc, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết kẻ đi người ở là ai.

- Các tìn... - Tôn Thái Anh phấn khích quay sang nhìn tứ hoa khôi, theo thói quen ý định gọi các nàng là "các tình yêu" như thường lệ, đột nhiên sực nhớ bên cạnh còn có người khác, mới thu liễm lại đôi chút, vờ bày ra vẻ nghiêm túc, có điều ngữ khí như cũ vô cùng cao hứng - Chủ tử, chúng ta đi với các vị!

Tứ hoa khôi nhìn hai tiểu cẩu phấn khích trước mặt lại nhìn đến hai gương mặt đen như nhọ nồi kia của hai tiểu lưu manh phía sau thì không khỏi muốn cười. Nhưng dù sao cũng là bốn tên này tự mình quyết định, chuyện này cùng các nàng không quan hệ. Cho nên đối với hai tiểu lưu manh bất mãn kia các nàng cũng không có hỏi đến, chỉ gật đầu với hai người Kim Đa Hân cùng Tôn Thái Anh, sau ôm lấy tiểu bảo bối, cùng với Danh Tử Linh xuất phủ.

Hai tiểu lưu manh họ Kim cùng họ Tôn kia trên danh nghĩa là hộ vệ đi theo bảo vệ các nàng, nhưng thực chất tứ hoa khôi cảm thấy chính mình đang dắt theo ba tiểu hài tử ra đường. Hai tiểu tử này thấy đồ ăn liền sáng mắt, hết liếc chỗ này lại ghé chỗ kia, có đôi khi chạy mất dạng hại các nàng phải lôi đầu trở về.

Nhưng điều đáng nói ở đây chính là hai tiểu lưu manh này quả thực rất gian xảo. Biết rõ chính mình ra ngoài sẽ ăn đến nhân thần phẫn nộ như vậy nhưng lại cố tình không mang theo ngân lượng, chính là bởi vì hiểu rõ chủ tử của mình là ai.

Một bên là hồng y họ Bình phi thường dễ chiều, chỉ cần được sờ má bánh bao liền đáp ứng, một bên lại là Tiểu Nam Nam ôn nhu, da mặt mỏng, bị người nào đó làm nũng một lúc cũng mềm lòng vung tay đưa tiền, cho nên mới khiến hai tiểu bạch kiểm này được nước làm tới.

Nếu đổi lại là Du Trịnh Nghiên cùng Chu Tử Du theo các nàng ra ngoài, chủ tử của các nàng một người phúc hắc cường đại, một người lại là mặt than vạn năm, không cần nghĩ cũng biết một mình Nhã Nghiên cũng có thể chỉnh chết các nàng.

Danh Tử Linh một bên có chút mạc danh kỳ diệu nhìn tình huống xảy ra trước mắt. Nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy có điểm không phù hợp, nhưng cũng không rõ là không phù hợp ở đâu. Có thực quan hệ của tứ tỷ tỷ và bốn nam nhân này đơn thuần chỉ là chủ tử - hộ vệ không? Cái này không phải là có chút giống như... tình nhân đi? Nhưng mà vẫn là không hợp lý! Cái kia... hình như nên đổi vị trí của Tỉnh Đào tỷ tỷ và Tỉnh Nam tỷ tỷ với hai tiểu bạch kiểm kia thì có vẻ thuận mắt hơn đó!

Danh Tử Linh suy nghĩ đến bối rối, rốt cuộc không thể tìm ra lời giải. Có điều, không đợi nàng giải đáp thắc mắc trong lòng, hai tiểu mỹ nam trắng trẻo, đáng yêu kia đã một trái một phải cùng nàng bồi chuyện. Danh tiểu thư vì vậy mà cảm thấy phấn khích không thôi, không khỏi cảm thán hộ vệ này của các tỷ tỷ quả thực là cực phẩm, vừa xinh đẹp lại còn hài hước, nói chuyện cũng vô cùng thú vị, đặc biệt là tiểu bạch kiểm nhỏ bé cùng với má lúm đồng tiền kia. Nàng yêu thích người này quả là không sai mà!

Đương nhiên không phải ba nam nhân kia không đáng yêu, nàng cũng rất có cảm tình với tiểu mỹ nam trắng còn hơn nữ nhân kia. Hai tiểu bạch kiểm này có vẻ rất dễ gần lại còn thân thiện mà trên thực tế cũng chính là như vậy.

Hai nam nhân còn lại thì phải gọi là cực phẩm trong cực phẩm. Tứ tỷ tỷ ở đâu lại có thể tìm ra loại mỹ nam đẹp đến vô thực như vậy, so với nữ nhân có khi còn mỹ hơn. Nàng quả thực rất thưởng thức dáng vẻ của bọn họ, chỉ là có vẻ như hai nam nhân kia xem chừng có chút khó gần, cũng không hiểu vì sao Danh tiểu thư đối mặt với bọn họ lại cảm thấy có chút sợ hãi, nguyên lai là vì nàng cảm thấy hai người nọ tâm tư có chút khó đoán.

Quả thực, kéo theo hai tiểu lưu manh này ra ngoài cũng có điểm lợi. Chính là bọn họ vô cùng hoạt ngôn, còn thêm cả một hài tử hiếu động bên cạnh, rốt cuộc khiến buổi đi chơi trở nên thoải mái. Tứ hoa khôi ngẫm nghĩ, nếu cùng với hai tên vô sỉ ở phủ cùng đi không chừng sẽ khiến các nàng tức chết giữa đường.

Hai tên khốn đó ở trước mặt các nàng, một tên thì nếu không bàn đến nữ nhân thì chính là mấy loại chuyện phóng túng khiến đối phương đỏ mặt. Tên còn lại chính là một bộ dạng gợi đòn, các nàng nói hai câu tiểu tử đó sẽ ngó lơ một câu, cười nhạo một câu.

Lại nói, hai kẻ cao lớn kia biểu cảm vô cùng nhàm chán, ngoại trừ những lúc chọc giận các nàng mới cười đến xán lạn, còn lại thì chính là một bộ dạng thiếu đánh, thực muốn tát chết bọn họ. Cho nên mới nói, hai gương mặt xinh đẹp kia tốt nhất chỉ để trưng bày không nên đem vào sử dụng nếu không các nàng thực sự sẽ bị bọn họ làm cho tức chết.

Hai tiểu bạch kiểm kia năng lượng quả nhiên dư thừa, chạy loạn cả một buổi sáng cũng không biết mệt, ngoại trừ lưng áo đã sớm đẫm mồ hôi, gương mặt ngược lại vô cùng có sức sống. Lại nói, bốn tên giặc con này đối với nhau bình thường vẫn luôn là bộ dạng dù mặt hay lòng cũng không bằng, thực chất lại vô cùng thảo, vui vẻ nửa ngày bên ngoài cũng không có quên hai tiểu bằng hữu ở nhà. Cho nên dọc đường vẫn mua nhiều thêm một ít đồ cho bọn họ.

Chỉ là, hai tiểu lưu manh này tốt bụng cũng cần có điều kiện. Đồ ăn ngon chúng ta đương nhiên không ngại chia sẻ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc các ngươi cũng phải chia sẻ lại tiền công. Cho nên, thay vì mượn tiền không trả từ Tỉnh Đào cùng Tỉnh Nam như ban đầu, hai tiểu tử này lại bày mưu moi tiền của hai người Nhã Nghiên và Sa Hạ, nói cái gì mà tiền của các nàng hai người kia ăn sẽ ngon miệng hơn. Rốt cuộc đàm phán một lúc lại thành ra hai người nào đó mượn tiền các nàng, toàn bộ nợ mới nợ cũ đều được ghi dưới tên hai người vô tội ở phủ, con số không dưới hai mươi lượng.

Hừ! Cái gì mà bằng hữu tốt! Hoang đường! Thực chất vẫn chính là các ngươi không muốn chủ tử của mình bỏ tiền nuôi kẻ khác mà thôi! Quân lưu manh!

.

.

.

Các nàng đi chơi đến gần giờ cơm chiều mới trở về, sau khi từ chối cùng Tổng đốc phu nhân và Danh Tử Linh dùng bữa liền trở về biệt viện. Hai người Du Trịnh Nghiên cùng Chu Tử Du ở nhà đã sớm lo liệu xong mọi chuyện, hiện tại đạng ở phía sau hậu viện phơi quần áo. Tứ hoa khôi nghỉ ngơi một lúc cũng để chờ đợi bốn người kia cùng dùng bữa, rốt cuộc lại vô cùng hối hận khi ngồi chung với mấy tên thực thần này.

Một ngày này tại phủ Tổng đốc trôi qua trên cơ bản vô cùng thanh bình ngược lại khiến tứ hoa khôi có chút bất an. Cùng với bốn tiểu lưu manh này ở một thời gian, các nàng còn chưa từng thấy bọn họ ngoan ngoãn ngày nào, ngoại trừ lần với mẫu thân của Chí Hiếu.

Cho nên một ngày này chậm rãi trôi qua như vậy, ngoại trừ vài lần đùa giỡn có chút đáng kể của tứ đại thiếu, thực khiến tứ hoa khôi không khỏi băn khoăn. Còn cho rằng các nàng là bị bọn họ chọc đến đầu óc thiếu minh mẫn, nhưng rốt cuộc, linh cảm trong lòng lại không hề sai. Nhắm mắt mở mắt lại xảy ra chuyện.

---

Ngoại truyện: Hân-Tôn khi cùng tứ hoa khôi và Danh Tử Linh xuất phủ du ngoạn:

Tôn: Tử Linh tiểu thư, liệu tại hạ có vinh hạnh tặng cho người một thứ gì đó làm quà gặp mặt không?

Tứ hoa khôi: "..." *vẻ mặt khá-khen-cho-nhà-ngươi*

Danh Tử Linh: "Thật sao? Nhưng ngươi lấy đâu ra nhiều tiền mà mua quà cho ta chứ?"

Tôn: *Tự đắc* "Chủ tử của ta rất hào phóng, trả rất hậu hĩnh!"

Sau khi Tử Linh lấy cây trâm cài và chờ đợi Tôn Thái Ahn tiêu sái mở túi lấy tiền.

Hân: *ngáp* "Túi ngươi không có đáy hả? Túi thần kì sao? Quái nào mà mười lăm phút rồi mà không thấy tiền vậy? Nhiều quá hả? Chủ tử nhà ngươi hào phóng đến vậy sao?"

Tôn: *ngại ngùng* "Haha, tiền nhiều quá, hơi kẹt, lấy không ra rồi." *thì thầm* "Tiểu Nam Nam cho Tôn mượn tiền đi"

Tiểu Nam Nam: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro