Chương 46: Khẩu vị của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ hoa khôi bị hành động dứt khoát của người kia làm cho giật mình, hướng ánh mắt về phía Kim Đa Hân, ý tứ dò xét rõ ràng. Kim Đa Hân đương nhiên nhìn ra ánh mắt của các nàng, nhưng không có vội vàng đáp ứng, đợi cho Danh Tử Linh cùng với Tôn Thái Anh nói chuyện, không để ý đến các nàng mới thấp giọng giải thích một chút:

- Tứ hoa khôi, đừng bận tâm! Đứa nhóc nhà chúng ta trước giờ không thích tiếng ồn, đối với nơi đông người lại càng không hứng thú. Hiện tại lại náo nhiệt như vậy, nàng cảm thấy không thoái mái, ra ngoài một lát liền trở lại, không cần lo lắng!

Nói đoạn liền hất cằm hướng ánh mắt về phía cửa sổ, tứ hoa khôi nhìn theo quả nhiên nhìn thấy bóng lưng cao gầy kia đang tựa lưng vào một gốc cây cách khá xa nơi này, an tĩnh đứng đó. Các nàng sau đó cũng không bàn luận chuyện này, bất quá trong lòng vẫn có chút hiếu kì.

Cả Chu Tử Du và Kim Đa Hân đều không thích nơi đông người. Nói như vậy chính là ám chỉ bọn họ chạy đến nơi náo nhiệt như thanh lâu cũng vì bất đắc dĩ? Nhiệm vụ sao?

Duy chỉ có một người như cũ hướng ánh mắt về phía người kia, lặng lẽ quan sát bóng lưng bị che khuất sau gốc cây cao lớn kia, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kì lạ mà chình mình không thể giải thích. Thời điểm Tỉnh Nam khẽ gọi nàng mấy tiếng, Sa Hạ mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, thế nhưng cũng chỉ an tĩnh ngồi ở đó, thực lâu mới cùng các nàng đáp lại mấy câu.

Chu Tử Du quả thực cũng không đi quá lâu, chưa đến mười phút đã trở lại, tinh thần so với vừa rồi xem chừng cũng khá hơn mấy phần. Nàng đến chỗ tứ hoa khôi, khẽ gật đầu với các nàng, sau lại nghiêm chỉnh đứng sau lưng Sa Hạ tại vị trí sát cửa sổ như ban đầu, không có lên tiếng.

Sa Hạ biết người kia đã trở về, khẽ xoay đầu nhìn, rốt cuộc bắt gặp ánh mắt người kia cũng vô tình rơi trên người nàng. Sa Hạ có chút giật mình nhưng không có phản ứng, chỉ là trong lòng vẫn không nhịn được muốn hỏi người này một tiếng. Rốt cuộc do dự một hồi, mà Chu Tử Du hình như biết nàng muốn hỏi cho nên vẫn luôn duy trì ánh mắt kiên nhẫn kia chờ đợi, Sa Hạ cũng thấp giọng, ngập ngừng mở lời:

- Chu Tử Du, ngươi... không khỏe sao?

- Không sao! Chỉ là bên ngoài náo nhiệt, có chút không quen! - Chu Tử Du thấy nàng lên tiếng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn không ít, khóe môi nâng cao, đoạn cúi thấp người, ghé tai nàng trêu chọc - Chủ tử, người là đang quan tâm ta sao?

- Ngươi cút cho ta!

Sa Hạ đen mặt, bao nhiêu chất vấn trong lòng đều theo lời bỡn cợt của người kia bay sạch. Quả nhiên không nên lo lắng cho loại người này! Vô lại!

Nàng tức giận xoay người, lại đột nhiên phát hiện xung quanh hình như ồn ào hơn hẳn, mà các tỷ muội của nàng cũng phát hiện.

- Kìa kìa! Ngươi xem! Băng sơn mỹ nam kia cười rồi!

- Mặc dù che mặt nhưng sao vẫn có thể cười xinh đẹp như vậy chứ! Ta là nữ nhân mà còn cảm thấy ghen tỵ a!

- Này! Các ngươi có cảm thấy quan hệ của mỹ nam cùng nữ nhân kia không bình thường không? Không giống chủ tớ chút nào cả!

- Người kia không phải là Sa Hạ cô nương sao? Không phải mọi lần nàng ta vẫn luôn mang theo nha hoàn sao? Như thế nào năm nay lại đổi thành một nam hộ vệ vậy? Lại còn đẹp đến như vậy!

- Phải nha! Nhưng mà không chỉ mỹ nam kia, ba hộ vệ kia cũng không tầm thường! Nhìn xem, hai người kia sao có thể là hộ vệ chứ? So với tiểu bạch kiểm còn không có mấy phần giống!

- Ta không thích tiểu bạch kiểm, nhưng hai người này quả thực rất vừa mắt!

- Kia, nam nhân bên cạnh mỹ nam cũng thực soái!

- Rõ ràng đều che mặt, ngươi là ở đâu thấy được?

- Ta mặc kệ, ta thấy đều chính là xinh đẹp!

- ...

- ...

Tứ hoa khôi nghiến răng. Quả nhiên, vẫn là bốn tên Ôn Thần này gây chú ý! Lại còn băng sơn mỹ nam! Có lầm không? Chu Tử Du kia chỉ nâng khóe miệng một chút, chưa thể tính là cười mà cũng gây ồn ào như vậy? Nàng ta thậm chí còn chưa tháo mặt nạ!

Chu Tử Du, đồ yêu nghiệt!

Mà đồ yêu nghiệt nào đó cùng với hảo bằng hữu vẫn không chút phát giác chủ tử của mình đang tức giận đến độ nào, mà phỏng chừng có phát hiện khẳng định cũng không rõ các nàng như thế nào lại tức giận.

Cái này cũng không thể trách bọn họ, loại chuyện bị người khác để ý ở hiện đại đã sớm tập thành quen, thậm chí còn có một lực lượng fan hùng hậu có thể sánh với các thần tượng, minh tinh thời điểm này. Cho nên tình huống hiện tại cũng không tính là bất thường, các nàng đương nhiên nhắm mắt làm lơ, chỉ là vô tình lơ luôn tứ đại chủ tử đang sinh khí bên này.

Nhưng tứ hoa khôi cũng có điểm không thể hiểu, rõ ràng là được người khác thưởng thức như vậy, bốn tên này sao lại như đang sinh khí chứ? Là ai vừa mới giẫm phải đuôi của bốn tiểu cẩu này sao? Như thế nào lại mặt mày nghiêm trọng như sắp ra trận vậy?

Quả thực, tứ đại thiếu từ lúc bước chân vào nơi này đã bắt đầu sinh khí, thiếu điều muốn đánh nhau một trận. Nguyên nhân cũng vì xung quanh nam nhân nữ tử đều liếc mắt về phía chủ tử xinh đẹp của các nàng, ngưỡng mộ có, ghen tị có, ngay cả những ánh mắt thiếu đứng đắn cũng có.

Các nàng đối với ánh mắt người khác đặt lên bản thân cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng phát hiện có người chú ý đến tứ hoa khôi của các nàng, trong lòng như có khí, chỉ hận không thể lập tức xông đến tẩn cho mỗi kẻ đang nhìn các nàng một trận nhưng rốt cuộc chỉ có thể lẳng lặng trừng mắt cảnh cáo, bày ra bộ dạng người sống chớ gần mà tích cực đe dọa. Đám người kia có một số muốn tiếp cận tứ hoa khôi, rốt cuộc bị áp lực từ bốn "nam hộ vệ" kia, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng nhìn.

Tình huống hiện tại có thể tóm tắt bằng một câu: Chúng ta đang khó ở, xin đừng tiếp cận!

Danh Tử Linh tiếp chuyện một lúc lại cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng cũng không biết là ở nơi nào kỳ lạ. Nàng cảm giác các tỷ tỷ và tứ hộ vệ hiện tại hình như không có tâm tình trò chuyện, lại cũng không biết nên nói điều gì, rốt cuộc đối với các nàng nói vài ba câu liền đứng lên chạy đi tìm bằng hữu ở xung quanh.

Thời điểm Danh tiểu thư rời đi rồi, tứ đại tiếu cũng không có ý định ở trước mặt các nàng làm bộ làm tịch, liền cùng nhau hội ngộ, một bên quan sát, một bên đàm luận, thanh âm không lớn, chỉ là vừa vặn khiến tứ hoa khôi nghe được.

- Chậc chậc! Ta còn cho rằng mấy tiểu thuyết cổ đại đều lừa người, không ngờ rằng chất lượng mỹ nữ thời đại này thực tốt! Mỹ nhân Dương Châu quả nhiên không thể đùa! - Tôn Thái Anh một bên chiêm ngưỡng, miệng cảm thán không ngừng

- Tam thiếu đây là vừa mắt người nào rồi sao? - Kim Đa Hân trào phúng cười một tiếng, vô cùng tích cực tìm kiếm, trong lòng mong đợi không biết có thể gặp được hồng y hợp mắt hay không

- Lo tìm hồng y của người đi, đừng quan tâm ta! - Tôn Thái Anh bĩu môi, lại tiếp tục ngó nghiêng

Nhưng có người lại không có bình tĩnh được như vậy. Bình Tỉnh Đào bên này đã sớm bị mấy lời kia chọc giận. Bởi vì hôm nay tham gia là Hội thơ hữu, nàng cũng không nên ăn mặc quá nổi bật, cho nên mới dứt khoát không lựa chọn hồng y. Thảo nào từ sáng đến giờ tiểu bánh bao kia lại làm mặt lạnh với nàng, hiện tại lại còn tìm kiếm hồng y.

Lạc Nhân đáng chết! Cả ngày đều ngắm chưa chán sao? Như thế nào lại phải khó khăn tìm kiếm như vậy?

Nhưng Kim Lạc Nhân nào đó đương nhiên không có hứng thú quan tâm, nàng hiện tại chỉ muốn nhìn hồng y. Họ Bình ngày hôm nay không mặc y phục đỏ, Kim Đa Hân từ sớm đã không vui, hiện tại chỉ muốn tìm một chút thú vui giải tỏa, cho nên mặc kệ đại mỹ nhân đang phát hỏa phía sau lưng.

Tôn Thái Anh qua một lúc lại cảm thấy có chút thiếu âm thanh, không nhịn được vỗ vai Du Trịnh Nghiên:

- Lão Đại, sao không thấy ngươi nói gì vậy? Không phải là tìm thấy khẩu vị rồi chứ?

- Câm miệng đi! Ngươi có biết cái gì gọi là thưởng thức không? Nhiều lời như vậy! - Du Trịnh Nghiên đang chiêm ngưỡng mỹ nhân lại bị làm phiền, không tránh khỏi có phần gắt gỏng

- Lão Đại thưởng thức cái gì chứ? - Kim Đa Hân đột nhiên dừng ánh mắt, quay đầu nhìn Du Trịnh Nghiên, ngữ khí trêu chọc - Ở đây đa phần là người đọc sách, không có khẩu vị loại Phương Dung tỷ cho ngươi thưởng thức đâu! Lão Đại sớm chết tâm đi!

- Shit! Kim Đa Hân, câm miệng cho ta! Khẩu vị Phương Dung con mẹ ngươi! - Du Trịnh Nghiên bởi vì ba chữ "Phương Dung tỷ" kia mà tâm tình tốt đẹp đều bị phá hủy, chuyện đã lâu như vậy mà mấy tên khốn này vẫn luôn tìm cơ hội kéo ra

- Hân, đừng có nhắc như vậy chứ! Tránh cho lão Đại nhớ đến lại đau lòng chứ! - Tôn Thái Anh cũng không ngại thêm lửa

- Ồ! Hóa ra lâu như vậy vẫn không chịu yêu đương là vì bận tìm người tình trong mộng sao? - Chu Tử Du khóe miệng nâng cao, không có ý tốt nói. Đoạn, lại khẽ đánh mắt về phía Nhã Nghiên - Lão Đại, đại tỷ của Chewy thực sự chỉ là bình phong sao?

- Con mẹ các ngươi! Câm miệng rồi cút đi!

Du Trịnh Nghiên nghiến răng, nếu không phải đang ở nơi đông người, nàng khẳng định sẽ đánh cho ba tên khốn này một trận. Ba người xấu xa cười một trận, sau đó mới quay lại "chính sự", lại không chút phát giác có người đã sẵn sàng tháo các nàng thành tám khối.

- Phải rồi, cún con, như thế nào còn chưa thấy ngươi lên tiếng? Không phải là bị đại mỹ nhân nào đó hớp hồn rồi chứ?

Tôn Thái Anh tinh nghịch vốn định khoác vai người nọ, có điều ai kia cao quá, rốt cuộc chỉ có thể đổi lại huých cánh tay Chu Tử Du một cái. Chu Tử Du không có nhìn đến tiểu bằng hữu của nàng, chỉ nhún vai một cái, nghĩ như thế nào lại quay đầu nhìn người sau lưng mình nháy mắt một cái, ngữ khí trêu đùa:

- Không sai! Quả thực có một tiểu băng sơn hớp hồn ta rồi!

Sa Hạ biết rõ người kia lại đùa bỡn mình, không chút do dự hướng eo của người kia vươn tay, không chần chừ nhéo mạnh một cái. Chu Tử Du không ngờ đến tiểu băng sơn vậy mà lại dùng chiêu thức này, không kịp phản ứng liền bị ăn đau. Mặc người kia vặn vẹo, cầu xin, năn nỉ một lúc lâu, Sa Hạ lúc này mới thỏa mãn buông tay.

Chu Tử Du vừa được ân xá liền ngồi hẳn xuống ghế nhỏ đặt bên cạnh nàng, ủy khuất trừng mắt, nhưng vẫn không ngăn được bản tính bỡn cợt, lại nắm nắm kéo kéo bàn tay Sa Hạ:

- Chewy cảm giác mình bị mất một miếng thịt, không biết là rơi ở đâu rồi! Chủ tử, người không có giấu của ta chứ?

Sa Hạ nghiến răng. Người này như vậy vẫn còn tâm tình đùa giỡn, xem ra là nàng chưa đủ mạnh tay. Nghĩ đoạn liền dứt khoát thoát khỏi tay người kia ý định cho nàng ta một trận. Chu Tử Du còn chưa thoát cơn đau, lại thấy nàng chuẩn bị động thủ, vội vàng đứng bật dậy, đưa tay cầu hòa.

Sa Hạ thấy người kia rời đi mới miễn cưỡng không truy cứu.

Tôn Thái Anh bên này vẫn liên tục liến thoắng cùng Du Trịnh Nghiên và Kim Đa Hân mà không phát giác có người mặt đã đen đến mức độ nào.

Tỉnh Đào vẫn đang không vui tiểu Lạc Nhân của nàng không để ý mình mà ngược lại đi tìm hồng y. Cũng may Kim Đa Hân đối với mấy lời kia của Họ Tôn không có phản ứng, nếu không nàng đã sớm ném tiểu tử nhiều lời này ra ngoài.

Nhưng đại tỷ Lâm Nhã Nghiên của nàng không có thoải mái như vậy. Người bình thường bên cạnh nàng ngoại trừ những lúc chọc giận nàng, bộ dạng vẫn luôn là vẻ đoan chính, đạo mạo, vậy mà bây giờ vô cùng chuyên tâm nghiên cứu nữ nhân, lại còn cùng tiểu tử họ Tôn kia không ngừng bình luận. Cái gì mà khẩu vị của ngươi với không phải của ta, sống thọ quá rồi có phải không?

Nhã Nghiên thừa nhận chính mình có tính chiếm hữu, đối với những thứ thuộc về mình, bất luận là hữu ích hay vô dụng, nàng có quan tâm hay mặc kệ, trừ phi nàng vứt bỏ, người khác không được phép đụng đến, mà bản thân vật kia cũng không được tự ý chạy loạn.

Lâm Nhã Nghiên nàng thân là quận chúa, là trưởng tôn nữ của hoàng tộc, lại là cháu gái yêu quý của Thái Hoàng Thái Hậu. Cho nên trước giờ nàng muốn, bất luận là điều gì cũng được đáp ứng. Mà nữ nhân họ Du không biết điều kia vậy mà cư nhiên ở trước mặt nàng bàn luận đến nữ nhân khác. Nàng chưa ban chết cho nàng ta đã là quá nhân từ rồi!

Nhưng tiểu muội muội họ Danh của nàng hiện tại so với nàng còn tệ hơn. Tỉnh Nam vốn cho rằng chuyện liên quan đến bốn nữ nhân kia cùng nàng không quan hệ, nàng cư nhiên sẽ không để ý đến. Nhưng rốt cuộc, Tôn Thái Anh kia vừa mở miệng nói một hai câu, nàng lập tức trong lòng khó chịu.

Không nghĩ đến, người này vẻ ngoài nhỏ nhắn, khả ái, lanh lợi, vậy mà trong người một bụng xấu xa, loại hình nào cũng có thể tiếp được. Không phải vừa rồi còn phô trương cái gì lạnh lùng khó gần sao? Như thế nào cùng với ba người kia chưa đến một khắc đã cười cười nói nói, đem tâm tình tốt đẹp của nàng ta đi tán tỉnh khắp nơi như vậy?

"Hừ! Cái gì mà trong mắt chỉ có một mình ta, đều là nói suông! Người này quả nhiên không đáng tin! Ta có nên hay không trực tiếp mở ám khí giết chết nàng ta, tránh cho sau này đêm dài lắm mộng?"

Tứ hoa khôi hiện tại tâm trạng đã xấu đến cực điểm, vậy mà có bốn tên Ôn Thần nào đó ngược lại một hai câu mỹ nữ đã đem tâm tình tồi tệ kia vứt ra sau đầu, hiện tại toàn tâm toàn ý đánh giá nữ nhân.

- Du Trịnh Nghiên, đã tìm được khẩu vị của ngươi hay chưa?

- Còn chưa! Chất lượng mỹ nữ ở đây quả thực không tệ, nhưng hết thảy đều không phải loại ta yêu thích! Miễn cưỡng có thể chiêm ngưỡng!

Du Trịnh Nghiên đang mải mê với nữ sắc cư nhiên không để ý vừa rồi là ai lên tiếng. Phải qua một lúc ngẫm nghĩ mới chậm chạp phản ứng lại, con mẹ nó, vậy mà vừa rồi lại hồi đáp Lâm Nhã Nghiên! Họ Du lúc này sợ đến run rẩy, không dám quay đầu, mà ba tiểu cẩu nhà nàng hình như lúc này cũng phát hiện ra, không nhịn được nuốt khan một cái.

"Lão Đại đụng phải ai không đụng, lại va phải thiết bản Lâm Nhã Nghiên này. Nếu như chúng ta không cứu nguy thì nhất định là cùng nhau đi chết!"

- Còn không phải do chúng ta sống trong vườn hoa lâu như vậy cho nên hiện tại nhìn cái gì cũng không vừa mắt sao?

Kim Đa Hân một bên tự cổ vũ chính mình, một bên cố ý như vô tình nói. Chí ít thì tứ đại chủ tử của các nàng là thực sự có nhan sắc, cho nên mấy lời này nói ra cũng không khiến người khác buồn nôn.

- Phải đó! Ai bảo có người lớn lên lại xinh đẹp như vậy làm gì, lại còn là chủ tử của chúng ta! Muốn không yêu thích cũng không được! - Tôn Thái Anh cũng gật gù phối hợp

- Còn không phải do mục tiêu ăn bám phú bà gian nan như vậy cho nên chúng ta mới phải tranh thủ tìm chỗ dựa an toàn một chút sao? - Chu Tử Du ý tứ nói nhưng giọng điệu không tránh được có điểm lo lắng

Tứ hoa khôi đối với mấy lời nịnh nọt kia không có lên tiếng đáp trả, bất quá trong lòng sinh ra chút đắc ý. Coi như các ngươi còn có mắt!

Tứ tiểu cẩu lén lút quan sát sắc mặt chủ tử các nàng, phát hiện so với vừa rồi quả nhiên hòa hoãn hơn mới dám thở ra một hơi, cũng không dám lớn tiếng bàn luận, ngoan ngoãn trở lại vị trí sau lưng các nàng, bất quá vẫn lén lút dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Qua thêm mười lăm phút, dưới đại sảnh truyền lên thanh âm náo nhiệt, so với vừa rồi lại ồn ào thêm mấy phần. Nguyên lai quan chủ khảo của Hội thơ hữu đã đến, hiện tại cũng đến lúc bắt đầu. Chủ khảo của Hội thơ hữu này bình thường là Tư nghiệp* Quốc Tử Giám đến khảo thí. Lần này cũng không ngoại lệ, giám khảo gồm mấy vị Tư nghiệp cùng Văn quan được phái đến tham dự.

*Tư nghiệp là chức quan sau Tế tửu, làm phó cho Tế tửu, giúp Tế tửu trong việc rèn tập sĩ tử.

Một vị trong số đó tại chính điện dõng dạc tuyên bố đôi lời, lại qua một khắc, Hội thơ hữu mới bắt đầu mở đề. Nhưng đề bài lần này thực khiến mọi người ngạc nhiên. Không có thư niêm phong, không có viết lên giấy, khảm hay đại loại như những lần trước, lần này chỉ đơn thuần mang đến trước mặt mọi người một nữ nhân.

Hết thảy người xung quanh đều trầm trồ ồ lên một tiếng. Năm nay rốt cuộc lại là loại đề bài đặc sắc nào nữa đây? Khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán, tất cả đều hướng về một đối tượng duy nhất chính là nữ tử trên mặt mang khăn lụa tay đang ôm đàn tỳ bà kia.

Còn chưa hết ngỡ ngàng, mọi người lần nữa nghe thấy giọng nói của vị quan Tư nghiệp khi nãy:

- Các vị, trước khi chúng ta ra đề, thỉnh các vị lắng nghe Thương cô nương đây tấu một khúc!

Nói đoạn, liền ra hiệu hết thảy im lặng, sau lại hướng vị Thương cô nương kia gật đầu.

Thương cô nương đối với vị đại nhân kia gật đầu đáp lễ, nhưng không vội bắt đầu, ngược lại lẳng lặng quan sát, qua một lúc mới thu hồi tầm mắt, trên gương mặt hiện hữu thất vọng như có như không.

Ngón tay xinh đẹp khẽ lướt qua dây đàn, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra, vang vọng khắp đại sảnh, lại qua vài nốt, nữ nhân bắt đầu cất tiếng hát.

Màu âm đàn tỳ bà vốn trong sáng, vui tươi, thể hiện tính chất tươi sáng và trữ tình, qua bàn tay của Thương cô nương kia thế nhưng nghe được sự não nề, da diết, kết hợp với ca từ của nàng lại nghe ra có chút thất vọng, ai oán.

Tứ đại thiếu đối với loại hình âm nhạc cổ này không có mấy kiến thức, bất quá các nàng không phải kẻ mù âm nhạc. Kỳ thực, thời điểm niên thiếu, các nàng vì một số lý do cho nên học qua nhạc cụ, sau này rảnh rỗi vẫn thường cùng nhau đàn hát, đối với nghệ thuật có thể xem là hiểu biết. Cho nên, vừa nghe một khúc này, các nàng đã có thể mơ hồ đoán được ý tứ của nữ nhân trên đài kia. Giống như đang chờ đợi... tình nhân?

Tứ hoa khôi bên cạnh cũng lặng lẽ quan sát, nhưng thứ các nàng theo dõi không phải là nữ nhân dưới đài kia mà là bốn tiểu lưu manh nhà các nàng. Thực không nghĩ đến bốn tên Ôn Thần này còn có thể có dáng vẻ này. Ngoại trừ lần với Huân Cơ, các nàng quả thực chưa từng bắt gặp bộ dạng nghiêm túc của bốn người này lần nào, mỗi lần vẫn luôn là dáng vẻ cợt nhả, bất quá bọn họ vẫn luôn tiếp thu toàn bộ lời nói của các nàng.

Cho nên hiện tại, tứ đại mỹ nhân không khỏi nghi ngờ có phải hay không bốn người này thực sự đang thưởng thức âm nhạc, hay thực chất chỉ đang giả vờ bày ra bộ dạng này để câu dẫn nữ nhân? Cũng không thể trách các nàng nghĩ xấu, dù sao thì bọn họ trước giờ luôn không đáng tin, bộ dạng này cũng không biết mấy phần là thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro