Chương 49: Du ngoạn Dương Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội thơ hữu đã sớm kết thúc, tứ hoa khôi thế nhưng còn chưa có ý định trở về. Nghe nói Nhã Nghiên mấy ngày nữa cần đi gặp người quen cho nên tứ đại thiếu cũng không hỏi đến nữa. Chỉ là đám Ôn Thần cảm thấy rảnh rỗi như vậy có chút không quen thuộc. Mấy ngày này ngoại trừ việc dọn dẹp trong phòng và giặt y phục của tứ hoa khôi, quả thực không có việc cho các nàng.

Ngày hôm qua bốn tiểu lưu manh kia bị tứ hoa khôi bắt canh gác, còn tưởng rằng bọn họ sẽ dùng một ngày này để ngủ. Mấy tên năng lương dư thừa này thế nhưng dùng xong bữa sáng liền chạy đi chuẩn bị cái gì đó, sau đó bắt các nàng đi thay y phục, vội vội vàng vàng ôm theo cục bông nhỏ kéo các nàng ra ngoài.

Rốt cuộc đi một lúc lâu, mấy tên Ôn Thần này mới chịu mở miệng giải thích ngắn gọn chính là muốn đưa các nàng ra ngoài du ngoạn.

Hừ! Mấy tên khốn các ngươi, nói sớm hơn một chút thì chết ai sao? Thần thần bí bí như vậy làm gì? Hại chúng ta còn tưởng các ngươi đi phóng hỏa!

Các nàng cứ như vậy cuốc bộ hết ngách này đến ngõ nọ, toàn bộ đều là địa điểm nổi bật của Nghi Dương, mất một lúc lâu mới xuống chợ đi dạo. Các nàng lúc này quyết định tách nhau ra. Dù sao sở thích cũng không giống nhau, đi cùng cũng chỉ mất thời gian, không bằng tự mình đi chơi.

Thái Anh từ sớm đã biết rõ bản thân thích thú thứ gì, chỉ đợi các nàng sắp xếp xong liền nhắm mắt chạy mất.

Tiểu hài tử họ Tôn từ nhỏ đã phi thường yêu thích nghệ thuật, đối với các loại đồ thủ công lại càng có hứng thú. Mà nàng mấy ngày trước phát hiện được một tiệm làm đồ mỹ nghệ rất tinh xảo. Mặc dù bên ngoài nhìn vào có chút cũ kỹ, bên trong ngược lại được trưng bày vô cùng đẹp mắt.

Tôn Thái Anh hồ hởi chào hỏi ông chủ xong lập tức tìm đến mấy món đồ lạ mắt tinh xảo được trưng bày kia, không nhịn được trầm trồ thực lâu.

- Tiểu tử, ngươi cũng yêu thích thứ này sao?

- Hả?

Tôn Thái Anh còn đang say mê với mấy món đồ thủ công đẹp mắt kia, không phát giác có người tiếp cận, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, liền giật mình ngẩng đầu. Tiểu hài tử sau khi xác định rõ người trước mặt, mặc dù có chút bất ngờ nhưng ngay lập tức vui vẻ cười rộ lên.

- Đại tỷ, tỷ cũng đến nơi này sao?

- Phải! Mấy món đồ nhỏ này không phải rất thú vị sao?

- Phải nha! Tôn từ nhỏ đã thích xem người khác tự tay làm đồ vật, mấy ngày trước phát hiện tiệm nhỏ này, hôm nay rốt cuộc mới có cơ hội chạy đến! Đại tỷ, như vậy chúng ta cùng đi đi! Dù sao mấy thứ này ta cũng lạ lẫm, tỷ ít nhiều cũng hiểu biết hơn ta, ta muốn thỉnh giáo tỷ!

Nhã Nghiên đối với hài tử nhỏ nhắn trước mặt phát hiện nàng có yêu thích đối với đồ mỹ nghệ trong lòng tự nhiên cảm thấy vui vẻ, gật đầu đáp ứng.

Thực ra, thời điểm mấy tiểu cầm thú lên kế hoạch tách ra, nàng không có ý tưởng sẽ đặc biết đến nơi nào. Rốt cuộc mang theo nha hoàn đi dạo một chút, lại phát hiện Tôn Thái Anh ghé vào nơi này, nguyên lai là một tiệm bán đồ mỹ nghệ.

Nhã Nghiên từ nhỏ có một niềm yêu thích đặc biệt đối với những đồ vật thủ công, tận mắt chứng kiến người khác làm càng khiến nàng thích thú. Thế nhưng trong các tỷ muội thân thiết của nàng lại không có người nào có cùng sở thích, cho nên bọn họ mặc dù biết nàng yêu thích thứ này cũng không có đề tài cùng nói chuyện.

Nàng trước giờ chỉ thi thoảng ghé mấy cửa tiệm hay sạp hàng xem qua một chút. Không ngờ hôm nay phát hiện tiểu hài tử họ Tôn cũng có cùng yêu thích, rất nhanh tìm được chủ đề, bộ dạng phúc hắc kiêu ngạo thường ngày cũng không còn, chỉ lưu lại một Lâm Nhã Nghiên phấn khích, vui vẻ cùng một Tôn Thái Anh kinh ngạc, hiếu kì hòa hợp trò chuyện.

Sa Hạ nàng trước giờ vẫn luôn yêu thích đọc sách, nghiên cứu y thuật, lúc này nếu muốn để nàng lựa chọn cũng chỉ có hiệu sách. Mà nàng quả thực cũng tìm đến một hiệu sách lớn, khá nổi tiếng ở Nghi Dương, bước vào trong tiệm vừa vặn bắt gặp một thân ảnh nhỏ nhắn trắng trẻo cũng đang loay hoay trước kệ sách thuốc.

- Ngươi cũng biết y thuật?

Sa Hạ là người mở lời trước, đối với bộ dạng nghiền ngẫm của Kim Đa Hân thực sự rất khiến nàng có hứng thú mở miệng.

- Có biết một chút! Bốn tên khốn chúng ta mặc dù mang danh nữ nhân nhưng từ nhỏ đã nghịch ngợm, không ít lần bị thương. Dù sao cùng nên có một người hiểu biết mấy thứ này cũng hơn là mỗi lần đều phải chạy đi tìm đại phu!

Kim Đa Hân nghe ra giọng nói quen thuộc nhưng cũng không có ngẩng đầu, một bên chuyên tâm xem sách, một bên hồi đáp Sa Hạ.

- Nói như vậy là ngươi bị ép buộc sao?

- Không phải! Ta đối với thứ này có điểm quan tâm, cảm thấy y thuật rất thú vị. Vừa vặn chúng ta cần một người chữa trị, thế nên ta quyết định theo đuổi!

Sa Hạ nghe nàng nói yêu thích y thuật, có chút tò mò không biết người này là từ nơi nào học được. Nghĩ đoạn liền lên tiếng hỏi.

- Ngươi nói các ngươi đều ở trên núi hẻo lánh, như thế nào lại học được y thuật?

Kim Đa Hân có hơi sửng sốt một chút, không ngờ đến Sa Hạ lại hỏi nhiều như vậy. Nàng thế nhưng không cảm thấy phiền phức, chỉ là cảm thán một chút, hóa ra Sa Hạ tỷ tỷ đối với y thuật lại yêu thích đến như vậy. Kim Đa Hân suy nghĩ một chút, sau đó nhắm mắt bịa chuyện:

- Thực ra lúc ở trên núi cũng chỉ là quan sát rồi học hỏi người lớn một chút. Sau này ta được mang xuống Kinh thành bồi dưỡng cũng được học thêm một vài thứ cơ bản. Dù sao nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Duệ nhi, chí ít cũng nên biết một chút cách thức chữa trị cơ bản! Tứ nha hoàn cô nương không phải cũng biết y thuật sao?

Sa Hạ đối với lời này cũng gật đầu đồng tình, tứ nha hoàn quả thực biết xử lý vết thương. Nàng sau đó cũng không biết nên tiếp tục thế nào, lại nghe người bên cạnh lên tiếng:

- Sa Hạ tỷ tỷ, ta mặc dù đọc sách y thuật nhưng có mấy phương pháp cũng không hiểu rõ, sau này có thể thỉnh giáo tỷ không?

- Ta cũng không phải tài giỏi gì, nhưng nếu có hiểu biết sẽ nói với ngươi!

Sa Hạ đối với người nhỏ nhắn trắng trẻo trước mặt vốn không có thù địch, nay lại phát hiện nàng cũng yêu thích y thuật, trong lòng sinh mấy phần hảo cảm, lúc này nói chuyện vô cùng hòa hợp, cũng không còn lạnh lùng như ngày thường, ngược lại vô cùng vui vẻ.

Tỉnh Nam vốn cũng định ghé tiệm sách xem một chút, rốt cuộc trên đường đi lại bị một nơi khác thu hút. Nàng dừng lại trước một tiệm bồn cảnh tương đối lớn, nơi đây đều trưng bày tràn ngập các chậu cây hoa lớn nhỏ đủ loại, mùi hương cây cỏ phảng phất trong không khí khiến tâm tình nàng thêm thoải mái.

Nàng còn chưa kịp bước vào thế nhưng đằng sau truyền đến một giọng nói trêu chọc quen thuộc:

- Danh lão sư không ngờ cũng thích hoa thảo nha!

Tỉnh Nam giật mình nhìn người nọ, đột nhiên có suy nghĩ đùa giỡn, cũng học theo nàng giọng điệu vui vẻ:

- Du hộ vệ đây không phải cũng có yêu thích đó sao?

Nói đoạn, hai người liền nhìn nhau bật cười.

- Ta còn tưởng Tỉnh Nam tiểu thư sẽ đến hiệu sách, không ngờ lại dừng chân ở tiệm cây này!

- Ta vốn định xem sách, lại không ngờ phát hiện nơi này. Ta đối với hoa thảo thực ra có điểm yêu thích, cũng đã lâu không xem qua cây, hôm nay tiện thể ghé một chút! Ngươi không phải cũng muốn mua cây đó chứ?

Tỉnh Nam đối với Du Trịnh Nghiên giải thích một chút, cũng thuận tiện hỏi ngược lại nàng.

Du Trịnh Nghiên đối với nàng gật đầu xem như hiểu ý. Tỉnh Nam thích cây cỏ cũng không quá khó hiểu, dù sao tiểu viện của nàng cũng có nhiều loại cây như vậy, so với vườn quốc gia chắc chỉ khác ở kích thước, nói không yêu thích mới thực sự là kỳ lạ.

- Ta vừa vặn cũng có chút hứng thú với mấy thứ thực vật này. Đã như vậy không bằng chúng ta cùng xem một chút đi!

- Ân!

Tỉnh Nam ôn nhu mỉm cười, vô cùng thoải mái đáp ứng, cùng với Tiểu Vân và Trịnh Nghiên tiến vào bên trong, thư thái xem cây.

Lúc này chỉ còn lưu lại Tỉnh Đào, Tử Du cùng một tiểu hài tử. Tiểu Thanh vốn dĩ nên đi theo chủ tử của mình, nhưng Tỉnh Đào có lòng tốt đã sớm cho nàng tự do một chút, không cần phải theo nàng làm gì. Dù sao luận võ công Tiểu Thanh cũng không đánh lại tiểu thư nhà nàng cho nên không chút do dự rời đi.

Thực ra nói đến sở thích, Tỉnh Đào nàng, ngoại trừ binh pháp, võ công, hay những thứ liên quan đến binh khí, đối với hết thảy mọi thứ đều không có hứng thú, bất quá gần đây có thêm hai má bánh bao của tiểu Lạc Nhân nằm trong khẩu vị của nàng.

Chu Tử Du đối với mọi thứ đều dừng ở mức có thể tiếp thu, chấp nhận được, không có đặc biệt yêu thích cái gì, cũng không có đặc biệt ghét bỏ cái gì, ngoại trừ từ lúc gặp gỡ cho đến hiện tại vô cùng si mê một tiểu băng sơn.

Còn lại là một bạn nhỏ họ Phác đối với thứ gì cũng hiếu kì, muốn nhìn muốn ngắm, cho nên đi đâu cũng được.

Rốt cuộc ba người này lưu lại một chỗ, cảm thấy rất hợp ý nhau cho nên liền cùng nhau đi dạo, mỗi nơi đều ghé qua một chút. Các nàng cùng chạm mặt hai người Trịnh Nghiên và Tỉnh Nam hòa hợp ở tiệm cây, bắt gặp Nhã Nghiên cùng Thái Anh ăn ý ở một tiệm vật phẩm mỹ nghệ, rốt cuộc chỉ liếc mắt dạo chơi một vòng liền bỏ đi.

Lúc dừng lại ở tiệm sách, hai người đương nhiên không ai có ý định sẽ vào. Tỉnh Đào bình thường không thích đọc sách, ngoại trừ binh thư. Chu Tử Du bình thường vẫn đọc một chút nhưng không có yêu thích cụ thể, cũng chỉ là mỗi loại đọc một chút. Riêng Phác Chí Hiếu đương nhiên còn chưa có biết được mấy chữ, không cần ghé vào nơi này làm gì.

- Sư phụ, hai người bọn họ trở nên thân thiết từ khi nào vậy? Sao em không biết!

- Ngươi nói xem? Lạc Nhân chết tiệt! Sao có thể tùy tiện để người khác sờ má banh bao như vậy? Thấu Kỳ Sa Hạ nhà ngươi hóa ra lại biến thái như vậy!

- Sa Hạ không phải người khác! Còn nữa, là Lạc Nhân của người dễ dãi, không phải do tiểu băng sơn của em biến thái!

Hai người Tỉnh Đào và Tử Du quả thực không có ý tưởng đến loại địa phương này. Chỉ là thời điểm lướt qua vô tình bắt gặp hai thân ảnh đang vui vẻ cười cười nói nói, không nhịn được liền hùng hổ lao thẳng vào nơi này, dọa cho chưởng quỹ sợ đến run rẩy.

Có điều, hai thầy trò bước vào liền tìm một góc khuất thì thầm to nhỏ một lúc lâu. Hài tử trong lòng Chu Tử Du lắng nghe một lúc vẫn không hiểu Du ca với Tỉnh Đào tỷ tỷ đang nói cái gì. Lại nói, bảo bối nhìn thấy Hân ca với Sa Hạ tỷ tỷ liền muốn gọi một tiếng cũng bị hai người lớn này dùng kẹo hồ lô bịt miệng, đe dọa không được lên tiếng. Bảo bối có chút ấm ức nhưng vẫn rất nghe lời, học theo các nàng quan sát.

Hai người trong góc lấy mấy cuốn sách che mặt, ánh mắt không giấu được ghen tị cùng tức giận phóng đến hai đương sự đang vui vẻ bên kia.

- Sư phụ, người có thể đến nói tiểu băng sơn đừng cười nữa có được không? Nàng ấy bên cạnh em còn chưa có vui vẻ như vậy lần nào!

- Có giỏi thì ngươi đến nói với bảo bối nhà ngươi đừng có lợi dụng sờ má banh bao của ta!

- Sư phụ, má bánh bao rõ ràng là của Hân!

- Câm miệng! Lạc Nhân là người của ta! Tiểu bánh bao chính là của ta!

- Được được! Là của sư phụ. Nhưng nụ cười của tiểu băng sơn là của em, người mau che mắt Lạc Nhân của người lại đi. Nàng ấy còn chưa cười như vậy với em bao giờ!

- Có giỏi thì ngươi đến mà che miệng băng sơn nhà ngươi lại!

- Em còn chưa muốn chết!

- Chỉ được cái mạnh miệng! Vô dụng!

- Sư phụ thì khác gì em chứ? Không phải cũng là miệng hùm gan thỏ sao?

- Câm miệng! Này nhóc, ngươi không phải nói yêu thích Hạ Hạ sao? Liền nhân cơ hội này mà kéo nàng đi đi! Kéo xa Lạc Nhân của ta ra một chút!

- Sư phụ nói hay như vậy sao không mau đến đưa Lạc Nhân của người đi đi?

- Không thấy Lạc Nhân đang muốn xem sách sao? Ngươi muốn ta kéo đi đâu được?

- Vậy tiểu băng sơn cũng đang xem sách, nàng yêu thích đọc sách như vậy còn có thể đi đâu được chứ?

- Ngươi đúng là vô dụng! Có bản lĩnh thì ngươi khiến Hạ Hạ cũng mỉm cười với ngươi đi!

- Sư phụ châm chọc em? Nếu sư phụ giỏi như vậy liền khiến Hân không ngứa mắt người đi!

Sư đồ nhà này vừa rồi còn đồng cảm đau lòng cho nhau rốt cuộc nói một lúc lại thành ra tranh cãi, bốn mắt trừng nhau, ai cũng quyết tâm bảo vệ cho đương sự nhà mình.

Thấu Kỳ Sa Hạ và Kim Đa Hân bên này ban đầu cũng không để ý, thế nhưng tiếng ồn càng lúc càng lớn, khiến các nàng có muốn không quan tâm cũng không được. Vừa vặn, Tiểu Linh bên này phát hiện ra có người, bất ngờ la lên:

- Tỉnh Đào tiểu thư? Chu Tử Du? Hai người cũng mua sách sao?

Sa Hạ trợn mắt nhìn về các nàng.

Bình Tỉnh Đào mua sách?

Có lầm không? Nữ nhân này nhìn thấy sách liền bất tỉnh, chỉ hận không thể đem đốt thành tro, ngoại trừ binh thư nàng còn chưa từng thấy họ Bình này đọc qua sách gì. Hôm nay vậy mà lại bước chân vào hiệu sách. Có phải là đọc nhầm bảng hiệu thành nơi bán binh khí rồi không? Còn nữa, mua sách thì ngươi nắm cổ áo Chu Tử Du làm gì?

Kim Đa Hân cũng không giấu được nghi ngờ, ánh mắt dò xét nhìn Chu Tử Du. Không phải ngày xưa rất ghét học văn sao? Sau này ngoại trừ sách nấu ăn cùng sách kinh doanh, Chu Tử Du cũng không có đụng đến mấy loại sách khác. Mặc dù đôi khi có đọc một chút, nhưng cũng không thể tính là yêu thích. Hôm nay đột nhiên lại mò đến đây. Có bệnh?

- Bình Tỉnh Đào, ngươi vẫn tốt chứ? - Sa Hạ thực sự không dám tin tưởng người trước mặt thực sự là tỷ muội thân thiết Bình Tỉnh Đào của nàng

- Ta đương nhiên rất tốt! - Tỉnh Đào đối với lời của nàng có chút chột dạ, bất quá vẫn có thể ứng phó, trên mặt duy trì ý cười - Làm sao? Hạ Hạ có thể đến đây còn ta thì không thể sao?

- Ngươi đến làm gì? Đừng nói với ta đến xem sách, đánh chết ta cũng không tin!

- Ta thực sự đến xem sách thì như thế nào? Ta vừa vặn muốn mua một chút sách binh pháp, không lẽ lại đến hàng thịt tìm sao?

- Sách binh pháp? Bình Tỉnh Đào, những nơi này căn bản chỉ bán những thứ cơ bản, đừng nói với ta ngươi còn cần mua sách dạy đứng tấn!

Tỉnh Đào có chút cứng họng trước lý lẽ của Sa Hạ, lại nhìn thấy quân cờ tốt Chu Tử Du bên cạnh liền lén lút nhéo nàng một cái, hắng giọng ra hiệu.

Chu Tử Du đột ngột bị ăn đau thiếu chút thì la lên. Nàng có chút tức giận liếc Tỉnh Đào một cái, nhưng suy nghĩ nếu bại lộ hai người các nàng ôm theo tiểu hài tử đến đây để theo dõi, như vậy rất mất mặt cho nên vô cùng phối hợp, gật gật gù gù lên tiếng:

- Là ta muốn tìm hiểu chút ít võ thuật cho nên mới nhờ cậy sư phụ chỉ giáo một chút!

Nói đoạn liền giả vờ bắt lấy một cuốn sách trên kệ, lật lật mấy trang, hướng Tỉnh Đào nói:

- Sư phụ, người vừa rồi nói sách nào hiệu quả vậy?

- Các ngươi luận võ lại lấy sách thơ làm gì?

Tỉnh Đào còn chưa kịp phối hợp lại bị Kim Đa Hân nhanh miệng cướp lời. Hai người Sa Hạ và Đa Hân lúc này ánh mắt dò xét nhìn về hai người kia như tội đồ, ý tứ chính là "các ngươi không nói chúng ta sẽ không bỏ qua!".

- Ta... kia... chỉ là... tiện tay cầm lên mà thôi! Chúng ta quả thực đang bàn luận một số chuyện, không chỉ có binh pháp! Nói nhiều một chủ đề không phải rất nhàm chán sao? Chúng ta nói chuyện thơ ca một chút cũng không phải vấn đề gì, không phải sao?

Chu Tử Du thuận miệng bịa ra một lý do, cật lực nháy mắt ra hiệu Tỉnh Đào phối hợp. Tỉnh Đào đương nhiên hiểu được ý tứ cũng nhanh chóng gật đầu:

- Phải! Ta cảm thấy đổi không khí một chút cũng rất thú vị!

- Vậy sao? - Kim Đa Hân gật gù tỏ ý đã hiểu, ánh mắt thế nhưng lại hướng đến vật nhỏ trong lòng Chu Tử Du - Bé con, con đến đây làm gì?

- Híu Híu...

- Kia...

Chu Tử Du thất kinh định bụng đưa tay chặn miệng tiểu bảo bối, rốt cuộc bị ánh mắt của Sa Hạ làm cho run rẩy, lập tức ngoan ngoãn đứng im. Tỉnh Đào cũng ý định nói mấy lời kéo Chu Tử Du rời đi, rốt cuộc vì thái độ không vui của tiểu Lạc Nhân mà thu liễm, lời chưa ra đến miệng đều nuốt ngược lại. Kim Đa Hân sau đó mới yêu cầu tiểu hài tử nói tiếp.

- Hân ca, Du ca pới Tỉnh Đào tỷ tỷ nói nhìu lắm! Híu Híu hong có nhớ đượt!

Mà hai người nào đó nghe tiểu bảo bối nói như vậy, không nhịn được thở phào một hơi. Nhưng còn chưa kịp vui mừng lại nghe Kim Đa Hân tiếp tục chất vấn:

- Con nhớ được những gì liền nói cho ta nghe!

- Du ca nói là tỉu p...

Đương sự họ Chu nghe đến tên mình liền gồng mình ho khan. Sư phụ của nàng bên cạnh cũng vô cùng phối hợp tham gia diễn xuất.

- Chu Tử Du, ngươi lại muốn bày trò gì?

- Chủ tử, ta là đột nhiên cảm thấy ngứa cổ họng nên mới ho một chút mà thôi. Không lẽ hiệu sách cấm ho sao? Dù sao đêm qua đứng lạnh một lúc lâu như vậy, bị ho là chuyện rất bình thường mà!

- Đừng ở đây nói nhảm! Nói đi, các ngươi rốt cuộc chạy đến đây làm gì?

- Hạ Hạ, không phải nói chúng ta tự ý đi dạo một chút sao? Ngươi cùng Lạc Nhân có thể đến đây xem sách còn thầy trò chúng ta lại không được?

- Phải đó! Chủ tử, người thực sự muốn biết chúng ta bàn luận chuyện gì sao? Được thôi! Hôn một cái ta nói cho người nghe! - Đây chính là thời điểm vàng để phát huy năng lực thú tính, Chu Tử Du đương nhiên sẽ không bỏ qua.

- Lưu manh! Vô sỉ! Cút cho ta!

- Hạ Hạ, chúng ta bàn luận chuyện riêng mà hai người các ngươi lại nhất mực muốn nghe, như vậy cũng nên trả chút đại giá đi! Hôn một cái cũng đâu tính là gì!

- Bình Tỉnh Đào, ngươi đủ rồi!

Tỉnh Đào đối với hỏa khí của Sa Hạ ngược lại cảm thấy đắc ý. Lại liếc mắt đến tiểu đồ đệ của nàng, không khỏi cảm thán vô lại đôi khi rất có ích. Nàng không dám thách thức Lạc Nhân giống như vậy bởi vì Lạc Nhân chỉ cần muốn biết chân tướng thì nhất định sẽ hôn, như vậy không tốt. Mặc dù rất có lợi nhưng cũng bất lợi, nàng không muốn tận hưởng niềm vui một cách xấu mặt như vậy.

Suy nghĩ một chút, cảm thấy lúc này là thời điểm tốt, liền hướng Kim Đa Hân phủ mị cười:

- Lạc Nhân đã đói bụng? Có muốn đi ăn một chút không?

- Họ Bình muốn mời ta sao? - Họ Kim thấy nàng mở lời liền không ngần ngại, muốn lấy lòng ta sao? Vậy thì phải xem túi tiền của người!

- Phải! Cứ xem là như vậy đi! - Tỉnh Đào không có phủ nhận, đây quả thực là ý của nàng

- Tốt! Ta cũng đang đói!

Kim Đa Hân không có khách sáo, lập tức nhận lời. Có điều họ Kim sẽ dễ bị dụ dỗ như vậy sao? Xấu xa cười một tiếng, Kim Đa Hân liền hướng Sa Hạ:

- Sa Hạ tỷ tỷ, chúng ta đi ăn một chút có được không?

Sa Hạ vốn không đói bụng, không định ra ngoài ăn uống, chỉ là phát hiện Kim Đa Hân hình như có ý tứ khác, cho nên thuận miệng đáp ứng:

- Được! Dù sao cũng là Tỉnh Đào mời, ta không nên từ chối!

Tỉnh Đào rốt cuộc nghe mấy lời "thâm tình" kia của Sa Hạ, thiếu chút cắn lưỡi. Nàng một bụng hỏa khí quay đầu trừng mắt với người bên cạnh. Chu Tử Du bị ánh mắt sắc bén kia dọa cho giật mình, chỉ có thể vô tội nhún vai.

Dù sao lời cũng đã nói ra, Tỉnh Đào đại mỹ nhân vì mặt mũi nên không thể rút lời, rốt cuộc cùng Chu Tử Du ôm theo hài tử, ấm ức nhìn hai người phía trước đang cười cười nói nói.

- Họ Thấu Kỳ, sư phụ rõ ràng đã mở đường cho ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc lại không thể kéo tiểu băng sơn nhà ngươi ra! Vô dụng!

Tỉnh Đào vốn dĩ đi bên cạnh Kim Đa Hân, thỉnh thoảng lại vươn tay trêu chọc má bánh bao của nàng, nhưng người kia lại không để ý, chỉ chuyên tâm cùng Sa Hạ bồi chuyện, mấy lần còn ghét bỏ gạt tay nàng ra. Tỉnh Đào trong lòng sinh khí rốt cuộc lựa chọn trút giận lên Chu Tử Du.

- Sư phụ, sao người có thể không nói lý lẽ như vậy? Rõ ràng là Kim Lạc Nhân của người bám lấy tiểu băng sơn của em không buông! Tiểu băng sơn bình thường làm gì có ăn vặt mà đi cùng chứ!

- Ngươi cũng biết nàng ta không ăn vặt, vậy còn đồng ý đi theo làm gì?

- Người cho rằng đây là lỗi của nàng ấy?

- Không lẽ lại là lỗi của Lạc Nhân?

- Đương nhiên rồi! Rõ ràng chỉ mời mỗi một mình mình, nàng lại kéo theo tiểu băng sơn đi làm gì?

- Đó là phép lịch sự! Lạc Nhân nhà ta khách sáo mời một tiếng, cũng không có bắt mặt than của nhà ngươi gật đầu, nàng ta không ăn lại chấp thuận đi theo làm gì?

- Là phép lịch sự! Sư phụ, người khác mở lời như vậy, Sa Hạ nàng ấy tốt bụng nhất định không thể từ chối! Rõ ràng là Lạc Nhân của người cố tình!

- Câm miệng! Là tiểu băng sơn nhà ngươi cố ý!

- Sư phụ đừng có không nói lý như vậy! Nếu em mà vô dụng thì sư phụ chính là vừa vô dụng vừa vô lí!

- ...

- A! Sư phụ, Chewy sai rồi! Đau đau! Buông tay! Sư phụ là em sai! Là em không nói lý!

Hai người Tỉnh Đào và Tử Du ở phía sau thì thầm to nhỏ đấu đá lẫn nhau, tranh cãi một lúc rốt cuộc thành ra đánh nhau. Tỉnh Đào chơi xấu dùng lực đá vào bắp đùi người bên cạnh, tay cũng không nhàn rỗi nhéo vào eo Chu Tử Du. Lực đạo của nữ nhân này so với Sa Hạ mạnh hơn mấy phần, chỉ dùng một chút lực đãkhiến Chu Tử Du đau đến sắc mặt trắng bệch.

Sa Hạ và Đa Hân vừa vặn lúc này không nói chuyện mới quay đầu nhìn lại, rốt cuộc thấy cảnh tượng này không nhịn được lên tiếng:

- Hai người các ngươi lại có vấn đề gì sao?

- Không có! Ta cùng tiểu tử này đang nói chuyện, đùa giỡn một chút! Tiểu đồ nhi, ngươi nói có phải không?

- Ha! P-phải! Sư phụ, lần sau đừng đùa như vậy nữa, đau lắm!

Thấy hai người kia trả lời như vậy, các nàng cũng không có ý định hỏi tiếp. Dù sao thú vui của hai thầy trò này, các nàng cũng không thể hiểu được.

Bốn người "vui vẻ" đi một lúc cũng cùng mấy người Nhã Nghiên hội ngộ, tâm trạng xem chừng rất thoải mái, vừa vặn đến giờ trưa liền chọn một tửu lâu ghé vào ăn cơm. Bởi vì buổi sáng tìm được thú vui yêu thích, hiện tại mỗi người đều có rất nhiều chuyện để nói, đương nhiên cũng bao gồm hai thầy trò kì quái kia.

Mọi người dường như phát hiện, Bình Tỉnh Đào và Chu Tử Du xem chừng là người cao hứng nhất. Suốt giờ cơm hai người bọn họ đều cùng một chỗ cười cười nói nói, không rõ là thì thầm điều gì lại cứ liên tục cười như vậy, xem ra rất hòa hợp.

Có điều, chỉ người trong cuộc mới biết, hai sư đồ nào đó thực chất lại đang đòi lại công bằng cho đương sự của mình. Chu Tử Du sau cuộc trò chuyện tâm tình kia, trên người tự nhiên xuất hiện một vài dấu xanh tím.

Các nàng dùng bữa xong liền tìm một khách điếm nghỉ ngơi, qua gần hai tiếng lại tiếp tục mang tứ hoa khôi lên núi dạo chơi suốt một buổi chiều.

---

Hôm qua mạng nhà tớ bị vấn đề, nay bù cho mọi người thêm một chương! -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro